Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 40: Không Có Camera, Quá Tốt (2)
Editor: Kingofbattle
Chưa nói tới dung mạo, tính cách quá tệ, làm người không ra gì, loại phụ nữ này đừng nói nói chuyện, nghĩ thôi cũng buồn nôn.
“Tôi về chỗ ngồi đây.” Cô Tứ Duy cười chỉ vào chỗ bên cạnh Lưu Phúc Lâm.
Người phụ nữ lúc này vui như hoa nở, tâm trạng tốt như ngửi mật, suýt nữa nhảy vào lòng Cô Tứ Duy gọi một tiếng tình lang.
“Được, chàng trai, đợi chút, tôi đi xem canh xong chưa.”
Lúc này người phụ nữ đang nghĩ, lát nữa múc canh nhất định phải múc cho chàng trai này một bát đặc biệt, không nói gì khác, chỉ với ngoại hình và miệng lưỡi chết người này cũng đáng một bát canh đặc biệt.
Nếu không sợ đồng nghiệp nói xấu, bà ta còn có thể tặng một bát mì thịt băm trị giá ba lượng tem phiếu cho Cô Tứ Duy.
Từ góc độ này mà nói, ai nói chỉ dựa vào khuôn mặt không thể đổi lấy ăn uống?
Trong mắt người phụ nữ: mùa xuân đến rồi, vạn vật sống lại, lại đến mùa...
Sai to rồi, lầm rồi.
Nhìn Cô Tứ Duy trở về bàn, vừa định đi xem canh xong chưa, liền nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ.
“Đồ chó nào đã trộm sạch đồ, 18 đời đồ tổ tông nhà nó thật khốn nạn…”
Người đàn ông trong bếp nổi giận lôi đình.
Là quản lý tiệm cơm, cũng là người phụ trách, mặc dù không quản nhiều người, nhưng lớn nhỏ cũng là lãnh đạo, mọi người lén mang đồ về nhà, có gì to tát đâu.
Trước đây, hắn ta nhắm một mắt mở một mắt chuyện này liền qua, hơn nữa đồ ăn chắc chắn có đồ thiu, báo cáo đại khái cũng xong.
Nhưng hôm nay chuyện này có chút quá đáng.
Nửa nồi thịt lớn vừa nấu hôm qua, mấy cân đấy, không còn bóng dáng!
Nửa nồi lớn dưa cải thịt băm, không còn!
Ngay cả bốn cây cải thảo đặt ở góc tường tối qua cũng chẳng còn.
Nói lũ trộm lấy những thứ này còn có thể hiểu được, nhưng hàng loạt bát sứ trong tủ bọn trộm các ngươi cũng không tha?!
Đây còn là người sao!
Chưa kể còn một rổ bánh bao làm từ bột mì hôm qua để ở góc tường, cùng cả rổ tre cũng không còn.
“Sao vậy?”
Người phụ nữ nhìn người quản lý nổi điên hỏi một câu: “Làm gì phát điên vậy”.
Thời đại này công nhân thật sự không sợ gì quản lý, bởi vì lúc này chỉ là phân công xã hội khác nhau.
Một bí thư quản đốc muốn sa thải một công nhân?
Thông thường, thật đúng là không có quyền này, công nhân là chủ của quốc gia, ngài nói sa thải liền sa thải?
Nói nhỏ một chút đây là ngài xa rời quần chúng, nói lớn một chút thì ngài có tư tưởng phản động của nhà tư bản.
Đúng vậy, tuỳ ý sa thải người là hành động của phái phản động xã hội cũ làm ra.
“Tất cả qua đây!”
Người đàn ông tỉnh táo lại, tập hợp người dưới quyền, muốn hỏi là ai đã lấy những thứ này, trộm đồ thật không có quy củ!
Khi ông ta nhìn thấy Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm ngồi ở cửa, cau mày: “Hai người ra ngoài, sáng nay chúng tôi không mở cửa. Đi! Đi! Ra ngoài hết.”
Lúc này Lưu Phúc Lâm có chút không cam lòng.
Ông ta nhịn nhục để uống bát canh nóng, bây giờ không được uống, tính khí nóng nảy của Lưu Phúc Lâm bắt đầu nổi lên: nhịn không được nữa, Lưu Phúc Lâm chuẩn bị cãi nhau, cần thiết còn có thể đánh nhau.
Lúc này.
Được lợi, Cô Tứ Duy lại kéo Lưu Phúc Lâm đang muốn phát cáu rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của người đàn ông.
“Chuyện gì vậy?”
Lưu Phúc Lâm cảm thấy tiếng động có chút không bình thường.
Lão làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ai mà biết được.”
Cô Tứ Duy nói rồi kéo Lưu Phúc Lâm rời xa tiệm cơm.
Tìm một chỗ ít người, Cô Tứ Duy lấy ra một cái bánh từ trong tay áo.
Bánh là bánh làm từ bột mì, bánh chính hiệu, to hơn một chút so với bánh kẹp thịt mấy chục năm sau, cũng là nướng lên, nhưng khá dày, khoảng ba bốn cm.
“Đây… từ đâu mà có?”
Nhìn thấy bánh này, Lưu Phúc Lâm ngạc nhiên.
Cô Tứ Duy lấy thêm một cái nữa, đưa lên miệng, muốn cắn một miếng đẹp mắt, nhưng phát hiện kế hoạch đẹp mắt thất bại, cái này thật sự rất cứng.
Lưu Phúc Lâm nhìn thấy bộ dạng của Cô Tứ Duy cười nói: “Cái bánh này không thể cắn trực tiếp được, phải nướng mềm rồi mới cắn.”
Nói rồi Lưu Phúc Lâm nhận bánh, rất cẩn thận lấy ra một cái gói vải từ cái giỏ sau lưng.
Mở ra, bên trong là tiền, vài tờ lẻ tẻ, tờ lớn nhất là hai hào, in hình cầu Trường Giang, tờ nhỏ nhất tất nhiên là một xu in hình xe tải.
Đếm kỹ, không biết có được ba hào hay không, đó là tất cả tài sản của Lưu Phúc Lâm.
Cẩn thận gói lại, đặt vào giỏ.
Cô Tứ Duy thấy vậy, cũng đưa cái bánh trong tay cho Lưu Phúc Lâm.
Lưu Phúc Lâm đẩy lại: “Cháu giữ đi, lần sau đừng làm vậy nữa, bị bắt được thì tiêu đời.”
Cô Tứ Duy không muốn giải thích nhiều, chỉ ép Lưu Phúc Lâm nhận bánh, rồi nói: “Cái bánh này coi như bù lại việc họ sỉ nhục cháu, cháu vô duyên vô cớ bị mắng, cháu không lấy thì quá thiệt thòi rồi.”
Lưu Phúc Lâm không có phản ứng gì, lão nghĩ rằng Cô Tứ Duy chỉ trộm hai cái bánh, lão không thể ngờ rằng, Cô Tứ Duy gần như đã lấy hết nguyên liệu thức ăn của nhà hàng trong ba ngày.
Chưa nói tới dung mạo, tính cách quá tệ, làm người không ra gì, loại phụ nữ này đừng nói nói chuyện, nghĩ thôi cũng buồn nôn.
“Tôi về chỗ ngồi đây.” Cô Tứ Duy cười chỉ vào chỗ bên cạnh Lưu Phúc Lâm.
Người phụ nữ lúc này vui như hoa nở, tâm trạng tốt như ngửi mật, suýt nữa nhảy vào lòng Cô Tứ Duy gọi một tiếng tình lang.
“Được, chàng trai, đợi chút, tôi đi xem canh xong chưa.”
Lúc này người phụ nữ đang nghĩ, lát nữa múc canh nhất định phải múc cho chàng trai này một bát đặc biệt, không nói gì khác, chỉ với ngoại hình và miệng lưỡi chết người này cũng đáng một bát canh đặc biệt.
Nếu không sợ đồng nghiệp nói xấu, bà ta còn có thể tặng một bát mì thịt băm trị giá ba lượng tem phiếu cho Cô Tứ Duy.
Từ góc độ này mà nói, ai nói chỉ dựa vào khuôn mặt không thể đổi lấy ăn uống?
Trong mắt người phụ nữ: mùa xuân đến rồi, vạn vật sống lại, lại đến mùa...
Sai to rồi, lầm rồi.
Nhìn Cô Tứ Duy trở về bàn, vừa định đi xem canh xong chưa, liền nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ.
“Đồ chó nào đã trộm sạch đồ, 18 đời đồ tổ tông nhà nó thật khốn nạn…”
Người đàn ông trong bếp nổi giận lôi đình.
Là quản lý tiệm cơm, cũng là người phụ trách, mặc dù không quản nhiều người, nhưng lớn nhỏ cũng là lãnh đạo, mọi người lén mang đồ về nhà, có gì to tát đâu.
Trước đây, hắn ta nhắm một mắt mở một mắt chuyện này liền qua, hơn nữa đồ ăn chắc chắn có đồ thiu, báo cáo đại khái cũng xong.
Nhưng hôm nay chuyện này có chút quá đáng.
Nửa nồi thịt lớn vừa nấu hôm qua, mấy cân đấy, không còn bóng dáng!
Nửa nồi lớn dưa cải thịt băm, không còn!
Ngay cả bốn cây cải thảo đặt ở góc tường tối qua cũng chẳng còn.
Nói lũ trộm lấy những thứ này còn có thể hiểu được, nhưng hàng loạt bát sứ trong tủ bọn trộm các ngươi cũng không tha?!
Đây còn là người sao!
Chưa kể còn một rổ bánh bao làm từ bột mì hôm qua để ở góc tường, cùng cả rổ tre cũng không còn.
“Sao vậy?”
Người phụ nữ nhìn người quản lý nổi điên hỏi một câu: “Làm gì phát điên vậy”.
Thời đại này công nhân thật sự không sợ gì quản lý, bởi vì lúc này chỉ là phân công xã hội khác nhau.
Một bí thư quản đốc muốn sa thải một công nhân?
Thông thường, thật đúng là không có quyền này, công nhân là chủ của quốc gia, ngài nói sa thải liền sa thải?
Nói nhỏ một chút đây là ngài xa rời quần chúng, nói lớn một chút thì ngài có tư tưởng phản động của nhà tư bản.
Đúng vậy, tuỳ ý sa thải người là hành động của phái phản động xã hội cũ làm ra.
“Tất cả qua đây!”
Người đàn ông tỉnh táo lại, tập hợp người dưới quyền, muốn hỏi là ai đã lấy những thứ này, trộm đồ thật không có quy củ!
Khi ông ta nhìn thấy Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm ngồi ở cửa, cau mày: “Hai người ra ngoài, sáng nay chúng tôi không mở cửa. Đi! Đi! Ra ngoài hết.”
Lúc này Lưu Phúc Lâm có chút không cam lòng.
Ông ta nhịn nhục để uống bát canh nóng, bây giờ không được uống, tính khí nóng nảy của Lưu Phúc Lâm bắt đầu nổi lên: nhịn không được nữa, Lưu Phúc Lâm chuẩn bị cãi nhau, cần thiết còn có thể đánh nhau.
Lúc này.
Được lợi, Cô Tứ Duy lại kéo Lưu Phúc Lâm đang muốn phát cáu rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của người đàn ông.
“Chuyện gì vậy?”
Lưu Phúc Lâm cảm thấy tiếng động có chút không bình thường.
Lão làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ai mà biết được.”
Cô Tứ Duy nói rồi kéo Lưu Phúc Lâm rời xa tiệm cơm.
Tìm một chỗ ít người, Cô Tứ Duy lấy ra một cái bánh từ trong tay áo.
Bánh là bánh làm từ bột mì, bánh chính hiệu, to hơn một chút so với bánh kẹp thịt mấy chục năm sau, cũng là nướng lên, nhưng khá dày, khoảng ba bốn cm.
“Đây… từ đâu mà có?”
Nhìn thấy bánh này, Lưu Phúc Lâm ngạc nhiên.
Cô Tứ Duy lấy thêm một cái nữa, đưa lên miệng, muốn cắn một miếng đẹp mắt, nhưng phát hiện kế hoạch đẹp mắt thất bại, cái này thật sự rất cứng.
Lưu Phúc Lâm nhìn thấy bộ dạng của Cô Tứ Duy cười nói: “Cái bánh này không thể cắn trực tiếp được, phải nướng mềm rồi mới cắn.”
Nói rồi Lưu Phúc Lâm nhận bánh, rất cẩn thận lấy ra một cái gói vải từ cái giỏ sau lưng.
Mở ra, bên trong là tiền, vài tờ lẻ tẻ, tờ lớn nhất là hai hào, in hình cầu Trường Giang, tờ nhỏ nhất tất nhiên là một xu in hình xe tải.
Đếm kỹ, không biết có được ba hào hay không, đó là tất cả tài sản của Lưu Phúc Lâm.
Cẩn thận gói lại, đặt vào giỏ.
Cô Tứ Duy thấy vậy, cũng đưa cái bánh trong tay cho Lưu Phúc Lâm.
Lưu Phúc Lâm đẩy lại: “Cháu giữ đi, lần sau đừng làm vậy nữa, bị bắt được thì tiêu đời.”
Cô Tứ Duy không muốn giải thích nhiều, chỉ ép Lưu Phúc Lâm nhận bánh, rồi nói: “Cái bánh này coi như bù lại việc họ sỉ nhục cháu, cháu vô duyên vô cớ bị mắng, cháu không lấy thì quá thiệt thòi rồi.”
Lưu Phúc Lâm không có phản ứng gì, lão nghĩ rằng Cô Tứ Duy chỉ trộm hai cái bánh, lão không thể ngờ rằng, Cô Tứ Duy gần như đã lấy hết nguyên liệu thức ăn của nhà hàng trong ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất