Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 44:
Không biết qua bao lâu, Tần Cẩn Mặc cuối cùng cũng nhồi được một đĩa giá đỗ nhồi thịt, Thẩm Thanh Thanh mới vất vả nhồi được mười cọng.
Nếu không so sánh, những cọng giá đỗ nhồi thịt này trông khá là giống nhau, sau khi so sánh, Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy cọng giá của mình trông hơi xấu, không trong suốt như pha lê giống của anh.
“Tôi cảm thấy của mình chỉ là giá đỗ nhét thêm thịt, còn của anh mới xứng đáng được gọi là giá đỗ nhồi thịt.” Cô thở dài.
"Quen tay hay việc, cô cứ luyện tập nhiều vào là được rồi."
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy thì lắc đầu theo bản năng, cô cảm thấy sau lần thử này, cô không muốn làm việc tốn nhiều công sức và sự kiên nhẫn như vậy nữa.
Sau khi nhồi thịt vào giá, phần trang trí món ăn đã hoàn thành được hơn một nửa, tiếp theo chỉ cần rưới dầu sôi lên.
Dầu nóng sôi được đổ lên những cọng giá đỗ nhồi thịt, làm tăng thêm độ bóng của chúng, hương thơm của món ăn cũng dần tỏa ra.
“Thử xem.” Tần Cẩn Mặc đặt món ăn đã làm xong trước mặt cô.
Thẩm Thanh Thanh chụp ảnh trước, sau đó nóng lòng cầm đũa lên, cẩn thận gắp mấy sợi.
Sau khi được tưới dầu nóng, những cọng giá trông càng trong suốt như pha lê. Khi cho vào miệng, đầu tiên sẽ cảm nhận được độ giòn của giá đỗ, nhai kỹ, vị mặn ngọt tươi mát của thịt ngâm tương từ trong cọng giá toát ra, giá đỗ có vị thịt đậm đà, vị tươi của giá đỗ hòa quyện trong miếng thịt, càng ăn càng ngon.
Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng rằng món ăn này đơn giản chỉ là sự kết hợp giữa nghệ thuật trình diễn và mánh khóe quảng cáo, nhưng không ngờ khi anh làm ra lại ngon đến mức mắt cô sáng lên.
Cô ăn thêm hai miếng rồi mới khen: "Ngon quá! Những cọng giá đỗ này không có mùi đậu chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất ngọt, anh làm như thế nào vậy?"
Thành công không tự nhiên mà đến, để có thể thuận lợi làm ra giá đỗ nhồi thịt như thế, là do ngày hôm qua Tần Cẩn Mặc đã suy nghĩ rất kĩ. Giá đỗ được anh chọn lựa rất kỹ, trải qua quá trình chế biến kỹ càng mới có thể duy trì hình thức và hương vị thơm ngon như vậy.
Anh không hề giấu diếm mà bắt đầu khoét giá đỗ và chỉ cho Thẩm Thanh Thanh nên làm như thế nào
"Lợi hại!" Thẩm Thanh Thanh không ngờ rằng chỉ cần tùy tiện nhắc đến một món ăn, anh lại có thể tùy theo đặc tính của món ăn nâng cấp nó, không nhịn được mà khen ngợi.
Dù mọi việc diễn ra suôn sẻ nhưng thực tế, làm ra món giá đỗ nhồi thịt này cũng phí rất nhiều thời gian. Thẩm Thanh Thanh đến đây vào khoảng chín giờ, bây giờ đã gần mười hai giờ.
Đương nhiên, ở cùng đầu bếp không cần lo lắng thiếu đồ ăn, Tần Cẩn Mặc phát hiện bây giờ đã là buổi trưa, tự giác bắt đầu làm bữa trưa.
“Tôi có thể mang cho chú Vương nếm thử được không?”
Thẩm Thanh Thanh nhớ tới việc nhắc đến giá đỗ nhồi thịt với chú Vương khi đến đây, nghĩ rằng nếu làm ngon thì nên mời người khác nếm thử.
Đương nhiên, Tần Cẩn Mặc sẽ không từ chối.
“Vậy tôi mượn hoa hiến Phật.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền lấy đĩa ra, trực tiếp hét lên: “Chú Vương, chú đâu rồi? Qua đây nếm thử giá đỗ nhồi thịt này…”
Tần Cẩn Mặc thấy tiếng hét của cô lớn đến mức có thể khiến cả Vị Duyên nghe được, anh nghĩ giọng nói thanh thúy vang vọng này không ra sau nhà hàng làm người gọi món thì thật lãng phí.
Anh hiếm khi có suy nghĩ ranh ma như vậy, nếu anh nói ra, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy anh nói đùa.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh cũng không phải thật sự hét toáng lên, dù sao không gian chung của Vị Duyên mang đến cảm giác nhẹ nhàng và trầm lặng, cô cũng sợ làm phiền người khác nên im lặng chờ đợi câu trả lời sau khi lên tiếng gọi.
Chú Vương vừa nghe tiếng gọi thì chạy tới, giọng điệu tràn đầy mong đợi: "Xong rồi ư? Vậy chú phải nếm thử mới được."
“Chú nhìn xem, rất đẹp đúng không.” Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông ấy đi tới, lập tức bưng đĩa lên như dâng của quý.
Nếu không so sánh, những cọng giá đỗ nhồi thịt này trông khá là giống nhau, sau khi so sánh, Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy cọng giá của mình trông hơi xấu, không trong suốt như pha lê giống của anh.
“Tôi cảm thấy của mình chỉ là giá đỗ nhét thêm thịt, còn của anh mới xứng đáng được gọi là giá đỗ nhồi thịt.” Cô thở dài.
"Quen tay hay việc, cô cứ luyện tập nhiều vào là được rồi."
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy thì lắc đầu theo bản năng, cô cảm thấy sau lần thử này, cô không muốn làm việc tốn nhiều công sức và sự kiên nhẫn như vậy nữa.
Sau khi nhồi thịt vào giá, phần trang trí món ăn đã hoàn thành được hơn một nửa, tiếp theo chỉ cần rưới dầu sôi lên.
Dầu nóng sôi được đổ lên những cọng giá đỗ nhồi thịt, làm tăng thêm độ bóng của chúng, hương thơm của món ăn cũng dần tỏa ra.
“Thử xem.” Tần Cẩn Mặc đặt món ăn đã làm xong trước mặt cô.
Thẩm Thanh Thanh chụp ảnh trước, sau đó nóng lòng cầm đũa lên, cẩn thận gắp mấy sợi.
Sau khi được tưới dầu nóng, những cọng giá trông càng trong suốt như pha lê. Khi cho vào miệng, đầu tiên sẽ cảm nhận được độ giòn của giá đỗ, nhai kỹ, vị mặn ngọt tươi mát của thịt ngâm tương từ trong cọng giá toát ra, giá đỗ có vị thịt đậm đà, vị tươi của giá đỗ hòa quyện trong miếng thịt, càng ăn càng ngon.
Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng rằng món ăn này đơn giản chỉ là sự kết hợp giữa nghệ thuật trình diễn và mánh khóe quảng cáo, nhưng không ngờ khi anh làm ra lại ngon đến mức mắt cô sáng lên.
Cô ăn thêm hai miếng rồi mới khen: "Ngon quá! Những cọng giá đỗ này không có mùi đậu chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất ngọt, anh làm như thế nào vậy?"
Thành công không tự nhiên mà đến, để có thể thuận lợi làm ra giá đỗ nhồi thịt như thế, là do ngày hôm qua Tần Cẩn Mặc đã suy nghĩ rất kĩ. Giá đỗ được anh chọn lựa rất kỹ, trải qua quá trình chế biến kỹ càng mới có thể duy trì hình thức và hương vị thơm ngon như vậy.
Anh không hề giấu diếm mà bắt đầu khoét giá đỗ và chỉ cho Thẩm Thanh Thanh nên làm như thế nào
"Lợi hại!" Thẩm Thanh Thanh không ngờ rằng chỉ cần tùy tiện nhắc đến một món ăn, anh lại có thể tùy theo đặc tính của món ăn nâng cấp nó, không nhịn được mà khen ngợi.
Dù mọi việc diễn ra suôn sẻ nhưng thực tế, làm ra món giá đỗ nhồi thịt này cũng phí rất nhiều thời gian. Thẩm Thanh Thanh đến đây vào khoảng chín giờ, bây giờ đã gần mười hai giờ.
Đương nhiên, ở cùng đầu bếp không cần lo lắng thiếu đồ ăn, Tần Cẩn Mặc phát hiện bây giờ đã là buổi trưa, tự giác bắt đầu làm bữa trưa.
“Tôi có thể mang cho chú Vương nếm thử được không?”
Thẩm Thanh Thanh nhớ tới việc nhắc đến giá đỗ nhồi thịt với chú Vương khi đến đây, nghĩ rằng nếu làm ngon thì nên mời người khác nếm thử.
Đương nhiên, Tần Cẩn Mặc sẽ không từ chối.
“Vậy tôi mượn hoa hiến Phật.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền lấy đĩa ra, trực tiếp hét lên: “Chú Vương, chú đâu rồi? Qua đây nếm thử giá đỗ nhồi thịt này…”
Tần Cẩn Mặc thấy tiếng hét của cô lớn đến mức có thể khiến cả Vị Duyên nghe được, anh nghĩ giọng nói thanh thúy vang vọng này không ra sau nhà hàng làm người gọi món thì thật lãng phí.
Anh hiếm khi có suy nghĩ ranh ma như vậy, nếu anh nói ra, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy anh nói đùa.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh cũng không phải thật sự hét toáng lên, dù sao không gian chung của Vị Duyên mang đến cảm giác nhẹ nhàng và trầm lặng, cô cũng sợ làm phiền người khác nên im lặng chờ đợi câu trả lời sau khi lên tiếng gọi.
Chú Vương vừa nghe tiếng gọi thì chạy tới, giọng điệu tràn đầy mong đợi: "Xong rồi ư? Vậy chú phải nếm thử mới được."
“Chú nhìn xem, rất đẹp đúng không.” Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông ấy đi tới, lập tức bưng đĩa lên như dâng của quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất