Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng

Chương 13: Con Mồi (1)

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Ra khỏi không gian, nhìn thấy đầu tiên là cảnh Thường Uy đánh Lai Phúc.

(chú thích: Thường Uy đánh Lai Phúc là một cảnh nổi tiếng trong phim Quan Xẩm Lóc Cóc của Châu Tinh Trì)

Sai rồi.

Nhầm rồi.

Là kẻ nịnh bợ đánh lão hầu vương.

Chắc chắn kẻ nịnh bợ không phải đối thủ của lão hầu vương trong cuộc đấu tay đôi, điều này không cần bàn cãi, vì nhìn vóc dáng hai bên đã lộ rõ như vậy rồi.

Tuy nhiên, sau chuyện ngày hôm qua, kẻ nịnh bợ dường như đã thông minh hơn, lần này nó thậm chí còn kêu gọi thêm vài con khỉ khác, bốn con khỉ cùng nhau bao vây đánh lão hầu vương.

Lần này lão hầu vương không phải là đối thủ, bị kẻ nịnh bợ và những con khỉ khác đánh cho một trận tơi bời, gương mặt sưng như đầu heo trư bát giới, cả gương mặt gần như biến thành hình vuông.

Khẹc Khẹc!

Thấy Cô Tứ Duy xuất hiện, kẻ nịnh bợ lập tức chạy tới, niềm nở giúp Cô Tứ Duy hái một quả hồng trên cây.

Cô Tứ Duy không ăn quả này, nhưng nhận lấy rồi tiện tay trả lại cho kẻ nịnh bợ.

Không bận tâm đến bọn khỉ này, Cô Tứ Duy tiến đến vách núi, nhìn xuống dòng sông lớn bên dưới.

“Ồ!”

Vừa nhìn xuống, Cô Tứ Duy phát hiện một chuyện kỳ quái, đó là trên đỉnh núi có một khe nứt, thứ này đêm qua không có, điểm này Cô Tứ Duy nhớ rất rõ.

Không chỉ có thêm một khe nứt, từ đỉnh núi đến chân núi còn hình thành một con dốc, nước từ khe nứt chảy ra dọc theo con dốc này xuống tới tảng đá bên dưới, sau đó tạo thành một thác nước nhỏ cách mặt đất khoảng ba bốn mét.

Toàn bộ khoảng cách chừng vài trăm mét, mặt dốc rất thoai thoải, như một dòng suối nhỏ treo lơ lửng giữa không trung.

“Chà chà, trâu bò thế này sao?”



Cô Tứ Duy nghĩ chắc chắn việc này liên quan đến nước suối mà hắn đã tưới hôm qua.

Hắn ta đoán chẳng sai, về cơ bản là đúng, chỉ tưới chút nước nhỏ. Cây hồng trên núi đã sinh trưởng tốt như vậy, vì trong núi vốn đã có mạch nước ngầm, nước ngầm dọc theo khe nứt trong núi tới tận rễ cây hồng.

Hắn ta tưới cây, cây phát triển mạnh mẽ, rễ cây hồng vốn đã lớn và rậm rạp, khiến cho núi bị nứt một phần, để nước suối trong núi chảy ra ngoài.

Khi núi nứt ra, điều kỳ diệu của tự nhiên cũng xuất hiện, nước theo những chỗ trũng bắt đầu chảy xuống, tự nhiên hình thành con dốc từ đỉnh xuống dưới.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Cô Tứ Duy đi dọc theo con dốc xuống dưới, đến nơi cách đáy sông khoảng ba bốn mét, chính là vách núi, một vách thẳng đứng, đối với người bình thường muốn lên xuống là chuyện không dễ dàng.

Nhưng đối với Cô Tứ Duy thì không có gì khó khăn, hiện giờ con hàng này có thể đóng phim người rừng Tarzan phiên bản người thật mà không cần hiệu ứng kỹ xảo, chỉ là không dễ cho người ngoài thấy mà thôi.

Khi chuẩn bị quay lại, một âm thanh tuyệt vời vang lên trong tai Cô Tứ Duy.

Be be! Be be!

“Cái quái gì đây!”

Tinh thần Cô Tứ Duy phấn chấn hẳn lên.

Đó là tiếng dê.

Nghĩ đến dê, Cô Tứ Duy lập tức nghĩ đến thịt dê nướng, nghĩ đến món ngon rắc bột thì là, vô thức nuốt nước miếng một cái.

Tìm theo tiếng dê kêu, rất nhanh Cô Tứ Duy phát hiện những con vật đáng yêu này.

Khi phát hiện nơi lũ dê này ở, hắn ta lập tức hiểu tại sao bọn chúng lại kêu gào nghênh ngang vào ban ngày, lũ dê này mỗi con đều đứng trên vách đá gần như thẳng đứng với mặt đất.

Đừng nói là động vật săn mồi, ngay cả con người nếu không có dụng cụ hỗ trợ thì cũng không thể leo lên vách đá này.

Be be, be be!

Lũ dê bên kia phát hiện Cô Tứ Duy, nhưng chúng không sợ hắn ta, thản nhiên truyền thông tin cho nhau trong bầy.



Có khoảng năm sáu con dê lớn, mỗi con đều có sừng không nhỏ, gần như đã thành vòng khép kín.

Theo ước tính của Cô Tứ Duy, mỗi con ít nhất cũng phải 30 cân.

Nhìn những xiên thịt dê di động này, nước miếng Cô Tứ Duy gần như chảy thành sông.

Hành động!

Cô Tứ Duy không nghĩ nhiều, lập tức chạy nhanh về phía vách đá, lúc chân tiếp đất thì tiến vào không gian, khi ra ngoài thì chạy thẳng về phía đàn dê trên vách đá.

Vừa nuốt nước miếng, vừa chuyển đổi qua lại giữa không gian và vách đá.

Khoảng một phút sau, Cô Tứ Duy đứng ở giữa vách, tay nắm lấy một bụi Nhai Bách.

Thứ này về sau đem bán cũng đáng giá, nhưng giờ nó chỉ là một cái cây bình thường mọc trên vách đá.

“Khốn kiếp! Xiên thịt dê của tao đâu?”

Đến nơi, Cô Tứ Duy nhìn quanh, nhưng không thấy dê đâu, thậm chí không thấy cả lông dê.

Dê biết chạy và rất cảnh giác.

Nếu không cảnh giác thì chúng đã tuyệt chủng từ lâu, hoặc đã bị người dân thôn Thạch Ma bắt hết, làm gì còn đến lượt Cô Tứ Duy.

Khi Cô Tứ Duy xuống đến đáy vực, chạy đến vách đá thì lũ dê đã phát hiện nguy hiểm, nhảy vài bước trên vách đá là biến mất.

Khi lũ dê biến mất, Cô Tứ Duy mới leo được khoảng năm mét, có thể thấy những động vật ăn cỏ trong tự nhiên cảnh giác đến mức nào.

Cô Tứ Duy không tìm thấy dê, nhưng hắn ta không định trèo xuống.

Xem nhiều số thế giới động vật, hắn ta biết lũ dê này chắc chắn sẽ quay lại, chỉ cần mình đến gần chúng trong vòng mười mét thì có thể bắt chúng vào không gian.

Cách này đúng là hạ sách nhưng hiệu quả là được.

Vì vậy, Cô Tứ Duy chuẩn bị chờ đợi lũ dê quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau