Chương 73: Hồi kinh thành
"Thần khởi tấu vạn tuế, toàn bộ chuyện Lương đô đã tra rõ. Lâm Viễn Hầu chiếm riêng lương bổng chẩn tai, ỷ vào ý tứ hắn là Hầu gia mà cường đoạt dân nữ. Ngoài điều đó ra, Lâm Viễn Hầu còn tự tạo long bào thánh chỉ, mật mưu tạo phản." Trong thượng thư phòng, Tô Vận Hàm cùng Từ Phong quỳ trước mặt Minh Tắc đế. Từ Phong cầm trong tay thánh chỉ giả cùng long bào tự tưaoj mang tới từ chỗ đó của Lâm Viễn Hầu. còn có một tờ thư tội trạng.
Mới vừa về từ Lương đô, Tô Vận Hàm lại không chịu hồi phủ nghỉ ngơi, chỉnh lại dung trang. Trực tiếp theo Từ Phong cùng tiến vào hoàng cung, quỳ ngoài thượng thư phòng thỉnh cầu triệu kiến. May lúc đó Minh Tắc đế ở ngay trong thượng thư phòng, cũng may Minh Tắc đế đang lúc tâm tình không tệ triệu kiến họ. Chỉ là lúc hắn thấy long bào Từ Phong nâng trong tay, mắt mờ đục trợn thật lớn. Đồng thời trợn mắt cùng hắn, còn có Lương công công.
"Mật mưu... tạo phản!!!" Minh Tắc đế vỗ xuống bàn cái đùng, làm người ở đó sợ nảy người. Hắn đi tới trước mặt Từ Phong gạt thánh chỉ giả cùng long bào trong tay y xuống đất, phẫn nộ nói: "Trẫm mới là chân long thiên tử! Dựa vào hắn một Lâm Viễn Hầu đã muốn có giang sơn của trẫm?! Hắn quả thực chính là nằm mộng!!! Người đâu! Trẫm muốn đem hắn đi khảm!! Không, trẫm muốn đem hắn băm hắn thành vạn đoạn! Phàm là người có ý đồ mưu phản, bất kể là ai! Giết không tha!!!"
"Khởi tấu thánh thượng, Lâm Viễn Hầu tự biết tử tội, sợ tới phát bệnh tim. Lúc ở Lương đô đã... Bạo bệnh mà chết." Tô Vận Hàm cẩn thận bẩm cáo.
"Chết rồi?!" Lương công công vốn đứng cạnh long ỷ thực lấy làm kinh hãi, lập tức nheo mắt lại đánh giá Tô Vận Hàm một phen lại một lần nữa. Hắn không ngờ tới, hắn thực sự không ngờ tới, Tô Vận Hàm hành động bất ngờ chiếu hắn một quân như vậy. Những chuyện kia của Lâm Viễn Hầu hắn đều biết rõ, sở dĩ hắn tuyển chọn để Tô Vận Hàm đi Lương đô điều tra lương bổng chẩn tai, chính là coi y thành người bên mình, muốn y đi lướt qua mà thôi (~ cưỡi ngựa xem hoa). Không nghĩ tới, chẳng những y không có đi lướt qua, trái lại xốc hết nội tình của Lâm Viễn Hầu ra. Hiện giờ nói Lâm Viễn Hầu phát bệnh tim bạo bệnh mà chết? Đây quả thực là nói láo hoàn toàn, thân thể Lâm Viễn Hầu cường tráng vô cùng, sao lại tuỳ tuỳ tiện tiện bạo bệnh mà chết. Lại nói coi như những chuyện này bị vạch trần ra, chỉ cần hắn bị Tô Vận Hàm áp về kinh thành, mình cũng có thể đảm bảo tính mệnh hắn. Nhìn thánh chỉ giả bị gạt xuống đất, trong mắt Lương công công lộ ra một tia âm ngoan, tựa hồ còn thiếu một thứ vô cùng trọng yếu thì phải.
"Chết là tốt! Chết là tốt!!!" Minh Tắc đế vừa nghe Lâm Viễn Hầu bạo bệnh mà chết, lúc này ngửa đầu cười to ngồi lại long ỷ. Đóng cái bụp lên tấu chiết trải trên thư án, hơi hơi ngửa đầu về phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Từ khanh gia cùng Tô khanh gia vì trẫm trừ mầm hoạ lớn, ngươi nói trẫm nên ban thưởng gì cho họ đây?"
"Hoàng thượng thánh minh, bọn họ đã ở cao quan nhất phẩm, thực không thích hợp lại thăng quan tiến tước. Chi bằng liền tuỳ tiện thưởng một hai cái trân bảo nọ phiên bang (nước ngoài) tiến cống tới cho họ, cũng coi như ngài hậu ái với họ." Lương công công nhỏ giọng hồi đáp bên tai Minh Tắc, khoé miệng giương lên ý cười a dua.
"Được được được, liền làm theo ngươi nói." Minh Tắc đế cười gật gật đầu, chỉ vào Tô Vận Hàm cùng Từ Phong nói: "Các ngươi vì trẫm trừ hoạ hại lớn, trẫm liền ban tặng các ngươi hai pho phật ngọc mà phiên bang tiến cung. Thôi đi, trẫm cũng mệt rồi, các ngươi lui ra đi. Có điều, chuyện Lâm Viễn Hầu mưu phản liền kết thúc như vậy, trẫm không muốn lại nghe được trên triêu đường."
"Thần tuân chỉ." Tô Vận Hàm cùng Từ Phong liếc mắt nhìn nhau, điệu bộ nhất trí thối lui khỏi thượng thư phòng.
Rời khỏi hoàng cung, Từ Phong cùng Tô Vận Hàm đều thở phào nhẹ nhõm thật lớn. Đi tới lối rẽ phân đường ở nhai thị, Từ Phong vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, cười nói: "Thế nào? Ta đã nói hoàng thượng sẽ không trách ngươi đâu mà! Hiện giờ chúng ta thay hoàng thượng làm chuyện lớn như vậy, nhất định có thể khiến thánh thượng nhìn chúng ta bằng con mắt khác." . Chap mới luôn có tại ( TRUMtru yen.co m )
"Có thể đi." Tô Vận Hàm nhàn nhạt nói, vừa nãy ở thượng thư phòng, nàng rõ ràng chú ý tới âm ngoan loé qua nơi đáy mắt Lương công công. Nàng biết diễn trò giữa nàng cùng Lương công công đã kết thúc, nàng 'cô phụ' sự tín nhiệm của Lương công công, chỉ sợ không lâu Lương công công sẽ có cử động.
"Ai, ta nó Tô huynh đệ ngươi vẫn nên hài lòng chút nha! Ta sẽ không nhiều lời với ngươi, Nhưng nhi còn đang ở trong phủ chờ ta trở về đó! Có lời gì ngày khác chúng ta hẳn nói." Từ Phong không nhiều như Tô Vận Hàm, hắn chỉ biết nương tử cùng nhi tử mình đều ở trong phủ đợi hắn về, nếu về trễ, chỉ sợ hắn lại bị Ngưng Nhi sinh khí nữa.
"Đã vậy, vậy chúng ta liền tự người hồi phủ đi." Tô Vận Hàm cười nói, sau khi cùng Từ Phong lại hàn huyên mấy câu thì phân đường mà đi, tự người hồi phủ.
Hồi Tô phủ, Hồ Linh Tiêu đã phân phó hạ nhân chuẩn bị xong nước tắm cho nàng. Thoát y phục ngồi vào trong dục dũng, Tô Vận Hàm nhắm mắt gối lên cạnh dục dũng, ngón tay mảnh mai điểm nhẹ lên hõm vai nàng, lo lắng trong lòng tạm thời được gác lại sau đầu. Có hạt nước bắn lên mặt Tô Vận Hàm, nàng chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một con bạch hồ thông thể tuyết bạch đang nằm sấp trên ngực nàng, một đôi mắt hắc lưu lưu tựa cười mà không cười nhìn nàng nói: "Ngốc tử, lại đang nghĩ gì vậy?" Bạch hồ mở miệng, là thanh âm Hồ Linh Tiêu không thể nghi ngờ.
"Không phải nàng nói đi hậu hoa viên thưởng hoa hay sao?" Tô Vận Hàm đưa tay ôm lấy bạch hồ mà Hồ Linh Tiêu hoá thành, vừa nãy lúc nàng để mình tự tắm rửa rõ ràng nói đi hậu hoa viên thưởng hoa, sao lại không tiếng không động chạy vào đây rồi. Có điều, Tô Vận Hàm nhìn bạch hồ trong lòng ngực cười lên, trường cảnh như này lại khiến nàng nhớ tới đoạn tháng ngày ở Tô Châu kia. Khi đó mình cũng ngồi trong dục dũng tắm rửa, mà Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ lại từ trong mộc bồn nhỏ thuộc về nàng nhảy vào dục dũng, liếm tới liếm lui xương quai xanh của mình, khiến mình cảm thấy vô cùng quái dị.
"Người ta nói đi hậu hoa viên thưởng hoa hồi nào chứ? Ngươi lạnh nhạt người ta nhiều ngày như vậy, còn không cho người ta cùng tắm với ngươi sao?!" Bạch hồ lắc đuôi hồ lông mao nhung nhung thả nó xuống nước kề sát bụng Tô Vận Hàm.
Tô Vận Hàm có loại xung động muốn đỡ trán, sao mình lại quên, hồ ly tinh của nàng khi không nói có là nhất, không có lý chuyển thành có lý. Này không, cũng vì ở Lương đô mấy ngày đều không cùng nàng ôn tồn thật tốt, liền nói mình lạnh nhạt nàng. Nhìn cặp mắt hồ ly kia, dù là hắc lưu lưu nhìn mình chằm chằm, cũng là tràn ngập oán niệm.
Ôm bạch hồ vào ngực thật tốt, tay Tô Vận hàm theo bụng bạch hồ chậm rãi dời xuống, trên mặt đều là ý cười ôn hoà: "Không phải chuyện Lâm Viễn Hầu nàng theo ta cùng tra sao? Ta có lạnh nhạt nàng hay không, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất."
"Ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu phát ra tiếng kêu oán trách, bỗng nhiên hoá thành hình người, không có một vật nhuyễn trong lòng ngực Tô Vận Hàm, tuỳ ý nước ấm trong dục dụng dâng lên chảy trên đất: "Rõ ràng ngươi đã lạnh nhạt người ta, những tối kia ngày ngày đều bận bịu xử lý chuyện Lâm Viễn Hầu, nào còn để ý người ta chứ!"
"Là lỗi của ta, vậy ta... hiện tại ta bồi thường cho nàng được chứ?" Tô Vận Hàm ôm nàng, cùng tay nàng mười ngón tương khấu.
"Vậy, ngươi nói xem ngươi định bồi thường người ta thế nào đây?" Hồ Linh Tiêu mị nhãn như tơ, ngón tay vòng vòng điểm điểm lên ngực Tô Vận Hàm, vươn đầu lưỡi ra liếm bên môi Tô Vận Hàm tựa như khiêu khích. Ý tứ này quá mức rõ ràng ra, không cần châu bảo, không cần kim ngân, chỉ cần giờ đây Tô Vận Hàm ngươi uy người ta no.
"Ngươi hồ ly tinh này." Tô Vận Hàm hơi nghiêng đầu, há miệng vừa vặn ngậm lấy đầu lưỡi vươn ra của Hồ Linh Tiêu, để nó ở lãnh địa của mình tuỳ ý câu dẫn cưu triền. Nước trong dục dũng dao động không ngừng, Tô Vận Hàm một tay cố định ở eo nàng, tay kia lại xoa trên ngực nàng, lúc niết lúc ấn, mãi tới khi nó từ từ sưng lên.
"Ân... Ngốc tử ngốc tử, người ta không muốn ở đây, trên giường, chúng ta lên giường được chứ?" Hồ Linh Tiêu ôm cổ Tô Vận Hàm, thân thể nàng là nhận ra Tô Vận Hàm, chỉ cần bị nàng đụng chạm, Hồ Linh Tiêu sẽ không kìm được mà than nhuyễn, không kìm được mà động tình, không kìm được muốn bị nàng giày vò.
Gật gật đầu, Tô Vận Hàm động tay ôm nàng từ trong dục dũng phóng tới trên giường. Sàng đan sạch sẽ bị thân thể ướt nhẹp của các nàng thấm ướt, Tô Vận Hàm chôn đầu thật sâu tại bộ ngực Hồ Linh Tiêu, dùng bàn tay ma sát trong cặp đùi nàng, mang đến cảm giác tê tê dại dại. Thân thể Hồ Linh Tiêu không ngừng vặn vẹo, cầm lấy tay mà Tô Vận Hàm chỉ điểm hoả chứ không diệt hoả, mang nó tiến vào thân thể mình. "Ngốc tử, nhanh chút đi... Ngươi nói, nói muốn bồi thường người ta, nhanh hơn chút nữa đi ân..." Nàng ôm cổ Tô Vận Hàm ưỡn thân thể mình, tiện cho ngón tay Tô Vận Hàm càng thêm tiến vào trong.
Theo tiết tấu tăng nhanh, hai chân Hồ Linh Tiêu kẹp chặt theo bản năng, căng thẳng qua đi thân thể nhu nhuyễn ở giường, không ngưng thở dốc: "Ngốc tử, còn muốn... người ta còn muốn. Đã nói muốn bồi thường, người ta còn muốn..."
"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm giúp nàng vén tóc sau tai, đang định tiếp tục bồi thường Hồ Linh Tiêu, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa có thứ tự quy tắc.
"Ai nha!" Đáng ghét!!! Lúc này còn gõ cửa! Hồ Linh Tiêu bất mãn la hạ nhân đứng ngoài cửa, chỉ là tiếng la này mang theo thở dốc cùng kiều mị thật sâu, khiến người ngoài cửa liền lập tức đoán ra hiện tại người trong phòng đang làm gì. Biết thì biết, hắn vẫn gõ lên cửa vài cái, cung kính nói: "Bẩm công tử phu nhân, Lương công công đến, hiện tại ngồi tại tiền sảnh rồi!"
"Lương công công?!" Tô Vận Hàm liếc nhìn Hồ Linh Tiêu còn đang bất mãn, bò dậy từ trên người nàng, nói với hạ nhân: "Biết rồi, ngươi đi tiền sảnh pha trà cho Lương công công, ta đây liền ra tới." Nói xong, Tô Vận Hàm đứng dậy lấy y phục từ trong quỹ tử ra mặc vào, quay đầu thấy Hồ Linh Tiêu tựa đầu giường u oán vô cùng nhìn nàng, chỉ đành lại ngồi ở mép giường, nói: "Lương công công tới đây, ta, không thể không gặp. Trước tiên nàng ở trong phòng đợi ta, ta đi một lúc liền về."
"Đáng ghét chết được! Còn nói muốn bồi thường người ta..."
"Đợi ta về, đợi ta về chúng ta lại... lại tiếp tục được không? Ta, đêm nay ta chắc chắn sẽ uy nàng no, vậy được chứ?" Tô Vận Hàm nghiêng người hôn xuống khoé môi Hồ Linh Tiêu, sau khi nàng gật đầu đáp ứng thì rời phòng, thẳng tới tiền sảnh.
Mới vừa về từ Lương đô, Tô Vận Hàm lại không chịu hồi phủ nghỉ ngơi, chỉnh lại dung trang. Trực tiếp theo Từ Phong cùng tiến vào hoàng cung, quỳ ngoài thượng thư phòng thỉnh cầu triệu kiến. May lúc đó Minh Tắc đế ở ngay trong thượng thư phòng, cũng may Minh Tắc đế đang lúc tâm tình không tệ triệu kiến họ. Chỉ là lúc hắn thấy long bào Từ Phong nâng trong tay, mắt mờ đục trợn thật lớn. Đồng thời trợn mắt cùng hắn, còn có Lương công công.
"Mật mưu... tạo phản!!!" Minh Tắc đế vỗ xuống bàn cái đùng, làm người ở đó sợ nảy người. Hắn đi tới trước mặt Từ Phong gạt thánh chỉ giả cùng long bào trong tay y xuống đất, phẫn nộ nói: "Trẫm mới là chân long thiên tử! Dựa vào hắn một Lâm Viễn Hầu đã muốn có giang sơn của trẫm?! Hắn quả thực chính là nằm mộng!!! Người đâu! Trẫm muốn đem hắn đi khảm!! Không, trẫm muốn đem hắn băm hắn thành vạn đoạn! Phàm là người có ý đồ mưu phản, bất kể là ai! Giết không tha!!!"
"Khởi tấu thánh thượng, Lâm Viễn Hầu tự biết tử tội, sợ tới phát bệnh tim. Lúc ở Lương đô đã... Bạo bệnh mà chết." Tô Vận Hàm cẩn thận bẩm cáo.
"Chết rồi?!" Lương công công vốn đứng cạnh long ỷ thực lấy làm kinh hãi, lập tức nheo mắt lại đánh giá Tô Vận Hàm một phen lại một lần nữa. Hắn không ngờ tới, hắn thực sự không ngờ tới, Tô Vận Hàm hành động bất ngờ chiếu hắn một quân như vậy. Những chuyện kia của Lâm Viễn Hầu hắn đều biết rõ, sở dĩ hắn tuyển chọn để Tô Vận Hàm đi Lương đô điều tra lương bổng chẩn tai, chính là coi y thành người bên mình, muốn y đi lướt qua mà thôi (~ cưỡi ngựa xem hoa). Không nghĩ tới, chẳng những y không có đi lướt qua, trái lại xốc hết nội tình của Lâm Viễn Hầu ra. Hiện giờ nói Lâm Viễn Hầu phát bệnh tim bạo bệnh mà chết? Đây quả thực là nói láo hoàn toàn, thân thể Lâm Viễn Hầu cường tráng vô cùng, sao lại tuỳ tuỳ tiện tiện bạo bệnh mà chết. Lại nói coi như những chuyện này bị vạch trần ra, chỉ cần hắn bị Tô Vận Hàm áp về kinh thành, mình cũng có thể đảm bảo tính mệnh hắn. Nhìn thánh chỉ giả bị gạt xuống đất, trong mắt Lương công công lộ ra một tia âm ngoan, tựa hồ còn thiếu một thứ vô cùng trọng yếu thì phải.
"Chết là tốt! Chết là tốt!!!" Minh Tắc đế vừa nghe Lâm Viễn Hầu bạo bệnh mà chết, lúc này ngửa đầu cười to ngồi lại long ỷ. Đóng cái bụp lên tấu chiết trải trên thư án, hơi hơi ngửa đầu về phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Từ khanh gia cùng Tô khanh gia vì trẫm trừ mầm hoạ lớn, ngươi nói trẫm nên ban thưởng gì cho họ đây?"
"Hoàng thượng thánh minh, bọn họ đã ở cao quan nhất phẩm, thực không thích hợp lại thăng quan tiến tước. Chi bằng liền tuỳ tiện thưởng một hai cái trân bảo nọ phiên bang (nước ngoài) tiến cống tới cho họ, cũng coi như ngài hậu ái với họ." Lương công công nhỏ giọng hồi đáp bên tai Minh Tắc, khoé miệng giương lên ý cười a dua.
"Được được được, liền làm theo ngươi nói." Minh Tắc đế cười gật gật đầu, chỉ vào Tô Vận Hàm cùng Từ Phong nói: "Các ngươi vì trẫm trừ hoạ hại lớn, trẫm liền ban tặng các ngươi hai pho phật ngọc mà phiên bang tiến cung. Thôi đi, trẫm cũng mệt rồi, các ngươi lui ra đi. Có điều, chuyện Lâm Viễn Hầu mưu phản liền kết thúc như vậy, trẫm không muốn lại nghe được trên triêu đường."
"Thần tuân chỉ." Tô Vận Hàm cùng Từ Phong liếc mắt nhìn nhau, điệu bộ nhất trí thối lui khỏi thượng thư phòng.
Rời khỏi hoàng cung, Từ Phong cùng Tô Vận Hàm đều thở phào nhẹ nhõm thật lớn. Đi tới lối rẽ phân đường ở nhai thị, Từ Phong vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, cười nói: "Thế nào? Ta đã nói hoàng thượng sẽ không trách ngươi đâu mà! Hiện giờ chúng ta thay hoàng thượng làm chuyện lớn như vậy, nhất định có thể khiến thánh thượng nhìn chúng ta bằng con mắt khác." . Chap mới luôn có tại ( TRUMtru yen.co m )
"Có thể đi." Tô Vận Hàm nhàn nhạt nói, vừa nãy ở thượng thư phòng, nàng rõ ràng chú ý tới âm ngoan loé qua nơi đáy mắt Lương công công. Nàng biết diễn trò giữa nàng cùng Lương công công đã kết thúc, nàng 'cô phụ' sự tín nhiệm của Lương công công, chỉ sợ không lâu Lương công công sẽ có cử động.
"Ai, ta nó Tô huynh đệ ngươi vẫn nên hài lòng chút nha! Ta sẽ không nhiều lời với ngươi, Nhưng nhi còn đang ở trong phủ chờ ta trở về đó! Có lời gì ngày khác chúng ta hẳn nói." Từ Phong không nhiều như Tô Vận Hàm, hắn chỉ biết nương tử cùng nhi tử mình đều ở trong phủ đợi hắn về, nếu về trễ, chỉ sợ hắn lại bị Ngưng Nhi sinh khí nữa.
"Đã vậy, vậy chúng ta liền tự người hồi phủ đi." Tô Vận Hàm cười nói, sau khi cùng Từ Phong lại hàn huyên mấy câu thì phân đường mà đi, tự người hồi phủ.
Hồi Tô phủ, Hồ Linh Tiêu đã phân phó hạ nhân chuẩn bị xong nước tắm cho nàng. Thoát y phục ngồi vào trong dục dũng, Tô Vận Hàm nhắm mắt gối lên cạnh dục dũng, ngón tay mảnh mai điểm nhẹ lên hõm vai nàng, lo lắng trong lòng tạm thời được gác lại sau đầu. Có hạt nước bắn lên mặt Tô Vận Hàm, nàng chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một con bạch hồ thông thể tuyết bạch đang nằm sấp trên ngực nàng, một đôi mắt hắc lưu lưu tựa cười mà không cười nhìn nàng nói: "Ngốc tử, lại đang nghĩ gì vậy?" Bạch hồ mở miệng, là thanh âm Hồ Linh Tiêu không thể nghi ngờ.
"Không phải nàng nói đi hậu hoa viên thưởng hoa hay sao?" Tô Vận Hàm đưa tay ôm lấy bạch hồ mà Hồ Linh Tiêu hoá thành, vừa nãy lúc nàng để mình tự tắm rửa rõ ràng nói đi hậu hoa viên thưởng hoa, sao lại không tiếng không động chạy vào đây rồi. Có điều, Tô Vận Hàm nhìn bạch hồ trong lòng ngực cười lên, trường cảnh như này lại khiến nàng nhớ tới đoạn tháng ngày ở Tô Châu kia. Khi đó mình cũng ngồi trong dục dũng tắm rửa, mà Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ lại từ trong mộc bồn nhỏ thuộc về nàng nhảy vào dục dũng, liếm tới liếm lui xương quai xanh của mình, khiến mình cảm thấy vô cùng quái dị.
"Người ta nói đi hậu hoa viên thưởng hoa hồi nào chứ? Ngươi lạnh nhạt người ta nhiều ngày như vậy, còn không cho người ta cùng tắm với ngươi sao?!" Bạch hồ lắc đuôi hồ lông mao nhung nhung thả nó xuống nước kề sát bụng Tô Vận Hàm.
Tô Vận Hàm có loại xung động muốn đỡ trán, sao mình lại quên, hồ ly tinh của nàng khi không nói có là nhất, không có lý chuyển thành có lý. Này không, cũng vì ở Lương đô mấy ngày đều không cùng nàng ôn tồn thật tốt, liền nói mình lạnh nhạt nàng. Nhìn cặp mắt hồ ly kia, dù là hắc lưu lưu nhìn mình chằm chằm, cũng là tràn ngập oán niệm.
Ôm bạch hồ vào ngực thật tốt, tay Tô Vận hàm theo bụng bạch hồ chậm rãi dời xuống, trên mặt đều là ý cười ôn hoà: "Không phải chuyện Lâm Viễn Hầu nàng theo ta cùng tra sao? Ta có lạnh nhạt nàng hay không, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất."
"Ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu phát ra tiếng kêu oán trách, bỗng nhiên hoá thành hình người, không có một vật nhuyễn trong lòng ngực Tô Vận Hàm, tuỳ ý nước ấm trong dục dụng dâng lên chảy trên đất: "Rõ ràng ngươi đã lạnh nhạt người ta, những tối kia ngày ngày đều bận bịu xử lý chuyện Lâm Viễn Hầu, nào còn để ý người ta chứ!"
"Là lỗi của ta, vậy ta... hiện tại ta bồi thường cho nàng được chứ?" Tô Vận Hàm ôm nàng, cùng tay nàng mười ngón tương khấu.
"Vậy, ngươi nói xem ngươi định bồi thường người ta thế nào đây?" Hồ Linh Tiêu mị nhãn như tơ, ngón tay vòng vòng điểm điểm lên ngực Tô Vận Hàm, vươn đầu lưỡi ra liếm bên môi Tô Vận Hàm tựa như khiêu khích. Ý tứ này quá mức rõ ràng ra, không cần châu bảo, không cần kim ngân, chỉ cần giờ đây Tô Vận Hàm ngươi uy người ta no.
"Ngươi hồ ly tinh này." Tô Vận Hàm hơi nghiêng đầu, há miệng vừa vặn ngậm lấy đầu lưỡi vươn ra của Hồ Linh Tiêu, để nó ở lãnh địa của mình tuỳ ý câu dẫn cưu triền. Nước trong dục dũng dao động không ngừng, Tô Vận Hàm một tay cố định ở eo nàng, tay kia lại xoa trên ngực nàng, lúc niết lúc ấn, mãi tới khi nó từ từ sưng lên.
"Ân... Ngốc tử ngốc tử, người ta không muốn ở đây, trên giường, chúng ta lên giường được chứ?" Hồ Linh Tiêu ôm cổ Tô Vận Hàm, thân thể nàng là nhận ra Tô Vận Hàm, chỉ cần bị nàng đụng chạm, Hồ Linh Tiêu sẽ không kìm được mà than nhuyễn, không kìm được mà động tình, không kìm được muốn bị nàng giày vò.
Gật gật đầu, Tô Vận Hàm động tay ôm nàng từ trong dục dũng phóng tới trên giường. Sàng đan sạch sẽ bị thân thể ướt nhẹp của các nàng thấm ướt, Tô Vận Hàm chôn đầu thật sâu tại bộ ngực Hồ Linh Tiêu, dùng bàn tay ma sát trong cặp đùi nàng, mang đến cảm giác tê tê dại dại. Thân thể Hồ Linh Tiêu không ngừng vặn vẹo, cầm lấy tay mà Tô Vận Hàm chỉ điểm hoả chứ không diệt hoả, mang nó tiến vào thân thể mình. "Ngốc tử, nhanh chút đi... Ngươi nói, nói muốn bồi thường người ta, nhanh hơn chút nữa đi ân..." Nàng ôm cổ Tô Vận Hàm ưỡn thân thể mình, tiện cho ngón tay Tô Vận Hàm càng thêm tiến vào trong.
Theo tiết tấu tăng nhanh, hai chân Hồ Linh Tiêu kẹp chặt theo bản năng, căng thẳng qua đi thân thể nhu nhuyễn ở giường, không ngưng thở dốc: "Ngốc tử, còn muốn... người ta còn muốn. Đã nói muốn bồi thường, người ta còn muốn..."
"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm giúp nàng vén tóc sau tai, đang định tiếp tục bồi thường Hồ Linh Tiêu, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa có thứ tự quy tắc.
"Ai nha!" Đáng ghét!!! Lúc này còn gõ cửa! Hồ Linh Tiêu bất mãn la hạ nhân đứng ngoài cửa, chỉ là tiếng la này mang theo thở dốc cùng kiều mị thật sâu, khiến người ngoài cửa liền lập tức đoán ra hiện tại người trong phòng đang làm gì. Biết thì biết, hắn vẫn gõ lên cửa vài cái, cung kính nói: "Bẩm công tử phu nhân, Lương công công đến, hiện tại ngồi tại tiền sảnh rồi!"
"Lương công công?!" Tô Vận Hàm liếc nhìn Hồ Linh Tiêu còn đang bất mãn, bò dậy từ trên người nàng, nói với hạ nhân: "Biết rồi, ngươi đi tiền sảnh pha trà cho Lương công công, ta đây liền ra tới." Nói xong, Tô Vận Hàm đứng dậy lấy y phục từ trong quỹ tử ra mặc vào, quay đầu thấy Hồ Linh Tiêu tựa đầu giường u oán vô cùng nhìn nàng, chỉ đành lại ngồi ở mép giường, nói: "Lương công công tới đây, ta, không thể không gặp. Trước tiên nàng ở trong phòng đợi ta, ta đi một lúc liền về."
"Đáng ghét chết được! Còn nói muốn bồi thường người ta..."
"Đợi ta về, đợi ta về chúng ta lại... lại tiếp tục được không? Ta, đêm nay ta chắc chắn sẽ uy nàng no, vậy được chứ?" Tô Vận Hàm nghiêng người hôn xuống khoé môi Hồ Linh Tiêu, sau khi nàng gật đầu đáp ứng thì rời phòng, thẳng tới tiền sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất