Khí Vũ Trụ

Chương 23: Truy Tìm Lam Tiểu Bố (2)

Trước Sau
Trong khách sạn Tân Nguyệt bậc nhất Tân Thành, trong nhã gian VIP nhất ở tầng chót, một người đàn ông có đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mất một lúc lâu sau mới cười ha ha mấy tiếng: 'Không nghĩ tới lại giết mất Hữu Tướng, còn lấy thẻ đen của hữu Tướng để tiến vào hội đấu giá Thiên Âm nữa, sau đó còn đi cướp đồ của Thương gia. Ngươi là Lam Tiểu Bố đúng không? Có dũng khí, gan đủ to."

Lam Tiểu Bố không phải do hắn ta điều tra được, mà là do Thành Kiến Kiệt điều tra ra. Mặc dù Thành Kiến Kiệt chưa nói cho bất kì ai tình hình của Lam Tiểu Bố, nhưng cuộc họp hàng năm của bang Sinh Ngạc diễn ra một ngày trước không thấy Thành Kiến Kiệt tham gia, rất có thể Thành Kiến Kiệt đã bị giết chết. Nếu không thì Thành Kiến Kiệt sẽ không có gan vắng mặt trong bất kì tình huống nào được.

Căn cứ theo thông tin mà hắn ta tra được, trước khi Thành Kiến Kiệt mất tích vẫn luôn điều tra một người tên là Lam Tiểu Bố. Nếu đúng là vậy thì người giết chết Thành Kiến Kiệt tám phần mười có quan hệ với Lam Tiểu Bố. Lần này hắn ta tới Tân Thành là vì đấu giá Thiên Âm tổ chức ở đây. Nếu người giết Thành Kiến Kiệt để lợi dụng thẻ đen đấu giá Thiên Âm trong tay Thành Kiến Kiệt để tham gia buổi đấu giá thì chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở Tân Thành.

"Reng reng reng!" Tiếng điện thoại vang lên.

Người đàn ông hung ác nhìn dãy số hiện lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt, hắn ta biết câu trả lời đã có. Trước đây hắn ta chỉ biết người Thành Kiến Kiệt điều tra là Lam Tiểu Bố, chứ không biết lai lịch của người này, nhưng cú điện thoại vừa rồi đã nói cho hắn ta biết lai lịch của Lam Tiểu Bố là gì.

Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói kính cẩn: "Cơ Đầu ca, đã tra được toàn bộ lai lịch của người tên Lam Tiểu Bố kia rồi. Là hậu nhân của Lam gia, tập đoàn Lam Tung, quê quán Đinh Giang, tuy nhiên khi mười bốn tuổi đã rời khỏi Đinh Giang, vẫn đang học tại Hải Dương. Năm nay tròn mười tám tuổi, hắn ta mười bốn tuổi đã thu đỗ đại học y Hải Dương khoa dược chuyên nghiệp, tới năm 2 đại học thì chuyển sang khoa y học Lâm sàng. Hiện tại đã là sinh viên năm tư của đại học y Hải Dương..."

Cơ Đầu nghe tới đây thì nhíu mày, sinh viên đại học năm tư? Nếu chỉ có vậy thì không thể giết hữu tướng Thành Kiến Kiệt được. Cho dù Thành Kiến Kiệt bị trói cứng hai tay thì một sinh viên đại học năm tư cũng không thể giết được võ giả nội công.

Nếu cái chết của Thành Kiến Kiệt không có quan hệ gì với Lam Tiểu Bố thì đồng nghĩa với việc vòng điều tra của hắn đã gãy. Còn Thành Kiến Kiệt đã chết hay chưa thì Cơ Đầu không hề nghi ngờ gì, hắn ta chắc chắn hữu tướng Thành Kiến Kiệt đã chết.

"Tuy nhiên..."

Nghe được người bên kia đang do dự, Cơ Đầu hừ một cái, nói: "Có gì thì nói luôn một lần đi, đừng có dông dài, không lẽ đây là lần đầu tiên ngươi lăn lộn cùng ta sao, không biết tính tình của ta như nào?"

"Dạ, vâng." Người bên kia đầu dây nói tiếp: "Hai tháng trước Lam Tiểu Bố đã nghỉ học, sau đó tới bệnh viện Côn Hồ ở Hồ Châu làm thực tập sinh..."

"Chờ một chút..." Cơ Đầu nghe tới đây lập tức ngắt lời đối phương: "Người ngươi nói là Lam Tiểu Bố ở bệnh viện Côn Hồ sao? Là bệnh viện Côn Hồ ở Hồ Châu?"

Mặc dù đối phương không trả lời, nhưng Cơ Đầu đã chắc chắn Thành Kiến Kiệt thực sự đã bị Lam Tiểu Bố giết. Thành Kiến Kiệt sau khi tới Hồ Châu liền mất tích, mà thời điểm đó Lam Tiểu Bố vẫn còn ở Hồ Châu, còn cái nào có sức thuyết phục hơn nữa không?



"Đúng thế, Lam Tiểu Bố chẳng những thực tập ở bệnh viện Côn Hồ mà còn bắt tay với Quý Chính của bệnh viện Côn Hồ công bố một luận văn y học [Tai họa ngầm Lam cơ môi kháng sinh có thể chết người] làm rúng động giới y học, giờ hắn ta đã là danh nhân toàn thế giới rồi. Hơn nữa, sau khi công bố bài luận văn, Lam Tiểu Bố liền từ chức ở bệnh viện Côn Hồ, không rõ nơi ở, nghe nói đang có rất nhiều người đi tìm hắn..."

Sau khi cúp điện thoại, Cơ Đầu liền định hướng được, người hắn cần tìm chính là Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố có thể giết chết được Thành Kiến Kiệt thì chứng tỏ hắn không phải là người bình thường. Lam Tiểu Bố học y, không loại trừ khả năng người này dùng kiến thức y học để ra tay được. Nhưng điều hắn không hiểu là, Thành Kiến Kiệt vào giang hồ từ lâu rồi, sao lại thiệt mạng trong tay Lam Tiểu Bố dễ dàng như thế chứ?

Không thể tiếp tục dừng chân ở nơi này nữa, nếu người giết chết Thành Kiến Kiệt và cướp đồ của Thương gia thực sự là Lam Tiểu Bố thì loại thủ đoạn hiện tại của Thương gia chắc chắn không thể bắt được Lam Tiểu Bố. Hắn ta phải nhanh chóng truyền tin tức ra, bang Sinh Ngạc cho dù phải bày thiên la địa võng cũng phải bắt bằng được Lam Tiểu Bố.

Việt Thị, nơi này cũng được xem như là vùng biên giới của Hoa Hạ.

Có rất ít người biết tổng bộ của Sinh Ngạc bang ở ngay Việt Thị.

Ngũ tướng của Sinh Ngạc bang đều là cao thủ nội kình, kỳ quái là bang chủ Phong Bác của Sinh Ngạc bang lại là một người bình thường chưa từng tu luyện Võ Đạo.

Nhưng cả một vùng Đông Nam Á này, chỉ cần là người đã từng trải một chút xíu việc đời, không có người nào không biết Phong Bác, dáng người Phong Bác không cao, tướng mạo hơi gầy, có một đôi mắt rất quỷ dị. Cho dù là ai, chỉ cần bị hắn nhìn một chút cũng cảm thấy mình như bị nhìn thấu hết mọi thứ.

Sinh Ngạc bang cũng không được tính là bang phái lớn, từ sau khi Phong Bác đứng lên lãnh đạo Sinh Ngạc bang, dường như mỗi trận chiến đều tất thắng, lợi nhuận lúc nào cũng thu về, chưa bao giờ thất bại.

Giờ phút này Phong Bác đang ngồi trong một gian phòng không tính là quá lớn, ngón tay gõ trên bàn không nhanh không chậm.

Với trình độ giàu có phú khả địch quốc của Phong Bác, cho dù hắn có muốn một phòng làm việc xa hoa nhất toàn cầu thì chỉ cần một câu nói là xong. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ thích gian phòng nho nhỏ, thậm chí đèn trong phòng cũng không cần quá sáng. Dựa theo lời hắn nói thì như thế sẽ khiến hắn dễ suy nghĩ.

Trong phòng chỉ có một mình Phong Bác đang suy nghĩ, ở bên ngoài cửa, hai bên trái phải là hai nữ tử vô cùng xinh đẹp, chỉ cần Phong Bác có bất cứ yêu cầu gì, hai nữ tử này sẽ lập tức đi vào. Còn đi vào làm gì thì không có người nào dám nghe.

Dựa theo thói quen của Phong Bác, vào lúc hắn đang suy nghĩ, không có bất cứ người nào có thể quấy rầy hắn. Trừ khi có chuyện cực kỳ quan trọng, hoặc là hắn đã suy nghĩ ra đáp án của vấn đề, nếu không, quấy rầy hắn suy nghĩ chỉ có một đường chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau