Chương 46: Đối Đề
Vấn đề của Lương vương vừa đặt ra, tất cả mọi người trở nên trầm mặc, ngay cả Dương Phong người lần nào tích cực đối đáp cũng giống mọi người lặng yên không lên tiếng. Xem ra vấn đề này đối với bọn họ cũng không phải đơn giản, liên quan trọng đại đến quyết sách điều động binh sĩ cùng quốc sách. Trả lời được tự nhiên không có chuyện gì, nếu trả lời không tốt thì chỉ có mất chức hoặc tước bỏ công danh, bọn họ bất quá chỉ là tiểu quan không có tiếng tăm gì, cũng không có lá gan mang tiền đồ của mình hoặc tánh mạng ra đùa giỡn.
Đám người thỉnh thoảng trầm mặc, thỉnh thoảng xôn xao, Lưu Lê bộ dạng vừa xem trò hay vừa đứng ngáp ở bên cạnh Trọng Yên Nhi. Mới vừa rồi nắm tay Trọng Yên Nhi chỉ là vô ý, nàng cũng không nghĩ phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, hồi tưởng lại hẳn là liên quan đến việc mình đang mặc nam trang.
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Nhiên bên kia, cũng không biết là do trực giác hay gì khác, cảm thấy...cảm thấy gương mặt tinh xảo như tuyết liên của Tiêu Thanh Thiên hình như có nét đỏ ửng chợt biến mất. Ánh mắt của Lưu Lê sớm đã bị Tiêu Thanh Nhiên phát hiện, nàng cũng không quay đầu nghênh hướng ánh mắt kia mà là nhìn thẳng về phía trước, tay ngày càng nắm chặt trường kiếm trong tay. Thời điểm vừa rồi tay của mình bị Lưu Lê nắm lấy, nàng cảm giác rất rõ ràng tim của mình đột nhiên đập nhanh không theo quy luật.
"Lưu huynh có kế sách ứng đối không?" Tần Hạo từ khi bắt đầu thủy chung vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, hắn vốn định vòng qua người đứng giữa là Trọng Yên Nhi để tới bên cạnh Lưu Lê, lại nghĩ tới các nàng đã là một đôi mà cử chỉ vô lễ của mình cũng không tốt lắm, quyết định tiếp tục đứng nguyên tại chỗ nghiêng đầu nhìn Lưu Lê, góc nghiêng hoàn mỹ như vậy đều khiến hắn mê say, đáng tiếc cũng không thuộc về mình.
"Kế sách ứng đối? Cái gì mà kế sách ứng đối?" Ánh mắt Lưu Lê đang nhìn Tiêu Thanh Nhiên không xa liền dời đi, quét qua bên kia nhìn thấy Lăng Mỵ Như đang suy nghĩ gì đó không giải thích được liền gãi gãi đầu. Vấn đề mới vừa rồi nàng căn bản không nhớ kỹ, còn kế sách ứng đối?!
"Lê, nàng hôm nay sao luôn thất thần vậy? Vũ vương hỏi nàng kế sách ứng đối chính là vấn đề mà Lương vương mới đưa ra. Đó là kế sách ứng đối đối với việc nước Lưu thường xuyên có hành động cướp bóc xâm phạm tới bách tính đang sinh sống các vùng ven biển nước ta." Trọng Yên Nhi vươn ngón tay trắng như ngọc sờ sờ trán của Lưu Lê, thật sự không biết tên ngốc này đang suy nghĩ gì nữa? Người đến đại hội đối quan đoán chừng chỉ có một mình Lưu Lê là vô tâm chú ý, cứ thất thần như vậy.
"Vấn đề này a, đơn giản a!" Lưu Lê hào sảng nói, lời vừa mới dứt, đám đông đang ồn ào lập tức trở nên an tĩnh, tựa hồ đang đợi cái Lưu Lê nói đơn giản đến tột cùng đơn giản như thế nào.
Không có chú ý đến đám người đột nhiên an tĩnh, Lưu Lê không chút để ý đến ánh mắt của người này khác, người sát lại gần Trọng Yên Nhi, đem tay khoác lên bả vai của nàng nói: "Yên Nhi, đừng nghĩ rằng đọc nhiều sách sẽ có tương lai sáng lạng, những người đó bất quá chỉ là mọt sách ở trong mấy quyển sách mà thôi. Đối phó cướp bóc, vậy thì dùng bốn chữ, lấy trộm trị trộm. Bọn họ vốn không phải không có chuyện gì mới tới nơi đó quấy rối hay sao? Vậy chúng ta cũng phái một số người giả làm sơn tặc đến nước bọn họ cướp bóc lại thôi. Đến lúc đó, bọn họ ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, làm gì mà có thời gian chạy đến chỗ ta gây họa nữa đây?!"
"Nhưng mà phương pháp này của Lưu huynh không sợ sẽ dẫn đến phát động chiến tranh hai nước sao? Huống Đại Tần triều ta cũng không am hiểu đường thủy, những thứ này là đều là nhược điểm trí mạng." Tần Hạo đối với chuyện Lưu Lê vừa nói cảm thấy mới mẻ, những vẫn nhìn ra có chút vấn đề trong phương pháp này.
"Cắt, vậy đơn giản a! Đều đã nói là lấy trộm trị trộm, ngươi đem mấy thứ gì đó mà khi giả làm sơn tặc a, ăn cướp a, v..v cướp được từ nước bọn họ dùng để chiêu an*, để cho bọn người nước Lưu phái người đi đến đoạt lại thuyền, cướp lại đồ của bọn chúng, thì chúng ta chỉ cần lưu lại mấy người lái thuyền thôi. Nếu nước Lưu đã vào địa phận của chúng ta, thì mấy tên sơn tặc cướp bóc kia không phải là do chúng ta quản sao! Huống chi lúc trước nước Lưu xâm phạm vốn là nước ta không để ý tới, nếu bọn hắn thực có can đảm dám đánh, Đại Tần triều chúng ta nhiều người như vậy còn phải sợ phiên quốc sao? Ngươi bị ngốc à?" Lưu Lê nói rât là càn rỡ, nghĩ đến bản thân thế này có thể bị Tiêu Thanh Nhiên để ý, nên lập tức rút tay đang khoác lên vai của Trọng Yên Nhi trở về, cau mày không biết vừa suy nghĩ gì.
*Ba ba ba*
Thanh âm vỗ tay từ trên đài truyền đến, gương mặt Lương vương âm lãnh giống như Tu La Địa Ngục câu lên nụ cười. Hắn hướng Tiết công công bên cạnh liếc mắt một cái, trực tiếp đi xuống đài, thời điểm mọi người đều rối rít cúi đầu nhường đường đã đi tới trước mặt Lưu Lê, nói: "Không nghĩ bên cạnh Vương đệ còn có lương đống chi tài như thế, có thể báo cho Bổn vương biết tên họ của ngươi hay không? Có công danh trên người hay chưa?"
"Vương huynh, nàng chẳng qua là bằng hữu tốt của Bổn vương mà thôi, cũng không có công danh gì trên người. Hôm nay mang nàng đến đang náo nhiệt mà thôi, cũng không phải là có lòng trả lời những vấn đề liên quan đến quyết sách." Tần Hạo có chút khẩn trương che chở trước Lưu Lê. Lương vương là Vương huynh của hắn, làm sao không biết Vương huynh mình là người thế nào? Nghĩ đến bản thân đối với Lưu Lê loại tình cảm không nên có này, Tần Hạo thậm chí hoài nghi là do Vương huynh lấy bệnh đồng tính này cho hắn, mới khiến cho hắn đối với nữ nhân nào cũng không có cảm giác hăng hái, đối với Lưu Lê lại không có tình cảm bình thường được.
*Chú thích: Trong tiếng trung 他: anh ấy và 她: cô ấy đều phát âm là [tā]. Nếu ở đây xưng "nàng" cũng như mang nghĩa là "hắn"
"Không sao không sao, câu trả lời của nàng làm cho Bổn vương thật hài lòng. Bổn vương thấy nàng là nhất biểu nhân tài, không bằng đi theo làm thuộc hạ của Bổn vương, thế nào? Vương đệ làm sao mà khẩn trương như vậy? Bổn vương của không phải là Hồng thủy mãnh thú, chẳng lẽ ngươi sợ Bổn vương sẽ ăn nàng ta sao?, nói cho Bổn vương biết tên của ngươi, được không?" Lương vương vẫn là nửa nhéo mắt lại, ánh mặt không kiêng dè lướt qua người Tần Hạo đánh giá Lưu Lê, muốn giơ tay đụng vào gò má của nàng nhưng bởi vì Tần Hạo ngăn cản ở giữa nên hạ tay xuống.
"Thật ngại quá, cuộc sống hiện tại của ta rất tự do tự tại, hoàn toàn không có hứng thú với công việc làm thủ hạ của ai. Về phần tên của ta sao, ta tên là Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạc khắp nơi nơi, Lê trong Lê Minh Lê." Lưu Lê đối với Lương vương không có nửa điểm hảo cảm, thậm chí có còn cảm giác e ngại. Nàng hiện tại hối hận đã đến đây, nếu như có thể nàng rất muốn lập tức lôi kéo Trọng Yên Nhi rời khỏi đây.
"Ha ha, hay cho một câu không có hứng thú với công việc làm thủ hạ. Lưu Lê phải không? Ngươi đã không muốn là thủ hạ làm việc cho Bổn vương, vậy thì đến quý phủ của Bổn vương uống mấy chén, thế nào? Lúc này ngươi cũng không có lý do cự tuyệt Bổn vương phải không? Huống chi Bổn vương mở tiệc chiêu đãi cũng không phải là một mình ngươi, còn có Vương đệ cũng sẽ đến. Nếu không có lời dị nghị nào, tối nay hãy cùng Vương đệ cùng tới đi." Lương vương không cho Lưu Lê có cơ hội cự tuyệt, hắn vòng qua Tần Hạo tiến đến vỗ lên bả vai của Lưu Lê. Nói là vỗ thì nên nói là bóp, thời điểm tay của Lương vương chạm đến bả vai của Lưu Lê liền bóp nhẹ mấy cái, ngay sau đó liền rời đi, đi đến trên đài nói thêm vài câu kết thúc đại hội đối quan.
Đi ra khỏi Tụ Hiền lâu, Lưu Lê cảm thấy sống lưng một trận lạnh cả người, nàng không có nói chuyện Lương vương bóp bả vai của nàng cho Tần Hạo cùng Trọng Yên Nhi biết, bởi vì dù sao người đó cũng là Vương gia, là Vương huynh của Tần Hạo, nếu như mình nói bậy chỉ sợ làm cho Tần Hạo không vui vẻ gì.
Sắp bước lên xe ngựa, không biết Lăng Mỵ Như đi ra từ lúc nào đột nhiên gọi Lưu Lê lại, con ngươi nhu tình như nước như vậy nhìn thẳng vào Lưu Lê, ở thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng liền chính diện ôm lấy nàng, thanh âm mỵ hoặc đến tận xương tủy: "Lưu Lê, đạ tạ ngươi. Nếu không phải là ngươi, e rằng ngọc bội không có cách khôi phục như bộ dáng ban đầu như vậy. Ngươi biết không? Ngọc bội này hôm nay không chỉ đại biểu cho mẫn thân ta, còn đại biểu cho ngươi. Là ngươi khiến nó lần thứ hai trở về, ta, những ngày qua ta luôn nghĩ tới ngươi."
"Lăng cô nương, ngươi đừng như vậy, được không? Có người nhìn đấy!" Lưu Lê cau mày đẩy Lăng Mỵ Như ra, Trọng Yên Nhi lúc đó cũng không có lên xe, tình huống trước mắt đều nhất thanh nhị sở, còn có Tần Hạo giống như đang đem hết thảy để ở trong mắt. Nếu như không có bọn họ, Lưu Lê rất muốn hung hăng đẩy Lăng Mỵ Như xuống đất. Đã nhìn thấy hư tình giả ý, nhưng chưa thấy qua hư tình giả ý diễn như thế nào. Nếu không phải nàng lúc đó ở lữ quán đã nghe thấy Lăng Mỵ Như cùng Dương Phong bày ra màn kịch, đoán chừng lúc này đã bị "thâm tình" của nàng làm cho động tâm rồi!
"Thật ngại quá, ta thấy ngươi sắp lên xe ngựa nên có chút kích động. Sợ ngươi rời khỏi đây không biết bao giờ mới gặp lại, dù sao ta cũng là tiểu thư khuê các, phụ thân cũng không cho phép ta thường xuyên ra cửa." Lăng Mỵ Như mím môi liếc mắt nhìn Trọng Yên Nhi phía sau Lưu Lê, thật là khẩn trương nắm lấy hai bên y phục của mình mà đi lên phía trước, nói: "Yên Nhi tỷ tỷ, ta cũng không phải cố ý quá phận, quả thật ta....mong rằng Yên Nhi tỷ tỷ thông cảm. Mỵ Như, liền trở về phủ đây."
Ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn.
Nữ nhân như vậy sao có thể không để cho Trọng Yên Nhi thương tiếc chứ? Nàng nhìn Lưu Lê, trầm mặc một lát say liền cầm tay của Lăng Mỵ Như, nói: "Ta cũng hiểu, ta cũng không trách ngươi. Ta và ngươi đều là nữ nhân, như thế nào lại không hiểu tâm tư của nữ nhân chứ? Chỉ là có một số chuyện mong ngươi đừng bị che mắt bởi vẻ bề ngoài, Lê, nàng ấy cũng không phải là loại công tử văn nhã như ngươi nghĩ, quả thật...thôi bỏ đi, chỉ có thể nói là nàng ấy quá đa tình." Trọng Yên Nhi buông tay Lăng Mỵ Như, dưới sự trợ giúp của Đại Hắc liền ngồi vào xe ngựa. Nàng vừa lên xe, Lưu Lê liền đuổi theo sát, trực tiếp đem Lăng Mỵ Như không nhìn tới.
Xe ngựa đợi Tần Hạo đi lên thì lên đường, sau khi tới Ôn Hương lâu, dặn dò Lưu Lê mấy câu, cũng nói cho nàng biết buổi tối sẽ phái Đại Hắc tới đây đón nàng. Lưu Lê vẫn không rõ âm thanh thở dài của Trọng Yên Nhi trước khi lên xe ngựa là thế nào, trở lại gian phòng nàng đột nhiên ôm lấy Trọng Yên Nhi, ở bên tai nàng ấy nói khẽ: "Yên Nhi, có lời gì đừng để trong lòng, đừng giấu ta, được không? Ta cùng Lăng Mỵ Như kia nửa điểm liên quan cũng không có, nàng tin tưởng ta được không?"
"Lê, ta không có không tin nàng. Chẳng qua là hôm nay nhìn ánh mắt Lăng Mỵ Như nhìn nàng liền biết nàng ta thật sự ái mộ nàng. Ta thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng, có khi cảm thấy trong nàng nếu như đã sớm không chỉ có mình ta, cho dù nhiều hơn nữa thì có làm sao chứ? Có khi bị tâm tư nữ nhi bắt đầu quấy phá, vô cùng ghen tuông. Nhưng mà, Yên Nhi hôm nay chỉ muốn cởi mở một chút, chỉ cần các nàng ấy đều đối tối với nàng, chỉ cần trong lòng nàng cũng có Yên Nhi, ta làm sao lại ghen được nữa đây?"
"Đứa ngốc này, Lăng Mỵ Như kia bất quá chỉ là đang diễn trò mà thôi. Không biết nên nói thế nào đây, có tài đức gì mới có thể có nàng? Tin tưởng ta, ta sẽ quý trọng mỗi người. Đúng rồi, tối nay dạ tiệc tại Lương vương phủ, nàng có muốn đi cùng hay không?" Lưu Lê hôn lấy mấy cái trên trán của nàng, có mấy lời không tiện nói ra, sợ để cho Trọng Yên Nhi lo lắng.
"Không được, Lương vương mở tiệc chiêu đãi chính là mời nàng và Vũ vương, ta nếu đi theo sợ rằng sẽ làm Lương vương không vui. Huống chi những ngày qua cũng là nàng đi chung với tỷ tỷ, ta cũng mốn thời dịp tối nay nàng đi dự tiệc muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện đây." Trọng Yên Nhi khanh khách nở nụ cười, thân thể mềm mại dựa vào ngực của Lưu Lê, tùy ý để tay nàng ấy không an phận làm loạn trên người nàng.
"Ta nào có đi cùng nàng ta!? Là nàng ta hành hạ ta mới đúng!" Lưu Lê rất ủy khuất mà nói, mấy ngày nay nàng bị Đoàn Can Linh hành hạ làm nàng ta tự đắc không thôi, nếu nói người đau khổ không nói nên lời thì chính là Lưu Lê nàng thôi.
"Vậy được rồi, tỷ tỷ hành hạ nàng, nàng không phải đang hành hạ ta sao? Đi yến hội ở chỗ Lương vương chớ nên hàm hồ, mấy ngày trước y phục ta thay nàng đặt may, hôm nay đã đưa đến, không bằng mặc nó đi." Trọng Yên Nhi thở hổn hển rời khỏi ngực Lưu Lê, từ trong tủ treo y phục lấy ra bộ y phục vừa mới đặt may đưa cho Lưu Lê. Gấm áo màu tím nhạt, làm cho Lưu Lê lộ ra thêm vẻ tuấn mỹ bất phàm. Một lần nữa giúp Lưu Lê sửa sang lại dây cột tóc, Trọng Yên Nhi nở ra nụ cười thỏa mãn, Lê của nàng, bất kể thế nào cũng đều chói mắt như vậy.
----------HẾT CHƯƠNG 46--------
Đám người thỉnh thoảng trầm mặc, thỉnh thoảng xôn xao, Lưu Lê bộ dạng vừa xem trò hay vừa đứng ngáp ở bên cạnh Trọng Yên Nhi. Mới vừa rồi nắm tay Trọng Yên Nhi chỉ là vô ý, nàng cũng không nghĩ phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, hồi tưởng lại hẳn là liên quan đến việc mình đang mặc nam trang.
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Nhiên bên kia, cũng không biết là do trực giác hay gì khác, cảm thấy...cảm thấy gương mặt tinh xảo như tuyết liên của Tiêu Thanh Thiên hình như có nét đỏ ửng chợt biến mất. Ánh mắt của Lưu Lê sớm đã bị Tiêu Thanh Nhiên phát hiện, nàng cũng không quay đầu nghênh hướng ánh mắt kia mà là nhìn thẳng về phía trước, tay ngày càng nắm chặt trường kiếm trong tay. Thời điểm vừa rồi tay của mình bị Lưu Lê nắm lấy, nàng cảm giác rất rõ ràng tim của mình đột nhiên đập nhanh không theo quy luật.
"Lưu huynh có kế sách ứng đối không?" Tần Hạo từ khi bắt đầu thủy chung vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, hắn vốn định vòng qua người đứng giữa là Trọng Yên Nhi để tới bên cạnh Lưu Lê, lại nghĩ tới các nàng đã là một đôi mà cử chỉ vô lễ của mình cũng không tốt lắm, quyết định tiếp tục đứng nguyên tại chỗ nghiêng đầu nhìn Lưu Lê, góc nghiêng hoàn mỹ như vậy đều khiến hắn mê say, đáng tiếc cũng không thuộc về mình.
"Kế sách ứng đối? Cái gì mà kế sách ứng đối?" Ánh mắt Lưu Lê đang nhìn Tiêu Thanh Nhiên không xa liền dời đi, quét qua bên kia nhìn thấy Lăng Mỵ Như đang suy nghĩ gì đó không giải thích được liền gãi gãi đầu. Vấn đề mới vừa rồi nàng căn bản không nhớ kỹ, còn kế sách ứng đối?!
"Lê, nàng hôm nay sao luôn thất thần vậy? Vũ vương hỏi nàng kế sách ứng đối chính là vấn đề mà Lương vương mới đưa ra. Đó là kế sách ứng đối đối với việc nước Lưu thường xuyên có hành động cướp bóc xâm phạm tới bách tính đang sinh sống các vùng ven biển nước ta." Trọng Yên Nhi vươn ngón tay trắng như ngọc sờ sờ trán của Lưu Lê, thật sự không biết tên ngốc này đang suy nghĩ gì nữa? Người đến đại hội đối quan đoán chừng chỉ có một mình Lưu Lê là vô tâm chú ý, cứ thất thần như vậy.
"Vấn đề này a, đơn giản a!" Lưu Lê hào sảng nói, lời vừa mới dứt, đám đông đang ồn ào lập tức trở nên an tĩnh, tựa hồ đang đợi cái Lưu Lê nói đơn giản đến tột cùng đơn giản như thế nào.
Không có chú ý đến đám người đột nhiên an tĩnh, Lưu Lê không chút để ý đến ánh mắt của người này khác, người sát lại gần Trọng Yên Nhi, đem tay khoác lên bả vai của nàng nói: "Yên Nhi, đừng nghĩ rằng đọc nhiều sách sẽ có tương lai sáng lạng, những người đó bất quá chỉ là mọt sách ở trong mấy quyển sách mà thôi. Đối phó cướp bóc, vậy thì dùng bốn chữ, lấy trộm trị trộm. Bọn họ vốn không phải không có chuyện gì mới tới nơi đó quấy rối hay sao? Vậy chúng ta cũng phái một số người giả làm sơn tặc đến nước bọn họ cướp bóc lại thôi. Đến lúc đó, bọn họ ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, làm gì mà có thời gian chạy đến chỗ ta gây họa nữa đây?!"
"Nhưng mà phương pháp này của Lưu huynh không sợ sẽ dẫn đến phát động chiến tranh hai nước sao? Huống Đại Tần triều ta cũng không am hiểu đường thủy, những thứ này là đều là nhược điểm trí mạng." Tần Hạo đối với chuyện Lưu Lê vừa nói cảm thấy mới mẻ, những vẫn nhìn ra có chút vấn đề trong phương pháp này.
"Cắt, vậy đơn giản a! Đều đã nói là lấy trộm trị trộm, ngươi đem mấy thứ gì đó mà khi giả làm sơn tặc a, ăn cướp a, v..v cướp được từ nước bọn họ dùng để chiêu an*, để cho bọn người nước Lưu phái người đi đến đoạt lại thuyền, cướp lại đồ của bọn chúng, thì chúng ta chỉ cần lưu lại mấy người lái thuyền thôi. Nếu nước Lưu đã vào địa phận của chúng ta, thì mấy tên sơn tặc cướp bóc kia không phải là do chúng ta quản sao! Huống chi lúc trước nước Lưu xâm phạm vốn là nước ta không để ý tới, nếu bọn hắn thực có can đảm dám đánh, Đại Tần triều chúng ta nhiều người như vậy còn phải sợ phiên quốc sao? Ngươi bị ngốc à?" Lưu Lê nói rât là càn rỡ, nghĩ đến bản thân thế này có thể bị Tiêu Thanh Nhiên để ý, nên lập tức rút tay đang khoác lên vai của Trọng Yên Nhi trở về, cau mày không biết vừa suy nghĩ gì.
*Ba ba ba*
Thanh âm vỗ tay từ trên đài truyền đến, gương mặt Lương vương âm lãnh giống như Tu La Địa Ngục câu lên nụ cười. Hắn hướng Tiết công công bên cạnh liếc mắt một cái, trực tiếp đi xuống đài, thời điểm mọi người đều rối rít cúi đầu nhường đường đã đi tới trước mặt Lưu Lê, nói: "Không nghĩ bên cạnh Vương đệ còn có lương đống chi tài như thế, có thể báo cho Bổn vương biết tên họ của ngươi hay không? Có công danh trên người hay chưa?"
"Vương huynh, nàng chẳng qua là bằng hữu tốt của Bổn vương mà thôi, cũng không có công danh gì trên người. Hôm nay mang nàng đến đang náo nhiệt mà thôi, cũng không phải là có lòng trả lời những vấn đề liên quan đến quyết sách." Tần Hạo có chút khẩn trương che chở trước Lưu Lê. Lương vương là Vương huynh của hắn, làm sao không biết Vương huynh mình là người thế nào? Nghĩ đến bản thân đối với Lưu Lê loại tình cảm không nên có này, Tần Hạo thậm chí hoài nghi là do Vương huynh lấy bệnh đồng tính này cho hắn, mới khiến cho hắn đối với nữ nhân nào cũng không có cảm giác hăng hái, đối với Lưu Lê lại không có tình cảm bình thường được.
*Chú thích: Trong tiếng trung 他: anh ấy và 她: cô ấy đều phát âm là [tā]. Nếu ở đây xưng "nàng" cũng như mang nghĩa là "hắn"
"Không sao không sao, câu trả lời của nàng làm cho Bổn vương thật hài lòng. Bổn vương thấy nàng là nhất biểu nhân tài, không bằng đi theo làm thuộc hạ của Bổn vương, thế nào? Vương đệ làm sao mà khẩn trương như vậy? Bổn vương của không phải là Hồng thủy mãnh thú, chẳng lẽ ngươi sợ Bổn vương sẽ ăn nàng ta sao?, nói cho Bổn vương biết tên của ngươi, được không?" Lương vương vẫn là nửa nhéo mắt lại, ánh mặt không kiêng dè lướt qua người Tần Hạo đánh giá Lưu Lê, muốn giơ tay đụng vào gò má của nàng nhưng bởi vì Tần Hạo ngăn cản ở giữa nên hạ tay xuống.
"Thật ngại quá, cuộc sống hiện tại của ta rất tự do tự tại, hoàn toàn không có hứng thú với công việc làm thủ hạ của ai. Về phần tên của ta sao, ta tên là Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạc khắp nơi nơi, Lê trong Lê Minh Lê." Lưu Lê đối với Lương vương không có nửa điểm hảo cảm, thậm chí có còn cảm giác e ngại. Nàng hiện tại hối hận đã đến đây, nếu như có thể nàng rất muốn lập tức lôi kéo Trọng Yên Nhi rời khỏi đây.
"Ha ha, hay cho một câu không có hứng thú với công việc làm thủ hạ. Lưu Lê phải không? Ngươi đã không muốn là thủ hạ làm việc cho Bổn vương, vậy thì đến quý phủ của Bổn vương uống mấy chén, thế nào? Lúc này ngươi cũng không có lý do cự tuyệt Bổn vương phải không? Huống chi Bổn vương mở tiệc chiêu đãi cũng không phải là một mình ngươi, còn có Vương đệ cũng sẽ đến. Nếu không có lời dị nghị nào, tối nay hãy cùng Vương đệ cùng tới đi." Lương vương không cho Lưu Lê có cơ hội cự tuyệt, hắn vòng qua Tần Hạo tiến đến vỗ lên bả vai của Lưu Lê. Nói là vỗ thì nên nói là bóp, thời điểm tay của Lương vương chạm đến bả vai của Lưu Lê liền bóp nhẹ mấy cái, ngay sau đó liền rời đi, đi đến trên đài nói thêm vài câu kết thúc đại hội đối quan.
Đi ra khỏi Tụ Hiền lâu, Lưu Lê cảm thấy sống lưng một trận lạnh cả người, nàng không có nói chuyện Lương vương bóp bả vai của nàng cho Tần Hạo cùng Trọng Yên Nhi biết, bởi vì dù sao người đó cũng là Vương gia, là Vương huynh của Tần Hạo, nếu như mình nói bậy chỉ sợ làm cho Tần Hạo không vui vẻ gì.
Sắp bước lên xe ngựa, không biết Lăng Mỵ Như đi ra từ lúc nào đột nhiên gọi Lưu Lê lại, con ngươi nhu tình như nước như vậy nhìn thẳng vào Lưu Lê, ở thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng liền chính diện ôm lấy nàng, thanh âm mỵ hoặc đến tận xương tủy: "Lưu Lê, đạ tạ ngươi. Nếu không phải là ngươi, e rằng ngọc bội không có cách khôi phục như bộ dáng ban đầu như vậy. Ngươi biết không? Ngọc bội này hôm nay không chỉ đại biểu cho mẫn thân ta, còn đại biểu cho ngươi. Là ngươi khiến nó lần thứ hai trở về, ta, những ngày qua ta luôn nghĩ tới ngươi."
"Lăng cô nương, ngươi đừng như vậy, được không? Có người nhìn đấy!" Lưu Lê cau mày đẩy Lăng Mỵ Như ra, Trọng Yên Nhi lúc đó cũng không có lên xe, tình huống trước mắt đều nhất thanh nhị sở, còn có Tần Hạo giống như đang đem hết thảy để ở trong mắt. Nếu như không có bọn họ, Lưu Lê rất muốn hung hăng đẩy Lăng Mỵ Như xuống đất. Đã nhìn thấy hư tình giả ý, nhưng chưa thấy qua hư tình giả ý diễn như thế nào. Nếu không phải nàng lúc đó ở lữ quán đã nghe thấy Lăng Mỵ Như cùng Dương Phong bày ra màn kịch, đoán chừng lúc này đã bị "thâm tình" của nàng làm cho động tâm rồi!
"Thật ngại quá, ta thấy ngươi sắp lên xe ngựa nên có chút kích động. Sợ ngươi rời khỏi đây không biết bao giờ mới gặp lại, dù sao ta cũng là tiểu thư khuê các, phụ thân cũng không cho phép ta thường xuyên ra cửa." Lăng Mỵ Như mím môi liếc mắt nhìn Trọng Yên Nhi phía sau Lưu Lê, thật là khẩn trương nắm lấy hai bên y phục của mình mà đi lên phía trước, nói: "Yên Nhi tỷ tỷ, ta cũng không phải cố ý quá phận, quả thật ta....mong rằng Yên Nhi tỷ tỷ thông cảm. Mỵ Như, liền trở về phủ đây."
Ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn.
Nữ nhân như vậy sao có thể không để cho Trọng Yên Nhi thương tiếc chứ? Nàng nhìn Lưu Lê, trầm mặc một lát say liền cầm tay của Lăng Mỵ Như, nói: "Ta cũng hiểu, ta cũng không trách ngươi. Ta và ngươi đều là nữ nhân, như thế nào lại không hiểu tâm tư của nữ nhân chứ? Chỉ là có một số chuyện mong ngươi đừng bị che mắt bởi vẻ bề ngoài, Lê, nàng ấy cũng không phải là loại công tử văn nhã như ngươi nghĩ, quả thật...thôi bỏ đi, chỉ có thể nói là nàng ấy quá đa tình." Trọng Yên Nhi buông tay Lăng Mỵ Như, dưới sự trợ giúp của Đại Hắc liền ngồi vào xe ngựa. Nàng vừa lên xe, Lưu Lê liền đuổi theo sát, trực tiếp đem Lăng Mỵ Như không nhìn tới.
Xe ngựa đợi Tần Hạo đi lên thì lên đường, sau khi tới Ôn Hương lâu, dặn dò Lưu Lê mấy câu, cũng nói cho nàng biết buổi tối sẽ phái Đại Hắc tới đây đón nàng. Lưu Lê vẫn không rõ âm thanh thở dài của Trọng Yên Nhi trước khi lên xe ngựa là thế nào, trở lại gian phòng nàng đột nhiên ôm lấy Trọng Yên Nhi, ở bên tai nàng ấy nói khẽ: "Yên Nhi, có lời gì đừng để trong lòng, đừng giấu ta, được không? Ta cùng Lăng Mỵ Như kia nửa điểm liên quan cũng không có, nàng tin tưởng ta được không?"
"Lê, ta không có không tin nàng. Chẳng qua là hôm nay nhìn ánh mắt Lăng Mỵ Như nhìn nàng liền biết nàng ta thật sự ái mộ nàng. Ta thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng, có khi cảm thấy trong nàng nếu như đã sớm không chỉ có mình ta, cho dù nhiều hơn nữa thì có làm sao chứ? Có khi bị tâm tư nữ nhi bắt đầu quấy phá, vô cùng ghen tuông. Nhưng mà, Yên Nhi hôm nay chỉ muốn cởi mở một chút, chỉ cần các nàng ấy đều đối tối với nàng, chỉ cần trong lòng nàng cũng có Yên Nhi, ta làm sao lại ghen được nữa đây?"
"Đứa ngốc này, Lăng Mỵ Như kia bất quá chỉ là đang diễn trò mà thôi. Không biết nên nói thế nào đây, có tài đức gì mới có thể có nàng? Tin tưởng ta, ta sẽ quý trọng mỗi người. Đúng rồi, tối nay dạ tiệc tại Lương vương phủ, nàng có muốn đi cùng hay không?" Lưu Lê hôn lấy mấy cái trên trán của nàng, có mấy lời không tiện nói ra, sợ để cho Trọng Yên Nhi lo lắng.
"Không được, Lương vương mở tiệc chiêu đãi chính là mời nàng và Vũ vương, ta nếu đi theo sợ rằng sẽ làm Lương vương không vui. Huống chi những ngày qua cũng là nàng đi chung với tỷ tỷ, ta cũng mốn thời dịp tối nay nàng đi dự tiệc muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện đây." Trọng Yên Nhi khanh khách nở nụ cười, thân thể mềm mại dựa vào ngực của Lưu Lê, tùy ý để tay nàng ấy không an phận làm loạn trên người nàng.
"Ta nào có đi cùng nàng ta!? Là nàng ta hành hạ ta mới đúng!" Lưu Lê rất ủy khuất mà nói, mấy ngày nay nàng bị Đoàn Can Linh hành hạ làm nàng ta tự đắc không thôi, nếu nói người đau khổ không nói nên lời thì chính là Lưu Lê nàng thôi.
"Vậy được rồi, tỷ tỷ hành hạ nàng, nàng không phải đang hành hạ ta sao? Đi yến hội ở chỗ Lương vương chớ nên hàm hồ, mấy ngày trước y phục ta thay nàng đặt may, hôm nay đã đưa đến, không bằng mặc nó đi." Trọng Yên Nhi thở hổn hển rời khỏi ngực Lưu Lê, từ trong tủ treo y phục lấy ra bộ y phục vừa mới đặt may đưa cho Lưu Lê. Gấm áo màu tím nhạt, làm cho Lưu Lê lộ ra thêm vẻ tuấn mỹ bất phàm. Một lần nữa giúp Lưu Lê sửa sang lại dây cột tóc, Trọng Yên Nhi nở ra nụ cười thỏa mãn, Lê của nàng, bất kể thế nào cũng đều chói mắt như vậy.
----------HẾT CHƯƠNG 46--------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất