Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 48: Già Mà Không Chết Thì Là Trộm (2)
Editor: Kingofbattle
Nhưng đối với người khác, đó là nỗi đau xót, cả nhà đói kém quanh năm, không thể không xót.
Nguyên nhân thì ai cũng biết, bởi vì những người ngồi đây vừa là người tham gia, vừa là nạn nhân.
Cô Tứ Duy cũng biết nguyên nhân, hắn không biết mới là lạ.
Tất cả đất đều là của tập thể, mọi người làm việc để kiếm điểm công, quy đổi ra điểm công thế nào chắc cũng có tiêu chuẩn.
Mọi người theo tiêu chuẩn mà làm, nhưng có người lại âm thầm làm cho có, như vậy vừa kiếm được điểm vừa lại ít tốn sức.
Không phải mọi người không biết, sản lượng lương thực ít đi thì tất cả đều đói, nhưng bản chất con người là vậy, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, ít có ai nhìn xa trông rộng để suy nghĩ biện pháp đói phó, ít càng thêm ít.
Vì vậy cùng một miếng đất, nhưng sản lượng mỗi năm lại giảm đi. Một số gia đình đói quá, sẽ đi ăn trộm hạt giống năm sau trong thôn, chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Sản lượng ít đi, số người lại đông lên, không đói thì biết làm gì.
Cũng may vì ở vùng núi, trong huyện có trợ cấp một ít lương thực, nếu không thôn Thạch Ma ít nhất có ba phần mười trẻ con không sống quá mười tuổi.
Hiểu được những người này đang muốn bàn chuyện gì, Cô Tứ Duy liền có tâm trạng xem náo nhiệt.
Hắn ta là người đến từ tương lai, những thứ khác không biết, nhưng thôn Tiểu Cương thì hắn biết rõ, cũng biết cuối những năm bảy mươi mới có chính sách "thuê khoán ruộng đất", hắn ta không tin vào những năm sáu mươi này, những người này có thể thảo luận ra kết quả đi trước thời đại.
Nộp đủ cho nhà nước, chia một ít cho tập thể, còn lại là của mình.
Dù chưa từng trải qua thời kỳ đó, nhưng Cô Tứ Duy đã học qua sách vở, trong sách giáo khoa có nói về chuyện này, cũng chính vì vậy mà Cô Tứ Duy cảm thấy cuộc họp này có chút thú vị.
"Hương Bình, anh thấy sao?"
Đợi Dương Truyền Ngũ nói xong, mọi người hỏi Quách Hương Bình, vì là người từng ra ngoài làm ăn, mọi người theo bản năng đều cho rằng tầm nhìn của Quách Hương Bình sẽ xa hơn.
Lúc này Quách Hương Bình lại im lặng, lão ta không phải không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề này, nhưng biết thì biết, lão ta không dám nói, bây giờ là thời điểm nào? Nói sai sẽ bị chụp mũ chết người, Quách Hương Bình càng không cho rằng bản thân có kim bài miễn tử.
Thực ra trong lòng mọi người đều có một khát vọng.
Nhưng ai dám nói ra trước, chuyện này có thể là mất mạng.
Cả đám im lặng!
Hai phút, ba phút, mười phút trôi qua, vẫn không ai nói gì, mọi người hoặc đang hút thuốc, hoặc khoanh tay cúi đầu nhìn kiến trên đất, dường như trên đất có mỹ nhân khoả thân.
Ban đầu Cô Tứ Duy định mở to mắt xem náo nhiệt, hắn nghĩ mình thông minh, nhưng càng lúc càng thấy thời gian trôi qua, cuối cùng Cô Tứ Duy cũng hiểu ra.
Quả nhiên những người này đều là cáo già!
Những người thật thà cũng không phải lúc nào cũng thật thà, bây giờ gặp chuyện lớn, ai cũng thông minh hẳn lên.
Cô Tứ Duy nhìn mọi người, trong lòng dở khóc dở cười, lúc này hắn mới hiểu, "thuê khoán ruộng đất" không phải chỉ mình hắn nghĩ ra, những người trước mặt nhìn có vẻ thật thà này, đều biết rõ phương pháp tốt nhất để tăng sản lượng là chia đất cho từng nhà, như vậy mỗi nhà mới có thể dốc hết sức trồng trọt.
Tất cả đều biết, nhưng tất cả đều giả vờ ngốc, chờ người khác nói ra trước, không ai muốn làm người tiên phong.
Cô Tứ Duy nhìn nhìn, cuối cùng không nhịn được cười.
Ha ha ha!
Cô Tứ Duy vừa cười, mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn ta.
"Tứ Duy, cậu có gì muốn nói sao?"
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy không muốn nói gì, chẳng liên quan gì đến lợi ích của hắn, hắn không nên dính vào chuyện này, dù có vài người chết đói cũng chẳng liên quan tới hắn.
Nếu ai cũng không muốn làm người tiên phong, vậy thì để bọn họ chết đói trước đi.
Cô Tứ Duy nghĩ như vậy cho nên cười, nhưng miệng thì không thể nói toạc ra như vậy.
Hắn ta chỉ xoa bụng: "Đói quá, đói quá khiến tôi cười".
Mọi người nhìn Cô Tứ Duy, một lúc sau vẫn không hiểu, phải đói đến mức nào mới khiến người ta cười.
"Không được, không được, tôi phải về ăn cháo".
Cô Tứ Duy nói rồi đứng dậy, không chờ người khác đồng ý, hắn ta trực tiếp bước ra khỏi sân.
Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với một đám người giả vờ ngốc nghếch nữa.
Ra khỏi sân, hắn quay đầu nhìn mấy người trong sân, nghĩ thầm: "Quả nhiên là già mà không chết thì là quỷ, mỗi người nếu dán lông thì có thể thành khỉ rồi".
Trên đường về nhà, Cô Tứ Duy cười suốt.
Vào đến sân, hắn thấy Tứ Thúy đang quét sân, thân hình nhỏ bé của nàng cầm một cái chổi tre lớn, quét dọn cẩn thận, nhìn kỹ thì thấy sân nhà rất sạch sẽ.
“Ca ca.”
Tứ Thúy nhìn thấy Cô Tứ Duy về, ánh mắt long lanh gọi nhỏ một tiếng.
Cô Tứ Duy chưa kịp nói gì, cô bé đã nói: “Anh ơi, đừng bắt em trở về, em không muốn về, em đói bụng, bọn họ không cho em ăn cơm...”
Cô Tứ Duy nhìn Tứ Thúy, phát hiện mặt cô bé giống như mèo hoa, rõ ràng là vừa khóc xong, lý do thì hắn không biết, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái .
Nhưng đối với người khác, đó là nỗi đau xót, cả nhà đói kém quanh năm, không thể không xót.
Nguyên nhân thì ai cũng biết, bởi vì những người ngồi đây vừa là người tham gia, vừa là nạn nhân.
Cô Tứ Duy cũng biết nguyên nhân, hắn không biết mới là lạ.
Tất cả đất đều là của tập thể, mọi người làm việc để kiếm điểm công, quy đổi ra điểm công thế nào chắc cũng có tiêu chuẩn.
Mọi người theo tiêu chuẩn mà làm, nhưng có người lại âm thầm làm cho có, như vậy vừa kiếm được điểm vừa lại ít tốn sức.
Không phải mọi người không biết, sản lượng lương thực ít đi thì tất cả đều đói, nhưng bản chất con người là vậy, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, ít có ai nhìn xa trông rộng để suy nghĩ biện pháp đói phó, ít càng thêm ít.
Vì vậy cùng một miếng đất, nhưng sản lượng mỗi năm lại giảm đi. Một số gia đình đói quá, sẽ đi ăn trộm hạt giống năm sau trong thôn, chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Sản lượng ít đi, số người lại đông lên, không đói thì biết làm gì.
Cũng may vì ở vùng núi, trong huyện có trợ cấp một ít lương thực, nếu không thôn Thạch Ma ít nhất có ba phần mười trẻ con không sống quá mười tuổi.
Hiểu được những người này đang muốn bàn chuyện gì, Cô Tứ Duy liền có tâm trạng xem náo nhiệt.
Hắn ta là người đến từ tương lai, những thứ khác không biết, nhưng thôn Tiểu Cương thì hắn biết rõ, cũng biết cuối những năm bảy mươi mới có chính sách "thuê khoán ruộng đất", hắn ta không tin vào những năm sáu mươi này, những người này có thể thảo luận ra kết quả đi trước thời đại.
Nộp đủ cho nhà nước, chia một ít cho tập thể, còn lại là của mình.
Dù chưa từng trải qua thời kỳ đó, nhưng Cô Tứ Duy đã học qua sách vở, trong sách giáo khoa có nói về chuyện này, cũng chính vì vậy mà Cô Tứ Duy cảm thấy cuộc họp này có chút thú vị.
"Hương Bình, anh thấy sao?"
Đợi Dương Truyền Ngũ nói xong, mọi người hỏi Quách Hương Bình, vì là người từng ra ngoài làm ăn, mọi người theo bản năng đều cho rằng tầm nhìn của Quách Hương Bình sẽ xa hơn.
Lúc này Quách Hương Bình lại im lặng, lão ta không phải không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề này, nhưng biết thì biết, lão ta không dám nói, bây giờ là thời điểm nào? Nói sai sẽ bị chụp mũ chết người, Quách Hương Bình càng không cho rằng bản thân có kim bài miễn tử.
Thực ra trong lòng mọi người đều có một khát vọng.
Nhưng ai dám nói ra trước, chuyện này có thể là mất mạng.
Cả đám im lặng!
Hai phút, ba phút, mười phút trôi qua, vẫn không ai nói gì, mọi người hoặc đang hút thuốc, hoặc khoanh tay cúi đầu nhìn kiến trên đất, dường như trên đất có mỹ nhân khoả thân.
Ban đầu Cô Tứ Duy định mở to mắt xem náo nhiệt, hắn nghĩ mình thông minh, nhưng càng lúc càng thấy thời gian trôi qua, cuối cùng Cô Tứ Duy cũng hiểu ra.
Quả nhiên những người này đều là cáo già!
Những người thật thà cũng không phải lúc nào cũng thật thà, bây giờ gặp chuyện lớn, ai cũng thông minh hẳn lên.
Cô Tứ Duy nhìn mọi người, trong lòng dở khóc dở cười, lúc này hắn mới hiểu, "thuê khoán ruộng đất" không phải chỉ mình hắn nghĩ ra, những người trước mặt nhìn có vẻ thật thà này, đều biết rõ phương pháp tốt nhất để tăng sản lượng là chia đất cho từng nhà, như vậy mỗi nhà mới có thể dốc hết sức trồng trọt.
Tất cả đều biết, nhưng tất cả đều giả vờ ngốc, chờ người khác nói ra trước, không ai muốn làm người tiên phong.
Cô Tứ Duy nhìn nhìn, cuối cùng không nhịn được cười.
Ha ha ha!
Cô Tứ Duy vừa cười, mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn ta.
"Tứ Duy, cậu có gì muốn nói sao?"
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy không muốn nói gì, chẳng liên quan gì đến lợi ích của hắn, hắn không nên dính vào chuyện này, dù có vài người chết đói cũng chẳng liên quan tới hắn.
Nếu ai cũng không muốn làm người tiên phong, vậy thì để bọn họ chết đói trước đi.
Cô Tứ Duy nghĩ như vậy cho nên cười, nhưng miệng thì không thể nói toạc ra như vậy.
Hắn ta chỉ xoa bụng: "Đói quá, đói quá khiến tôi cười".
Mọi người nhìn Cô Tứ Duy, một lúc sau vẫn không hiểu, phải đói đến mức nào mới khiến người ta cười.
"Không được, không được, tôi phải về ăn cháo".
Cô Tứ Duy nói rồi đứng dậy, không chờ người khác đồng ý, hắn ta trực tiếp bước ra khỏi sân.
Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với một đám người giả vờ ngốc nghếch nữa.
Ra khỏi sân, hắn quay đầu nhìn mấy người trong sân, nghĩ thầm: "Quả nhiên là già mà không chết thì là quỷ, mỗi người nếu dán lông thì có thể thành khỉ rồi".
Trên đường về nhà, Cô Tứ Duy cười suốt.
Vào đến sân, hắn thấy Tứ Thúy đang quét sân, thân hình nhỏ bé của nàng cầm một cái chổi tre lớn, quét dọn cẩn thận, nhìn kỹ thì thấy sân nhà rất sạch sẽ.
“Ca ca.”
Tứ Thúy nhìn thấy Cô Tứ Duy về, ánh mắt long lanh gọi nhỏ một tiếng.
Cô Tứ Duy chưa kịp nói gì, cô bé đã nói: “Anh ơi, đừng bắt em trở về, em không muốn về, em đói bụng, bọn họ không cho em ăn cơm...”
Cô Tứ Duy nhìn Tứ Thúy, phát hiện mặt cô bé giống như mèo hoa, rõ ràng là vừa khóc xong, lý do thì hắn không biết, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất