Khí Vũ Trụ

Chương 33: Đây Không Phải Là Thói Quen. (2)

Trước Sau
Vì sao nàng vẫn luôn cảm thấy mình không yêu Lam Tiểu Bố? Đó là bởi vì nàng không còn con đường nào khác mới hờn dỗi mà gả cho Lam Tiểu Bố sao? Có lẽ là trước khi gả cho Lam Tiểu Bố, nàng không yêu Lam Tiểu Bố. Nhưng bây giờ, khi nàng mất đi Lam Tiểu Bố, linh hồn nàng lại đau đớn, nàng lại lo lắng Lam Tiểu Bố sẽ xông ra.

“Tiểu Bố...” Tô Sầm muốn nói thêm gì nữa, nhưng mí mắt nàng đã trở nên nặng nề, tay nàng từ từ rơi xuống, ý thức chìm vào trong màn đêm vĩnh cửu. Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy hối hận, hối hận trước khi chết đã không nói tình cảm từ sâu trong nội tâm của mình cho Lam Tiểu Bố nghe, nàng nói xin lỗi không phải bởi vì nàng không yêu hắn, mà bởi vì nàng không thể nào ở lại cùng hắn được nữa.

Dìu dắt nhau đi qua hoạn nạn trong hai mươi năm, đã sớm không còn là thói quen nữa, mà là yêu.

...

“Tô Sầm, Tô Sầm...” Bị lay mạnh, Tô Sầm mở mắt ra.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, theo bản năng nói, “Mỹ Huân, sao thế?’

“Tô Sầm, sao ngươi ngủ mà còn khóc thế kia...” Trương Mỹ Huân đờ đẫn nhìn mặt Tô Sầm đầy nước mắt, có chút mờ mịt nói một câu.

“A...” Tô Sầm tỉnh táo lại, nơi này là thư viện, vừa rồi là do nàng nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi nên nằm mơ mà thôi, Tô Sầm nhanh chóng lấy khăn lau mặt.

Trương Mỹ Huân cũng tỉnh ngộ, “Tô Sầm, ngươi thật là, nằm mơ mà làm y như thật vậy.”

“Mỹ Huân, Lam Tiểu Bố bị bắt chưa?” Tô Sầm đột nhiên rất muốn gặp Lam Tiểu Bố một lần, vì sao gần đây nàng luôn nằm mơ thấy hắn?

Trương Mỹ Huân không để ý, Lam Tiểu Bố là bạn học của các nàng, Tô Sầm hỏi cũng là chuyện bình thường.

“Vẫn chưa bắt được, thật là không nhìn ra được, Lam Tiểu Bố lại còn có một mặt hung ác như vậy. Bình thường hắn rất ngại ngùng, đàng hoàng, tuổi lại nhỏ nhất...” Trương Mỹ Huân thở dài nói.

“Có lẽ có nguyên nhân đặc biệt nào đó.” Tô Sâm giải thích một câu theo bản năng.



Trương Mỹ Huân lắc đầu, “Cho dù có nguyên nhân gì đi nữa thì cũng không nên làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”

Tô Sầm im lặng, nàng không biết nên nói gì.

Trương Mỹ Huân nói, “Đúng rồi, vừa rồi Tịch Ninh học trưởng có mời chúng ta đi ăn cơm, ta cố ý đến đây gọi ngươi. Ở nhà hàng Thiên Hải đấy, chúng ta cùng đi đi.”

Tịch Ninh học trưởng thích Tô Sầm, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Hơn nữa Tô Sẫm cũng có ấn tượng tốt với Tịch Ninh học trưởng, lần này nàng tới mời Tô Sầm, cũng xem như giúp Tịch Ninh học trưởng một tay.

Tô Sầm cười miễn cưỡng, “Ta không đi đâu, ta còn có việc, chỉ sợ phải rời khỏi Hải Dương một chuyến.”

Giờ phút này, Tô Sầm muốn đi Hồ Chân, nàng muốn đến bệnh viện Côn Hồ hỏi thăm một chút. Không gặp được Lam Tiểu Bố, trong lòng nàng có chút bất an.

Từ sau khi gặp được Lam Tiểu Bố, những giấc mơ mà hình ảnh trong tiềm thức kia, chẳng lẽ đều là do tự mình tưởng tượng ra? Nàng và Lam Tiểu Bố bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, vì sao có thể tưởng tượng ra những cảnh đó?

Đoán Cốt có cần rèn luyện gân cốt hay không, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không thèm để ý. Sau khi hắn nấu xong bát thuốc rèn luyện gân cốt đầu tiên, còn không đợi để thuốc nguội đi đã uống sạch không còn một giọt.

Một luồng nhiệt từ trong cơ thể nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, Lam Tiểu Bố nhanh chóng vận chuyển công pháp tu luyện.

Từng tiếng lách cách trong xương cốt vang lên, trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng mừng rỡ. Trước đó mỗi lần hắn tu luyện, xương cốt đều vô cùng đau nhức, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy lìa, điều này khiến hắn không dám tiếp tục tu luyện. Mà bây giờ, xương cốt chỉ đau đớn một chút, trong cơ thể dường như có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, dòng nước ấm này đi tới đâu, đau đớn lập tức biến mất.

Nội kình lại chảy xuôi khắp kinh mạch, giống như một dòng suối tuôn trào không dứt.

Từ rạng sáng đến chập tối, Lam Tiểu Bố mới ngừng tu luyện, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lực lượng cường đại như thế này khiến hắn có cảm giác chỉ cần một bàn tay là mình có thể đập chết Thành Kiến KIệt.

“Phương thuốc này thật tốt.” Lam Tiểu Bố không nhịn được tán thưởng, phương thuốc này đã giải quyết được hoàn toàn vấn đề Đoán Cốt của hắn.



Chỉ tốn một ngày, Đoán Cốt Cảnh của hắn đã được củng cố hoàn toàn, hơn nữa thực lực nội kình còn tăng lên một khoảng lớn, Lam Tiểu Bố càng nghi ngờ bản thân mình có phải có thiên phú tu võ cực cao hay không. Trước đó hắn tu luyện ra nội kình chỉ cần một tuần mà thôi, bây giờ có dược liệu giúp đỡ, chỉ cần một ngày đã có thể củng cố Đoán Cốt cảnh, nếu như không phải là thiên phú tu võ cao, vậy thì như thế nào mới được xem là cao?

Tu luyện lại tiến cảnh một lần nữa, Lam Tiểu Bố lại cố gắng tranh thủ thời gian ở Thập Đại Vạn Sơn tu luyện. Đói thì đi ra ngoài tìm vài con mồi, khát thì đi đến dòng suối bên ngoài. Nhưng mà đối với Lam Tiểu Bố mà nói, phần lớn thời gian vẫn là đi tìm kiếm dược liệu, chứ không phải tìm thức ăn.

Bởi vì có dược liệu hỗ trợ, chỉ trong vòng nửa tháng, Lam Tiểu Bố đã cảm giác được mình đã đến đỉnh phong Đoán Cốt cảnh. Đến cấp độ này, tu vi của hắn chẳng những không tiến triển chậm lại mà càng lúc càng nhanh.

Ngày này, Lam Tiểu Bố vừa mới tu luyện xong, đã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, có thể cảm nhận rõ mọi thứ xung quanh.

Hắn bước vào Thông Mạch cảnh rồi ư?

Lam Tiểu Bố cố kìm nén tiếng hét hưng phấn lại, từ khi bắt đầu tu luyện cho đến bây giờ, cũng chỉ hơn bốn tháng mà thôi, chỉ hơn bốn tháng, hắn đã từ một người bình thường tiến vào Thông Mạch cảnh.

Kế tiếp Thông Mạch chính là Tiên Thiên, chỉ cần hắn có thể bước vào Tiên Thiên, vậy thì hắn có thể đi sâu vào trong Côn Lôn sơn tìm kiếm chiếc đĩa bay kia.

Thương Vĩ tu luyện đến Tiên Thiên mới đi Côn Lôn sơn, trước đó hắn còn cho rằng Thương Vĩ phải mất một năm mới tu luyện được đến Thiên Tiên, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn phải mất hai năm mới đúng. Mà hắn chỉ cần bốn tháng đã đến Thông Mạch Cảnh, cho dù tư chất không bằng Thương Vĩ, cũng nhất định không yếu hơn đối phương.

Không cần dược liệu nữa, nhưng mà Thông Mạch cảnh rõ ràng khác Đoán Cốt cảnh. Đoán Cốt cảnh rèn luyện gân cốt là chủ yếu, không cần đến nguyên khí thiên địa quá nhiều.

Bây giờ đến Thông Mạch cảnh, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận được, nguyên khí thiên địa là thứ hắn rất cần.

Chuyện đĩa bay ở Côn Lôn sơn mới qua mấy tháng, bên trong Thập Đại Vạn Sơn mặc dù cũng có nguyên khí, nhưng thua xa Hồ Châu. Hắn nên rời khỏi nơi này rồi, sau khi xử lý một vài việc vặt thì sẽ đến Côn Lôn sơn.

Sau khi vào Côn Lôn sơn rồi, hắn có thể vừa tu luyện, vừa tìm kiếm đĩa bay.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau