Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
Chương 41: Trò chơi chấm dứt
Tín hiệu của Nguyễn Hiểu trước sau đều không thông. Hạ Tập Thanh nhìn thời gian trên laptop, chỉ còn ba phút nữa là đến vòng bỏ phiếu thứ nhất.
Hình thức một chọn một này thật sự quá tra tấn người khác. Nếu anh đối phương không lựa chọn anh thì bất luận thế nào anh cũng không thể liên lạc.
Cuối cùng, khi chỉ thời gian chỉ còn hai phút, Hạ Tập Thanh tắt hẳn cái nút đỏ kia, lựa chọn nút màu xanh duy nhất.
Điều anh không ngờ tới chính là, khi vừa chuyển sang nút màu xanh, tạp âm trong nháy mắt liền biến mất.
“…Tự Hành?”
“Tôi đây.”
Thanh âm của cậu lập tức làm dịu đi sự bồn chồn do không đợi được Nguyễn Hiểu của Hạ Tập Thanh. Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Chuẩn bị bỏ phiếu rồi.”
“Ừ.” Giọng Chu Tự Hành rất bình tĩnh. “Tôi hy vọng vòng bỏ phiếu đầu này không có ai bị loại trừ. Hiện giờ tình huống của mỗi người đều chưa rõ ràng, tùy tiện bỏ phiếu thì quá nguy hiểm.”
Cách nói của Chu Tự Hành vừa bảo đảm lại thân thiện, mà đây cũng là ý của Hạ Tập Thanh. Anh vốn định bỏ phiếu trắng, nhưng nói thật thì bỏ phiếu trắng cũng có phần nguy hiểm. Nếu có người bỏ phiếu anh thì đến cơ hội phản kháng anh cũng không có.
“Anh không cần bỏ phiếu trắng.” Chu Tự Hành bỗng nhiên mở miệng, cứ như là có thuật đọc tâm nhìn thấu tâm tư anh.
Hạ Tập Thanh nhíu nhíu mày, bỏ qua việc truy vấn rằng “Sao cậu biết tôi sẽ bỏ phiếu trắng?”, mà trực tiếp hỏi vấn đề tiếp theo, “Vì sao lại không thể bỏ phiếu trắng?”
“Vừa rồi đã nói chuyện với Nguyễn Hiểu. Tôi biết giờ anh rất muốn liên hệ với cô ấy, thông qua cô ấy để hoàn thiện thông tin về thời không thứ 3. Nhưng mà tạm thời cô ấy hẳn sẽ không kết nối tín hiệu với anh.”
“Vì sao chứ?” Tuy rằng hỏi vậy, nhưng Hạ Tập Thanh cũng phát hiện, Nguyễn Hiểu chỉ kết nối tín hiệu một lần vối anh, sau khi bị cô ấy dứt khoát ngắt tín hiệu thì không còn liên lạc được nữa. Nếu mỗi người họ đều áp dụng sách lược giăng lưới, thử mỗi nút một lần, vậy tại sao đến một lần anh cũng không thể kết nối được với Nguyễn Hiểu.
“Cô ấy cho rằng anh là sát nhân.” Giọng điệu Chu Tự Hành vẫn bình tĩnh như cũ, “Hiện tại chúng ta đều đã rõ thân phận của mỗi người, nhưng tiêu chuẩn về sát nhân lại rất rõ ràng. Ở đây không có án mưu sát, cũng không có hung thủ đúng nghĩa, nhưng theo quan điểm của Nguyễn Hiểu, thì có người khởi xướng.”
Hạ Tập Thanh lập tức minh bạch ý của Chu Tự Hành, “Cô ấy cho rằng tôi ở thời không thứ nhất là người tạo ra hết thảy những sự việc này? Ồ, tôi hiểu rồi, nếu lúc đó tôi không tắt máy, không tự sát, cũng không lựa chọn xuyên qua thời không, thì sẽ không phát sinh tất cả những sự việc kế tiếp.” Nói đến đây, giọng Hạ Tập Thanh mang theo ý cười trào phúng, “Suy luận như vậy cũng khá logic, không có lỗ hổng.”
Ngay sau đó, ngữ điệu của anh lại thay đổi, “Nhưng vì sao tôi phải tin cậu?”
Chu Tự Hành không nói gì.
Hạ Tập Thanh tiếp tục đặt câu hỏi, “Nếu đây là kế ly gián của cậu thì sao? Tôi bỏ Nguyễn Hiểu, lại thêm một phiếu của cậu, thì lập tức có thể loại trừ cô ấy.”
Ngữ khí Chu Tự Hành vẫn như cũ, không có bất kì dao động nào, “Anh cảm thấy tôi sẽ dùng chiêu ngu xuẩn đó sao? Nếu tôi chỉ là đang ly gián, Nguyễn Hiểu thật sự không định bỏ phiếu anh, anh cuối cùng cũng không muốn bỏ phiếu Nguyễn Hiểu, hai người ai cũng không bị loại, không phải tôi sẽ bị lộ tẩy sao?”
Hạ Tập Thanh không đáp lại. Dù anh nghi ngờ Chu Tự Hành, nhưng đích xác thì cách ly gián trực tiếp thế này cũng quá ngu ngốc, tỷ lệ thất bại lại cao, người thông minh sẽ không lựa chọn cách này.
“Anh yên tâm, tôi sẽ bỏ phiếu trắng, Thương Tư Duệ cũng nhất định sẽ bỏ phiếu trắng, nếu anh cũng vậy, thì người bị loại chính là anh.”
“Nếu cậu là sát nhân thì sao?” Hạ Tập Thanh vẫn hoài nghi ý định của Chu Tự Hành, “Vậy thì tất cả những lời cậu nói tôi đều không thể tin tưởng.”
Ai ngờ Chu Tự Hành lại trực tiếp phản bác, “Dù tôi là sát nhân, cũng sẽ không lừa anh.”
Cậu ngừng một chút, từ bỏ ý định thuyết phục anh, “Dù sao đây cũng chỉ là một vấn đề rui rủi thôi. Nếu anh nguyện ý lấy mạng mình ra để đánh cuộc một ván xem tôi có thật tình không, thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Câu cuối thật sự quá ái muội.
Dù Hạ Tập Thanh thông minh đến nhường nào, nghe được câu nói này, tim cũng không khỏi rung động. Anh lặng lẽ hít vào một hơn, làm như mình chưa từng có tý gợn sóng nào.
Hai phút đếm ngược kết thúc, thông báo của tổ tiết mục lại một lần nữa vang lên.
“Vòng bỏ phiếu thứ nhất bắt đầu! Vui lòng nhập tên người mà các bạn cho rằng là sát nhân.”
Chu Tự Hành không nói câu gì quấy nhiễu sự lựa chọn của Hạ Tập Thanh nữa. Hạ Tập Thanh lấy di động ra, nhấn vào khung chat.
Nếu Chu Tự Hành thật sự không nói dối, thì quyết định hiện giờ của anh rất có khả năng định ra kết cục của chính mình.
Nhưng nếu cậu nói dối, khả năng sẽ là Nguyễn Hiểu bị loại trừ.
“Các người chơi hãy xác nhận lựa chọn của bản thân, đếm ngược bắt đầu.”
“Ba…”
“Hai…”
“Một…”
Rốt cuộc Hạ Tập Thanh cũng nhấn gửi đi.
“Đã có nhận được kết quả bỏ phiếu, các người chơi xin chờ đợi trong chốc lát.”
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh. Một phút đồng hồ yên tĩnh này đối với Hạ Tập Thanh là cực kỳ dài và gian nan. Cho đến khi âm thanh thông báo thứ hai của tổ tiết mục xuất hiện.
“Trong vòng bỏ phiếu này, người bị xử quyết chính là…”
Anh không khỏi hít sâu một hơi.
“Không ai cả. Vòng bỏ phiếu thứ nhất thế cục hòa. Các người chơi hãy tiếp tục trò chơi. Vòng bỏ phiếu xử quyết tiếp theo bắt đầu sau nửa tiếng nữa, mong các bạn nắm chắc thời gian, tìm ra kẻ sát nhân!”
Hạ Tập Thanh cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chữ “Nguyễn Hiểu” được gửi đi trên di động. Vậy là Chu Tự Hành không hề lừa anh, Nguyễn Hiểu thật sự cho rằng anh là sát nhân.
“Bây giờ chúng ta thảo luận một chút về cốt truyện đi.” Chu Tự Hành không nhắc đến chuyện bỏ phiếu vừa xong nữa, trực tiếp nhày đến đề tài tiếp theo, “Nói thẳng với anh,trước mắt tôi mới tìm được hai tuyến cốt truyện, trong đó có một cái trùng khớp với Nguyễn Hiểu, cho nên nếu anh muốn biết cốt truyện của Nguyễn Hiểu, tôi cũng có thể nói cho anh.”
Hạ Tập Thanh cười đầy hàm ý, “Vừa bảo vệ mạng của tôi, lại còn cho tôi manh mối.” Ngữ điệu của anh có hơi nâng cao, có cảm giác giảo hoạt, hài hước, “Cậu không cảm thấy mình quá thiên vị sao?”
Nếu đổi lại là Chu Tự Hành của trước kia thì đã sớm bị anh trêu đến phát tức, không thèm tiếp lời. Nhưng Hạ Tập Thanh không nghĩ tới, Chu Tự Hành lại trực tiếp thừa nhận.
“Tôi vốn dĩ thiên vị thế đấy!”
Một câu thẳng thắn đánh cho Hạ Tập Thanh không kịp trở tay, không đáp lại được còn suýt bị đảo ngược.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể coi như là liên minh.” Chu Tự Hành lại bổ sung thêm một câu, khiến câu trước của cậu bớt đi một phần ái muội.
“Liên minh nha…” Hạ Tập Thanh cười cười, “Vậy tôi muốn hỏi cậu, tuyến cốt truyện thứ nhất của cậu là gì? Nếu cậu dám gạt tôi, bắt đầu từ chương trình kỳ này, mỗi một kỳ “Thoát khỏi sinh thần” sau tôi đều kiên quyết không kết liên minh với cậu nữa.”
Loại giọng điệu hờn dỗi lại như ra oai này của Hạ Tập Thanh khiến Chu Tự Hành không nhịn được bật cười, “Sẽ không lừa anh đâu. Tuyến cốt truyện thứ nhất của tôi thật ra chính là từ sau khi anh tự sát ở thời không 1, thì tôi bắt đầu xuyên qua thời không. Hay nói cách khác, chính là tuyến cốt truyện ở thời không 2. Đúng rồi, về chuyện anh tự sát, hẳn là Tư Duệ đã nói rồi nhỉ.”
“Ừ.” Hạ Tập Thanh cố ý sửa lại, “Không phải tôi tự sát mà là nam chính tự sát, là diễn viên chuyên nghiệp thì nên phân biệt người diễn với vai diễn chứ.”
“Nói là anh thì sẽ dễ giải thích hơn.” Giọng nói của Chu Tự Hành mang theo ý cười, “Mục đích tôi xuyên qua thời không 2 là để cứu nữ chính khỏi tử vong ở ga tàu hỏa, cũng chính là Nguyễn Hiểu. Cho nên tôi xuyên đến thời điểm trước khi Nguyễn Hiểu đến nhà ga, lúc này Nguyễn Hiểu đang ở trên xe bus số 420.”
“Tôi lái xe đuổi theo, nhưng vì phóng quá nhanh, suýt chút nữa là đâm phải chiếc xe tải chở cam ở chỗ ngoặt, lớp đóng gói bị bung ra, cam rơi đầy xuống đất. Tôi chỉ có thể nhặt lại giúp họ. Chờ đến khi tôi đến được nhà ga, tìm kiểu gì cũng không thấy Nguyễn Hiểu. Sau đó lại nghe được tin tức trên đài phát thanh, cái xe tải tôi suýt đâm phải đã xảy ra va chạm với một chiếc xe bus 420 tuyến đường hướng tới nhà ga, xe tải bị lật nghiêng, còn xe bus thì có 10 người bị thương, 2 người tử vong.”
Chu Tự Hành hít một hơi, nói ra kết cục kèm theo tiếng thở dài, “Nguyễn Hiểu sắm vai nữ chính chính là một trong hai người đó.”
Quả nhiên… Đúng là Hiệu ứng cánh bướm rồi.
“Manh mối chỉ ra tuyến cốt truyện này của Nguyễn Hiểu được đánh số mấy?” Hạ Tập Thanh hỏi.
“Số 2.”
Số 2…manh mối số 2, Hạ Tập Thanh vãn luôn ở trong nhà, tắt máy, không hề ra khỏi cửa. Anh chính là người bạn trai nguyên bản tồn tại ở thời không 2, nhưng cái gì cũng không làm.
Chu Tự Hành là người xuyên qua, tiến vào thời không 2, có ý định vãn hồi kết cục nhưng không thành công. Thương Tư Duệ không có manh mối đánh số 2, chứng tỏ Thương Tư Duệ không xuyên đến thời không 2.
Vậy sau khi thất bại thì Chu Tự Hành ở đâu?
“Sau đó thì sao? Cậu đi đâu?” Hạ Tập Thanh vội vàng truy hỏi.
“Tôi tự sát. Tôi muốn thử lại một lần nữa. Lần này định ngăn chiếc xe tải kia lại, không để nó xuất hiện trên con đường mà xe bus 420 đi qua.”
“Cho nên… Cậu tiến vào thời không 3?” Manh mối của thời không 3 là manh mối Hạ Tập Thanh vẫn luôn muốn, anh có chút kích động, “Kết cục của thời không 3 là gì?’
“Tôi không chết, Nguyễn Hiểu cũng không chết.” Ngữ khí Chu Tự Hành nhàn nhạt, còn bồi thêm một câu, “Theo một nghĩa nào đó thì là Happy ending.”
Thời không 3, Nguyễn Hiểu không chết.
Từ Tin tức quan trọng này, Hạ Tập Thanh đã có đáp án cho câu hỏi trong máy fax. Anh không nói một lời, đi ngay đến trước máy fax, nhập đáp án vào.
Hai lần.
Nguyễn Hiểu chính là bạn gái nguyên bản, tổng cộng đã trải qua hai lần tử vong.
Rất nhanh, trên màn hình máy fax xuất hiện mail hồi âm.
[Xin chúc mừng, câu trả lời chính xác.]
Sau đó, máy fax in ra một tờ giấy. Chu Tự Hành dường như nghe thấy tiếng máy fax, hỏi, “Có manh mối mới sao?”
“Ừm.” Hạ Tập Thanh chờ tờ giấy kia in ra hết, “Có phải cậu sắp có thể ra ngoài không? Cậu chỉ có hai tuyến cốt truyện, giờ hẳn là có thể hoàn thành xong trò ghép hình rồi nhỉ?”
“…Sắp rồi.”
Hạ Tập Thanh lấy tờ giấy kia ra, chân mày anh cau lại, tờ giấy trong tay trắng tinh. Xem ra tổ tiết mục cũng không định cho anh biết chân tướng dễ dàng như vậy. Đắm chìm trong cảm giác mất mát, Hạ Tập Thanh không nghe thấy vừa nãy Chu Tự Hành nói gì, “Cậu gì nói gì cơ?”
“Tôi nói sắp rồi.”
Hạ Tập Thanh nghĩ đến những lời Thương Tư Duệ đã nói, hắn chỉ nhận được một nửa manh mối cho cánh cửa chính. Vậy thì Chu Tự Hành hẳn cũng như thế. Dựa vào một mình cậu thì không thể thoát ra ngoài. Chẳng lẽ nãy giờ cậu đối tốt với anh như vậy, là bởi biết trong phòng anh sẽ có một nửa manh mối còn lại?
Nhưng điều này không hợp logic. Nếu tổ tiết mục để cốt truyện tuân theo nguyên tắc của Hiệu ứng canh bướm, thì nên là manh mối của một nam chính và một nữ chính ghép lại với nhau để ra được chìa khóa cuối cùng mới đúng.
Chắc anh nên nói chuyện với Thương Tư Duệ một lát, xem thử manh mối giữa hai người có ăn khớp hay không, hơn nữa, anh cũng muốn tiêu trừ phòng bị của Thương Tư Duệ đối với mình.
Ngoài ra, Chu Tự Hành chỉ đề cập đến kết cục của thời không 3, chứ không nhắc tới quá trình. Mà theo như Thương Tư Duệ từng nói, thì những việc xảy ra ở thời không 3 không thể chỉ là Happy ending đơn giản như vậy được, vì hắn là người xuyên qua và cũng chết ở thời không 3.
Nhìn thì có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng thật ra chính là sóng ngầm mãnh liệt.
“Tôi đây còn phải đuổi nhanh tiến độ nữa chứ.” Hạ Tập Thanh cầm tờ giấy trắng kia mà tự giễu, “Không nói chuyện với cậu nữa, giờ tôi muốn ngắt tín hiệu.”
“Lại đi tìm Thương Tư Duệ sao?”
“Thật thông minh!” Hạ Tập Thanh nở nụ cười, tiếng cười sang sảng thông qua đường truyền trở nên cực kỳ dễ nghe.
Ngay một giây trước khi anh định ngắt tín hiệu, Chu Tự Hành bỗng mở miệng, “Chờ chút.”
“Sao thế?”
“Sau khi lấy được manh mối số 3, hãy chuyển đổi thời không.”
Hạ Tập Thanh nghi hoặc, “Tại sao?”
Còn chưa chờ được câu trả lời, Chu Tự Hành đã tự ngắt tín hiệu, chỉ để lại Hạ Tập Thanh một mình ngồi xổm trước radio mà phát ngốc.
Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ ở thời không 3 có điều gây bất lợi với anh?
Không cố muốn mất công mất sức giải nghĩa câu nói hack não của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh lập tức mở nút của Thương Tư Duệ. Sau đó, anh đi tới bên cạnh máy fax, lại phát hiện vừa rồi anh đã xem nhẹ một manh mối. Thời điểm tờ giấy trắng được in ra, kỳ thật trên màn hình cũng xuất hiện một thông báo nhắc nhở.
[Không có đèn, làm sao thấy chữ?]
Nhìn thì như một câu vô nghĩa, nhưng Hạ Tập Thanh cảm thấy nó nhất định đang ám chỉ một điều gì đó.
“Tập Thanh?”
“Lần này kết nối nhanh vậy?” Hạ Tập Thanh lên tiếng, “Bây giờ em vẫn còn ở trong phòng sao?”
“Đúng thế, em nhận được một lời nhắc nhở. Nếu em rời khỏi phòng thì cửa phòng sẽ đóng lại, không có cách nào vào được nữa.”
“Không có thuốc hối hận nha. Tổ tiết mục đúng là quá biến thái.” Ngón tay Hạ Tập Thanh vuốt vuốt tờ giấy trắng, cảm thấy có chỗ không thích hợp, “Vậy hiện tại em đinh làm thế nào?”
“Em không biết. Em không định ra ngoài một mình, như vậy chả khác gì thành bia ngắm, đã thế trên tay em còn có một nửa manh mối về cửa chính.”
Từ giọng điệu của Thương Tư Duệ thì không thể nghe ra hắn đang hoài nghi ai, Hạ Tập Thanh thử hỏi, “Manh mối không gợi ý gì về nửa còn lại sao?”
Thương Tư Duệ trầm mặc trong chốc lát, “Vấn đề này anh hỏi cũng quá trực tiếp rồi, làm em không khỏi nghi ngời liệu có phải anh đang biết cái gì không?”
Hạ Tập Thanh cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện đoán một câu đã chọc phải đề tài mẫn cảm của Thương Tư Duệ, “Nếu anh mà biết cái gì, thì giờ cũng chả phải mắc kẹt ở manh mối về thời không 3.”
“Anh vẫn chưa tập hợp đủ cốt truyện của thời không 3?”
Câu hỏi này của Thương Tư Duệ làm Hạ Tập Thanh tức suýt hộc máu. Chú em cứ thử chơi phó bản khó nhất này mà xem, vừa phải thu thập cả 3 thời không, còn không bị ảnh hưởng bởi Hiệu ứng cánh bướm, toàn mấy thông tin không hữu dụng.
“Chưa, nhưng chắc sắp rồi. Vừa rồi Chu Tự Hành nói kết cục ở thời không 3 của cậu ấy là viên mãn. Cậu ấy không chết, cũng cứu được Nguyễn Hiểu, nhưng mà em lại chết, em nói xem có phải em là pháo hôi* không?” Vừa trêu chọc, Hạ Tập Thanh vừa chống hai khuỷu tay lên bàn, ngón tay giữ lấy hai mép tờ giấy, vốn định để sát lên ánh đèn nhìn thử thì lại vô tình ngửi thấy một mùi chua.
Mùi này rất quen thuộc.
“Em là pháo hôi? Anh cho rằng em đi cứu ai hả? Nếu không phải anh ở thời không 1 tự sát, thì em sẽ xuyên qua sao?” Dù Thương Tư Duệ gào lên, nhưng vẫn là giọng điệu trẻ con đó, “Em ở thời không 3 chết cũng quá thảm đi. Nếu là tai nạn xe cộ thì thôi, đây lại vì tắc đường rồi chạy bộ mà chết.”
Hạ Tập Thanh bị hắn chọc cười. Cái gì vậy chứ, chẳng lẽ còn trông ngóng xảy ra tai nạn giao thông.
Tai nạn giao thông?
“Chờ chút, em ngồi xe bus số 420 rồi gặp tắc đường?”
“Không phải em nói với anh rồi à?”
Không đúng, Chu Tự Hành chính vì để thay đổi việc xe tải va chạm với xe bus 420 ở thời không 2, nên mới xuyên qua thời không 3. Hơn nữa còn thay đổi thành công kết cục, vậy vì sao Thương Tư Duệ…
“Anh hiểu rồi… xe bus 420 em ngồi là tuyến ngược lại, em phải quay lại nhà anh để cứu anh…” Lượng thông tin thật sự quá lớn. Hạ Tập Thanh không khỏi lẩm bẩm tự nói, “Thế nên cậu ấy dùng một vài cách làm thay đổi hướng đi của xe tải, xe tải không đâm phải xe bus nữa, mà xảy ra va chạm với xe khác, chắn trên đường đi của xe bus 420 đi tuyến ngược lại…”
“Vừa rồi anh liên lạc với Tự Hành à?” Thương Tư Duệ nghe thấy Hạ Tập Thanh lẩm bẩm, càng cảm thấy anh có điểm không đúng, “Anh đang nói gì vậy?”
Hạ Tập Thanh còn chưa sắp xếp rõ ràng các manh mối, chỉ có thể trả lời cho có lệ, “Ừm, vừa mới ngắt tín hiệu với cậu ấy.”
“Số phiếu của vòng bỏ phiếu đầu hòa, chắc hẳn là anh với Nguyễn Hiểu nhỉ?”
Đề tài đột nhiên chuyển sang bỏ phiếu xử quyết, Hạ Tập Thanh cảm giác được anh đang bị Thương Tư Duệ hoài nghi, nên cảnh giác hỏi lại, “Em đã biết rồi còn hỏi anh làm gì?”
“Em đoán thôi, Tự Hành có bảo nếu vòng bỏ phiếu đầu chưa có gì chắc chắn, thì liền bỏ phiếu trắng.”
Thật đúng là người hiền lành mà. Hạ Tập Thanh cười rộ lên, “Em cứ nói cậu ý khuyên cái này cái kia, rốt cuộc là có ý gì hả?”
Thương Tư Duệ lại cười hì hì hỏi lại, “Anh thật sự không biết anh ấy có ý gì? Nếu không phải anh ấy ở giữa điều tiết, vòng một người chết chính là ai đó nha ~”
Hạ Tập Thanh bị Thương Tư Duệ nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, “Em thì biết cái gì. Anh đây là đang trải nghiệm trò chơi, cũng không thể để người chơi bình thường ngây thơ, đơn thuần như anh bị die luôn từ vòng đầu chứ.”
“Anh thật sự là người chơi bình thường?”
Thương Tư Duệ vừa hỏi câu này, Hạ Tập Thanh liền rõ ràng. Thương Tư Duệ cũng có chút tán thành quan điểm của Nguyễn Hiểu. Rốt cuộc thì ai cũng không biết tiêu chuẩn để tìm ra sát nhân là gì, mà quan điểm của Nguyễn Hiểu thì đúng thật rất hợp lý.
“Em vừa chất vẫn một người vừa mới thoát chết đấy, có phải quá tàn ác không?” Hạ Tập Thanh kêu một tiếng, “Em mà còn bức anh một lần nữa là đến vòng bỏ phiếu thứ hai anh sẽ chó điên cắn loạn đấy.”
Thương Tư Duệ ở đầu bên kia cười không ngừng. Mắt Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm câu hỏi trên màn hình, càng cân nhắc càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
[Không có đèn, làm sao thấy chữ?]
Đèn, nhìn thấy chữ, trên giấy có mùi chua. Từng chi tiết nhỏ không ngừng xoay chuyển trong đầu, làm cách nào cũng không nghĩ ra, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá.
Anh lại ngửi tờ giấy một lần nữa.
Là mùi chua của chanh.
Hóa ra là dùng nước chanh để viết chữ, sau khi phơi khô thì cái gì cũng không nhìn ra được.
Hạ Tập Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, dán tờ giấy lên bóng đèn bàn nóng.
Axit citric sẽ làm cho giấy dễ bị cacbon hóa hơn, rồi sau đó những vết cháy xém sẽ xuất hiện.
Giữ hơn nửa phút đồng hồ, Hạ Tập Thanh mới lấy tò giấy ra.
“Em quyết định ra ngoài đây.” Thương Tư Duệ bỗng không đầu không đuôi mà thốt ra một câu như vậy, tay cầm tờ giấy của Hạ Tập Thanh không nhịn được mà run lên.
“Sao đột nhiên lại…” Hạ Tập Thanh đang định phản đối, nhưng sau khi anh nhìn thấy vết xém trên giấy, đã quên mất cần phải nói gì.
Vốn là một tờ giấy trắng giờ lại hiện ra mấy dòng chữ màu úa vàng do bị cháy. Nội dung cũng không phải về tuyến cốt truyện mà anh vẫn chờ mong, cũng không trực tiếp viết ra kết cục của thời không 3 giống như tưởng tượng của anh.
[Bạn tin tưởng cái gọi là vận mệnh ư?
Trói buộc dòng chảy của thế giới. Quan niệm về số mệnh, nhân quả tuần hoàn không cách nào có thể thoát ra, sẽ khiến bạn trở thành chúa cứu thế hay là đao phủ?
Nhớ kỹ, cùng một thời không không thể tồn tại hai “tôi”, kết cục đã định chính là bạn chết thì tôi sống.]
Nhìn vài câu nói mờ mịt này, trong nháy mắt Hạ Tập Thanh có thể liên kết chúng với những điểm đáng ngờ và hoang mang lúc trước.
Kết cục của anh ở mỗi thời không là gì, vì sao Hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng lên tất cả lại loại trừ mỗi anh, vì sao bất luận có tìm thế nào cũng không thấy kết cục của anh ở thời không 3?
Và vì sao, Chu Tự Hành lại chấp nhất với việc anh phải chuyển đổi thời không như thế.
“Này? Tập Thanh? Anh sao vậy?” Bạn đang
Vang lên cùng vá»i câu há»i của ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» là má»t tiếng âtinhâ, trên mà n hình máy fax xuất hiá»n má»t câu há»i má»i.
âXem chá» anh má»t lát.â
Trên mà n hình viết má»t câu.
[Kết cục của nam chÃnh nguyên bản trong thá»i không 3 là gì?]
Hạ Táºp Thanh không há» do dá»±, nháºp Äáp án trong lòng của anh và o.
[Chúc mừng bạn, câu trả lá»i chÃnh xác. Hãy nháºn lấy phần thÆ°á»ng của mình.]
Bên góc phải trên của máy fax có má»t cái nắp hình vuông Äược má» ra. Bên trong là má»t cái há»p rất nhá», trên mặt có má»t cái khóa máºt mã 4 chữ sá». Không cần phải nghÄ©, trong Äây chÃnh là mảnh ghép hình cuá»i cùng. Nếu là ngÆ°á»i khác, khả nÄng sẽ hoan hô rá»i nhảy nhót. Bá»i chá» má»t bÆ°á»c nà y nữa thôi là có thá» hoà n thà nh trò chÆ¡i ghép hình, thoát khá»i cÄn phòng nà y.
NhÆ°ng Hạ Táºp Thanh lại rất rõ rà ng, kỳ nà y anh nhất Äá»nh sẽ thua.
Anh cảm thấy có chút Äáng tiếc. Phó bản ném cho anh tháºt sá»± quá khó nhằn. Còn Äá»i phÆ°Æ¡ng thì chiếm hết thiên thá»i Äá»a lợi, tháºm chà còn rất táºn sức táºn lá»±c mà bảo vá» anh.
Cách là m nà y trong mắt Hạ Táºp Thanh kiêu ngạo lại hiếu thắng quả thá»±c chÃnh là bá» thÃ, vừa mất mặt lại Äáng thÆ°Æ¡ng, còn không thá» không khen cáºu má»t câu là m tá»t lắm.
Chu Tá»± Hà nh tháºt quá tuyá»t vá»i!
Trong cÄn phòng tÄ©nh lặng xuất hiá»n âm thanh máy móc. Hạ Táºp Thanh không nghÄ© tá»i khi anh cho rằng nhiá»m vụ của mình Äến Äây là hết rá»i thì máy fax lại in ra má»t tá» giấy má»i. Giá» anh cÅ©ng chả báºn tâm gì nữa, tùy ý mà cầm lấy tá»i giấy, trên mặt giấy chá» có má»t câu.
[Hãy á» trong cái thá»i không sa sút, lụn bại của bạn, mà ngủ say vá»i bóng tá»i bất táºn Äi.]
Nhìn dòng chữ nà y, khóe miá»ng Hạ Táºp Thanh bá»ng nhếch lên, cÆ°á»i khẽ má»t tiếng.
Tháºt Äúng là trá»i không tuyá»t ÄÆ°á»ng ngÆ°á»i.
Chiến thuáºt rút củi Äáy ná»i*, dù cho bao nhiêu lần thì vẫn là Äại chiêu.
(*Rút củi Äáy ná»i là kế thứ 19 trong 36 kế của binh pháp Tôn Tá»: Khi không thá» Äá»i Äầu vá»i kẻ Äá»nh mạnh má»t cách trá»±c diá»n vì mình yếu hÆ¡n, thì vẫn có thá» thắng bằng cách phá hoại nguá»n lá»±c và tinh thần của Äá»ch, khiến cho Äá»ch dù muá»n cÅ©ng chẳng thá» âsôiâ lên Äược. Giá»ng nhÆ° má»t ná»i nÆ°á»c Äang sôi ùng ục, muá»n nó lắng xuá»ng thì hãy rút củi Äá» hạ thế lá»a.)
âTháºt ra anh có thá» ra ngoà i ngay bây giá».â Hạ Táºp Thanh bình tÃnh Äáp lại ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» á» Äầu bên kia.
âTháºt hay giả váºy? Thế giá» anh có muá»nâ¦â
âAnh không Äi.â ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» cắt ngang lá»i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» nói, âTÆ° Duá», nếu muá»n thắng ván nà y, chá» có má»t con ÄÆ°á»ng Äá» Äi thôi. á» vòng bá» phiếu thứ hai, hãy bá» phiếu Chu Tá»± Hà nh, cáºu ấy là sát nhân.â
âLà m sao anh biết?â Sá»± thay Äá»i Äá»t ngá»t của anh khiến ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» cảm thấy vô cùng hoà i nghi, âAnh có chứng cứ gì không? Không, dù giá» anh nói có chứng cứ, em cÅ©ng không thá» táºn mắt nhìn thấy. Anh ra ngoà i Äi, ÄÆ°a chứng cứ cho bá»n em xem.â
âKhông ká»p nữa rá»i.â Hạ Táºp Thanh vặn mảnh ghép hình trong tay rá»i thả nó vá» lại máy fax, âAnh chá» có má»t cách nghiá»m chứng cáºu ấy là sát nhân, Äây cÅ©ng là cách duy nhất Äá» thắng. Anh nói cho em, chá» lát nữa nếu nó xảy ra, thì sẽ chiến thắng.â
Anh nói ý Äá»nh của mình cho ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» nghe. Tuy ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không hiá»u vì sao Hạ Táºp Thanh lại chắc chắn nhÆ° thế, nhÆ°ng hắn vẫn Äá»ng ý, âCách nà y của anh tháºt kỳ quái. Lần trÆ°á»c anh cÅ©ng công kÃch bằng cách tá»± sát nà y, Äúng là ngÆ°á»i chÆ¡i tá»± bạo Hạ Táºp Thanh.â
âAnh thá» Äánh cuá»c má»t phen, nếu thuaâ¦â
Nếu thua, thì chá» có thá» do anh quá nghiêm túc. Äiá»u anh Äặt cược là , liá»u Chu Tá»± Hà nh quan tâm Äến thắng thua của bản thân, hay là lÆ°Æ¡ng tâm của cáºu ấy.
âNếu thua thì má»i ngÆ°á»i cứ bá» phiếu xá» quyết anh Äi.â Hạ Táºp Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, âCà ng nhanh cà ng tá»t, Äừng Äá» anh phải á» lại quá lâu.â
Nói xong, anh ngắt tÃn hiá»u vá»i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá», Äá» dà nh cuá»c gá»i cuá»i cùng nà y cho Chu Tá»± Hà nh.
Kỳ quái chÃnh là , tÃn hiá»u giữa bá»n há» lại má»t lần nữa chá» cần 1 giây là kết ná»i.
âTá»± Hà nh, trò ghép hình của cáºu hoà n thà nh rá»i nhá»?â Hạ Táºp Thanh vẫn nhà n nhã nhÆ° váºy, dùng giá»ng Äiá»u nhẹ nhà ng nhất Äá» nói chuyá»n vá»i cáºu.
âỪm. Tôi chuẩn bá» Äi ra ngoà i.â
âCáºu ra ngoà i thì không thá» liên lạc vá»i tôi nữa nhá».â Anh ná» nụ cÆ°á»i, âVáºy thì giá» cúp máy thôi.â
âChá» Äã.â Chu Tá»± Hà nh hÆ¡i do dá»±, ấp a ấp úng, cuá»i cùng vẫn há»i má»t câu, âHiá»n giá» anh Äang á» thá»i không sá» mấy?â
Hạ Táºp Thanh quay Äầu nhìn thoáng qua con sá» trên máy fax, lại nhìn chiếc laptop mà n hình Äã tá»i Äen.
âSá» 2.â
Thông báo của tá» tiết mục bá»ng nhiên xuất hiá»n, nhắc nhá» những ngÆ°á»i chÆ¡i còn Äang giãy giụa trong phòng, âNgÆ°á»i chÆ¡i chú ý, còn 15 phút nữa là Äến vòng bá» phiếu xá» quyết thứ 2. NgÆ°á»i chÆ¡i nắm chặt thá»i gian, tìm kiếm sát nhân.â
Lá»i muá»n nói bá» tá» tiết mục cắt ngang, Chu Tá»± Hà nh dứt khoát không nói gì nữa. Sá»± im lặng nà y lại khiến Hạ Táºp Thanh nghÄ© rằng cáºu Äang nghi ngá» tÃnh chân tháºt của câu trả lá»i của anh.
âCáºu ra ngoà i trÆ°á»c Äi.â Hạ Táºp Thanh duá»i cái eo lÆ°á»i, Äi tá»i cạnh giÆ°á»ng rá»i nằm xuá»ng.
âỪm.â
Qua và i giây, tÃn hiá»u bá» ngắt.
Hạ Táºp Thanh nhìn trần nhà , lặng lặng Äếm thá»i gian. Má»t giây, hai giây, ba giây.
Bá»ng nhiên, tầm nhìn biến thà nh má»t mà n Äen ká»t vô táºn, không có Äiá»m khá»i Äầu, cÅ©ng không có Äiá»m kết thúc. Bóng tá»i vô hạn nà y nhÆ° má»t ngá»n núi Äá» sụp xuá»ng, Äè nặng lên ngÆ°á»i anh, là m anh không thá» nà o thá» ná»i.
Thông báo của tỠtiết mục vang lên.
âNgÆ°á»i chÆ¡i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá», Chu Tá»± Hà nh, Nguyá» n Hiá»u thà nh không thoát khá»i phòng. NgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh bá» mắc kẹt á» thá»i không 3, mất Äi tÆ° cách chạy thoát, phòng bá» khóa trái, phải chá» Äến khi ngÆ°á»i chÆ¡i khác Äã qua cá»a hết.â
Phản ứng khó chá»u tá»i quá nhanh, Äại não bắt Äầu sinh ra cảm giác choáng váng.
Những ký ức tuyá»t vá»ng Äó vẫn luôn trá»±c chá» cÆ¡ há»i trong bóng tá»i. Anh ngà y bé từng bá» khóa trái trong bóng Äêm, trái tim má»m yếu và nhút nhát bá» nuá»t chá»ng vì sợ hãi.
Không có bất cứ ai ÄỠý xem anh có sợ hãi hay không.
Ngược lại, khi bá»n há» biết Äược nhược Äiá»m sợ tá»i của anh, còn lấy Äó là m vÅ© khà Äá» buá»c anh thuần phục.
Trong bóng tá»i, má»i má»t giây Äá»u hết sức gian nan, xung quanh còn có rất nhiá»u máy quay há»ng ngoại, Hạ Táºp Thanh chá» có thá» cá» gắng giấu Äi sá»± sợ hãi, nghiến rÄng, cho Äến khi thái dÆ°Æ¡ng toát Äầy má» hôi lạnh.
Biết rõ sẽ nhÆ° váºy, thế mà vẫn muá»n Äánh cược.
CÄn phòng bá» tắt nguá»n Äiá»n, không có bất kì công cụ nà o Äá» tÃnh giá». Từ sau khi gặp Äược Chu Tá»± Hà nh, má»i lần chìm trong bóng tá»i, cáºu Äá»u sẽ vÆ°Æ¡n tay vá» phÃa anh. Dù Hạ Táºp Thanh biết, anh không nên gá»i gắm hy vá»ng và o ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng anh vẫn không nhá»n Äược trÆ°á»c cám dỠấy.
Hạ Táºp Thanh không ý thức Äược, giá» phút nà y anh và bản thân của quá khứ Äã có những biến hóa vi diá»u. Ngoại trừ che giấu ná»i sợ hãi, còn có má»t tia chá» mong. Bóng tá»i nuá»t chá»ng tất cả và o giá» phút nà y giá»ng nhÆ° má»t miếng má»i câu, lôi kéo anh, cÅ©ng lôi kéo cả ngÆ°á»i ngoà i cá»a kia.
NhÆ°ng bất luáºn thế nà o, miếng má»i nà y vẫn vô tình bá»t kÃn mÅ©i miá»ng anh, dần dần cÆ°á»p Äi hô hấp.
Hy vá»ng bá» bóng tá»i Än mòi, Äang dần dần biến mất.
Không còn ánh sáng ảo giác nữa, Hạ Táºp Thanh chá» còn má»t bÆ°á»c nữa là rÆ¡i xuá»ng vá»±c sâu.
âNgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh tá» vong.â
âNgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh tá» vong.â
Thông báo tá» vong chá» mong Äã lâu, rá»t cuá»c cÅ©ng xuất hiá»n. Hạ Táºp Thanh má» hôi lạnh chảy ròng ròng thá» phà o nhẹ nhõm, không nhá»n Äược mà suy yếu ná» má»t nụ cÆ°á»i Äắc ý trong bóng tá»i.
Cá»a phòng má» ra, ánh sáng giá»ng nhÆ° lưỡi kiếm sắc bén chém tan cái kén Äen tá»i.
âMá»i ngÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh rá»i khá»i phòng, tiến và o vòng tròn loại trừ chá» Äợi.
Hạ Táºp Thanh khắc chế sá»± pháºp phá»ng ká»ch liá»t trong lá»ng ngá»±c mình, bÆ°á»c từng bÆ°á»c thong thả ra tá»i cá»a. Không ngoà i ý muá»n, anh thấy Chu Tá»± Hà nh Äang Äứng ngoà i cá»a cùng hà ng lông mà y nhÄn chặt.
Tháºt ra anh cÅ©ng muá»n nói chuyá»n, nhÆ°ng ngÆ°á»i Äã tá» vong thì không còn quyá»n lên tiếng. Má» hôi trên thái dÆ°Æ¡ng anh rÆ¡i xuá»ng cằm, tiá»u tụy giá»ng nhÆ° mắc bá»nh nặng váºy. Sắc mặt anh tái nhợt, nhìn Chu Tá»± Hà nh rá»i cong cong khóe miá»ng, ná» má»t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i. Sau Äó vòng qua cáºu, nhìn ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» và Nguyá» n Hiá»u Äứng sau Chu Tá»± Hà nh.
âTháºt sá»± giá»ng há»t nhÆ°ng lá»i anh nóiâ¦â ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» có chút nghÄ© không thông.
Nhìn thấy nét nghi hoặc trên mặt há», Hạ Táºp Thanh cÅ©ng không có cách nà o Äá» giải thÃch, Äà nh phải nghiêng nghiêng Äầu cÆ°á»i, ý bảo bá»n há» Äừng quên lá»i anh nói trÆ°á»c Äó. Tiếp Äấy anh quen ÄÆ°á»ng mà Äi tá»i khu vá»±c Äược ghi âVòng tròn loại trừ.â
Lại là ba tiếng Äếm ngược của tá» tiết mục, khu vá»±c hình tròn trên sà n nhà má» ra, Hạ Táºp Thanh rÆ¡i xuá»ng.
Chu Tá»± Hà nh Äá»i mặt nhìn cÄn phòng tá»i cuá»i cùng cÅ©ng quay ngÆ°á»i lại. Cáºu liếm liếm khóe miá»ng, hai tay khoanh trÆ°á»c ngá»±c, lÆ°ng dá»±a lên tÆ°á»ng, nhìn Nguyá» n Hiá»u và ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá».
Kết cục Äã hoà n toà n rõ rà ng.
âChá» sau khi bá» phiếu xá» quyết tôi, hai ngÆ°á»i có thá» lấy Äược má»t ná»a manh má»i trong tay tôi.â Ãnh mắt cáºu sắc bén, khiến gÆ°Æ¡ng mặt cà ng lá» rõ tÃnh công kÃch.
âCáºu tháºt sá»± là sát nhân?â Nguyá» n Hiá»u không thá» không há»i.
âKhông sai. Tôi Äại diá»n cho nam chÃnh á» thá»i không 3, ÄÃch xác có cứu nữ chÃnh, cÅ©ng chÃnh là Nguyá» n Hiá»u. Ngoà i viá»c Äó ra, tôi còn gián tiếp hại chết ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá». NhÆ°ng những Äiá»u nà y không Äủ Äá» chứng minh tôi là sát nhân.â Khóe miá»ng cáºu nhếch lên, giá»ng nhÆ° nụ cÆ°á»i của hung thủ chân chÃnh váºy, âÄá» có Äược kết cục viên mãn mà tôi muá»n, tôi Äã giết chết nam chủ nguyên bản tá»n tại á» thá»i không sá» 3, cÅ©ng chÃnh là Hạ Táºp Thanh.â
âBá»i vì cùng má»t thá»i không, không thá» tá»n tại hai âtôiâ.â
Cáºu nói tiếp, âKế hoạch ban Äầu của tôi Äang tiến triá»n rất thuáºn lợi. Lừa gạt tÃn nhiá»m của má»i ngÆ°á»i rá»i thoát khá»i phòng, lấy Äược má»t ná»a manh má»i, trÆ°á»c khi má» cá»a chÃnh thì giết chết ngÆ°á»i nắm giữ ná»a manh má»i còn lại kia. Gần nhÆ° là chắc thắng rá»i.â Nói tá»i Äây, cáºu cúi Äầu, cÆ°á»i cÆ°á»i tá»± giá» u.
Gần nhÆ° là chắc thắng. NhÆ°ng lại không tÃnh Äến, Hạ Táºp Thanh Äã chá»u nhiá»u hạn chế nhÆ° váºy nhÆ°ng vẫn nhìn thấu tất cả. Cà ng không tÃnh Äến tÃnh hiếu thắng của anh mạnh nhÆ° váºy mà lại tình nguyá»n dùng chÃnh mình Äá» là m Äiá»u kiá»n trao Äá»i, Äá» ngÄn cản không Äá» cáºu trá» thà nh ngÆ°á»i chiến thắng.
ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không biết Hạ Táºp Thanh có chứng sợ bóng tá»i cÄn bản không thá» nghÄ© ra, vì sao Chu Tá»± Hà nh rõ rà ng Äã Äoán Äược kế hoạch của Hạ Táºp Thanh, mà vẫn nhảy và o há» lá»a?
Vòng bá» phiếu thứ hai bắt Äầu, không có bất cứ Äiá»u bất ngá» nà o, Nguyá» n Hiá»u và ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» Äã biết thân pháºn của sát nhân, chá» còn má»t bÆ°á»c nữa là có thá» chiến thắng, cầm manh má»i cuá»i cùng trong tay cáºu thoát ra ngoà i.
âVán nà y tôi thua, không há» liên quan Äến nÄng lá»±c.â Chu Tá»± Hà nh cam tâm tình nguyá»n Äi tá»i vòng tròn loại trừ.
Kỳ 1 là ngÆ°á»i chiến thắng, kỳ nà y lại là sát nhân, vá»n tÆ°á»ng có thá» tiếp tục chuá»i thắng liên tiếp, cuá»i cùng vẫn bá» Hạ Táºp Thanh phản chiêu. ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» Äến bây giá» vẫn chÆ°a nghÄ© thông, vì sao lúc ấy Hạ Táºp Thanh lại nói chắc chắn nhÆ° váºy.
âChá» tá»i khi Chu Tá»± Hà nh thoát khá»i phòng, trong vòng 10 phút anh sẽ bá» giết chết. Nếu tất cả giá»ng nhÆ° lá»i anh nói, á» vòng bá» phiếu thứ hai, hai ngÆ°á»i cứ bá» phiếu Chu Tá»± Hà nh, chắc chắn sẽ thắng, không thá» thua.â
Chu Tá»± Hà nh vì sao nhất Äá»nh phải giết Hạ Táºp Thanh? (Äó là tình thú =))))
Nếu Chu Tá»± Hà nh không giết, Hạ Táºp Thanh cÅ©ng vẫn bá» khóa trong phòng, cÄn bản không tạo thà nh bất cứ uy hiếp nà o. Cáºu ấy tá»i gì phải mạo hiá»m Äá» lá» thân pháºn vá»i má»t ngÆ°á»i không còn khả nÄng chạy trá»n hay ra tay?
Hai ngÆ°á»i nà y tháºt quá kỳ quái.
***
Lúc rÆ¡i xuá»ng tầng hầm, Chu Tá»± Hà nh không nghÄ© tá»i ngÆ°á»i Äầu tiên cáºu nhìn thấy lại là Hạ Táºp Thanh. Bất luáºn là kỳ 1 thắng lợi hay kỳ nà y thất bại, ngÆ°á»i Äầu tiên cáºu nhìn thấy sau khi thoát ra Äá»u là Hạ Táºp Thanh.
Chá» là kỳ trÆ°á»c, ngÆ°á»i nà y còn vì giúp cáºu thoát ra mà lá»±a chá»n tá»± bạo. Kỳ nà y vẫn dùng phÆ°Æ¡ng thức tá»± tá»n thÆ°Æ¡ng mình nhÆ° thế nhÆ°ng lại vì buá»c cáºu lá» thân pháºn.
Sắc mặt Hạ Táºp Thanh còn chÆ°a khôi phục, Äặc biá»t là Äôi môi trắng bá»ch. Lúc nà y Äây, anh không còn xông lên ôm lấy Chu Tá»± Hà nh nữa, mà chá» Äứng á» vá» trà cách không tá»i 1 mét, nhìn cáºu cÆ°á»i, cá»±c kỳ giá»ng má»t tên nhóc thá»±c hiá»n Äược trò Äùa dai.
Mặt mÅ©i Chu Tá»± Hà nh âm trầm, gỡ microphone dán trên ngÆ°á»i xuá»ng, âCÆ°á»i cái gì?â
Hạ Táºp Thanh vừa bá» cáºu giết giá» Äã vá»t tá»i trÆ°á»c mặt cáºu, nghiêng nghiêng Äầu, âCÆ°á»i cáºu vá»i tôi cùng chết Äó.â
âVá» sau anh mà còn nhÆ° váºy, tôi sẽ không quan tâm Äến anh nữa.â Chu Tá»± Hà nh hạ mắt xuá»ng, không thèm nhìn nụ cÆ°á»i trên mặt Hạ Táºp Thanh. Hạ Táºp Thanh cÄn bản không tÆ°á»ng tượng Äược lo lắng Äến mức nà o, cho nên má»i liên tục nhắc nhá» anh chuyá»n Äá»i thá»i không. NhÆ°ng lại không nghÄ© tá»i Hạ Táºp Thanh lại lấy nó là m nhược Äiá»m Äá» không chế cáºu.
PhÆ°Æ¡ng thức tá»± tá»n hại 1000 giết Äá»ch 800 nà y Chu Tá»± Hà nh rất không thÃch, cá»±c kỳ không thÃch.
Nhìn Chu Tá»± Hà nh Äang không vui, Hạ Táºp Thanh Äút hai tay và o túi quần, dùng chân Äá Äá nhẹ và o cẳng chân Chu Tá»± Hà nh, âCáºu bao lá»n rá»i hả? Thua má»t ván thôi, có cần không vui nhÆ° váºy không?â
Äi ngang qua mấy nhân viên Äang khuân vác Äạo cụ, Chu Tá»± Hà nh gáºt Äầu chà o há»i vá»i há», sau Äó vòng qua bên phải Hạ Táºp Thanh, rá»i khá»i ÄÆ°á»ng hầm, âKhông liên quan Äến thắng hay thua, mà bá»i vì anh lợi dụng tôi.â
Bá»i vì anh không quan tâm chÃnh bản thân anh.
Hạ Táºp Thanh xoay ngÆ°á»i, nhìn bóng dáng Chu Tá»± Hà nh, rá»i Äuá»i theo cáºu, âNà y sao tÃnh là lợi dùng Äược, tôi chá» là â¦â
âAnh Äừng có mà không thừa nháºn.â
Hạ Táºp Thanh dừng bÆ°á»c, âÄược, cứ coi nhÆ° tôi lợi dụng Äi.â Trên mặt anh vẫn là nét tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ấy, không há» báºn tâm, âCáºu cÅ©ng có thá» không nhảy và o há» lá»a mà .â
Nói xong câu nà y, anh có chút há»i háºn. Trên thá»±c tế, so vá»i lợi dụng, anh giá»ng nhÆ° Äang thá» hÆ¡n, nhÆ°ng Hạ Táºp Thanh không muá»n thừa nháºn Äiá»u nà y.
BÆ°á»c chân Chu Tá»± Hà nh ngừng lại, xoay ngÆ°á»i, bÆ°á»c nhanh vá» phÃa anh. Không biết có phải do á» lâu trong bóng tá»i nên Äầu óc xuất hiá»n ảo giác không, Hạ Táºp Thanh cảm thấy trên ngÆ°á»i Chu Tá»± Hà nh Äang bá»c há»a.
Cáºu nắm lấy cỠáo anh, thanh âm trầm thấp, Äè nặng sá»± tức giáºn,
âTôi cam tâm tình nguyá»n Äá» anh áp chế, nhÆ°ng không có nghÄ©a anh có thá» tùy tiá»n tá»n thÆ°Æ¡ng chÃnh mình.â
Trái tim nhÆ° bá» ngá»n lá»a Äánh trúng, theo từng nhá»p Äáºp mãnh liá»t mà thiêu Äá»t Äến nóng bá»ng.
CỠáo Äược buông ra, Hạ Táºp Thanh ngÆ¡ ngác Äứng im tại chá»,khà lá»±c giá»ng nhÆ° bá» khà thế mạnh mẽ của Chu Tá»± Hà nh rút cạn, chiếc lưỡi từ trÆ°á»c Äến nay Äá»u linh hoạt giá» không thá» thá»t ra lá»i phản kháng.
Thấy Hạ Táºp Thanh sá»ng sá»t nhÆ° váºy, Chu Tá»± Hà nh nãy còn giáºn thì giá» lại không nhá»n Äược thá» dà i. Mắt cáºu liếc nhìn xung quanh, thấy cÅ©ng không nhiá»u ngÆ°á»i lắm, sá» dụng diá» n xuất tuyá»t vá»i của mình mà là m bá» nhÆ° bạn bè Äang Äùa giỡn.
Má»t tay ôm lấy Hạ Táºp Thanh, hai trái tim Äáºp mạnh trong lá»ng ngá»±c dán sát và o nhau.
Bên tai là thanh âm tháºt nhu hòa của cáºu, cùng tiếng thá» dà i bất Äắc dÄ© còn nhẹ hÆ¡n gió Äêm.
âKhông Äược có lần sau, tôi nghiêm túc Äấy.â
Lá»i của tác giả:
Hà nh Hà nh Äúng là sát nhân dá»u dà ng nhất trong lá»ch sá». Những manh má»i cáºu nói vá»i Táºp Thanh Äá»u là sá»± tháºt (tuy rằng cÅ©ng có chút giấu diếm). Các bạn có phát hiá»n không, bất luáºn lần nà o Táºp Thanh muá»n liên lạc vá»i cáºu, tÃn hiá»u Äá»u thông ngay láºp tức, bá»i vì cáºu cÆ¡ bản luôn má» nút của Táºp Thanh. CÄn bản cáºu cÅ©ng không nghÄ© tá»i sẽ giết Táºp Thanh, vẫn luôn bảo vá» anh. Tuy rằng cuá»i cùng nếu Hà nh Hà nh thắng, thì Táºp Thanh liá»n thua, nhÆ°ng Ãt nhất cÅ©ng không nghÄ© Äến viá»c là m anh bá» bá» phiếu loại trừ hay bá» giết chết. Äến phút cuá»i còn sợ phòng Táºp Thanh bá» cắt Äiá»n nên luôn nhắc nhá» anh chuyá»n Äá»i thá»i không, không cần á» lại thá»i không sá» 3.
Mà phó bản Táºp Thanh nháºn Äược cÅ©ng là khó cấp Äá»a ngục, chúng ta cùng nhau sắp xếp lại má»t chút.
Äầu tiên, ká»ch bản nà y có 3 thá»i không, chúng ta phân biá»t chúng là thá»i không 1, thá»i không 2 và thá»i không 3.
Thá»i không 1: ChÃnh là thá»i không nguyên bản. Má»i ngÆ°á»i Äá»u biết rá»i, bá»i vì mâu thuẫn, nam chÃnh tắt máy, nữ chÃnh phát bá»nh, nam chÃnh há»i háºn nhÆ°ng không ká»p, cuá»i cùng chá»n tá»± sát.
Bắt Äầu xuyên qua, giải thÃch phần quan trá»ng nhất của ká»ch bản má»t chút â Chu Tá»± Hà nh là nam chÃnh xuyên qua, Hạ Táºp Thanh là nam chÃnh nguyên bản. Còn có, tá» vong chÃnh là Äiá»m kÃch phát viá»c xuyên qua.
Thá»i không 2: Nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) Äi và o thá»i không 2 còn chÆ°a phát sinh bi ká»ch, ý Äá»nh vãn há»i kết cục bi thảm nguyên bản. Cho nên cáºu lái xe Äi tìm nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u). Lúc nà y Äừng quên, thá»i không 2 cÅ©ng có má»t nam chÃnh nguyên bản (Hạ Táºp Thanh) Äang tá»n tại. Anh á» trong phòng, lúc nà y Äã tắt máy. Nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) á» trên ÄÆ°á»ng Äụng phải xe tải, khiến cho xe tải thay Äá»i quỹ Äạo, va chạm vá»i xe bus nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u) Äang ngá»i trên Äó, nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u) tá» vong.
ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không xuyên tá»i thá»i không 2, hắn trá»±c tiếp xuyên Äến thá»i không 3.
Thá»i không 3: Tại Äây, Äá»ng thá»i có nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) xuyên qua lần thứ 2. Sau lần xuyên trÆ°á»c, cáºu Äã nháºn Äược má»t bà i há»c. Nên tại chá» ngoặt Äã dừng lại Äá» tránh Äụng phải xe tải, thế là xe tải thuáºn lợi Äi tiếp, những quả cam cÅ©ng không rÆ¡i xuá»ng, mà cáºu cÅ©ng thuáºn lợi Äi tá»i nhà ga, Äón Äược nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u), có kết thúc viên mãn.
NhÆ°ng cáºu tác Äá»ng nên quỹ Äạo của xe tải, nên xe tải Äã phát sinh sá»± cá» á» má»t con ÄÆ°á»ng khác, gây ra tắc nghẽn giao thông mà nữ chÃnh (ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá») thì Äang ngá»i trên tuyến xe bus hÆ°á»ng ngược lại (từ nhà ga vá» nhà nam chÃnh). Mục ÄÃch xuyên qua của ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» là muá»n cứu nam chÃnh (Hạ Táºp Thanh) khá»i tá»± sát, nhÆ°ng lại phát bá»nh trên ÄÆ°á»ng Äi.
Thá»i không 3 trông thì có vẻ viên mãn, chá» là chết má»t nữ chÃnh xuyên qua vá»n không thuá»c thá»i không nà y. Váºy Äiá»m Äáng sợ nhất á» Äây là gì?
Thá»i không nà y thừa ra má»t nam chÃnh.
Äá» không trái vá»i nghá»ch lý thá»i không: cùng má»t thá»i không chá» có 1 ngÆ°á»i tá»n tại, nam chÃnh xuyên qua (Chu Tá»± Hà nh) Äã giết chết nam chÃnh nguyên bản (Hạ Táºp Thanh) Äang á» trong nhà và tắt máy. NhÆ° thế má»i có thá» danh chÃnh ngôn thuáºn, không phải thấp thá»m lo âu mà tá»n tại á» thá»i không nà y, có Äược Happy ending.
Nam chÃnh (Hạ Táºp Thanh) á» thá»i không 3 Äã chết, á» thá»i không 1 thì cÅ©ng tá»± sát bằng khà gas, nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) á» thá»i không 2 cÅ©ng tá»± sát. Äây chÃnh là [Thuyết Há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»i] (World Line Convergence Theory)*, bạn nà o có hứng thú thì có thá» xem má»t chút.
Cho nên trên thá»±c tế, kết cục của thá»i không 1, 2 và 3 là giá»ng nhau.
Váºy liá»u nam chÃnh bá» sát hại á» thá»i không 3 có thá» vì tá» vong mà Äược kÃch phát lần xuyên qua tiếp theo không?
(* Thuyết Há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»i (World Line Convergence Theory): Äá» cáºp tá»i hiá»n tượng nhiá»u tuyến thế giá»i trong cùng má»t TrÆ°á»ng hấp dẫn sẽ há»i tụ Äến cùng má»t kết quả. á» Äây có 2 khái niá»m là ÄÆ°á»ng thế giá»i và Vùng há»i tụ.
+ÄÆ°á»ng thế giá»i (World Line): có thá» hiá»u là má»t loại ká»ch bản dà nh cho cả vÅ© trụ. Trong ká»ch bản ấy có má»t sá» sá»± kiá»n tuyá»t Äá»i sẽ xảy ra, không cách nà o thay Äá»i Äược. (Trong truyá»n nà y chÃnh là tuyến cá»t truyá»n trong má»i thá»i không.)
+ Vùng há»i tụ: ChÃnh là những Äiá»m há»i tụ những sá»± kiá»n nhất Äá»nh phải diá» n ra giữa các ÄÆ°á»ng thế giá»i. Hiá»n tượng các ÄÆ°á»ng thế giá»i khác nhau có chung má»t sá» sá»± kiá»n Äược gá»i là âsá»± há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»iâ. (Äiá»m há»i tụ của cả 3 thá»i không chÃnh là sá»± kiá»n nam chÃnh chết.)
Nếu bạn nà o có hứng thú vá» cái thuyết nà y thì có thá» xem anime âCánh cá»ng thá»i gian (Steins;Gate), vì khi là m cái chú thÃch nà y thì mình chá» tìm thấy tà i liá»u tiếng Anh, còn tà i liá»u tiếng Viá»t thì chá» có bản phân tÃch của nhóm fan (Wikia Steins;Gate) của anime nà y Äá» tham khảo.)
Hình thức một chọn một này thật sự quá tra tấn người khác. Nếu anh đối phương không lựa chọn anh thì bất luận thế nào anh cũng không thể liên lạc.
Cuối cùng, khi chỉ thời gian chỉ còn hai phút, Hạ Tập Thanh tắt hẳn cái nút đỏ kia, lựa chọn nút màu xanh duy nhất.
Điều anh không ngờ tới chính là, khi vừa chuyển sang nút màu xanh, tạp âm trong nháy mắt liền biến mất.
“…Tự Hành?”
“Tôi đây.”
Thanh âm của cậu lập tức làm dịu đi sự bồn chồn do không đợi được Nguyễn Hiểu của Hạ Tập Thanh. Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Chuẩn bị bỏ phiếu rồi.”
“Ừ.” Giọng Chu Tự Hành rất bình tĩnh. “Tôi hy vọng vòng bỏ phiếu đầu này không có ai bị loại trừ. Hiện giờ tình huống của mỗi người đều chưa rõ ràng, tùy tiện bỏ phiếu thì quá nguy hiểm.”
Cách nói của Chu Tự Hành vừa bảo đảm lại thân thiện, mà đây cũng là ý của Hạ Tập Thanh. Anh vốn định bỏ phiếu trắng, nhưng nói thật thì bỏ phiếu trắng cũng có phần nguy hiểm. Nếu có người bỏ phiếu anh thì đến cơ hội phản kháng anh cũng không có.
“Anh không cần bỏ phiếu trắng.” Chu Tự Hành bỗng nhiên mở miệng, cứ như là có thuật đọc tâm nhìn thấu tâm tư anh.
Hạ Tập Thanh nhíu nhíu mày, bỏ qua việc truy vấn rằng “Sao cậu biết tôi sẽ bỏ phiếu trắng?”, mà trực tiếp hỏi vấn đề tiếp theo, “Vì sao lại không thể bỏ phiếu trắng?”
“Vừa rồi đã nói chuyện với Nguyễn Hiểu. Tôi biết giờ anh rất muốn liên hệ với cô ấy, thông qua cô ấy để hoàn thiện thông tin về thời không thứ 3. Nhưng mà tạm thời cô ấy hẳn sẽ không kết nối tín hiệu với anh.”
“Vì sao chứ?” Tuy rằng hỏi vậy, nhưng Hạ Tập Thanh cũng phát hiện, Nguyễn Hiểu chỉ kết nối tín hiệu một lần vối anh, sau khi bị cô ấy dứt khoát ngắt tín hiệu thì không còn liên lạc được nữa. Nếu mỗi người họ đều áp dụng sách lược giăng lưới, thử mỗi nút một lần, vậy tại sao đến một lần anh cũng không thể kết nối được với Nguyễn Hiểu.
“Cô ấy cho rằng anh là sát nhân.” Giọng điệu Chu Tự Hành vẫn bình tĩnh như cũ, “Hiện tại chúng ta đều đã rõ thân phận của mỗi người, nhưng tiêu chuẩn về sát nhân lại rất rõ ràng. Ở đây không có án mưu sát, cũng không có hung thủ đúng nghĩa, nhưng theo quan điểm của Nguyễn Hiểu, thì có người khởi xướng.”
Hạ Tập Thanh lập tức minh bạch ý của Chu Tự Hành, “Cô ấy cho rằng tôi ở thời không thứ nhất là người tạo ra hết thảy những sự việc này? Ồ, tôi hiểu rồi, nếu lúc đó tôi không tắt máy, không tự sát, cũng không lựa chọn xuyên qua thời không, thì sẽ không phát sinh tất cả những sự việc kế tiếp.” Nói đến đây, giọng Hạ Tập Thanh mang theo ý cười trào phúng, “Suy luận như vậy cũng khá logic, không có lỗ hổng.”
Ngay sau đó, ngữ điệu của anh lại thay đổi, “Nhưng vì sao tôi phải tin cậu?”
Chu Tự Hành không nói gì.
Hạ Tập Thanh tiếp tục đặt câu hỏi, “Nếu đây là kế ly gián của cậu thì sao? Tôi bỏ Nguyễn Hiểu, lại thêm một phiếu của cậu, thì lập tức có thể loại trừ cô ấy.”
Ngữ khí Chu Tự Hành vẫn như cũ, không có bất kì dao động nào, “Anh cảm thấy tôi sẽ dùng chiêu ngu xuẩn đó sao? Nếu tôi chỉ là đang ly gián, Nguyễn Hiểu thật sự không định bỏ phiếu anh, anh cuối cùng cũng không muốn bỏ phiếu Nguyễn Hiểu, hai người ai cũng không bị loại, không phải tôi sẽ bị lộ tẩy sao?”
Hạ Tập Thanh không đáp lại. Dù anh nghi ngờ Chu Tự Hành, nhưng đích xác thì cách ly gián trực tiếp thế này cũng quá ngu ngốc, tỷ lệ thất bại lại cao, người thông minh sẽ không lựa chọn cách này.
“Anh yên tâm, tôi sẽ bỏ phiếu trắng, Thương Tư Duệ cũng nhất định sẽ bỏ phiếu trắng, nếu anh cũng vậy, thì người bị loại chính là anh.”
“Nếu cậu là sát nhân thì sao?” Hạ Tập Thanh vẫn hoài nghi ý định của Chu Tự Hành, “Vậy thì tất cả những lời cậu nói tôi đều không thể tin tưởng.”
Ai ngờ Chu Tự Hành lại trực tiếp phản bác, “Dù tôi là sát nhân, cũng sẽ không lừa anh.”
Cậu ngừng một chút, từ bỏ ý định thuyết phục anh, “Dù sao đây cũng chỉ là một vấn đề rui rủi thôi. Nếu anh nguyện ý lấy mạng mình ra để đánh cuộc một ván xem tôi có thật tình không, thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Câu cuối thật sự quá ái muội.
Dù Hạ Tập Thanh thông minh đến nhường nào, nghe được câu nói này, tim cũng không khỏi rung động. Anh lặng lẽ hít vào một hơn, làm như mình chưa từng có tý gợn sóng nào.
Hai phút đếm ngược kết thúc, thông báo của tổ tiết mục lại một lần nữa vang lên.
“Vòng bỏ phiếu thứ nhất bắt đầu! Vui lòng nhập tên người mà các bạn cho rằng là sát nhân.”
Chu Tự Hành không nói câu gì quấy nhiễu sự lựa chọn của Hạ Tập Thanh nữa. Hạ Tập Thanh lấy di động ra, nhấn vào khung chat.
Nếu Chu Tự Hành thật sự không nói dối, thì quyết định hiện giờ của anh rất có khả năng định ra kết cục của chính mình.
Nhưng nếu cậu nói dối, khả năng sẽ là Nguyễn Hiểu bị loại trừ.
“Các người chơi hãy xác nhận lựa chọn của bản thân, đếm ngược bắt đầu.”
“Ba…”
“Hai…”
“Một…”
Rốt cuộc Hạ Tập Thanh cũng nhấn gửi đi.
“Đã có nhận được kết quả bỏ phiếu, các người chơi xin chờ đợi trong chốc lát.”
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh. Một phút đồng hồ yên tĩnh này đối với Hạ Tập Thanh là cực kỳ dài và gian nan. Cho đến khi âm thanh thông báo thứ hai của tổ tiết mục xuất hiện.
“Trong vòng bỏ phiếu này, người bị xử quyết chính là…”
Anh không khỏi hít sâu một hơi.
“Không ai cả. Vòng bỏ phiếu thứ nhất thế cục hòa. Các người chơi hãy tiếp tục trò chơi. Vòng bỏ phiếu xử quyết tiếp theo bắt đầu sau nửa tiếng nữa, mong các bạn nắm chắc thời gian, tìm ra kẻ sát nhân!”
Hạ Tập Thanh cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chữ “Nguyễn Hiểu” được gửi đi trên di động. Vậy là Chu Tự Hành không hề lừa anh, Nguyễn Hiểu thật sự cho rằng anh là sát nhân.
“Bây giờ chúng ta thảo luận một chút về cốt truyện đi.” Chu Tự Hành không nhắc đến chuyện bỏ phiếu vừa xong nữa, trực tiếp nhày đến đề tài tiếp theo, “Nói thẳng với anh,trước mắt tôi mới tìm được hai tuyến cốt truyện, trong đó có một cái trùng khớp với Nguyễn Hiểu, cho nên nếu anh muốn biết cốt truyện của Nguyễn Hiểu, tôi cũng có thể nói cho anh.”
Hạ Tập Thanh cười đầy hàm ý, “Vừa bảo vệ mạng của tôi, lại còn cho tôi manh mối.” Ngữ điệu của anh có hơi nâng cao, có cảm giác giảo hoạt, hài hước, “Cậu không cảm thấy mình quá thiên vị sao?”
Nếu đổi lại là Chu Tự Hành của trước kia thì đã sớm bị anh trêu đến phát tức, không thèm tiếp lời. Nhưng Hạ Tập Thanh không nghĩ tới, Chu Tự Hành lại trực tiếp thừa nhận.
“Tôi vốn dĩ thiên vị thế đấy!”
Một câu thẳng thắn đánh cho Hạ Tập Thanh không kịp trở tay, không đáp lại được còn suýt bị đảo ngược.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể coi như là liên minh.” Chu Tự Hành lại bổ sung thêm một câu, khiến câu trước của cậu bớt đi một phần ái muội.
“Liên minh nha…” Hạ Tập Thanh cười cười, “Vậy tôi muốn hỏi cậu, tuyến cốt truyện thứ nhất của cậu là gì? Nếu cậu dám gạt tôi, bắt đầu từ chương trình kỳ này, mỗi một kỳ “Thoát khỏi sinh thần” sau tôi đều kiên quyết không kết liên minh với cậu nữa.”
Loại giọng điệu hờn dỗi lại như ra oai này của Hạ Tập Thanh khiến Chu Tự Hành không nhịn được bật cười, “Sẽ không lừa anh đâu. Tuyến cốt truyện thứ nhất của tôi thật ra chính là từ sau khi anh tự sát ở thời không 1, thì tôi bắt đầu xuyên qua thời không. Hay nói cách khác, chính là tuyến cốt truyện ở thời không 2. Đúng rồi, về chuyện anh tự sát, hẳn là Tư Duệ đã nói rồi nhỉ.”
“Ừ.” Hạ Tập Thanh cố ý sửa lại, “Không phải tôi tự sát mà là nam chính tự sát, là diễn viên chuyên nghiệp thì nên phân biệt người diễn với vai diễn chứ.”
“Nói là anh thì sẽ dễ giải thích hơn.” Giọng nói của Chu Tự Hành mang theo ý cười, “Mục đích tôi xuyên qua thời không 2 là để cứu nữ chính khỏi tử vong ở ga tàu hỏa, cũng chính là Nguyễn Hiểu. Cho nên tôi xuyên đến thời điểm trước khi Nguyễn Hiểu đến nhà ga, lúc này Nguyễn Hiểu đang ở trên xe bus số 420.”
“Tôi lái xe đuổi theo, nhưng vì phóng quá nhanh, suýt chút nữa là đâm phải chiếc xe tải chở cam ở chỗ ngoặt, lớp đóng gói bị bung ra, cam rơi đầy xuống đất. Tôi chỉ có thể nhặt lại giúp họ. Chờ đến khi tôi đến được nhà ga, tìm kiểu gì cũng không thấy Nguyễn Hiểu. Sau đó lại nghe được tin tức trên đài phát thanh, cái xe tải tôi suýt đâm phải đã xảy ra va chạm với một chiếc xe bus 420 tuyến đường hướng tới nhà ga, xe tải bị lật nghiêng, còn xe bus thì có 10 người bị thương, 2 người tử vong.”
Chu Tự Hành hít một hơi, nói ra kết cục kèm theo tiếng thở dài, “Nguyễn Hiểu sắm vai nữ chính chính là một trong hai người đó.”
Quả nhiên… Đúng là Hiệu ứng cánh bướm rồi.
“Manh mối chỉ ra tuyến cốt truyện này của Nguyễn Hiểu được đánh số mấy?” Hạ Tập Thanh hỏi.
“Số 2.”
Số 2…manh mối số 2, Hạ Tập Thanh vãn luôn ở trong nhà, tắt máy, không hề ra khỏi cửa. Anh chính là người bạn trai nguyên bản tồn tại ở thời không 2, nhưng cái gì cũng không làm.
Chu Tự Hành là người xuyên qua, tiến vào thời không 2, có ý định vãn hồi kết cục nhưng không thành công. Thương Tư Duệ không có manh mối đánh số 2, chứng tỏ Thương Tư Duệ không xuyên đến thời không 2.
Vậy sau khi thất bại thì Chu Tự Hành ở đâu?
“Sau đó thì sao? Cậu đi đâu?” Hạ Tập Thanh vội vàng truy hỏi.
“Tôi tự sát. Tôi muốn thử lại một lần nữa. Lần này định ngăn chiếc xe tải kia lại, không để nó xuất hiện trên con đường mà xe bus 420 đi qua.”
“Cho nên… Cậu tiến vào thời không 3?” Manh mối của thời không 3 là manh mối Hạ Tập Thanh vẫn luôn muốn, anh có chút kích động, “Kết cục của thời không 3 là gì?’
“Tôi không chết, Nguyễn Hiểu cũng không chết.” Ngữ khí Chu Tự Hành nhàn nhạt, còn bồi thêm một câu, “Theo một nghĩa nào đó thì là Happy ending.”
Thời không 3, Nguyễn Hiểu không chết.
Từ Tin tức quan trọng này, Hạ Tập Thanh đã có đáp án cho câu hỏi trong máy fax. Anh không nói một lời, đi ngay đến trước máy fax, nhập đáp án vào.
Hai lần.
Nguyễn Hiểu chính là bạn gái nguyên bản, tổng cộng đã trải qua hai lần tử vong.
Rất nhanh, trên màn hình máy fax xuất hiện mail hồi âm.
[Xin chúc mừng, câu trả lời chính xác.]
Sau đó, máy fax in ra một tờ giấy. Chu Tự Hành dường như nghe thấy tiếng máy fax, hỏi, “Có manh mối mới sao?”
“Ừm.” Hạ Tập Thanh chờ tờ giấy kia in ra hết, “Có phải cậu sắp có thể ra ngoài không? Cậu chỉ có hai tuyến cốt truyện, giờ hẳn là có thể hoàn thành xong trò ghép hình rồi nhỉ?”
“…Sắp rồi.”
Hạ Tập Thanh lấy tờ giấy kia ra, chân mày anh cau lại, tờ giấy trong tay trắng tinh. Xem ra tổ tiết mục cũng không định cho anh biết chân tướng dễ dàng như vậy. Đắm chìm trong cảm giác mất mát, Hạ Tập Thanh không nghe thấy vừa nãy Chu Tự Hành nói gì, “Cậu gì nói gì cơ?”
“Tôi nói sắp rồi.”
Hạ Tập Thanh nghĩ đến những lời Thương Tư Duệ đã nói, hắn chỉ nhận được một nửa manh mối cho cánh cửa chính. Vậy thì Chu Tự Hành hẳn cũng như thế. Dựa vào một mình cậu thì không thể thoát ra ngoài. Chẳng lẽ nãy giờ cậu đối tốt với anh như vậy, là bởi biết trong phòng anh sẽ có một nửa manh mối còn lại?
Nhưng điều này không hợp logic. Nếu tổ tiết mục để cốt truyện tuân theo nguyên tắc của Hiệu ứng canh bướm, thì nên là manh mối của một nam chính và một nữ chính ghép lại với nhau để ra được chìa khóa cuối cùng mới đúng.
Chắc anh nên nói chuyện với Thương Tư Duệ một lát, xem thử manh mối giữa hai người có ăn khớp hay không, hơn nữa, anh cũng muốn tiêu trừ phòng bị của Thương Tư Duệ đối với mình.
Ngoài ra, Chu Tự Hành chỉ đề cập đến kết cục của thời không 3, chứ không nhắc tới quá trình. Mà theo như Thương Tư Duệ từng nói, thì những việc xảy ra ở thời không 3 không thể chỉ là Happy ending đơn giản như vậy được, vì hắn là người xuyên qua và cũng chết ở thời không 3.
Nhìn thì có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng thật ra chính là sóng ngầm mãnh liệt.
“Tôi đây còn phải đuổi nhanh tiến độ nữa chứ.” Hạ Tập Thanh cầm tờ giấy trắng kia mà tự giễu, “Không nói chuyện với cậu nữa, giờ tôi muốn ngắt tín hiệu.”
“Lại đi tìm Thương Tư Duệ sao?”
“Thật thông minh!” Hạ Tập Thanh nở nụ cười, tiếng cười sang sảng thông qua đường truyền trở nên cực kỳ dễ nghe.
Ngay một giây trước khi anh định ngắt tín hiệu, Chu Tự Hành bỗng mở miệng, “Chờ chút.”
“Sao thế?”
“Sau khi lấy được manh mối số 3, hãy chuyển đổi thời không.”
Hạ Tập Thanh nghi hoặc, “Tại sao?”
Còn chưa chờ được câu trả lời, Chu Tự Hành đã tự ngắt tín hiệu, chỉ để lại Hạ Tập Thanh một mình ngồi xổm trước radio mà phát ngốc.
Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ ở thời không 3 có điều gây bất lợi với anh?
Không cố muốn mất công mất sức giải nghĩa câu nói hack não của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh lập tức mở nút của Thương Tư Duệ. Sau đó, anh đi tới bên cạnh máy fax, lại phát hiện vừa rồi anh đã xem nhẹ một manh mối. Thời điểm tờ giấy trắng được in ra, kỳ thật trên màn hình cũng xuất hiện một thông báo nhắc nhở.
[Không có đèn, làm sao thấy chữ?]
Nhìn thì như một câu vô nghĩa, nhưng Hạ Tập Thanh cảm thấy nó nhất định đang ám chỉ một điều gì đó.
“Tập Thanh?”
“Lần này kết nối nhanh vậy?” Hạ Tập Thanh lên tiếng, “Bây giờ em vẫn còn ở trong phòng sao?”
“Đúng thế, em nhận được một lời nhắc nhở. Nếu em rời khỏi phòng thì cửa phòng sẽ đóng lại, không có cách nào vào được nữa.”
“Không có thuốc hối hận nha. Tổ tiết mục đúng là quá biến thái.” Ngón tay Hạ Tập Thanh vuốt vuốt tờ giấy trắng, cảm thấy có chỗ không thích hợp, “Vậy hiện tại em đinh làm thế nào?”
“Em không biết. Em không định ra ngoài một mình, như vậy chả khác gì thành bia ngắm, đã thế trên tay em còn có một nửa manh mối về cửa chính.”
Từ giọng điệu của Thương Tư Duệ thì không thể nghe ra hắn đang hoài nghi ai, Hạ Tập Thanh thử hỏi, “Manh mối không gợi ý gì về nửa còn lại sao?”
Thương Tư Duệ trầm mặc trong chốc lát, “Vấn đề này anh hỏi cũng quá trực tiếp rồi, làm em không khỏi nghi ngời liệu có phải anh đang biết cái gì không?”
Hạ Tập Thanh cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện đoán một câu đã chọc phải đề tài mẫn cảm của Thương Tư Duệ, “Nếu anh mà biết cái gì, thì giờ cũng chả phải mắc kẹt ở manh mối về thời không 3.”
“Anh vẫn chưa tập hợp đủ cốt truyện của thời không 3?”
Câu hỏi này của Thương Tư Duệ làm Hạ Tập Thanh tức suýt hộc máu. Chú em cứ thử chơi phó bản khó nhất này mà xem, vừa phải thu thập cả 3 thời không, còn không bị ảnh hưởng bởi Hiệu ứng cánh bướm, toàn mấy thông tin không hữu dụng.
“Chưa, nhưng chắc sắp rồi. Vừa rồi Chu Tự Hành nói kết cục ở thời không 3 của cậu ấy là viên mãn. Cậu ấy không chết, cũng cứu được Nguyễn Hiểu, nhưng mà em lại chết, em nói xem có phải em là pháo hôi* không?” Vừa trêu chọc, Hạ Tập Thanh vừa chống hai khuỷu tay lên bàn, ngón tay giữ lấy hai mép tờ giấy, vốn định để sát lên ánh đèn nhìn thử thì lại vô tình ngửi thấy một mùi chua.
Mùi này rất quen thuộc.
“Em là pháo hôi? Anh cho rằng em đi cứu ai hả? Nếu không phải anh ở thời không 1 tự sát, thì em sẽ xuyên qua sao?” Dù Thương Tư Duệ gào lên, nhưng vẫn là giọng điệu trẻ con đó, “Em ở thời không 3 chết cũng quá thảm đi. Nếu là tai nạn xe cộ thì thôi, đây lại vì tắc đường rồi chạy bộ mà chết.”
Hạ Tập Thanh bị hắn chọc cười. Cái gì vậy chứ, chẳng lẽ còn trông ngóng xảy ra tai nạn giao thông.
Tai nạn giao thông?
“Chờ chút, em ngồi xe bus số 420 rồi gặp tắc đường?”
“Không phải em nói với anh rồi à?”
Không đúng, Chu Tự Hành chính vì để thay đổi việc xe tải va chạm với xe bus 420 ở thời không 2, nên mới xuyên qua thời không 3. Hơn nữa còn thay đổi thành công kết cục, vậy vì sao Thương Tư Duệ…
“Anh hiểu rồi… xe bus 420 em ngồi là tuyến ngược lại, em phải quay lại nhà anh để cứu anh…” Lượng thông tin thật sự quá lớn. Hạ Tập Thanh không khỏi lẩm bẩm tự nói, “Thế nên cậu ấy dùng một vài cách làm thay đổi hướng đi của xe tải, xe tải không đâm phải xe bus nữa, mà xảy ra va chạm với xe khác, chắn trên đường đi của xe bus 420 đi tuyến ngược lại…”
“Vừa rồi anh liên lạc với Tự Hành à?” Thương Tư Duệ nghe thấy Hạ Tập Thanh lẩm bẩm, càng cảm thấy anh có điểm không đúng, “Anh đang nói gì vậy?”
Hạ Tập Thanh còn chưa sắp xếp rõ ràng các manh mối, chỉ có thể trả lời cho có lệ, “Ừm, vừa mới ngắt tín hiệu với cậu ấy.”
“Số phiếu của vòng bỏ phiếu đầu hòa, chắc hẳn là anh với Nguyễn Hiểu nhỉ?”
Đề tài đột nhiên chuyển sang bỏ phiếu xử quyết, Hạ Tập Thanh cảm giác được anh đang bị Thương Tư Duệ hoài nghi, nên cảnh giác hỏi lại, “Em đã biết rồi còn hỏi anh làm gì?”
“Em đoán thôi, Tự Hành có bảo nếu vòng bỏ phiếu đầu chưa có gì chắc chắn, thì liền bỏ phiếu trắng.”
Thật đúng là người hiền lành mà. Hạ Tập Thanh cười rộ lên, “Em cứ nói cậu ý khuyên cái này cái kia, rốt cuộc là có ý gì hả?”
Thương Tư Duệ lại cười hì hì hỏi lại, “Anh thật sự không biết anh ấy có ý gì? Nếu không phải anh ấy ở giữa điều tiết, vòng một người chết chính là ai đó nha ~”
Hạ Tập Thanh bị Thương Tư Duệ nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, “Em thì biết cái gì. Anh đây là đang trải nghiệm trò chơi, cũng không thể để người chơi bình thường ngây thơ, đơn thuần như anh bị die luôn từ vòng đầu chứ.”
“Anh thật sự là người chơi bình thường?”
Thương Tư Duệ vừa hỏi câu này, Hạ Tập Thanh liền rõ ràng. Thương Tư Duệ cũng có chút tán thành quan điểm của Nguyễn Hiểu. Rốt cuộc thì ai cũng không biết tiêu chuẩn để tìm ra sát nhân là gì, mà quan điểm của Nguyễn Hiểu thì đúng thật rất hợp lý.
“Em vừa chất vẫn một người vừa mới thoát chết đấy, có phải quá tàn ác không?” Hạ Tập Thanh kêu một tiếng, “Em mà còn bức anh một lần nữa là đến vòng bỏ phiếu thứ hai anh sẽ chó điên cắn loạn đấy.”
Thương Tư Duệ ở đầu bên kia cười không ngừng. Mắt Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm câu hỏi trên màn hình, càng cân nhắc càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
[Không có đèn, làm sao thấy chữ?]
Đèn, nhìn thấy chữ, trên giấy có mùi chua. Từng chi tiết nhỏ không ngừng xoay chuyển trong đầu, làm cách nào cũng không nghĩ ra, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá.
Anh lại ngửi tờ giấy một lần nữa.
Là mùi chua của chanh.
Hóa ra là dùng nước chanh để viết chữ, sau khi phơi khô thì cái gì cũng không nhìn ra được.
Hạ Tập Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, dán tờ giấy lên bóng đèn bàn nóng.
Axit citric sẽ làm cho giấy dễ bị cacbon hóa hơn, rồi sau đó những vết cháy xém sẽ xuất hiện.
Giữ hơn nửa phút đồng hồ, Hạ Tập Thanh mới lấy tò giấy ra.
“Em quyết định ra ngoài đây.” Thương Tư Duệ bỗng không đầu không đuôi mà thốt ra một câu như vậy, tay cầm tờ giấy của Hạ Tập Thanh không nhịn được mà run lên.
“Sao đột nhiên lại…” Hạ Tập Thanh đang định phản đối, nhưng sau khi anh nhìn thấy vết xém trên giấy, đã quên mất cần phải nói gì.
Vốn là một tờ giấy trắng giờ lại hiện ra mấy dòng chữ màu úa vàng do bị cháy. Nội dung cũng không phải về tuyến cốt truyện mà anh vẫn chờ mong, cũng không trực tiếp viết ra kết cục của thời không 3 giống như tưởng tượng của anh.
[Bạn tin tưởng cái gọi là vận mệnh ư?
Trói buộc dòng chảy của thế giới. Quan niệm về số mệnh, nhân quả tuần hoàn không cách nào có thể thoát ra, sẽ khiến bạn trở thành chúa cứu thế hay là đao phủ?
Nhớ kỹ, cùng một thời không không thể tồn tại hai “tôi”, kết cục đã định chính là bạn chết thì tôi sống.]
Nhìn vài câu nói mờ mịt này, trong nháy mắt Hạ Tập Thanh có thể liên kết chúng với những điểm đáng ngờ và hoang mang lúc trước.
Kết cục của anh ở mỗi thời không là gì, vì sao Hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng lên tất cả lại loại trừ mỗi anh, vì sao bất luận có tìm thế nào cũng không thấy kết cục của anh ở thời không 3?
Và vì sao, Chu Tự Hành lại chấp nhất với việc anh phải chuyển đổi thời không như thế.
“Này? Tập Thanh? Anh sao vậy?” Bạn đang
Vang lên cùng vá»i câu há»i của ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» là má»t tiếng âtinhâ, trên mà n hình máy fax xuất hiá»n má»t câu há»i má»i.
âXem chá» anh má»t lát.â
Trên mà n hình viết má»t câu.
[Kết cục của nam chÃnh nguyên bản trong thá»i không 3 là gì?]
Hạ Táºp Thanh không há» do dá»±, nháºp Äáp án trong lòng của anh và o.
[Chúc mừng bạn, câu trả lá»i chÃnh xác. Hãy nháºn lấy phần thÆ°á»ng của mình.]
Bên góc phải trên của máy fax có má»t cái nắp hình vuông Äược má» ra. Bên trong là má»t cái há»p rất nhá», trên mặt có má»t cái khóa máºt mã 4 chữ sá». Không cần phải nghÄ©, trong Äây chÃnh là mảnh ghép hình cuá»i cùng. Nếu là ngÆ°á»i khác, khả nÄng sẽ hoan hô rá»i nhảy nhót. Bá»i chá» má»t bÆ°á»c nà y nữa thôi là có thá» hoà n thà nh trò chÆ¡i ghép hình, thoát khá»i cÄn phòng nà y.
NhÆ°ng Hạ Táºp Thanh lại rất rõ rà ng, kỳ nà y anh nhất Äá»nh sẽ thua.
Anh cảm thấy có chút Äáng tiếc. Phó bản ném cho anh tháºt sá»± quá khó nhằn. Còn Äá»i phÆ°Æ¡ng thì chiếm hết thiên thá»i Äá»a lợi, tháºm chà còn rất táºn sức táºn lá»±c mà bảo vá» anh.
Cách là m nà y trong mắt Hạ Táºp Thanh kiêu ngạo lại hiếu thắng quả thá»±c chÃnh là bá» thÃ, vừa mất mặt lại Äáng thÆ°Æ¡ng, còn không thá» không khen cáºu má»t câu là m tá»t lắm.
Chu Tá»± Hà nh tháºt quá tuyá»t vá»i!
Trong cÄn phòng tÄ©nh lặng xuất hiá»n âm thanh máy móc. Hạ Táºp Thanh không nghÄ© tá»i khi anh cho rằng nhiá»m vụ của mình Äến Äây là hết rá»i thì máy fax lại in ra má»t tá» giấy má»i. Giá» anh cÅ©ng chả báºn tâm gì nữa, tùy ý mà cầm lấy tá»i giấy, trên mặt giấy chá» có má»t câu.
[Hãy á» trong cái thá»i không sa sút, lụn bại của bạn, mà ngủ say vá»i bóng tá»i bất táºn Äi.]
Nhìn dòng chữ nà y, khóe miá»ng Hạ Táºp Thanh bá»ng nhếch lên, cÆ°á»i khẽ má»t tiếng.
Tháºt Äúng là trá»i không tuyá»t ÄÆ°á»ng ngÆ°á»i.
Chiến thuáºt rút củi Äáy ná»i*, dù cho bao nhiêu lần thì vẫn là Äại chiêu.
(*Rút củi Äáy ná»i là kế thứ 19 trong 36 kế của binh pháp Tôn Tá»: Khi không thá» Äá»i Äầu vá»i kẻ Äá»nh mạnh má»t cách trá»±c diá»n vì mình yếu hÆ¡n, thì vẫn có thá» thắng bằng cách phá hoại nguá»n lá»±c và tinh thần của Äá»ch, khiến cho Äá»ch dù muá»n cÅ©ng chẳng thá» âsôiâ lên Äược. Giá»ng nhÆ° má»t ná»i nÆ°á»c Äang sôi ùng ục, muá»n nó lắng xuá»ng thì hãy rút củi Äá» hạ thế lá»a.)
âTháºt ra anh có thá» ra ngoà i ngay bây giá».â Hạ Táºp Thanh bình tÃnh Äáp lại ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» á» Äầu bên kia.
âTháºt hay giả váºy? Thế giá» anh có muá»nâ¦â
âAnh không Äi.â ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» cắt ngang lá»i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» nói, âTÆ° Duá», nếu muá»n thắng ván nà y, chá» có má»t con ÄÆ°á»ng Äá» Äi thôi. á» vòng bá» phiếu thứ hai, hãy bá» phiếu Chu Tá»± Hà nh, cáºu ấy là sát nhân.â
âLà m sao anh biết?â Sá»± thay Äá»i Äá»t ngá»t của anh khiến ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» cảm thấy vô cùng hoà i nghi, âAnh có chứng cứ gì không? Không, dù giá» anh nói có chứng cứ, em cÅ©ng không thá» táºn mắt nhìn thấy. Anh ra ngoà i Äi, ÄÆ°a chứng cứ cho bá»n em xem.â
âKhông ká»p nữa rá»i.â Hạ Táºp Thanh vặn mảnh ghép hình trong tay rá»i thả nó vá» lại máy fax, âAnh chá» có má»t cách nghiá»m chứng cáºu ấy là sát nhân, Äây cÅ©ng là cách duy nhất Äá» thắng. Anh nói cho em, chá» lát nữa nếu nó xảy ra, thì sẽ chiến thắng.â
Anh nói ý Äá»nh của mình cho ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» nghe. Tuy ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không hiá»u vì sao Hạ Táºp Thanh lại chắc chắn nhÆ° thế, nhÆ°ng hắn vẫn Äá»ng ý, âCách nà y của anh tháºt kỳ quái. Lần trÆ°á»c anh cÅ©ng công kÃch bằng cách tá»± sát nà y, Äúng là ngÆ°á»i chÆ¡i tá»± bạo Hạ Táºp Thanh.â
âAnh thá» Äánh cuá»c má»t phen, nếu thuaâ¦â
Nếu thua, thì chá» có thá» do anh quá nghiêm túc. Äiá»u anh Äặt cược là , liá»u Chu Tá»± Hà nh quan tâm Äến thắng thua của bản thân, hay là lÆ°Æ¡ng tâm của cáºu ấy.
âNếu thua thì má»i ngÆ°á»i cứ bá» phiếu xá» quyết anh Äi.â Hạ Táºp Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, âCà ng nhanh cà ng tá»t, Äừng Äá» anh phải á» lại quá lâu.â
Nói xong, anh ngắt tÃn hiá»u vá»i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá», Äá» dà nh cuá»c gá»i cuá»i cùng nà y cho Chu Tá»± Hà nh.
Kỳ quái chÃnh là , tÃn hiá»u giữa bá»n há» lại má»t lần nữa chá» cần 1 giây là kết ná»i.
âTá»± Hà nh, trò ghép hình của cáºu hoà n thà nh rá»i nhá»?â Hạ Táºp Thanh vẫn nhà n nhã nhÆ° váºy, dùng giá»ng Äiá»u nhẹ nhà ng nhất Äá» nói chuyá»n vá»i cáºu.
âỪm. Tôi chuẩn bá» Äi ra ngoà i.â
âCáºu ra ngoà i thì không thá» liên lạc vá»i tôi nữa nhá».â Anh ná» nụ cÆ°á»i, âVáºy thì giá» cúp máy thôi.â
âChá» Äã.â Chu Tá»± Hà nh hÆ¡i do dá»±, ấp a ấp úng, cuá»i cùng vẫn há»i má»t câu, âHiá»n giá» anh Äang á» thá»i không sá» mấy?â
Hạ Táºp Thanh quay Äầu nhìn thoáng qua con sá» trên máy fax, lại nhìn chiếc laptop mà n hình Äã tá»i Äen.
âSá» 2.â
Thông báo của tá» tiết mục bá»ng nhiên xuất hiá»n, nhắc nhá» những ngÆ°á»i chÆ¡i còn Äang giãy giụa trong phòng, âNgÆ°á»i chÆ¡i chú ý, còn 15 phút nữa là Äến vòng bá» phiếu xá» quyết thứ 2. NgÆ°á»i chÆ¡i nắm chặt thá»i gian, tìm kiếm sát nhân.â
Lá»i muá»n nói bá» tá» tiết mục cắt ngang, Chu Tá»± Hà nh dứt khoát không nói gì nữa. Sá»± im lặng nà y lại khiến Hạ Táºp Thanh nghÄ© rằng cáºu Äang nghi ngá» tÃnh chân tháºt của câu trả lá»i của anh.
âCáºu ra ngoà i trÆ°á»c Äi.â Hạ Táºp Thanh duá»i cái eo lÆ°á»i, Äi tá»i cạnh giÆ°á»ng rá»i nằm xuá»ng.
âỪm.â
Qua và i giây, tÃn hiá»u bá» ngắt.
Hạ Táºp Thanh nhìn trần nhà , lặng lặng Äếm thá»i gian. Má»t giây, hai giây, ba giây.
Bá»ng nhiên, tầm nhìn biến thà nh má»t mà n Äen ká»t vô táºn, không có Äiá»m khá»i Äầu, cÅ©ng không có Äiá»m kết thúc. Bóng tá»i vô hạn nà y nhÆ° má»t ngá»n núi Äá» sụp xuá»ng, Äè nặng lên ngÆ°á»i anh, là m anh không thá» nà o thá» ná»i.
Thông báo của tỠtiết mục vang lên.
âNgÆ°á»i chÆ¡i ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá», Chu Tá»± Hà nh, Nguyá» n Hiá»u thà nh không thoát khá»i phòng. NgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh bá» mắc kẹt á» thá»i không 3, mất Äi tÆ° cách chạy thoát, phòng bá» khóa trái, phải chá» Äến khi ngÆ°á»i chÆ¡i khác Äã qua cá»a hết.â
Phản ứng khó chá»u tá»i quá nhanh, Äại não bắt Äầu sinh ra cảm giác choáng váng.
Những ký ức tuyá»t vá»ng Äó vẫn luôn trá»±c chá» cÆ¡ há»i trong bóng tá»i. Anh ngà y bé từng bá» khóa trái trong bóng Äêm, trái tim má»m yếu và nhút nhát bá» nuá»t chá»ng vì sợ hãi.
Không có bất cứ ai ÄỠý xem anh có sợ hãi hay không.
Ngược lại, khi bá»n há» biết Äược nhược Äiá»m sợ tá»i của anh, còn lấy Äó là m vÅ© khà Äá» buá»c anh thuần phục.
Trong bóng tá»i, má»i má»t giây Äá»u hết sức gian nan, xung quanh còn có rất nhiá»u máy quay há»ng ngoại, Hạ Táºp Thanh chá» có thá» cá» gắng giấu Äi sá»± sợ hãi, nghiến rÄng, cho Äến khi thái dÆ°Æ¡ng toát Äầy má» hôi lạnh.
Biết rõ sẽ nhÆ° váºy, thế mà vẫn muá»n Äánh cược.
CÄn phòng bá» tắt nguá»n Äiá»n, không có bất kì công cụ nà o Äá» tÃnh giá». Từ sau khi gặp Äược Chu Tá»± Hà nh, má»i lần chìm trong bóng tá»i, cáºu Äá»u sẽ vÆ°Æ¡n tay vá» phÃa anh. Dù Hạ Táºp Thanh biết, anh không nên gá»i gắm hy vá»ng và o ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng anh vẫn không nhá»n Äược trÆ°á»c cám dỠấy.
Hạ Táºp Thanh không ý thức Äược, giá» phút nà y anh và bản thân của quá khứ Äã có những biến hóa vi diá»u. Ngoại trừ che giấu ná»i sợ hãi, còn có má»t tia chá» mong. Bóng tá»i nuá»t chá»ng tất cả và o giá» phút nà y giá»ng nhÆ° má»t miếng má»i câu, lôi kéo anh, cÅ©ng lôi kéo cả ngÆ°á»i ngoà i cá»a kia.
NhÆ°ng bất luáºn thế nà o, miếng má»i nà y vẫn vô tình bá»t kÃn mÅ©i miá»ng anh, dần dần cÆ°á»p Äi hô hấp.
Hy vá»ng bá» bóng tá»i Än mòi, Äang dần dần biến mất.
Không còn ánh sáng ảo giác nữa, Hạ Táºp Thanh chá» còn má»t bÆ°á»c nữa là rÆ¡i xuá»ng vá»±c sâu.
âNgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh tá» vong.â
âNgÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh tá» vong.â
Thông báo tá» vong chá» mong Äã lâu, rá»t cuá»c cÅ©ng xuất hiá»n. Hạ Táºp Thanh má» hôi lạnh chảy ròng ròng thá» phà o nhẹ nhõm, không nhá»n Äược mà suy yếu ná» má»t nụ cÆ°á»i Äắc ý trong bóng tá»i.
Cá»a phòng má» ra, ánh sáng giá»ng nhÆ° lưỡi kiếm sắc bén chém tan cái kén Äen tá»i.
âMá»i ngÆ°á»i chÆ¡i Hạ Táºp Thanh rá»i khá»i phòng, tiến và o vòng tròn loại trừ chá» Äợi.
Hạ Táºp Thanh khắc chế sá»± pháºp phá»ng ká»ch liá»t trong lá»ng ngá»±c mình, bÆ°á»c từng bÆ°á»c thong thả ra tá»i cá»a. Không ngoà i ý muá»n, anh thấy Chu Tá»± Hà nh Äang Äứng ngoà i cá»a cùng hà ng lông mà y nhÄn chặt.
Tháºt ra anh cÅ©ng muá»n nói chuyá»n, nhÆ°ng ngÆ°á»i Äã tá» vong thì không còn quyá»n lên tiếng. Má» hôi trên thái dÆ°Æ¡ng anh rÆ¡i xuá»ng cằm, tiá»u tụy giá»ng nhÆ° mắc bá»nh nặng váºy. Sắc mặt anh tái nhợt, nhìn Chu Tá»± Hà nh rá»i cong cong khóe miá»ng, ná» má»t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i. Sau Äó vòng qua cáºu, nhìn ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» và Nguyá» n Hiá»u Äứng sau Chu Tá»± Hà nh.
âTháºt sá»± giá»ng há»t nhÆ°ng lá»i anh nóiâ¦â ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» có chút nghÄ© không thông.
Nhìn thấy nét nghi hoặc trên mặt há», Hạ Táºp Thanh cÅ©ng không có cách nà o Äá» giải thÃch, Äà nh phải nghiêng nghiêng Äầu cÆ°á»i, ý bảo bá»n há» Äừng quên lá»i anh nói trÆ°á»c Äó. Tiếp Äấy anh quen ÄÆ°á»ng mà Äi tá»i khu vá»±c Äược ghi âVòng tròn loại trừ.â
Lại là ba tiếng Äếm ngược của tá» tiết mục, khu vá»±c hình tròn trên sà n nhà má» ra, Hạ Táºp Thanh rÆ¡i xuá»ng.
Chu Tá»± Hà nh Äá»i mặt nhìn cÄn phòng tá»i cuá»i cùng cÅ©ng quay ngÆ°á»i lại. Cáºu liếm liếm khóe miá»ng, hai tay khoanh trÆ°á»c ngá»±c, lÆ°ng dá»±a lên tÆ°á»ng, nhìn Nguyá» n Hiá»u và ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá».
Kết cục Äã hoà n toà n rõ rà ng.
âChá» sau khi bá» phiếu xá» quyết tôi, hai ngÆ°á»i có thá» lấy Äược má»t ná»a manh má»i trong tay tôi.â Ãnh mắt cáºu sắc bén, khiến gÆ°Æ¡ng mặt cà ng lá» rõ tÃnh công kÃch.
âCáºu tháºt sá»± là sát nhân?â Nguyá» n Hiá»u không thá» không há»i.
âKhông sai. Tôi Äại diá»n cho nam chÃnh á» thá»i không 3, ÄÃch xác có cứu nữ chÃnh, cÅ©ng chÃnh là Nguyá» n Hiá»u. Ngoà i viá»c Äó ra, tôi còn gián tiếp hại chết ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá». NhÆ°ng những Äiá»u nà y không Äủ Äá» chứng minh tôi là sát nhân.â Khóe miá»ng cáºu nhếch lên, giá»ng nhÆ° nụ cÆ°á»i của hung thủ chân chÃnh váºy, âÄá» có Äược kết cục viên mãn mà tôi muá»n, tôi Äã giết chết nam chủ nguyên bản tá»n tại á» thá»i không sá» 3, cÅ©ng chÃnh là Hạ Táºp Thanh.â
âBá»i vì cùng má»t thá»i không, không thá» tá»n tại hai âtôiâ.â
Cáºu nói tiếp, âKế hoạch ban Äầu của tôi Äang tiến triá»n rất thuáºn lợi. Lừa gạt tÃn nhiá»m của má»i ngÆ°á»i rá»i thoát khá»i phòng, lấy Äược má»t ná»a manh má»i, trÆ°á»c khi má» cá»a chÃnh thì giết chết ngÆ°á»i nắm giữ ná»a manh má»i còn lại kia. Gần nhÆ° là chắc thắng rá»i.â Nói tá»i Äây, cáºu cúi Äầu, cÆ°á»i cÆ°á»i tá»± giá» u.
Gần nhÆ° là chắc thắng. NhÆ°ng lại không tÃnh Äến, Hạ Táºp Thanh Äã chá»u nhiá»u hạn chế nhÆ° váºy nhÆ°ng vẫn nhìn thấu tất cả. Cà ng không tÃnh Äến tÃnh hiếu thắng của anh mạnh nhÆ° váºy mà lại tình nguyá»n dùng chÃnh mình Äá» là m Äiá»u kiá»n trao Äá»i, Äá» ngÄn cản không Äá» cáºu trá» thà nh ngÆ°á»i chiến thắng.
ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không biết Hạ Táºp Thanh có chứng sợ bóng tá»i cÄn bản không thá» nghÄ© ra, vì sao Chu Tá»± Hà nh rõ rà ng Äã Äoán Äược kế hoạch của Hạ Táºp Thanh, mà vẫn nhảy và o há» lá»a?
Vòng bá» phiếu thứ hai bắt Äầu, không có bất cứ Äiá»u bất ngá» nà o, Nguyá» n Hiá»u và ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» Äã biết thân pháºn của sát nhân, chá» còn má»t bÆ°á»c nữa là có thá» chiến thắng, cầm manh má»i cuá»i cùng trong tay cáºu thoát ra ngoà i.
âVán nà y tôi thua, không há» liên quan Äến nÄng lá»±c.â Chu Tá»± Hà nh cam tâm tình nguyá»n Äi tá»i vòng tròn loại trừ.
Kỳ 1 là ngÆ°á»i chiến thắng, kỳ nà y lại là sát nhân, vá»n tÆ°á»ng có thá» tiếp tục chuá»i thắng liên tiếp, cuá»i cùng vẫn bá» Hạ Táºp Thanh phản chiêu. ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» Äến bây giá» vẫn chÆ°a nghÄ© thông, vì sao lúc ấy Hạ Táºp Thanh lại nói chắc chắn nhÆ° váºy.
âChá» tá»i khi Chu Tá»± Hà nh thoát khá»i phòng, trong vòng 10 phút anh sẽ bá» giết chết. Nếu tất cả giá»ng nhÆ° lá»i anh nói, á» vòng bá» phiếu thứ hai, hai ngÆ°á»i cứ bá» phiếu Chu Tá»± Hà nh, chắc chắn sẽ thắng, không thá» thua.â
Chu Tá»± Hà nh vì sao nhất Äá»nh phải giết Hạ Táºp Thanh? (Äó là tình thú =))))
Nếu Chu Tá»± Hà nh không giết, Hạ Táºp Thanh cÅ©ng vẫn bá» khóa trong phòng, cÄn bản không tạo thà nh bất cứ uy hiếp nà o. Cáºu ấy tá»i gì phải mạo hiá»m Äá» lá» thân pháºn vá»i má»t ngÆ°á»i không còn khả nÄng chạy trá»n hay ra tay?
Hai ngÆ°á»i nà y tháºt quá kỳ quái.
***
Lúc rÆ¡i xuá»ng tầng hầm, Chu Tá»± Hà nh không nghÄ© tá»i ngÆ°á»i Äầu tiên cáºu nhìn thấy lại là Hạ Táºp Thanh. Bất luáºn là kỳ 1 thắng lợi hay kỳ nà y thất bại, ngÆ°á»i Äầu tiên cáºu nhìn thấy sau khi thoát ra Äá»u là Hạ Táºp Thanh.
Chá» là kỳ trÆ°á»c, ngÆ°á»i nà y còn vì giúp cáºu thoát ra mà lá»±a chá»n tá»± bạo. Kỳ nà y vẫn dùng phÆ°Æ¡ng thức tá»± tá»n thÆ°Æ¡ng mình nhÆ° thế nhÆ°ng lại vì buá»c cáºu lá» thân pháºn.
Sắc mặt Hạ Táºp Thanh còn chÆ°a khôi phục, Äặc biá»t là Äôi môi trắng bá»ch. Lúc nà y Äây, anh không còn xông lên ôm lấy Chu Tá»± Hà nh nữa, mà chá» Äứng á» vá» trà cách không tá»i 1 mét, nhìn cáºu cÆ°á»i, cá»±c kỳ giá»ng má»t tên nhóc thá»±c hiá»n Äược trò Äùa dai.
Mặt mÅ©i Chu Tá»± Hà nh âm trầm, gỡ microphone dán trên ngÆ°á»i xuá»ng, âCÆ°á»i cái gì?â
Hạ Táºp Thanh vừa bá» cáºu giết giá» Äã vá»t tá»i trÆ°á»c mặt cáºu, nghiêng nghiêng Äầu, âCÆ°á»i cáºu vá»i tôi cùng chết Äó.â
âVá» sau anh mà còn nhÆ° váºy, tôi sẽ không quan tâm Äến anh nữa.â Chu Tá»± Hà nh hạ mắt xuá»ng, không thèm nhìn nụ cÆ°á»i trên mặt Hạ Táºp Thanh. Hạ Táºp Thanh cÄn bản không tÆ°á»ng tượng Äược lo lắng Äến mức nà o, cho nên má»i liên tục nhắc nhá» anh chuyá»n Äá»i thá»i không. NhÆ°ng lại không nghÄ© tá»i Hạ Táºp Thanh lại lấy nó là m nhược Äiá»m Äá» không chế cáºu.
PhÆ°Æ¡ng thức tá»± tá»n hại 1000 giết Äá»ch 800 nà y Chu Tá»± Hà nh rất không thÃch, cá»±c kỳ không thÃch.
Nhìn Chu Tá»± Hà nh Äang không vui, Hạ Táºp Thanh Äút hai tay và o túi quần, dùng chân Äá Äá nhẹ và o cẳng chân Chu Tá»± Hà nh, âCáºu bao lá»n rá»i hả? Thua má»t ván thôi, có cần không vui nhÆ° váºy không?â
Äi ngang qua mấy nhân viên Äang khuân vác Äạo cụ, Chu Tá»± Hà nh gáºt Äầu chà o há»i vá»i há», sau Äó vòng qua bên phải Hạ Táºp Thanh, rá»i khá»i ÄÆ°á»ng hầm, âKhông liên quan Äến thắng hay thua, mà bá»i vì anh lợi dụng tôi.â
Bá»i vì anh không quan tâm chÃnh bản thân anh.
Hạ Táºp Thanh xoay ngÆ°á»i, nhìn bóng dáng Chu Tá»± Hà nh, rá»i Äuá»i theo cáºu, âNà y sao tÃnh là lợi dùng Äược, tôi chá» là â¦â
âAnh Äừng có mà không thừa nháºn.â
Hạ Táºp Thanh dừng bÆ°á»c, âÄược, cứ coi nhÆ° tôi lợi dụng Äi.â Trên mặt anh vẫn là nét tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ấy, không há» báºn tâm, âCáºu cÅ©ng có thá» không nhảy và o há» lá»a mà .â
Nói xong câu nà y, anh có chút há»i háºn. Trên thá»±c tế, so vá»i lợi dụng, anh giá»ng nhÆ° Äang thá» hÆ¡n, nhÆ°ng Hạ Táºp Thanh không muá»n thừa nháºn Äiá»u nà y.
BÆ°á»c chân Chu Tá»± Hà nh ngừng lại, xoay ngÆ°á»i, bÆ°á»c nhanh vá» phÃa anh. Không biết có phải do á» lâu trong bóng tá»i nên Äầu óc xuất hiá»n ảo giác không, Hạ Táºp Thanh cảm thấy trên ngÆ°á»i Chu Tá»± Hà nh Äang bá»c há»a.
Cáºu nắm lấy cỠáo anh, thanh âm trầm thấp, Äè nặng sá»± tức giáºn,
âTôi cam tâm tình nguyá»n Äá» anh áp chế, nhÆ°ng không có nghÄ©a anh có thá» tùy tiá»n tá»n thÆ°Æ¡ng chÃnh mình.â
Trái tim nhÆ° bá» ngá»n lá»a Äánh trúng, theo từng nhá»p Äáºp mãnh liá»t mà thiêu Äá»t Äến nóng bá»ng.
CỠáo Äược buông ra, Hạ Táºp Thanh ngÆ¡ ngác Äứng im tại chá»,khà lá»±c giá»ng nhÆ° bá» khà thế mạnh mẽ của Chu Tá»± Hà nh rút cạn, chiếc lưỡi từ trÆ°á»c Äến nay Äá»u linh hoạt giá» không thá» thá»t ra lá»i phản kháng.
Thấy Hạ Táºp Thanh sá»ng sá»t nhÆ° váºy, Chu Tá»± Hà nh nãy còn giáºn thì giá» lại không nhá»n Äược thá» dà i. Mắt cáºu liếc nhìn xung quanh, thấy cÅ©ng không nhiá»u ngÆ°á»i lắm, sá» dụng diá» n xuất tuyá»t vá»i của mình mà là m bá» nhÆ° bạn bè Äang Äùa giỡn.
Má»t tay ôm lấy Hạ Táºp Thanh, hai trái tim Äáºp mạnh trong lá»ng ngá»±c dán sát và o nhau.
Bên tai là thanh âm tháºt nhu hòa của cáºu, cùng tiếng thá» dà i bất Äắc dÄ© còn nhẹ hÆ¡n gió Äêm.
âKhông Äược có lần sau, tôi nghiêm túc Äấy.â
Lá»i của tác giả:
Hà nh Hà nh Äúng là sát nhân dá»u dà ng nhất trong lá»ch sá». Những manh má»i cáºu nói vá»i Táºp Thanh Äá»u là sá»± tháºt (tuy rằng cÅ©ng có chút giấu diếm). Các bạn có phát hiá»n không, bất luáºn lần nà o Táºp Thanh muá»n liên lạc vá»i cáºu, tÃn hiá»u Äá»u thông ngay láºp tức, bá»i vì cáºu cÆ¡ bản luôn má» nút của Táºp Thanh. CÄn bản cáºu cÅ©ng không nghÄ© tá»i sẽ giết Táºp Thanh, vẫn luôn bảo vá» anh. Tuy rằng cuá»i cùng nếu Hà nh Hà nh thắng, thì Táºp Thanh liá»n thua, nhÆ°ng Ãt nhất cÅ©ng không nghÄ© Äến viá»c là m anh bá» bá» phiếu loại trừ hay bá» giết chết. Äến phút cuá»i còn sợ phòng Táºp Thanh bá» cắt Äiá»n nên luôn nhắc nhá» anh chuyá»n Äá»i thá»i không, không cần á» lại thá»i không sá» 3.
Mà phó bản Táºp Thanh nháºn Äược cÅ©ng là khó cấp Äá»a ngục, chúng ta cùng nhau sắp xếp lại má»t chút.
Äầu tiên, ká»ch bản nà y có 3 thá»i không, chúng ta phân biá»t chúng là thá»i không 1, thá»i không 2 và thá»i không 3.
Thá»i không 1: ChÃnh là thá»i không nguyên bản. Má»i ngÆ°á»i Äá»u biết rá»i, bá»i vì mâu thuẫn, nam chÃnh tắt máy, nữ chÃnh phát bá»nh, nam chÃnh há»i háºn nhÆ°ng không ká»p, cuá»i cùng chá»n tá»± sát.
Bắt Äầu xuyên qua, giải thÃch phần quan trá»ng nhất của ká»ch bản má»t chút â Chu Tá»± Hà nh là nam chÃnh xuyên qua, Hạ Táºp Thanh là nam chÃnh nguyên bản. Còn có, tá» vong chÃnh là Äiá»m kÃch phát viá»c xuyên qua.
Thá»i không 2: Nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) Äi và o thá»i không 2 còn chÆ°a phát sinh bi ká»ch, ý Äá»nh vãn há»i kết cục bi thảm nguyên bản. Cho nên cáºu lái xe Äi tìm nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u). Lúc nà y Äừng quên, thá»i không 2 cÅ©ng có má»t nam chÃnh nguyên bản (Hạ Táºp Thanh) Äang tá»n tại. Anh á» trong phòng, lúc nà y Äã tắt máy. Nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) á» trên ÄÆ°á»ng Äụng phải xe tải, khiến cho xe tải thay Äá»i quỹ Äạo, va chạm vá»i xe bus nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u) Äang ngá»i trên Äó, nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u) tá» vong.
ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» không xuyên tá»i thá»i không 2, hắn trá»±c tiếp xuyên Äến thá»i không 3.
Thá»i không 3: Tại Äây, Äá»ng thá»i có nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) xuyên qua lần thứ 2. Sau lần xuyên trÆ°á»c, cáºu Äã nháºn Äược má»t bà i há»c. Nên tại chá» ngoặt Äã dừng lại Äá» tránh Äụng phải xe tải, thế là xe tải thuáºn lợi Äi tiếp, những quả cam cÅ©ng không rÆ¡i xuá»ng, mà cáºu cÅ©ng thuáºn lợi Äi tá»i nhà ga, Äón Äược nữ chÃnh (Nguyá» n Hiá»u), có kết thúc viên mãn.
NhÆ°ng cáºu tác Äá»ng nên quỹ Äạo của xe tải, nên xe tải Äã phát sinh sá»± cá» á» má»t con ÄÆ°á»ng khác, gây ra tắc nghẽn giao thông mà nữ chÃnh (ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá») thì Äang ngá»i trên tuyến xe bus hÆ°á»ng ngược lại (từ nhà ga vá» nhà nam chÃnh). Mục ÄÃch xuyên qua của ThÆ°Æ¡ng TÆ° Duá» là muá»n cứu nam chÃnh (Hạ Táºp Thanh) khá»i tá»± sát, nhÆ°ng lại phát bá»nh trên ÄÆ°á»ng Äi.
Thá»i không 3 trông thì có vẻ viên mãn, chá» là chết má»t nữ chÃnh xuyên qua vá»n không thuá»c thá»i không nà y. Váºy Äiá»m Äáng sợ nhất á» Äây là gì?
Thá»i không nà y thừa ra má»t nam chÃnh.
Äá» không trái vá»i nghá»ch lý thá»i không: cùng má»t thá»i không chá» có 1 ngÆ°á»i tá»n tại, nam chÃnh xuyên qua (Chu Tá»± Hà nh) Äã giết chết nam chÃnh nguyên bản (Hạ Táºp Thanh) Äang á» trong nhà và tắt máy. NhÆ° thế má»i có thá» danh chÃnh ngôn thuáºn, không phải thấp thá»m lo âu mà tá»n tại á» thá»i không nà y, có Äược Happy ending.
Nam chÃnh (Hạ Táºp Thanh) á» thá»i không 3 Äã chết, á» thá»i không 1 thì cÅ©ng tá»± sát bằng khà gas, nam chÃnh (Chu Tá»± Hà nh) á» thá»i không 2 cÅ©ng tá»± sát. Äây chÃnh là [Thuyết Há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»i] (World Line Convergence Theory)*, bạn nà o có hứng thú thì có thá» xem má»t chút.
Cho nên trên thá»±c tế, kết cục của thá»i không 1, 2 và 3 là giá»ng nhau.
Váºy liá»u nam chÃnh bá» sát hại á» thá»i không 3 có thá» vì tá» vong mà Äược kÃch phát lần xuyên qua tiếp theo không?
(* Thuyết Há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»i (World Line Convergence Theory): Äá» cáºp tá»i hiá»n tượng nhiá»u tuyến thế giá»i trong cùng má»t TrÆ°á»ng hấp dẫn sẽ há»i tụ Äến cùng má»t kết quả. á» Äây có 2 khái niá»m là ÄÆ°á»ng thế giá»i và Vùng há»i tụ.
+ÄÆ°á»ng thế giá»i (World Line): có thá» hiá»u là má»t loại ká»ch bản dà nh cho cả vÅ© trụ. Trong ká»ch bản ấy có má»t sá» sá»± kiá»n tuyá»t Äá»i sẽ xảy ra, không cách nà o thay Äá»i Äược. (Trong truyá»n nà y chÃnh là tuyến cá»t truyá»n trong má»i thá»i không.)
+ Vùng há»i tụ: ChÃnh là những Äiá»m há»i tụ những sá»± kiá»n nhất Äá»nh phải diá» n ra giữa các ÄÆ°á»ng thế giá»i. Hiá»n tượng các ÄÆ°á»ng thế giá»i khác nhau có chung má»t sá» sá»± kiá»n Äược gá»i là âsá»± há»i tụ ÄÆ°á»ng thế giá»iâ. (Äiá»m há»i tụ của cả 3 thá»i không chÃnh là sá»± kiá»n nam chÃnh chết.)
Nếu bạn nà o có hứng thú vá» cái thuyết nà y thì có thá» xem anime âCánh cá»ng thá»i gian (Steins;Gate), vì khi là m cái chú thÃch nà y thì mình chá» tìm thấy tà i liá»u tiếng Anh, còn tà i liá»u tiếng Viá»t thì chá» có bản phân tÃch của nhóm fan (Wikia Steins;Gate) của anime nà y Äá» tham khảo.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất