Chương 18: Đồ Mong Muốn Của Lam Tiểu Bố
Đường Vọng Giang cách đại học Lý Công hơi xa, Lam Tiểu Bố tới trước thời hạn, hắn lần theo địa điểm, nếu thấy không đúng thì còn có đủ thời gian để trở về nữa.
Đây là một khu phố cũ không sầm uất cũng không quá tiêu điều, hai bên đường cũ kĩ là những cửa hàng có niên đại lâu năm cùng những quán ăn từ lâu. Lam Tiểu Bố đi thẳng một đường, phát hiện mặc kệ hắn cất công tìm kiếm thế nào thì số nhà cuối cùng cũng là 290, lấy đâu ra 291 như trong tấm thẻ?
Vì không cam lòng nên Lam Tiểu Bố đang đi tìm lòng vòng quanh số nhà 290 nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của số nhà 291 đâu. Khi hắn định tìm chủ cửa hàng số nhà 290 để hỏi thì thấy một tên đàn ông mặc áo che gió màu đen đi tới cửa số nhà 290, sau đó đốt một điếu thuốc thơm.
Lam Tiểu Bố dừng lại theo bản năng, nhà số 291 quả nhiên đặc biệt, nếu hắn ngây thơ đi hỏi thật thì không phải sẽ khiến người khác biết hắn là người mới vừa lấy được thẻ đấu giá Thiên Âm hay sao?
Lam Tiểu Bố làm như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi, đi tới một quán ăn nhỏ khá xa gọi vài món ăn và vài chai bia.
Hắn đoán, nếu tấm thẻ đấu giá Thiên Âm trong tay không phải giả thì buổi đấu giá Thiên Âm kia chắc chắn là ở chỗ này. Nếu đã ở chỗ này thì hắn không cần phải quay lại chờ Thương Vĩ nữa, bởi vì Thương Vĩ chắc chắn cũng sẽ tới đây.
Một tiếng trôi qua, Lam Tiểu Bố phát hiện người đàn ông mặc áo chắn gió màu đen kia vẫn còn đang hút thuốc lá liền biết bản thân cẩn thận là đúng. Tên đó chắc chắn có vấn đề, nếu không việc gì phải đứng hút thuốc ở đó liên tục hơn một tiếng chứ?
Lúc này, Lam Tiểu Bố quyết tâm ở lại chờ Thương Vĩ tới, chờ được người tới thì hắn sẽ bám theo đằng sau hắn ta. Mặc kệ số nhà 291 ẩn giấu ở chỗ nào thì muốn đi tới nhà số 291 cũng phải đi qua trước mắt hắn.
Lại thêm một tiếng trôi qua, người đàn ông mặc áo khoác đen vẫn chưa rời đi, trái lại còn khiến Lam Tiểu Bố nhìn ra được một chút đầu mối. Có hơn mười người đã tiến vào một hầm đậu xe tư nhân, thứ khiến Lam Tiểu Bố nghi ngờ là những người này khi vào trong bãi đậu thì không phải đi xe vào bãi, mà là đi bộ vào. Càng khiến hắn nghi ngờ hơn là những người này đi vào, đa số đều đeo khẩu trang, không thì cũng đeo kính râm bản to và đội mũ kín mặt.
Bãi đậu xe đó vừa rồi Lam Tiểu Bố cũng thấy rồi, trên bảng hiệu là bãi đậu xe tư nhân, bên cạnh còn đánh dấu tạm ngừng sử dụng. Bên ngoài bãi đậu xe rất thoáng, cũng không có cửa. Trái lại, khi tiến vào bãi đậu xe xong thì bên trong hình như còn có một cái cửa khác.
Một mình uống bia mà hết hơn hai tiếng, ở lại nữa cũng không thích hợp. Lam Tiểu Bố tính tiền xong liền đeo khẩu trang và kính râm lên, đi về phía bãi đậu xe tư nhân kia.
Khi Lam Tiểu Bố đi qua số nhà 290, hắn cảm nhận được tầm mắt của tên đàn ông áo khoác đen rơi vào trên người mình. Mặc dù hắn không quay đầu nhìn lại nhưng trực giác của võ giả nhắc nhở hắn bản thân không cảm ứng sau.
Cho tới khi Lam Tiểu Bố vào được bãi đậu xe tư nhân thì tên áo khoác đen kia cũng không ngăn hắn lại.
Vừa tiến vào bãi đậu xe, Lam Tiểu Bố liền thở phào nhẹ nhõm. Bên cửa sâu bên trong bãi đậu xe không có ai trông chừng, nhưng cửa vẫn đang đóng. Hơn nữa cửa không phải thanh chắn thường thấy như bình thường mà là loại cửa sắt. Trên cửa còn có dấu hiệu loang lổ lâu năm nữa. Ngay khi Lam Tiểu Bố cò đang nghi ngờ, hắn nhìn thấy một nơi để cà thẻ. Lam Tiểu Bố không chút do dự lấy thẻ đen đấu giá Thiên Âm ra chà một cái.
"Tích." một tiếng vang lên, sau đó cửa sắt mở ra ngay lập tức. Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã đoán đúng rồi.
Cửa sắt vừa mở ra hắn đã nhìn thấy bảng số, số 291 đường Vọng Giang. Hắn thầm mắng trong lòng, không biết não người nghĩ ra trò này phải to tới mức nào mới có thể nghĩ tới che bảng số ở đằng sau cửa sắt đây?
Trước mặt là một con đường xi măng rộng khoảng 3 mét, đường xi măng hơi dốc xuống tận bên dưới. Lam Tiểu Bố đi khoảng hơn mười mét thì bên cạnh liền xuất hiện một cái cửa. Mặc dù con đường xi măng vẫn kéo dài xuống bên dưới nhưng Lam Tiểu Bố không hề do dự mở cánh cửa kia ra. Đây chính là trực giác, Lam Tiểu Bố cảm thấy nếu cứ đi thẳng xuống tiếp thì chính là nhà để xe thực sự, còn cái cửa này mới chính là nơi hắn muốn đi.
Quả nhiên, khi vừa tiến vào cánh cửa thì lại gặp một cánh cửa phải cà thẻ tiếp. Lam Tiểu Bố lại lấy thẻ đen đấu giá Thiên Âm ra cà để mở cánh cửa này.
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng rộng rãi trước mắt trở nên khác hẳn.
Một cái thảm đỏ trải dài tới một căn phòng rất lớn. Cho dù Lam Tiểu Bố chưa từng tham gia một buổi đấu giá nào thì bây giờ chỉ cần liếc một cái cũng biết đại sảnh này chính là phòng đấu giá.
Cửa và các góc đều có người đứng, những người này không một ai tiến lên hỏi hay là ngăn cảnh Lam Tiểu Bố cả.
Khán phòng có rất nhiều chỗ ngồi, tất cả ghế đều là loại tựa lưng êm cả, thoạt nhìn là để mọi người tùy chọn chỗ ngồi. Trước mặt tiến vào một số người, có người ngồi, có người không, tất cả đều đang ôn chuyện với những người quen biết. Lam Tiểu Bố không vào chỗ ngồi vội, hắn đứng im trong một góc đợi Thương Vĩ tới.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều vệ sĩ ngầm đang ẩn giấu nhưng Lam Tiểu Bố đứng một mình lại không có một ai tới quấy rầy.
Mọi người lục tục đi vào, một vài người vừa vào liền ngồi xuống ghế, phòng đấu giá nhanh chóng ngồi đầy hơn nửa. Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm từng người đi vào, hắn tin chắc Thương Vĩ sẽ thay đổi dung mạo giống như hắn, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được người này.
Đây là một khu phố cũ không sầm uất cũng không quá tiêu điều, hai bên đường cũ kĩ là những cửa hàng có niên đại lâu năm cùng những quán ăn từ lâu. Lam Tiểu Bố đi thẳng một đường, phát hiện mặc kệ hắn cất công tìm kiếm thế nào thì số nhà cuối cùng cũng là 290, lấy đâu ra 291 như trong tấm thẻ?
Vì không cam lòng nên Lam Tiểu Bố đang đi tìm lòng vòng quanh số nhà 290 nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của số nhà 291 đâu. Khi hắn định tìm chủ cửa hàng số nhà 290 để hỏi thì thấy một tên đàn ông mặc áo che gió màu đen đi tới cửa số nhà 290, sau đó đốt một điếu thuốc thơm.
Lam Tiểu Bố dừng lại theo bản năng, nhà số 291 quả nhiên đặc biệt, nếu hắn ngây thơ đi hỏi thật thì không phải sẽ khiến người khác biết hắn là người mới vừa lấy được thẻ đấu giá Thiên Âm hay sao?
Lam Tiểu Bố làm như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi, đi tới một quán ăn nhỏ khá xa gọi vài món ăn và vài chai bia.
Hắn đoán, nếu tấm thẻ đấu giá Thiên Âm trong tay không phải giả thì buổi đấu giá Thiên Âm kia chắc chắn là ở chỗ này. Nếu đã ở chỗ này thì hắn không cần phải quay lại chờ Thương Vĩ nữa, bởi vì Thương Vĩ chắc chắn cũng sẽ tới đây.
Một tiếng trôi qua, Lam Tiểu Bố phát hiện người đàn ông mặc áo chắn gió màu đen kia vẫn còn đang hút thuốc lá liền biết bản thân cẩn thận là đúng. Tên đó chắc chắn có vấn đề, nếu không việc gì phải đứng hút thuốc ở đó liên tục hơn một tiếng chứ?
Lúc này, Lam Tiểu Bố quyết tâm ở lại chờ Thương Vĩ tới, chờ được người tới thì hắn sẽ bám theo đằng sau hắn ta. Mặc kệ số nhà 291 ẩn giấu ở chỗ nào thì muốn đi tới nhà số 291 cũng phải đi qua trước mắt hắn.
Lại thêm một tiếng trôi qua, người đàn ông mặc áo khoác đen vẫn chưa rời đi, trái lại còn khiến Lam Tiểu Bố nhìn ra được một chút đầu mối. Có hơn mười người đã tiến vào một hầm đậu xe tư nhân, thứ khiến Lam Tiểu Bố nghi ngờ là những người này khi vào trong bãi đậu thì không phải đi xe vào bãi, mà là đi bộ vào. Càng khiến hắn nghi ngờ hơn là những người này đi vào, đa số đều đeo khẩu trang, không thì cũng đeo kính râm bản to và đội mũ kín mặt.
Bãi đậu xe đó vừa rồi Lam Tiểu Bố cũng thấy rồi, trên bảng hiệu là bãi đậu xe tư nhân, bên cạnh còn đánh dấu tạm ngừng sử dụng. Bên ngoài bãi đậu xe rất thoáng, cũng không có cửa. Trái lại, khi tiến vào bãi đậu xe xong thì bên trong hình như còn có một cái cửa khác.
Một mình uống bia mà hết hơn hai tiếng, ở lại nữa cũng không thích hợp. Lam Tiểu Bố tính tiền xong liền đeo khẩu trang và kính râm lên, đi về phía bãi đậu xe tư nhân kia.
Khi Lam Tiểu Bố đi qua số nhà 290, hắn cảm nhận được tầm mắt của tên đàn ông áo khoác đen rơi vào trên người mình. Mặc dù hắn không quay đầu nhìn lại nhưng trực giác của võ giả nhắc nhở hắn bản thân không cảm ứng sau.
Cho tới khi Lam Tiểu Bố vào được bãi đậu xe tư nhân thì tên áo khoác đen kia cũng không ngăn hắn lại.
Vừa tiến vào bãi đậu xe, Lam Tiểu Bố liền thở phào nhẹ nhõm. Bên cửa sâu bên trong bãi đậu xe không có ai trông chừng, nhưng cửa vẫn đang đóng. Hơn nữa cửa không phải thanh chắn thường thấy như bình thường mà là loại cửa sắt. Trên cửa còn có dấu hiệu loang lổ lâu năm nữa. Ngay khi Lam Tiểu Bố cò đang nghi ngờ, hắn nhìn thấy một nơi để cà thẻ. Lam Tiểu Bố không chút do dự lấy thẻ đen đấu giá Thiên Âm ra chà một cái.
"Tích." một tiếng vang lên, sau đó cửa sắt mở ra ngay lập tức. Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã đoán đúng rồi.
Cửa sắt vừa mở ra hắn đã nhìn thấy bảng số, số 291 đường Vọng Giang. Hắn thầm mắng trong lòng, không biết não người nghĩ ra trò này phải to tới mức nào mới có thể nghĩ tới che bảng số ở đằng sau cửa sắt đây?
Trước mặt là một con đường xi măng rộng khoảng 3 mét, đường xi măng hơi dốc xuống tận bên dưới. Lam Tiểu Bố đi khoảng hơn mười mét thì bên cạnh liền xuất hiện một cái cửa. Mặc dù con đường xi măng vẫn kéo dài xuống bên dưới nhưng Lam Tiểu Bố không hề do dự mở cánh cửa kia ra. Đây chính là trực giác, Lam Tiểu Bố cảm thấy nếu cứ đi thẳng xuống tiếp thì chính là nhà để xe thực sự, còn cái cửa này mới chính là nơi hắn muốn đi.
Quả nhiên, khi vừa tiến vào cánh cửa thì lại gặp một cánh cửa phải cà thẻ tiếp. Lam Tiểu Bố lại lấy thẻ đen đấu giá Thiên Âm ra cà để mở cánh cửa này.
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng rộng rãi trước mắt trở nên khác hẳn.
Một cái thảm đỏ trải dài tới một căn phòng rất lớn. Cho dù Lam Tiểu Bố chưa từng tham gia một buổi đấu giá nào thì bây giờ chỉ cần liếc một cái cũng biết đại sảnh này chính là phòng đấu giá.
Cửa và các góc đều có người đứng, những người này không một ai tiến lên hỏi hay là ngăn cảnh Lam Tiểu Bố cả.
Khán phòng có rất nhiều chỗ ngồi, tất cả ghế đều là loại tựa lưng êm cả, thoạt nhìn là để mọi người tùy chọn chỗ ngồi. Trước mặt tiến vào một số người, có người ngồi, có người không, tất cả đều đang ôn chuyện với những người quen biết. Lam Tiểu Bố không vào chỗ ngồi vội, hắn đứng im trong một góc đợi Thương Vĩ tới.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều vệ sĩ ngầm đang ẩn giấu nhưng Lam Tiểu Bố đứng một mình lại không có một ai tới quấy rầy.
Mọi người lục tục đi vào, một vài người vừa vào liền ngồi xuống ghế, phòng đấu giá nhanh chóng ngồi đầy hơn nửa. Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm từng người đi vào, hắn tin chắc Thương Vĩ sẽ thay đổi dung mạo giống như hắn, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất