Chương 45: Đơn Giản Như Vậy
Khi trước mặt Lam Tiểu Bố xuất hiện một tảng đá dựng đứng to đùng, bên trên khắc ba chữ to màu vàng, thôn Lâu gia.
Không sai, từ trước tới giờ Lâu gia vẫn luôn dùng hình thức thôn xóm. Toàn bộ người trong thôn Lâu gia đều là người trong tộc, nơi này không có một ai là ngoại lai cả.
Nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy đâu đâu cũng là biệt thự độc lập, từ góc độ này có thể thấy rõ độ giàu có của Lâu gia tới mức nào.
"Ngươi tìm ai?" Nhân viên bảo vệ thôn Lâu gia nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng ngoài nhìn một lúc lâu vẫn không thấy tới, liền chủ động đi về phía hắn.
Không có ai trong thôn mang vào thì không được phép vào thôn Lâu gia.
"Trưởng thôn thôn Lâu gia là ai?" Lam Tiểu Bố quyết định rất dứt khoát, hắn lười phải tiêu tốn thời gian để nghĩ xem nên tiến vào thôn như thế nào, hay làm thế nào để tìm được Lâu Như Ngọc. Nếu tốn thời gian như vậy thì chẳng thà quang minh chính đại đi vào trong, nói thẳng ra còn hơn.
"Ngươi là ai?" Bảo vệ cau mày, sau đó cất cao giọng nói. Vừa tới đã trực tiếp hỏi thôn trưởng thôn Lâu gia, nhóc con chưa lớn này chạy tới đây chơi làm gì?"
Lam Tiểu Bố nhàn nhạt nói: "Ta chỉ cần ngươi đi xin phép một chút mà thôi, cứ nói Lam Tiểu Bố có chuyện cần bàn, nếu ngươi không muốn đi truyền lời, hoặc là trưởng thôn không muốn gặp thì ta sẽ đi ngay lập tức."
Lam Tiểu Bố chắc chắn chuyện hắn giết chết Cử Kiệt trưởng thôn Lâu gia đã nghe qua, loại chuyện như này chưa nghe nói mới là lạ.
"Ngài là Lam Tiểu Bố sao? Bác sĩ Lam?" Bảo vệ giật mình, giọng nói cũng trở nên kính cẩn thận trọng.
Đừng nói là trưởng thôn, ngay cả nhân viên bảo vệ quèn như hắn ta cũng từng nghe nói về Lam Tiểu Bố rồi, đây chính là một nhân vật cực kì độc ác.
Lam Tiểu Bố không trả lời, vừa rồi hắn cũng nói rõ mình là Lam Tiểu Bố rồi.
Nhân viên bảo vệ dĩ nhiên chỉ hỏi lại theo bản năng, cũng không nghĩ Lam Tiểu Bố sẽ trả lời hắn ta. Vì thế hắn ta nhanh chóng nói: "Trưởng thôn nhà chúng ta tên là Lâu Học Mậu, ngài chờ một chút, ta sẽ đi báo cho ngài ấy một tiếng."
Người này đang uy hiếp hắn ta mà, hắn ta có thể ngăn ai lại thì ngăn, chứ có cho hắn ta thêm mấy lá gan hắn cũng không dám ngăn Lam Tiểu Bố lại.
Lam Tiểu Bố chưa chờ được bao lâu, còn chưa tới hai phút thì một chiếc xe nhỏ đã vọt từ trong thôn ra, dừng ngay tại cửa lớn.
Một người đàn ông trung niên vội vàng xuống xe, vừa nhìn thấy Lam Tiểu Bố thì lập tức cười tươi như hoa tiến liên: "Xin hỏi ngài chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố sao?"
Lam Tiểu Bố gật đầu nói: "Chính là ta."
"Bác sĩ Lam có thể tới thôn Lâu gia nhà chúng ta chính là vinh hạnh của thôn Lâu gia ta. Kẻ hèn này là Lâu Chính Tu, đang làm việc trong một mỏ khoáng sản nhỏ. Mời bác sĩ Lam cùng ta đi vào trong, hiện tại trưởng thôn không có ở nhà, tuy nhiên hắn đang quay về rồi, tối đa hai mươi phút nữa sẽ tới." Khi người đàn ông trung niên này nói chuyện, giọng nói cực kì thành khẩn và khách khí, dĩ nhiên là không muốn để Lam Tiểu Bố cảm thấy một chút ấn tượng xấu nào.
"Được, vậy chúng ta đi vào chờ trưởng thôn Lâu đi." Lam Tiểu Bố cũng không từ chối.
Hình như người của thôn Lâu gia hơi khách khí với hắn quá, nhưng hôm nay hắn tới cũng chẳng phải để làm thân với Lâu gia.
Ngồi lên xe Lâu Chính Tu, tốc độ lái xe không quá nhanh, con đường cũng rất rộng rãi. Lâu Chính Tu ngồi bên cạnh Lam Tiểu Bố, dọc đường không ngừng giới thiệu tình huống trong thôn Lâu gia. Chủ yếu thì đâu là trường học mà thôn Lâu gia quyên tiền xây, rồi kia là cây cầu mà thôn Lâu gia bỏ vốn.
Lam Tiểu Bố chỉ nghe qua chứ không hề trả lời.
Đi khoảng mấy phút, chiếc xe liền dừng trước cổng một căn biệt thự còn sang trọng và lớn hơn so với những biệt thự xung quanh.
Lâu Chính Tu bước xuống xe trước, sau đó vòng sang mở cửa xe giúp Lam Tiểu Bố, chờ hắn vừa xuống xe xong thì Lâu Chính Tu chỉ vào căn biệt thự trước mặt: "Đây là nhà của trưởng thôn, chúng ta vào trong trước đi."
Thực sự mà nói, so với căn biệt thự sang trọng khí thế của Cử gia thì căn biệt thự của Lâu Học Mậu mặc dù không nhỏ, nhưng sự chênh lực giữa hai bên thực sự quá lớn.
Cổng biệt thự đã mở sẵn, Lâu Chính Tu dẫn Lam Tiểu Bố tới phòng khách rồi để hắn ngồi xuống, một người giúp việc lớn tuổi bưng trà và trái cây lên.
"Bác sĩ Lam, không biết lần này ngươi tới đây để làm gì?" Mặc dù vừa rồi có nói Lam Tiểu Bố tới thôn Lâu gia là vinh hạnh của cả thôn, nhưng lúc này Lâu Chính Tu vẫn phải cẩn thận hỏi thăm ý nghĩa của chuyến thăm hỏi lần này của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố biết rõ Lâu gia tuyệt đối không hề khách khí và nhiệt tình giống như Lâu Chính Tu đang vâng vâng dạ dạ biểu hiện ra. Thậm chí hắn không cần tra cũng biết chuyện mà Lâu gia làm trong bóng tối không hề kém cạnh chút nào so với Cử gia.
Một gia tộc không làm chút chuyện đen tối thì tuyệt đối không thể nắm nhiều tài nguyên và khoáng sản trong tay được, thậm chí gia tộc này còn nắm rất nhiều khoáng sản ở Châu Phi và Châu Úc nữa.
Nếu hắn xem thường Lâu gia thì kết cục có lẽ sẽ không khác gì việc Phong Bác xem thường hắn lần trước.
Điều hắn có thể thấy đều là những điều mà người ta cố tình lộ ra cho hắn thấy. Thứ người ta không cho hắn nhìn thấy thì hắn không thể nào thấy được.
Lam Tiểu Bố vẫn không trả lời, lúc này chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền tới: "Ha ha, ngưỡng mộ thanh danh của bác sĩ Lam đã lâu, bác sĩ Lam là niềm kiêu ngạo của giới y học Hoa Hạ chúng ta. Hôm nay bác sĩ Lam tới chơi thôn Lâu gia chúng ta khiến ta cảm thấy bồng tất sanh huy * , hoan nghênh hoan nghênh."
(*đây là một mô tả về chuyến viếng thăm của những vị khách quý khiến người chủ nhà cảm thấy rất ân cần)
Theo giọng nói đi tới là một người đàn ông với thân hình cao lớn, tuổi tác khoảng hơn năm mươi, tóc ngắn hoa râm, gương mặt màu đồng thiếc, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu trong gia tộc. Sau lưng hắn ta còn có một thiếu nữ chạy theo đằng sau. Lam Tiểu Bố chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý quá nhiều.
Lam Tiểu Bố đoán đây chính là trưởng thôn Lâu Học Mậu, vì thế hắn liền đứng dậy ôm quyền nói: "Vị trước mặt chắc là trưởng thôn Lâu đúng không? Lam Tiểu Bố ta quấy rầy mọi người rồi."
Mặc kệ là Lâu gia làm giàu thế nào thì đều chẳng có một xu liên quan tới Lam Tiểu Bố hắn. Ít nhất cho tới hiện tại hai bên chưa hề xảy ra mâu thuẫn, cho dù tương lai có xảy ra mâu thuẫn thì đó cũng là chuyện của tương lai, bây giờ thương lượng trước, tình hình không tốt lại nói sau.
Không sai, từ trước tới giờ Lâu gia vẫn luôn dùng hình thức thôn xóm. Toàn bộ người trong thôn Lâu gia đều là người trong tộc, nơi này không có một ai là ngoại lai cả.
Nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy đâu đâu cũng là biệt thự độc lập, từ góc độ này có thể thấy rõ độ giàu có của Lâu gia tới mức nào.
"Ngươi tìm ai?" Nhân viên bảo vệ thôn Lâu gia nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng ngoài nhìn một lúc lâu vẫn không thấy tới, liền chủ động đi về phía hắn.
Không có ai trong thôn mang vào thì không được phép vào thôn Lâu gia.
"Trưởng thôn thôn Lâu gia là ai?" Lam Tiểu Bố quyết định rất dứt khoát, hắn lười phải tiêu tốn thời gian để nghĩ xem nên tiến vào thôn như thế nào, hay làm thế nào để tìm được Lâu Như Ngọc. Nếu tốn thời gian như vậy thì chẳng thà quang minh chính đại đi vào trong, nói thẳng ra còn hơn.
"Ngươi là ai?" Bảo vệ cau mày, sau đó cất cao giọng nói. Vừa tới đã trực tiếp hỏi thôn trưởng thôn Lâu gia, nhóc con chưa lớn này chạy tới đây chơi làm gì?"
Lam Tiểu Bố nhàn nhạt nói: "Ta chỉ cần ngươi đi xin phép một chút mà thôi, cứ nói Lam Tiểu Bố có chuyện cần bàn, nếu ngươi không muốn đi truyền lời, hoặc là trưởng thôn không muốn gặp thì ta sẽ đi ngay lập tức."
Lam Tiểu Bố chắc chắn chuyện hắn giết chết Cử Kiệt trưởng thôn Lâu gia đã nghe qua, loại chuyện như này chưa nghe nói mới là lạ.
"Ngài là Lam Tiểu Bố sao? Bác sĩ Lam?" Bảo vệ giật mình, giọng nói cũng trở nên kính cẩn thận trọng.
Đừng nói là trưởng thôn, ngay cả nhân viên bảo vệ quèn như hắn ta cũng từng nghe nói về Lam Tiểu Bố rồi, đây chính là một nhân vật cực kì độc ác.
Lam Tiểu Bố không trả lời, vừa rồi hắn cũng nói rõ mình là Lam Tiểu Bố rồi.
Nhân viên bảo vệ dĩ nhiên chỉ hỏi lại theo bản năng, cũng không nghĩ Lam Tiểu Bố sẽ trả lời hắn ta. Vì thế hắn ta nhanh chóng nói: "Trưởng thôn nhà chúng ta tên là Lâu Học Mậu, ngài chờ một chút, ta sẽ đi báo cho ngài ấy một tiếng."
Người này đang uy hiếp hắn ta mà, hắn ta có thể ngăn ai lại thì ngăn, chứ có cho hắn ta thêm mấy lá gan hắn cũng không dám ngăn Lam Tiểu Bố lại.
Lam Tiểu Bố chưa chờ được bao lâu, còn chưa tới hai phút thì một chiếc xe nhỏ đã vọt từ trong thôn ra, dừng ngay tại cửa lớn.
Một người đàn ông trung niên vội vàng xuống xe, vừa nhìn thấy Lam Tiểu Bố thì lập tức cười tươi như hoa tiến liên: "Xin hỏi ngài chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố sao?"
Lam Tiểu Bố gật đầu nói: "Chính là ta."
"Bác sĩ Lam có thể tới thôn Lâu gia nhà chúng ta chính là vinh hạnh của thôn Lâu gia ta. Kẻ hèn này là Lâu Chính Tu, đang làm việc trong một mỏ khoáng sản nhỏ. Mời bác sĩ Lam cùng ta đi vào trong, hiện tại trưởng thôn không có ở nhà, tuy nhiên hắn đang quay về rồi, tối đa hai mươi phút nữa sẽ tới." Khi người đàn ông trung niên này nói chuyện, giọng nói cực kì thành khẩn và khách khí, dĩ nhiên là không muốn để Lam Tiểu Bố cảm thấy một chút ấn tượng xấu nào.
"Được, vậy chúng ta đi vào chờ trưởng thôn Lâu đi." Lam Tiểu Bố cũng không từ chối.
Hình như người của thôn Lâu gia hơi khách khí với hắn quá, nhưng hôm nay hắn tới cũng chẳng phải để làm thân với Lâu gia.
Ngồi lên xe Lâu Chính Tu, tốc độ lái xe không quá nhanh, con đường cũng rất rộng rãi. Lâu Chính Tu ngồi bên cạnh Lam Tiểu Bố, dọc đường không ngừng giới thiệu tình huống trong thôn Lâu gia. Chủ yếu thì đâu là trường học mà thôn Lâu gia quyên tiền xây, rồi kia là cây cầu mà thôn Lâu gia bỏ vốn.
Lam Tiểu Bố chỉ nghe qua chứ không hề trả lời.
Đi khoảng mấy phút, chiếc xe liền dừng trước cổng một căn biệt thự còn sang trọng và lớn hơn so với những biệt thự xung quanh.
Lâu Chính Tu bước xuống xe trước, sau đó vòng sang mở cửa xe giúp Lam Tiểu Bố, chờ hắn vừa xuống xe xong thì Lâu Chính Tu chỉ vào căn biệt thự trước mặt: "Đây là nhà của trưởng thôn, chúng ta vào trong trước đi."
Thực sự mà nói, so với căn biệt thự sang trọng khí thế của Cử gia thì căn biệt thự của Lâu Học Mậu mặc dù không nhỏ, nhưng sự chênh lực giữa hai bên thực sự quá lớn.
Cổng biệt thự đã mở sẵn, Lâu Chính Tu dẫn Lam Tiểu Bố tới phòng khách rồi để hắn ngồi xuống, một người giúp việc lớn tuổi bưng trà và trái cây lên.
"Bác sĩ Lam, không biết lần này ngươi tới đây để làm gì?" Mặc dù vừa rồi có nói Lam Tiểu Bố tới thôn Lâu gia là vinh hạnh của cả thôn, nhưng lúc này Lâu Chính Tu vẫn phải cẩn thận hỏi thăm ý nghĩa của chuyến thăm hỏi lần này của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố biết rõ Lâu gia tuyệt đối không hề khách khí và nhiệt tình giống như Lâu Chính Tu đang vâng vâng dạ dạ biểu hiện ra. Thậm chí hắn không cần tra cũng biết chuyện mà Lâu gia làm trong bóng tối không hề kém cạnh chút nào so với Cử gia.
Một gia tộc không làm chút chuyện đen tối thì tuyệt đối không thể nắm nhiều tài nguyên và khoáng sản trong tay được, thậm chí gia tộc này còn nắm rất nhiều khoáng sản ở Châu Phi và Châu Úc nữa.
Nếu hắn xem thường Lâu gia thì kết cục có lẽ sẽ không khác gì việc Phong Bác xem thường hắn lần trước.
Điều hắn có thể thấy đều là những điều mà người ta cố tình lộ ra cho hắn thấy. Thứ người ta không cho hắn nhìn thấy thì hắn không thể nào thấy được.
Lam Tiểu Bố vẫn không trả lời, lúc này chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền tới: "Ha ha, ngưỡng mộ thanh danh của bác sĩ Lam đã lâu, bác sĩ Lam là niềm kiêu ngạo của giới y học Hoa Hạ chúng ta. Hôm nay bác sĩ Lam tới chơi thôn Lâu gia chúng ta khiến ta cảm thấy bồng tất sanh huy * , hoan nghênh hoan nghênh."
(*đây là một mô tả về chuyến viếng thăm của những vị khách quý khiến người chủ nhà cảm thấy rất ân cần)
Theo giọng nói đi tới là một người đàn ông với thân hình cao lớn, tuổi tác khoảng hơn năm mươi, tóc ngắn hoa râm, gương mặt màu đồng thiếc, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu trong gia tộc. Sau lưng hắn ta còn có một thiếu nữ chạy theo đằng sau. Lam Tiểu Bố chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý quá nhiều.
Lam Tiểu Bố đoán đây chính là trưởng thôn Lâu Học Mậu, vì thế hắn liền đứng dậy ôm quyền nói: "Vị trước mặt chắc là trưởng thôn Lâu đúng không? Lam Tiểu Bố ta quấy rầy mọi người rồi."
Mặc kệ là Lâu gia làm giàu thế nào thì đều chẳng có một xu liên quan tới Lam Tiểu Bố hắn. Ít nhất cho tới hiện tại hai bên chưa hề xảy ra mâu thuẫn, cho dù tương lai có xảy ra mâu thuẫn thì đó cũng là chuyện của tương lai, bây giờ thương lượng trước, tình hình không tốt lại nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất