Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng

Chương 37: Người Qua Đường Và Chó Dữ (1)

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Cô Tứ Duy gật đầu, rồi theo Lưu Phúc Lâm mò mẫm đến nhà biểu thúc của lão.

Cả thị trấn hầu như không thấy mấy ngôi nhà gạch, phần lớn đều giống như trong thôn, tường đất mái rơm, thỉnh thoảng có vài căn xây bằng gạch, trước cửa còn có biển tên đặc biệt, ra vào nhiều người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong túi áo có gài bút của nhân viên công chức.

Đến trước cửa một ngôi nhà mái rơm, Lưu Phúc Lâm đưa tay gõ cửa.

“Biểu thúc, là Phúc Lâm đây!”

Gõ mấy lần, Cô Tứ Duy mới nghe thấy trong sân có động tĩnh.

Ngay sau đó từ khe cửa lộ ra một tia sáng, là ánh sáng phát ra từ đèn dầu.

Ánh sáng chiếu qua khe cửa, lung lay một chút, rồi dừng lại sau cánh cửa.

“Lưu Phúc Lâm?”

“Biểu thúc, là tôi” Lưu Phúc Lâm nói.

Cuộc đối thoại này khiến Cô Tứ Duy hơi mơ hồ, bởi vì giọng nói phát ra từ trong nhà có vẻ khá trẻ.

Kẽo kẹt!

Cửa lớn mở ra.

Người chưa ra, đèn đã ra trước.

Nhìn thấy khuôn mặt người cầm đèn, Cô Tứ Duy lại thấy khó chịu.

Bởi vì người cầm đèn trông chỉ hơn hai mươi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi tuổi, điều này khiến Cô Tứ Duy nghĩ thầm: Đây là biểu thúc của Lưu Phúc Lâm?

“Biểu thúc!”

Lưu Phúc Lâm mỉm cười gọi người trẻ tuổi đó.

“Thật là Phúc Lâm à”.



Biểu thúc trẻ tuổi nở nụ cười.

“Đúng rồi”.

“Vào nhà đi, vào nhà đi. Đây là?”

Biểu thúc trẻ tuổi nhìn thấy Cô Tứ Duy liền hỏi.

Không còn cách nào khác, Cô Tứ Duy quá nổi bật, chiều cao và tướng mạo này, thật sự là dù có đứng giữa phố lễ hội thì cũng nổi bật như hạc giữa bầy gà, đặt vào bốn mươi năm sau vào chốn đèn màu lòe loẹt, chỉ với khuôn mặt này cũng đủ để mua nhà.

Lúc này Cô Tứ Duy vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về biểu thúc trẻ tuổi, và biểu đệ lớn hơn một giáp, căn bản không nghe rõ người ta hỏi gì.

“Người trong làng chúng tôi, Cô Tứ Duy, ngài gọi cậu ấy là Tứ Duy là được” Lưu Phúc Lâm cười nói.

“Vào nhà, vào nhà đi”.

Cô Tứ Duy cảm giác Lưu Phúc Lâm đá nhẹ mình một cái, liền tỉnh lại và theo Lưu Phúc Lâm vào trong sân.

Mảnh sân này nhỏ hơn sân nhà Cô Tứ Duy khá nhiều, khoảng hơn 200 mét vuông.

Vừa vào giữa sân, nghe thấy cửa nhà chính mở ra, một giọng phụ nữ vang lên: “Là ai đến vậy?”

“Là Phúc Lâm ở thôn Thạch Ma”.

“Ồ”

Nghe thấy biểu thúc trẻ tuổi nói vậy, giọng nữ vốn còn chút nhiệt tình lập tức lạnh nhạt.

Lưu Phúc Lâm dường như không nghe ra sự khó chịu trong giọng của người kia, vẫn cười nói: “Thím, là tôi, Lưu Phúc Lâm”.

“Ừ!”

Người phụ nữ đáp lại có chút không vui, tiếng nói còn chưa dứt, liền quay người vào trong nhà.

Lúc này vị biểu thúc trẻ tuổi có hơi lúng túng, cũng có thể không, dù sao trời tối không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Dẫn Lưu Phúc Lâm và Cô Tứ Duy tới trước cửa gian phòng phía tây, mở cửa rồi dẫn hai người vào.

Phòng phía tây có một cái giường, giường không lớn lắm, hẹp hơn giường tiêu chuẩn một mét rưỡi sau này một chút, trên giường trải chiếu rơm. Trong phòng ngoài giường ra, còn có vài đồ đạc cũ kỹ, góc tường còn có một cái xe cút kít.



Trong phòng hơi bừa bộn, ngoài chỗ để chân ra, chỗ khác đều bày đầy đồ, đặt vào thời hiện đại thì nơi này chắc chắn chỉ là phòng chứa đồ.

Nhưng hôm nay có lẽ là chỗ ngủ của Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm.

“Tôi đi lấy chăn cho các cậu”.

“Biểu thúc, tôi còn mang cho ngài ít đồ, không phải đồ tốt gì, chỉ là thứ trồng được từ đồng ruộng...”.

Lưu Phúc Lâm vừa nói vừa mang cái giỏ trên lưng xuống, lấy ra một cái túi, túi bằng vải, trên đó còn vá vài mảnh.

Bởi vì trời tối quá, Cô Tứ Duy thật sự không nhìn rõ trong túi đựng thứ gì.

Nhưng Lưu Phúc Lâm và biểu thúc trẻ tuổi lại bắt đầu đẩy qua đẩy lại, sau vài lần, biểu thúc trẻ tuổi miễn cưỡng nhận lấy, còn liên tục dặn lần sau đừng làm thế nữa.

Biểu thúc trẻ tuổi cầm túi đi ra ngoài, khoảng mười phút sau mới mang một cái chăn vào, không nói về độ dày, Cô Tứ Duy nhìn cái chăn này thấy nhiều mảnh vá hơn cả mảnh vá trên người người dân trong thôn.

Và vừa đặt lên giường, một mùi khó chịu nhè nhẹ lan ra.

“Lạnh không?”

Biểu thúc tỏ vẻ quan tâm.

“Đủ rồi đủ rồi” Lưu Phúc Lâm cười nói.

Cô Tứ Duy: “...”.

Sau vài câu khách sáo, biểu thúc trẻ tuổi đi rồi, Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm bàn nhau cách ngủ.

Cũng không có gì để nói, cởi quần áo là không thể rồi, vốn dĩ Lưu Phúc Lâm muốn nhường chăn cho Cô Tứ Duy, nhưng Cô Tứ Duy không hứng thú đắp cái chăn này.

Nói Cô Tứ Duy cầu kỳ cũng được, không biết tốt xấu cũng được, dù sao hắn cũng không đắp chăn này.

Lưu Phúc Lâm cũng không nói thêm, bản thân cũng không cởi quần áo, mặc nguyên mà nằm, chỉ dùng chăn đắp qua bụng.

Hai người trước khi vào thị trấn đã ăn một cái bánh và miếng thịt heo, cũng không có chuyện ăn khuya, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Nằm trên giường, Cô Tứ Duy cuộn tròn ở một đầu, Lưu Phúc Lâm cuộn tròn ở đầu kia, không biết đã ngủ hay chưa, nhưng Cô Tứ Duy khó mà ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau