Chương 28: Có Hóa Thành Tro Cũng Sẽ Không Quên (2)
Cử Phi nhìn thoáng qua Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, ngươi chỉ cần đưa số thẻ cho ta, sau đó nói cho ta biết ngươi cần bao nhiêu tiền là được.”
Lam Tiểu Bố gõ gõ lên bàn, sau đó nói, “Ta đắc tội với một vài người, cho nên không cần chuyển tiền vào tài khoản cho ta, đưa cho ta 200.000 tiền mặt...”
Lam Tiểu Bố tin rằng chuyện mình đắc tội với Sinh Ngạc bang, đối phương vẫn còn chưa biết, nhưng mà chuyện đắc tội với Thương gia nhất định là đã tra ra rồi.
Lần này ngay cả Cử Phi cũng thầm mỉa mai trong lòng, còn tưởng lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ gặm được một chút ấy. 200.000 tiền mặt, ha ha. Truyền nhân dòng chính của tập đoàn Lam Tung, bây giờ cũng chỉ có thể tiêu xài chút ít như vậy.
Chỉ là không đợi hắn oán thầm xong, giọng nói của Lam Tiểu Bố lại vang lên lần nữa, “Nghe nói nửa năm trước các ngươi lấy được một viên Lam Sí Chi Tinh, ta muốn viên kim cương đó...”
Nửa năm trước, Thâm Phủ có bán ra một viên kim cương tên là Lam Sí Chi Tinh, viên kim cương này khoảng chừng 107 cara, trị giá 900 triệu. Lam Tiểu Bố không biết viên kim cương này có phải nằm trong tay Cử gia hay không, nhưng ở Thâm Phủ, người có năng lực và tư cách mua được viên kim cương này, cũng chỉ có vài nhà. Hắn đoán khả năng Cử gia có được ít nhất phải hơn 50%, cho nên lúc này mới nói ra.
“Ha ha ha...” Cử Kiệt giận quá hóa cười, “Cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể biết được viên Lam Sí Chi Tinh này ở trong tay Cử gia ta.”
Cử Phi nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, lòng tham của ngươi cũng hơi lớn rồi đó.”
Vừa rồi hắn còn đang nghĩ Lam Tiểu Bố cũng chỉ giống như một tên ăn mày mà thôi, vừa mới đảo mắt đã nói Lam Tiểu Bố tham lam rồi.
Lam Tiểu Bố vẫn điềm tĩnh làm như không có việc gì, “Cũng bình thường thôi, điều duy nhất ta lo lắng là trong lúc phẫu thuật tay mình có run hay không thôi, những thứ này giúp tay ta vững vàng hơn, cũng giúp bệnh nhân có nhiều cơ hội hơn thôi. Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy tay ta có vững hay không cũng không quan trọng thì cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Cử Phi còn muốn nói gì đó, Cử Kiệt đã xua tay chặn lại, “Không cần, cứ đưa cho hắn đi.”
Cử Phi khẽ giật mình, nhưng mà Lam Tiểu Bố thì không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, hắn biết đồ thì hắn nhất định sẽ lấy được. Với trình độ tàn nhẫn của người nhà này, chỉ sợ sau khi hắn bước vào cánh cửa này rồi, trong mắt đối phương hắn chỉ là một người chết mà thôi. Giao đồ vật cho một người chết, đợi thêm lát nữa lấy về cũng vậy thôi.
Đây cũng là lý do hắn không muốn quá nhiều tiền từ đối phương, nếu như quá nhiều, cho dù đối phương có chuyển vào thẻ của hắn, Lam Tiểu Bố hắn cũng không lấy được. Nhưng cho tới bây giờ, Lam Tiểu Bố vẫn không hiểu, vì sao người nhà này lại độc ác như vậy. Y thuật của bác sĩ không tốt thì giết bác sĩ? Gia tộc thế này sao vẫn còn sống sót được vậy? Cái này thì cũng cho qua đi, nhìn dáng vẻ của lão gia hỏa kia, cho dù mình có chữa trị tốt cho cháu ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ giết chết mình, đúng là không thể nói lý được mà, phải biết rằng đây là thế kỉ 21 rồi đấy.
Chỉ mấy phút sau,Cử Phi đã đem một chiếc hộp màu vàng óng đến trước mặt Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, đây chính là Lam Sí Chi Tinh, ngươi phải giữ cẩn thận đấy.”
Lam Tiểu Bố nhận lấy hộp, sau khi mở ra lập tức cảm nhận được tia sáng chói mắt nhu hòa, kim cương có hình trái tim, bên trong hình như có khảm nạm một đôi cánh, tựa như muốn giương cánh bay lượn. Mà xung quanh viên kim cương này, có một luồng quang vận nhàn nhạt vờn quanh, thậm chí không cần lấy tay chạm vào, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Những thứ này hoàn toàn không phải do con người tạo nên, mà là tự nhiên sinh ra.
Lam Sí Chi Tinh chỉ từng nhìn thấy trên ti vi và trên mạng, bây giờ đang nằm trong tay mình.
Lam Tiểu Bố hít vào một hơi, đậy hộp lại, sau đó thu dọn nó và hai chồng tiền đã đặt sẵn trên bàn trà vào trong balo của mình. Trong lòng hắn vẫn còn đang cảm thán, may mắn là chỉ cần 200.000, nếu nhiều hơn nữa, lúc chạy trốn sẽ mang rất nặng. Quan trọng nhất là, đợi lát nữa hắn còn cần Cử gia mua giúp hắn một lượng lớn dược liệu, những dược liệu kia hắn đều muốn cầm đi.
...
“Bác sĩ Lam, nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đến phòng phẫu thuật trước đi, chờ thiếu gia trở về.” Cử Phi chờ Lam Tiểu Bố làm xong mọi chuyện mới lên tiếng.
Lam Tiểu Bố cầm một cây bút, viết một đống dược liệu ra giấy rồi đưa cho Cử Phi, “Lập tức mua những dược liệu này rồi đưa đến phòng phẫu thuật, đúng rồi, ta còn cần lò sắc thuốc và nồi, lò không nên quá lớn. Nhớ kỹ, nồi phải mua hai cái.”
Những dược liệu này đều là thứ hắn cần khi đoán cốt, bây giờ vừa hay có thể thông qua đối phương để mua. Lam Tiểu Bố cũng không nói cần dược liệu tốt hay xấu, hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ mua những thứ tốt nhất đến.
“Bác sĩ Lam, ngươi còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, sao có thể kê thuốc rồi?” Cử Phi có chút khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ta là bác sĩ hay ngươi là bác sĩ? Chỉ cần thiếu gia của ngươi thật sự bị bệnh đống tằm, vậy thì cứ làm theo yêu cầu của ta đi lấy thuốc là được.”
“Đi đi, cứ làm theo lời hắn nói.” Giọng nói Cử Kiệt vô cùng nhẹ nhàng.
“Vâng.” Cử Phi nhanh chóng đáp lời.
Trong lòng của hắn hiểu rõ, sát ý trong lòng gia chủ đã đến mức cực hạn mới có thể có biểu hiện như vậy. Một khi gia chủ như vậy, thế thì Lam Tiểu Bố chắc hẳn không thể sống đến ngày mai được rồi. Đây cũng là chuyện rất bình thường, hắn cũng nghe nói khi Lam Tiểu Bố chữa trị cho Địch Mạn cũng chỉ cần nửa ngày là xong, sau đó cũng không cần tái khám.
Sau khi Cử Phi rời đi, Lam Tiểu Bố mới nói với Cử Kiệt, “Mặc dù ta cũng có thể làm ở ngay đại sảnh, chẳng qua là nếu như làm trong phòng phẫu thuật tốt nhất, vậy thì hiệu quả phẫu thuật sẽ càng hoàn mỹ. Hơn nữa phòng phẫu thuật phải có cửa sổ, bệnh đống tằm khác với những bệnh khác, loại bệnh này sau khi phẫu thuật xong cần phải lưu thông không khí với bên ngoài. Đương nhiên, nếu mà không có cửa sổ, vậy thì sau khi phẫu thuật xong phải nhanh chóng mở cửa phòng phẫu thuật ra.”
Chỉ cần là phòng phẫu thuật tốt nhất, như vậy nhất định sẽ có cách âm, Lam Tiểu Bố tin rằng, với thực lực của Cử gia, chuyện này có thể làm được.
“Ngươi yên tâm, những gì ngươi yêu cầu đều có.” Cử Kiệt từ tốn nói.
...
Lam Tiểu Bố gõ gõ lên bàn, sau đó nói, “Ta đắc tội với một vài người, cho nên không cần chuyển tiền vào tài khoản cho ta, đưa cho ta 200.000 tiền mặt...”
Lam Tiểu Bố tin rằng chuyện mình đắc tội với Sinh Ngạc bang, đối phương vẫn còn chưa biết, nhưng mà chuyện đắc tội với Thương gia nhất định là đã tra ra rồi.
Lần này ngay cả Cử Phi cũng thầm mỉa mai trong lòng, còn tưởng lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ gặm được một chút ấy. 200.000 tiền mặt, ha ha. Truyền nhân dòng chính của tập đoàn Lam Tung, bây giờ cũng chỉ có thể tiêu xài chút ít như vậy.
Chỉ là không đợi hắn oán thầm xong, giọng nói của Lam Tiểu Bố lại vang lên lần nữa, “Nghe nói nửa năm trước các ngươi lấy được một viên Lam Sí Chi Tinh, ta muốn viên kim cương đó...”
Nửa năm trước, Thâm Phủ có bán ra một viên kim cương tên là Lam Sí Chi Tinh, viên kim cương này khoảng chừng 107 cara, trị giá 900 triệu. Lam Tiểu Bố không biết viên kim cương này có phải nằm trong tay Cử gia hay không, nhưng ở Thâm Phủ, người có năng lực và tư cách mua được viên kim cương này, cũng chỉ có vài nhà. Hắn đoán khả năng Cử gia có được ít nhất phải hơn 50%, cho nên lúc này mới nói ra.
“Ha ha ha...” Cử Kiệt giận quá hóa cười, “Cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể biết được viên Lam Sí Chi Tinh này ở trong tay Cử gia ta.”
Cử Phi nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, lòng tham của ngươi cũng hơi lớn rồi đó.”
Vừa rồi hắn còn đang nghĩ Lam Tiểu Bố cũng chỉ giống như một tên ăn mày mà thôi, vừa mới đảo mắt đã nói Lam Tiểu Bố tham lam rồi.
Lam Tiểu Bố vẫn điềm tĩnh làm như không có việc gì, “Cũng bình thường thôi, điều duy nhất ta lo lắng là trong lúc phẫu thuật tay mình có run hay không thôi, những thứ này giúp tay ta vững vàng hơn, cũng giúp bệnh nhân có nhiều cơ hội hơn thôi. Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy tay ta có vững hay không cũng không quan trọng thì cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Cử Phi còn muốn nói gì đó, Cử Kiệt đã xua tay chặn lại, “Không cần, cứ đưa cho hắn đi.”
Cử Phi khẽ giật mình, nhưng mà Lam Tiểu Bố thì không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, hắn biết đồ thì hắn nhất định sẽ lấy được. Với trình độ tàn nhẫn của người nhà này, chỉ sợ sau khi hắn bước vào cánh cửa này rồi, trong mắt đối phương hắn chỉ là một người chết mà thôi. Giao đồ vật cho một người chết, đợi thêm lát nữa lấy về cũng vậy thôi.
Đây cũng là lý do hắn không muốn quá nhiều tiền từ đối phương, nếu như quá nhiều, cho dù đối phương có chuyển vào thẻ của hắn, Lam Tiểu Bố hắn cũng không lấy được. Nhưng cho tới bây giờ, Lam Tiểu Bố vẫn không hiểu, vì sao người nhà này lại độc ác như vậy. Y thuật của bác sĩ không tốt thì giết bác sĩ? Gia tộc thế này sao vẫn còn sống sót được vậy? Cái này thì cũng cho qua đi, nhìn dáng vẻ của lão gia hỏa kia, cho dù mình có chữa trị tốt cho cháu ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ giết chết mình, đúng là không thể nói lý được mà, phải biết rằng đây là thế kỉ 21 rồi đấy.
Chỉ mấy phút sau,Cử Phi đã đem một chiếc hộp màu vàng óng đến trước mặt Lam Tiểu Bố, “Bác sĩ Lam, đây chính là Lam Sí Chi Tinh, ngươi phải giữ cẩn thận đấy.”
Lam Tiểu Bố nhận lấy hộp, sau khi mở ra lập tức cảm nhận được tia sáng chói mắt nhu hòa, kim cương có hình trái tim, bên trong hình như có khảm nạm một đôi cánh, tựa như muốn giương cánh bay lượn. Mà xung quanh viên kim cương này, có một luồng quang vận nhàn nhạt vờn quanh, thậm chí không cần lấy tay chạm vào, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Những thứ này hoàn toàn không phải do con người tạo nên, mà là tự nhiên sinh ra.
Lam Sí Chi Tinh chỉ từng nhìn thấy trên ti vi và trên mạng, bây giờ đang nằm trong tay mình.
Lam Tiểu Bố hít vào một hơi, đậy hộp lại, sau đó thu dọn nó và hai chồng tiền đã đặt sẵn trên bàn trà vào trong balo của mình. Trong lòng hắn vẫn còn đang cảm thán, may mắn là chỉ cần 200.000, nếu nhiều hơn nữa, lúc chạy trốn sẽ mang rất nặng. Quan trọng nhất là, đợi lát nữa hắn còn cần Cử gia mua giúp hắn một lượng lớn dược liệu, những dược liệu kia hắn đều muốn cầm đi.
...
“Bác sĩ Lam, nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đến phòng phẫu thuật trước đi, chờ thiếu gia trở về.” Cử Phi chờ Lam Tiểu Bố làm xong mọi chuyện mới lên tiếng.
Lam Tiểu Bố cầm một cây bút, viết một đống dược liệu ra giấy rồi đưa cho Cử Phi, “Lập tức mua những dược liệu này rồi đưa đến phòng phẫu thuật, đúng rồi, ta còn cần lò sắc thuốc và nồi, lò không nên quá lớn. Nhớ kỹ, nồi phải mua hai cái.”
Những dược liệu này đều là thứ hắn cần khi đoán cốt, bây giờ vừa hay có thể thông qua đối phương để mua. Lam Tiểu Bố cũng không nói cần dược liệu tốt hay xấu, hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ mua những thứ tốt nhất đến.
“Bác sĩ Lam, ngươi còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, sao có thể kê thuốc rồi?” Cử Phi có chút khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ta là bác sĩ hay ngươi là bác sĩ? Chỉ cần thiếu gia của ngươi thật sự bị bệnh đống tằm, vậy thì cứ làm theo yêu cầu của ta đi lấy thuốc là được.”
“Đi đi, cứ làm theo lời hắn nói.” Giọng nói Cử Kiệt vô cùng nhẹ nhàng.
“Vâng.” Cử Phi nhanh chóng đáp lời.
Trong lòng của hắn hiểu rõ, sát ý trong lòng gia chủ đã đến mức cực hạn mới có thể có biểu hiện như vậy. Một khi gia chủ như vậy, thế thì Lam Tiểu Bố chắc hẳn không thể sống đến ngày mai được rồi. Đây cũng là chuyện rất bình thường, hắn cũng nghe nói khi Lam Tiểu Bố chữa trị cho Địch Mạn cũng chỉ cần nửa ngày là xong, sau đó cũng không cần tái khám.
Sau khi Cử Phi rời đi, Lam Tiểu Bố mới nói với Cử Kiệt, “Mặc dù ta cũng có thể làm ở ngay đại sảnh, chẳng qua là nếu như làm trong phòng phẫu thuật tốt nhất, vậy thì hiệu quả phẫu thuật sẽ càng hoàn mỹ. Hơn nữa phòng phẫu thuật phải có cửa sổ, bệnh đống tằm khác với những bệnh khác, loại bệnh này sau khi phẫu thuật xong cần phải lưu thông không khí với bên ngoài. Đương nhiên, nếu mà không có cửa sổ, vậy thì sau khi phẫu thuật xong phải nhanh chóng mở cửa phòng phẫu thuật ra.”
Chỉ cần là phòng phẫu thuật tốt nhất, như vậy nhất định sẽ có cách âm, Lam Tiểu Bố tin rằng, với thực lực của Cử gia, chuyện này có thể làm được.
“Ngươi yên tâm, những gì ngươi yêu cầu đều có.” Cử Kiệt từ tốn nói.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất