Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 65
Khi cô và Diệp Cảnh Trì ly hôn, cô sẽ lấy studio này làm nguồn thu nhập chính, coi đó như sự nghiệp của mình để mà phấn đấu.
Phần này không liên quan đến Diệp Cảnh Trì, vì vậy Nguyễn Linh cũng không nghĩ đến việc nhờ Diệp Cảnh Trì giúp đỡ, tận dụng mối quan hệ của anh.
“Tạm thời không có gì cần anh giúp.” Nguyễn Linh nói.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô.
“Nghe nói em đã đăng thông báo khai trương trên vòng bạn bè.” Diệp Cảnh Trì nói: “Cần tôi chia sẻ giúp em không?”
Nguyễn Linh sững sờ, thốt lên: “Không phải từ trước đến nay anh không có đăng bài sao?”
Vì để hiểu rõ về nhau, Nguyễn Linh đã sớm vào vòng bạn bè của Diệp Cảnh Trì xem qua, phát hiện ra vòng bạn bè của người này trống trơn, không có một dòng trạng thái nào.
Tên tài khoản là tên thật của anh, ảnh đại diện và ảnh bìa cũng đều mang phong cách lạnh lùng, có thể nói là rất phù hợp với tính cách của anh.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể có ngoại lệ.”
Nguyễn Linh do dự một lúc: “...... Em nghĩ, chắc không cần đâu.”
Cô có thể đoán được, nếu một người từ trước đến nay không bao giờ cập nhật trạng thái, đột nhiên đăng một trạng thái liên quan đến cô, sẽ tạo ra phản ứng như thế nào.
Nguyễn Linh không chút nghi ngờ, lúc đó sẽ có rất nhiều người muốn lấy lòng Diệp Cảnh Trì, chẳng hạn như những phu nhân gì đó, sẽ đến đây chụp ảnh.
Không phải là cô cao ngạo, không muốn có khách hàng do Diệp Cảnh Trì mang đến.
Điều quan trọng là những khách hàng này không thực sự bị sản phẩm của cô thu hút, quá trình chụp có thể vui vẻ hay không là chuyện khác, nhưng đến ngày nào đó cô thực sự ly hôn với Diệp Cảnh Trì thì sự phát đạt giả tạo này sẽ ngay lập tức tan biến, chỉ còn lại một đống lộn xộn.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh càng thêm kiên định gật đầu với Diệp Cảnh Trì: “Không cần đâu, thật đấy.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc trong mắt người đàn ông, Nguyễn Linh có chút muốn cười.
Anh chắc chắn rất ít khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, lại còn trong trường hợp chủ động đề nghị giúp đỡ.
Nguyễn Linh nhịn cười nói: “Nếu anh thực sự muốn giúp đỡ, thì không bằng tặng em một bức tượng thần tài gì đó đi. Có hào quang tổng giám đốc của Diệp thị, chắc chắn sẽ giúp em làm ăn phát đạt, tiền tài dồi dào.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nguyễn Linh cũng không coi trọng, cô chỉ nói vu vơ cho để cho anh có cớ rút lui, không hy vọng anh thực sự tặng.
Không khí im lặng một lúc.
Nguyễn Linh: “Vậy không có gì nữa thì——”
Diệp Cảnh Trì: “Em——”
Hai người cùng lên tiếng.
Nguyễn “Hả?”
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, sau đó mới nhìn cô: “Ngày mai em có bận gì không?”
Nguyễn Linh nghĩ một lúc: “Chắc là không.”
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Nguyễn Linh chờ anh tiếp tục nói, không ngờ người đàn ông lại im lặng như vậy.
“Vậy...” Nguyễn Linh hỏi: “Em lên lầu trước nhé?”
“Được.” Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói.
Nguyễn Linh chớp mắt, luôn cảm thấy người đàn ông này còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tuy nhiên cô cũng không hỏi, cứ vậy trở về phòng.
[Ký chủ chú ý, sắp phát hành nhiệm vụ chính tuyến.]
Nguyễn Linh đang soi gương đánh răng thì nghe thấy giọng nói của hệ thống.
Cô nhổ bọt, từ từ súc miệng rồi mớᎥ hỏi.
“Nhiệm vụ gì?”
trước hệ thống phát nhiệm vụ muộn, Nguyễn Linh đành phải giả say chạy đến phòng của Diệp Cảnh Trì, cho nên lần này cô cũng không có nhiều hy vọng.
Nguyễn Linh đã nhận ra quy luật, nhiệm vụ chính tuyến thực chất là quá trình mẹ kế trong nguyên tác liên tục gây rối, đa phần đều không phải chuyện tốt.
[Ngày mai, cô phải chuẩn bị một món quà cho Diệp Cảnh Trì và tự tay nấu một bữa tối cho Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ. Món quà cần được Diệp Cảnh Trì nhận tận tay, bữa tối cũng cần hai người họ ăn hết mớᎥ tính là hoàn thành.]
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Nghe có vẻ cũng ổn, nhưng mà——
Cô nghi ngờ hỏi: “Sao lại đột nhiên có nhiệm vụ này? Chẳng lẽ do lần trước tôi không nghe lời đi lấy lòng Diệp Cảnh Trì, nên cậu cố tình thêm nhiệm vụ mớᎥ cho tôi đấy chứ?”
Hệ thống lập tức phủ nhận: [Không thể nào! Cô có thể nghi ngờ, nhưng không thể nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi! Tất cả nhiệm vụ chính tuyến đều dựa trên cốt truyện của cuốn truyện, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện phát nhiệm vụ!]
Nguyễn Linh: “Vậy cậu nói đi, sao lại đột nhiên bảo tôi mua quà cho Diệp Cảnh Trì, còn phải nấu cơm cho anh ấy?”
[Ồ, bảo sao lại có cảm giác quên mất gì đó...] Hệ thống chợt hiểu ra: [Tôi quên không kể cho cô nghe tình tiết trước đó rồi.]
Nguyễn Linh không chút khách sáo: “Bây giờ tôi rất nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cậu đấy.”
[...]
Giọng của hệ thống lộ ra vài phần ấp úng: [E hèm, là như thế này. Ngày mai là sinh nhật Diệp Cảnh Trì, cô muốn nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ quá cứng nhắc giữa hai người, nên đã chuẩn bị những thứ trên. Đáng tiếc Diệp Cảnh Trì không cảm động như cô tưởng tượng, Diệp Hủ càng không công nhận, khiến cô vô cùng thất vọng.]
Nguyễn Linh: “Ồ, sinh nhật.”
Ngay lập tức cô nhớ ra điều gì đó.
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì có vẻ như có gì muốn nói, chẳng lẽ chính là muốn này sao?
Ngày hôm sau Nguyễn Linh thức dậy, hai người trong nhà đã ra ngoài
Diệp Cảnh Trì đi làm, Diệp Hủ theo lời quản gia nói là tham gia hoạt động tình nguyện hè của trường, buổi tối mớᎥ về.
Nhớ đến lời ám chỉ của Diệp Cảnh Trì trước đó, Nguyễn Linh quyết định cứ tặng anh một bộ quần áo làm quà sinh luôn.
Tiện thể hoàn thành nhiệm vụ chính cũng không lỗ.
Trước tiên Nguyễn Linh hỏi quản gia số của Diệp Cảnh Trì, sau đó tin cho Tô Nhược Quân đang sống gần đó, hỏi có thời gian đi mua sắm cùng không.
Tô Nhược Quân trả lời nhanh chóng, hai người hẹn gặp ở cửa trung tâm thương mại.
……
Người lái xe đưa Nguyễn Linh đến cửa trung tâm thương mại, Tô Nhược Quân cũng vừa đến.
“Nghe nói gần đây ở đây lại mở một cửa hàng bánh ngọt mớᎥ.” Nguyễn Linh nói: “Muốn đi thử không?”
Tô Nhược Quân lập tức đáp lại: “Được ạ!”
Hai người có khẩu vị tương đồng, đều thích đồ ngọt, vì vậy đồng ý ngay lập tức.
Gọi một vài món ngọt nổi tiếng nhất của hàng, hai người bắt đầu trò phiếm.
“Mousse sô la của cửa hàng này cũng ổn, ngon hơn cửa hàng trước rất nhiều.” Nguyễn Linh đánh giá.
Tô Nhược Quân đồng “Cháu cũng thấy vậy, nhưng vẫn không ngon bằng mình làm ở nhà.”
Mắt Nguyễn Linh sáng lên: “Cháu còn biết làm đồ ngọt?”
Tô Nhược Quân gật đầu: “Vâng. Khi ở nhà, cháu thích tự làm đồ ngọt. Nếu cô thích thì lần sau cháu sẽ mang vài món cho cô thử.”
“Được!” Nguyễn Linh cũng không khách sáo: “Có thể mang đến studio của cô, ở đó có dụng cụ.”
Hai người vừa nói vừa ăn, lại nhắc đến chuyện chiếc vòng cổ mà Nguyễn Linh đã giúp Tô Nhược Quân chọn cho mẹ trước đó.
“Mẹ cháu rất thích chiếc vòng cổ kia, dạo này đi ra ngoài đều đeo.” Tô Nhược Quân nói: “Mẹ còn nói, nếu có cơ hội gặp nhau thì muốn nói chuyện với cô.”
“Được.” Nguyễn Linh đưa một miếng bánh vào miệng: “Chỉ là không biết khi nào có cơ hội.”
Các phu nhân thường có phạm vi xã giao riêng, thỉnh thoảng sẽ tổ chức tiệc trà gì đó.
Nhưng Linh không mấy hứng thú với những dịp như vậy, khi mới đến đây, có vài người thông qua quản gia mời cô tham gia, cô đều từ chối.
Tô Nhược Quân suy nghĩ một lúc: “Sắp tới có buổi dạ tiệc từ thiện, chắc chắn cô cũng tham gia phải không. Cháu nhớ năm trước, chú Diệp và Diệp Hủ đều tham gia, lúc đó hai người có thể gặp nhau.”
Cái đó thì không chắc, Nguyễn Linh nghĩ trong lòng.
Tô Nhược Quân cũng không tiếp tục chủ đề này, cô ấy ăn một miếng bánh pudding rồi hỏi: “À đúng rồi, cô nói đến đây để mua quà, là cho ai vậy ạ?”
Nguyễn Linh thànᏂ thật nói: “Cô muốn mua cho bố của Diệp Hủ một bộ quần áo.”
Tô Nhược Quân sững sờ: “Vậy sao chú Diệp không đi cùng?”
“Anh ấy đang đi làm.” Nguyễn Linh trả lời, trong lòng có chút cảm thán.
Kể từ khi cô đến đây, hình như cô chưa bao giờ thấy Diệp Cảnh Trì nghỉ ngơi được ngày nào. Mỗi ngày ngoài đi công tác, anh đều đến Diệp thị với thời gian cố định.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Cảnh Trì, cô cũng không thấy anh được thư giãn, đến tập đoàn muộn một chút.
Cứ như vậy làm việc không ngừng nghỉ như vậy, chẳng trách có thể đưa Diệp thị lên vị trí hàng đầu ở trong ngành.
Phần này không liên quan đến Diệp Cảnh Trì, vì vậy Nguyễn Linh cũng không nghĩ đến việc nhờ Diệp Cảnh Trì giúp đỡ, tận dụng mối quan hệ của anh.
“Tạm thời không có gì cần anh giúp.” Nguyễn Linh nói.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô.
“Nghe nói em đã đăng thông báo khai trương trên vòng bạn bè.” Diệp Cảnh Trì nói: “Cần tôi chia sẻ giúp em không?”
Nguyễn Linh sững sờ, thốt lên: “Không phải từ trước đến nay anh không có đăng bài sao?”
Vì để hiểu rõ về nhau, Nguyễn Linh đã sớm vào vòng bạn bè của Diệp Cảnh Trì xem qua, phát hiện ra vòng bạn bè của người này trống trơn, không có một dòng trạng thái nào.
Tên tài khoản là tên thật của anh, ảnh đại diện và ảnh bìa cũng đều mang phong cách lạnh lùng, có thể nói là rất phù hợp với tính cách của anh.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể có ngoại lệ.”
Nguyễn Linh do dự một lúc: “...... Em nghĩ, chắc không cần đâu.”
Cô có thể đoán được, nếu một người từ trước đến nay không bao giờ cập nhật trạng thái, đột nhiên đăng một trạng thái liên quan đến cô, sẽ tạo ra phản ứng như thế nào.
Nguyễn Linh không chút nghi ngờ, lúc đó sẽ có rất nhiều người muốn lấy lòng Diệp Cảnh Trì, chẳng hạn như những phu nhân gì đó, sẽ đến đây chụp ảnh.
Không phải là cô cao ngạo, không muốn có khách hàng do Diệp Cảnh Trì mang đến.
Điều quan trọng là những khách hàng này không thực sự bị sản phẩm của cô thu hút, quá trình chụp có thể vui vẻ hay không là chuyện khác, nhưng đến ngày nào đó cô thực sự ly hôn với Diệp Cảnh Trì thì sự phát đạt giả tạo này sẽ ngay lập tức tan biến, chỉ còn lại một đống lộn xộn.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh càng thêm kiên định gật đầu với Diệp Cảnh Trì: “Không cần đâu, thật đấy.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc trong mắt người đàn ông, Nguyễn Linh có chút muốn cười.
Anh chắc chắn rất ít khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, lại còn trong trường hợp chủ động đề nghị giúp đỡ.
Nguyễn Linh nhịn cười nói: “Nếu anh thực sự muốn giúp đỡ, thì không bằng tặng em một bức tượng thần tài gì đó đi. Có hào quang tổng giám đốc của Diệp thị, chắc chắn sẽ giúp em làm ăn phát đạt, tiền tài dồi dào.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nguyễn Linh cũng không coi trọng, cô chỉ nói vu vơ cho để cho anh có cớ rút lui, không hy vọng anh thực sự tặng.
Không khí im lặng một lúc.
Nguyễn Linh: “Vậy không có gì nữa thì——”
Diệp Cảnh Trì: “Em——”
Hai người cùng lên tiếng.
Nguyễn “Hả?”
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, sau đó mới nhìn cô: “Ngày mai em có bận gì không?”
Nguyễn Linh nghĩ một lúc: “Chắc là không.”
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Nguyễn Linh chờ anh tiếp tục nói, không ngờ người đàn ông lại im lặng như vậy.
“Vậy...” Nguyễn Linh hỏi: “Em lên lầu trước nhé?”
“Được.” Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói.
Nguyễn Linh chớp mắt, luôn cảm thấy người đàn ông này còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tuy nhiên cô cũng không hỏi, cứ vậy trở về phòng.
[Ký chủ chú ý, sắp phát hành nhiệm vụ chính tuyến.]
Nguyễn Linh đang soi gương đánh răng thì nghe thấy giọng nói của hệ thống.
Cô nhổ bọt, từ từ súc miệng rồi mớᎥ hỏi.
“Nhiệm vụ gì?”
trước hệ thống phát nhiệm vụ muộn, Nguyễn Linh đành phải giả say chạy đến phòng của Diệp Cảnh Trì, cho nên lần này cô cũng không có nhiều hy vọng.
Nguyễn Linh đã nhận ra quy luật, nhiệm vụ chính tuyến thực chất là quá trình mẹ kế trong nguyên tác liên tục gây rối, đa phần đều không phải chuyện tốt.
[Ngày mai, cô phải chuẩn bị một món quà cho Diệp Cảnh Trì và tự tay nấu một bữa tối cho Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ. Món quà cần được Diệp Cảnh Trì nhận tận tay, bữa tối cũng cần hai người họ ăn hết mớᎥ tính là hoàn thành.]
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Nghe có vẻ cũng ổn, nhưng mà——
Cô nghi ngờ hỏi: “Sao lại đột nhiên có nhiệm vụ này? Chẳng lẽ do lần trước tôi không nghe lời đi lấy lòng Diệp Cảnh Trì, nên cậu cố tình thêm nhiệm vụ mớᎥ cho tôi đấy chứ?”
Hệ thống lập tức phủ nhận: [Không thể nào! Cô có thể nghi ngờ, nhưng không thể nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi! Tất cả nhiệm vụ chính tuyến đều dựa trên cốt truyện của cuốn truyện, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện phát nhiệm vụ!]
Nguyễn Linh: “Vậy cậu nói đi, sao lại đột nhiên bảo tôi mua quà cho Diệp Cảnh Trì, còn phải nấu cơm cho anh ấy?”
[Ồ, bảo sao lại có cảm giác quên mất gì đó...] Hệ thống chợt hiểu ra: [Tôi quên không kể cho cô nghe tình tiết trước đó rồi.]
Nguyễn Linh không chút khách sáo: “Bây giờ tôi rất nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cậu đấy.”
[...]
Giọng của hệ thống lộ ra vài phần ấp úng: [E hèm, là như thế này. Ngày mai là sinh nhật Diệp Cảnh Trì, cô muốn nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ quá cứng nhắc giữa hai người, nên đã chuẩn bị những thứ trên. Đáng tiếc Diệp Cảnh Trì không cảm động như cô tưởng tượng, Diệp Hủ càng không công nhận, khiến cô vô cùng thất vọng.]
Nguyễn Linh: “Ồ, sinh nhật.”
Ngay lập tức cô nhớ ra điều gì đó.
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì có vẻ như có gì muốn nói, chẳng lẽ chính là muốn này sao?
Ngày hôm sau Nguyễn Linh thức dậy, hai người trong nhà đã ra ngoài
Diệp Cảnh Trì đi làm, Diệp Hủ theo lời quản gia nói là tham gia hoạt động tình nguyện hè của trường, buổi tối mớᎥ về.
Nhớ đến lời ám chỉ của Diệp Cảnh Trì trước đó, Nguyễn Linh quyết định cứ tặng anh một bộ quần áo làm quà sinh luôn.
Tiện thể hoàn thành nhiệm vụ chính cũng không lỗ.
Trước tiên Nguyễn Linh hỏi quản gia số của Diệp Cảnh Trì, sau đó tin cho Tô Nhược Quân đang sống gần đó, hỏi có thời gian đi mua sắm cùng không.
Tô Nhược Quân trả lời nhanh chóng, hai người hẹn gặp ở cửa trung tâm thương mại.
……
Người lái xe đưa Nguyễn Linh đến cửa trung tâm thương mại, Tô Nhược Quân cũng vừa đến.
“Nghe nói gần đây ở đây lại mở một cửa hàng bánh ngọt mớᎥ.” Nguyễn Linh nói: “Muốn đi thử không?”
Tô Nhược Quân lập tức đáp lại: “Được ạ!”
Hai người có khẩu vị tương đồng, đều thích đồ ngọt, vì vậy đồng ý ngay lập tức.
Gọi một vài món ngọt nổi tiếng nhất của hàng, hai người bắt đầu trò phiếm.
“Mousse sô la của cửa hàng này cũng ổn, ngon hơn cửa hàng trước rất nhiều.” Nguyễn Linh đánh giá.
Tô Nhược Quân đồng “Cháu cũng thấy vậy, nhưng vẫn không ngon bằng mình làm ở nhà.”
Mắt Nguyễn Linh sáng lên: “Cháu còn biết làm đồ ngọt?”
Tô Nhược Quân gật đầu: “Vâng. Khi ở nhà, cháu thích tự làm đồ ngọt. Nếu cô thích thì lần sau cháu sẽ mang vài món cho cô thử.”
“Được!” Nguyễn Linh cũng không khách sáo: “Có thể mang đến studio của cô, ở đó có dụng cụ.”
Hai người vừa nói vừa ăn, lại nhắc đến chuyện chiếc vòng cổ mà Nguyễn Linh đã giúp Tô Nhược Quân chọn cho mẹ trước đó.
“Mẹ cháu rất thích chiếc vòng cổ kia, dạo này đi ra ngoài đều đeo.” Tô Nhược Quân nói: “Mẹ còn nói, nếu có cơ hội gặp nhau thì muốn nói chuyện với cô.”
“Được.” Nguyễn Linh đưa một miếng bánh vào miệng: “Chỉ là không biết khi nào có cơ hội.”
Các phu nhân thường có phạm vi xã giao riêng, thỉnh thoảng sẽ tổ chức tiệc trà gì đó.
Nhưng Linh không mấy hứng thú với những dịp như vậy, khi mới đến đây, có vài người thông qua quản gia mời cô tham gia, cô đều từ chối.
Tô Nhược Quân suy nghĩ một lúc: “Sắp tới có buổi dạ tiệc từ thiện, chắc chắn cô cũng tham gia phải không. Cháu nhớ năm trước, chú Diệp và Diệp Hủ đều tham gia, lúc đó hai người có thể gặp nhau.”
Cái đó thì không chắc, Nguyễn Linh nghĩ trong lòng.
Tô Nhược Quân cũng không tiếp tục chủ đề này, cô ấy ăn một miếng bánh pudding rồi hỏi: “À đúng rồi, cô nói đến đây để mua quà, là cho ai vậy ạ?”
Nguyễn Linh thànᏂ thật nói: “Cô muốn mua cho bố của Diệp Hủ một bộ quần áo.”
Tô Nhược Quân sững sờ: “Vậy sao chú Diệp không đi cùng?”
“Anh ấy đang đi làm.” Nguyễn Linh trả lời, trong lòng có chút cảm thán.
Kể từ khi cô đến đây, hình như cô chưa bao giờ thấy Diệp Cảnh Trì nghỉ ngơi được ngày nào. Mỗi ngày ngoài đi công tác, anh đều đến Diệp thị với thời gian cố định.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Cảnh Trì, cô cũng không thấy anh được thư giãn, đến tập đoàn muộn một chút.
Cứ như vậy làm việc không ngừng nghỉ như vậy, chẳng trách có thể đưa Diệp thị lên vị trí hàng đầu ở trong ngành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất