Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
Chương 60: Hướng đến của trái tim
Hai người dường như điên rồi. Lí trí bị lửa tình thiêu đốt đến thành tro tàn, chỉ còn lại khát vọng bản năng. Chu Tự Hành không nhớ cậu đã làm bao nhiêu lần. Tới khi trời sáng, Hạ Tập Thanh cuối cùng cũng bị rút cạn, ngủ thiếp đi. Chu Tự Hành cứ như vậy ôm anh thật chặt. Cậu sợ giây tiếp theo, người này sẽ biến mất ngay trước mắt mình.
Hóa ra cậu đã thương anh đến vậy.
Yêu đến mức tràn đầy mặc cảm, yêu đến mức mất đi chính mình.
Cậu ngủ không hề yên ổn. Mặc dù mấy hôm nay bận bịu công việc, mỗi ngày chỉ được ngủ 3- 4 giờ, rồi hôm qua lại lăn qua lăn lại suốt cả đêm, nhưng Chu Tự Hành cũng không thể chìm sâu vào giấc ngủ. Giống như một chiếc bè gỗ trôi nổi trên mặt biển, lung lay, nhấp nhô, không có cách nào cập bến.
Trong mộng đều là gương mặt của Hạ Tập Thanh: vẻ mặt khiêu khích, giảo hoạt, vẻ mặt yếu ớt, động tình. Mỗi biểu cảm đều chân thật như vậy nhưng lại mơ hồ, xa xôi khôn xiết.
Cuối cùng thì biến mất…
Hóa ra bè gỗ này không hướng về đại dương, mà trôi xuống thác nước. Dòng nước chảy xiết làm cậu không thể thở nổi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chìm vào dòng thác cuốn, rơi xuống vực sâu. Nước hồ lạnh như băng nhấn chìm cơ thể cậu.
Chu Tự Hành mở mắt ra, chập chạm đưa tay lên sờ khóe mắt, lành lạnh giống như nước hồ trong mộng.
Hạ Tập Thanh đang nằm bên cạnh, mặt đối mặt với cậu mà say ngủ. Chu Tự Hành vén những sợi tóc tán loạn trên má anh sang một bên, rồi khẽ khàng chạm vào khuôn mặt ấy, trái tim dần dần khôi phục nhịp đập bình thường.
Chu Tự Hành cứ như vậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh thật chăm chú, không chạm vào anh, cũng chẳng nói lời. Tầm mắt chầm chậm di chuyển, từ cặp lông mày tinh xảo đến sống mũi cao, thẳng. Cho dù mắt đang nhắm thì vẫn có thể nhìn thấy đường cong hai mí, còn cả nốt ruồi nho nhỏ trên chóp mũi nữa.
Cậu giật mình khi thoáng thấy vết bầm tím trên quai hàm anh, là dấu vết lưu lại vì bị cậu bóp. Chu Tự Hành nhẹ nhàng xốc chăn lên. Làn da trắng nõn chi chít những dấu vết hoan ái. Sườn cổ, xương quai xanh, trước ngực, thậm chí cả sau lưng, chỗ nào cũng lưu lại dấu hôn của cậu.
Bên sườn eo của Hạ Tập Thanh còn có vài vết bầm nho nhỏ do tối qua cậu bấu vào mà lưu lại. Cả một đêm mất kiểm soát khiến hai người vứt bỏ hết thảy lí trí và cấm kị. Chu Tự Hành nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Thời điểm gần kết thúc, cậu gần như không biết thế nào là nặng nhẹ, hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Chu Tự Hành kéo chăn lên, đắp lại chỉn chu cho anh. Cảm giác áy náy sắp nuốt trọn cậu. Cậu không nên làm thế, thật quá sai trái. Nhưng nhớ lại những lời Hạ Tập Thanh nói, rồi tưởng tượng rằng có một người anh thậm chí còn không biết tên sẽ thay cậu làm chuyện này, trái tim cậu lại nhói đau không ngừng. Cậu không hề muốn nổi giận, cũng từng muốn kiềm chế bản thân mình. Nhưng từ khi gặp được Hạ Tập Thanh, cậu đã điên mất rồi.
Vào thời điểm hai người đều sắp cạn kiệt sức lực, cậu chợt hy vọng thế giới sẽ bị hủy diệt ngay khoảnh khắc này. Ít nhất nếu như vậy, Hạ Tập Thanh sẽ không thể rời đi. Anh chỉ có thể chết cùng cậu.
Ý nghĩ thật đáng sợ.
Cậu ngập ngừng vươn tay ra, nắm lấy ngón tay Hạ Tập Thanh, ngón cái nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh.
Khi tỉnh lại, chắc anh sẽ tức giận mất vì anh là người kiêu ngạo thế cơ mà.
Có lẽ bọn họ sẽ chấm dứt tại đây.
[Chu Tự Hành, chúng ta có quan hệ gì chứ.]
[Ngay từ đầu không phải chỉ là chơi bời thôi sao.]
[Tôi chịu đựng cậu đủ rồi…]
Cậu không thể đoán được, lúc nói ra những lời này Hạ Tập Thanh đã mang theo tâm trạng gì. Nhưng cậu có thể thấu hiểu được cảm giác của những người đã từng trao trái tim cho anh. Chắc hẳn bọn họ cũng đều được nghe những lời này, có lẽ còn khó nghe và dứt khoát hơn.
Chu Tự Hành vươn ngón tay, chạm khẽ vào nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi Hạ Tập Thanh, rồi chầm chậm đến gần, in một nụ hôn lên trán anh.
Tại sao cậu lại mê luyến cái người tàn nhẫn này như vậy chứ?
***
Hạ Tập Thanh không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc tỉnh lại, đầu anh đau muốn chết, tầm nhìn cũng không sáng sủa như trong tưởng tượng. Nhận thức được cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại là duỗi tay ra sờ thử.
Không có ai khác, chỉ có mình anh.
Hạ Tập Thanh cảm thấy thật nực cười. Anh cười cợt sự chờ mong thừa thãi của chính mình. Vọng tưởng cái gì không biết. Không phải chỉ bị Chu Tự Hành “ngủ” thôi sao? giữa bọn họ, ngoại trừ quan hệ thể xác, thì còn có thể có khả năng gì chứ?
Trên người đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, giường và căn phòng này cũng không hỗn loạn như anh tưởng tượng. Thế nhưng Hạ Tập Thanh lại càng cảm thấy khổ sở. Liệu anh có nên biết ơn vì người “đè” anh hôm qua là Chu Tự Hành? Ít nhất, bằng lòng tốt của mình, cậu sẽ đối xử với anh đủ dịu dàng, săn sóc, để anh không đến mức quá chật vật.
Cổ họng khát khô như sắp bốc cháy. Anh định chống người dậy thì phát hiện cả người đau nhức, rã rời. Cúi đầu nhìn chính mình, trên ngực là một mảng lớn dấu hôn xanh xanh tím tím. Hạ Tập Thanh gần như không dám nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua. Chu Tự Hành cứ như biến thành một người khác.
Cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
[Anh chỉ có mình tôi thôi.]
Sao có thể chứ? Chỉ cần anh muốn, anh sẽ có thật nhiều, thật nhiều người.
Rất nhiều, rất nhiều. Nhiều không đếm xuể.
Đầu càng lúc càng đau. Anh muốn về nhà. Chiếc giường này tràn ngập mùi hương của Chu Tự Hành, làm anh choáng váng không thôi. Cố nhịn đau ngồi dậy, hai đùi của Hạ Tập Thanh đều run rẩy.
Không thể tin được. Hạ Tập Thanh anh thế mà lại bị đàn ông “đè”, hơn nữa còn là cầu xin để bị “đè”. Lòng tự trọng bị nghiền nát làm anh không dám nhớ lại chi tiết đêm qua. Anh của lúc đó chính là một tên phế vật dễ dãi.
Ngồi một lúc lâu, chờ đến khi tâm trạng dần trở lại bình thường, Hạ Tập Thanh mới vịn tường đi xuống tầng. Mỗi bước đều gian nan, vất vả, đùi run rẩy dữ dội, trong lòng thầm mắng cậu.
Cmn, Chu Tự Hành cũng quá mạnh bạo rồi đấy. Thanh niên trẻ tuổi mới đôi mươi, vừa “làm” một cái là như không muốn sống.
Anh đã hoàn toàn quên mất, đêm qua, người không muốn sống thực tế lại chính là anh. Quấn lấy đòi “làm” không ngừng cũng là anh.
Nói là không chờ mong, nhưng lúc xuống tầng, Chu Tự Hành vẫn nghĩ, nhỡ may Chu Tự Hành ở dưới nhà thì làm sao bây giờ. Nhỡ may cậu đang ngồi trên sô pha thì sao. Anh phải xốc lại tinh thần, không thể giống như một tên nhóc ngây thơ vừa bị cưỡng gian được. Phải khí phách lên, cứ coi như đổi khẩu vị một lần thôi.
Thế nhưng Chu Tự Hành không ở dưới tầng. Hạ Tập Thanh chỉ nhìn thấy trên sô pha có bộ quần áo của anh được gấp sẵn và một cốc sữa bò đã nguội lạnh.
Người ta là đại minh tinh mà, làm đến trình độ này đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Cũng chỉ có người hiền lành như Chu Tự Hành mới có thể có chừng mực như thế này. Thấy đủ rồi thì đi.
Rửa mặt qua loa rồi ném hết đồ vừa dùng vào thùng rác, Hạ Tập Thanh vịn tường ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống ghế sô pha. Lần này đến một tờ giấy cũng không có. Anh có thể hiểu được. Dù sao trước đây Chu Tự Hành cũng không thích đàn ông, có lẽ thử qua một lần rồi thì thấy vẫn không thể chấp nhận được.
Anh chậm chạp thay quần áo. Quần áo này hình như đều đã được giặt sạch, chỉ còn lại hương bưởi của bột giặt.
Cổ họng khô khốc và khản đặc, Hạ Tập Thanh vắt áo ngủ lên tay vịn sô pha, cầm cốc sữa bò lên uống một ngụm. Sau đó đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Sao lòng lại thấy tủi thân đến vậy?
Chính Hạ Tập Thanh cũng chưa hề phát hiện. Nếu là trước đây, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm nhất định sẽ là giết chết tên xúc vật không muốn sống này. Nhưng hiện giờ trong đầu anh chỉ còn có Chu Tự Hành. Vừa muốn biết cậu đã đi đâu, vừa không muốn suy nghĩ về cậu.
Eo đau đến mức không thể cúi người. Anh chỉ có thể ngồi ở bậc cửa thay giày. Nhìn đôi dép bông vừa khít với bàn chân mình, lòng Hạ Tập Thanh lại càng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi chứa đầy dấu vết sinh hoạt của Chu Tự Hành. Anh muốn đi uống rượu, rồi vui vẻ sảng khoái mà đi tìm, đi tìm người khác…
Bỗng nhiên trong đầu anh hiện lên gương mặt tức giận của Chu Tự Hành.
Hạ Tập Thanh hãi hùng mà đặt tay lên tay nắm cửa. Còn chưa xoay, cửa đã được mở ra bên ngoài. Anh giật mình hoảng hốt, người đứng trước cửa không phải Chu Tự Hành thì là ai?
Cậu mặc một cây đen. Áo thun đen với quần jean đen. Mũ lưỡi trai đen và khẩu trang đen. Cánh tay phải còn đeo một chiếc bảo vệ tay màu đen, thườn đeo lúc chơi bóng rổ. Có lẽ do tone màu này, mà hôm nay trông cậu thật lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất tàn bạo.
Chu Tự Hành đang xách hai cái túi đầy ụ đồ. Rõ ràng là cậu không hề ngờ được sẽ gặp anh đúng lúc như vậy. Ánh mắt sáng lên một giây rồi lại ảm đạm xuống khi thấy Hạ Tập Thanh đã mặc quần áo chỉnh tề.
Chu Tự Hành không tháo khẩu trang ra, cúi đầu buồn bã nói: “Ở lại ăn một bữa cơm rồi đi, làm xong nhanh thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng Chu Tự Hành cũng không tiện tay đóng cửa lại, khiến cho cánh cửa cứ mở toang như thế. Nếu Hạ Tập Thanh muốn rời đi, cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Thấy cậu cứ như vậy mà xách đồ đi vào, Hạ Tập Thanh sững sờ tại chỗ trong chốc lát.
Hóa ra là đến siêu thị?
Đứng ở đây thì không hay mà đi vào cũng không ổn, đi thẳng về nhà thì có vẻ lại càng không xong. Hạ Tập Thanh đứng trước cửa, nghe tiếng Chu Tự Hành sắp xếp lại đồ mua về, không biết thất thần kiểu gì mà với tay đóng cửa lại.
“Thình” một tiếng, đến chính Hạ Tập Thanh còn giật nảy cả mình, hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh thong thả quay trở lại phòng khách, giả bộ rằng mình không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đang định ngồi xuống thì Chu Tự Hành bỗng đi tới, trong tay đang cầm thứ gì đó.
“Sao thế?” Không mở miệng thì không sao, vừa nói một cậu Hạ Tập Thanh đã biết, giọng của anh phế cmn rồi.
Chu Tự Hành vòng ra sau lưng anh, tự tiện kéo hết áo sơ mi mà Hạ Tập Thanh đã sơ vin vào trong quần ra.
“Này! Cậu làm gì…”
Hai miếng thuốc dán được dán lên eo. Hạ Tập Thanh quay đầu lại nhìn thì Chu Tự Hành đã buông áo anh xuống.
“Anh uống sữa à?” Chu Tự Hành nhíu mày. Cậu đi ra ngoài lâu như vậy, sữa chắc chắn đã lạnh rồi. Xét theo cái tính lười biếng Chu Tự Hành, chắc chắn anh cứ để lạnh như thế mà uống.
Hạ Tập Thanh lại hiểu sai ý cậu, hối hận rằng đáng lẽ không nên uống cốc sữa cậu để lại, thế là mạnh miệng nói: “Không hề.”
“Phải không?” Chu Tự Hành đưa ngón tay lên, lau viền sữa quanh môi anh, rồi chẳng nói chẳng rằng đi vào bếp. Vừa nói dối đã bị vạch trần, Hạ Tập Thanh bối rối đưa tay lên lau môi liên tục, nhịp tim cũng trở nên gấp gáp.
Không hiểu tại sao, anh cảm thấy Chu Tự Hành có chỗ nào đó không đúng lắm.
Miếng dán bắt đầu có tác dụng, hông hơi nóng nóng. Hạ Tập Thanh đang định đi vào phòng bếp thì di động tự dưng rung lên. Vừa mở Wechat ra thì thấy có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là chữ “Kha” được xếp bằng que diêm. Trong ấn tượng của Hạ Tập Thanh, anh chẳng quen ai có tên là “Kha” cả.
Trong lúc anh không để ý, di động có mấy cuộc gọi nhỡ. Trong đó có Hạ Tu Trạch, còn có cả Hứa Kỳ Sâm, nhưng hai tên này chỉ gọi 1, 2 cuộc mà thôi, còn có một dãy số không tên gọi tới những 4, 5 cuộc.
Anh xem xét dãy số một lát, rồi lại chuyển qua nhìn nhìn lời mời kết bạn trên Wechat.
Quả nhiên là cũng một số. Người này là ai vậy chứ, sao cứ tìm anh vậy?
Hạ Tập Thanh lười phải nghĩ nhiều, thả lại di động vào trong túi rồi đi vào phòng bếp. Ngồi xuống chiếc bàn ăn nho nhỏ, tầm mắt anh lại dính vào đóa hồng giấy kia.
Chúng không phải là hoa hồng thật, không hề có sự sống, cũng vĩnh viễn sẽ không biến mất và khô héo.
Vĩnh viễn ở trong lòng cậu, nở hoa thật xinh đẹp.
Anh tự nhiên đứng lên, nói với Chu Tự Hành trong gian bếp: “Giờ tôi không muốn ăn nữa, đi đây.”
Chu Tự Hành đi ra, đứng ở giữa cửa. Kì lạ là cậu vẫn luôn đeo khẩu trang, giọng nói lạnh hơn hắn so với vừa nãy.
“Anh đã mê man hai ngày rồi, phải ăn chút gì đó.”
Liên quan gì đến cậu chứ? Hạ Tập Thanh cau mày, miệng há ra nhưng chưa nói thành câu. Những lời này quá khó nghe, tỉnh táo rồi mà còn nói vậy thì thật ngớ ngẩn. Dáng vẻ của Chu Tự Hành là kiên quyết sẽ không để anh đi, khiến cho Hạ Tập Thanh cũng chả còn cách nào.
Anh ngồi lại xuống bàn ăn, lấy di động ra thì thấy tin nhắn của Nguyễn Hiểu.
[Nguyễn Hiểu: Tập Thanh, anh tỉnh chưa? Có sao không?]
[Nguyễn Hiểu: Cơ thể anh không sao chứ? Bọn tôi rất lo cho anh.]
[Nguyễn Hiểu: À thì, cùng tôi cứu anh còn có một người nữa, cậu ấy là bạn từ nhỏ với Chu Tự Hành. Cậu ấy tìm anh có chút việc, anh chấp nhận lời mời trên Wechat của cậu ấy đi.]
Hóa ra là thanh niên tối đó vẫn luôn nhìn chằm chằm anh. Hạ Tập Thanh vừa chấp nhận, đối phương đã lanh lẹ gửi tin nhắn tới.
[Triệu Kha: Hạ Tập Thanh, anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ?]
[Hạ Tập Thanh: Không sao cả, cảm ơn hôm đó cậu đã hỗ trợ.]
[Triệu Kha: Không có gì đâu. Hành Hành đâu rồi? Anh có gặp nó không? Nó có liên lạc với anh không?]
Hành Hành? Gọi nhau thân mật quá nhỉ. Trước thì có chị gái mối tình đầu, sau thì có bạn nam trúc mã, thời thơ ấu của Chu Tự Hành đúng thật phong phú.
Hạ Tập Thanh cầm di động, thảnh thơi đi vào phòng bếp, dựa vào khung cửa chụp một tấm bóng lưng của Chu Tự Hành, rồi gửi cho hắn.
Không bao lâu sau, Triệu Kha đang ở nhà, hồi hộp, nôn nóng chờ tin thì nhận được ảnh chụp Hạ Tập Thanht gửi qua.
[Hạ Tập Thanh: Hành Hành nhà cậu đang làm bữa tối cho tôi.]
Đây là thể loại công kích bằng cẩu lương gì chứ! Triệu Kha nhắn mặt, tui là đồng minh phe anh mà! Thôi kệ đi, cậu phải cap lịch sử trò chuyện lại gửi cho Nguyễn Hiểu. CP có đường thì phải chia sẻ cùng nhau.
Hạ Tập Thanh cảm thấy không còn gì để nói. Nếu muốn tìm Chu Tự Hành thì sao không tự đi tìm cậu đi, rõ ràng thân quen đến mức gọi là “Hành Hành” còn gì. Nghĩ như vậy khiến anh bỗng không vui vẻ nổi, thoát ra khỏi giao diện khung chat, đúng lúc thấy phía dưới là khung chat với Chu Tự Hành.
Không nhịn được mà click vào ảnh đại diện của cậu, chính là bông hồng được gấp bằng khăn giấy đó.
Cảm xúc không vui như một vòng tuần hoàn ác tính. Hạ Tập Thanh dứt khoát đóng Wechat lại, mắt không thấy, tâm không phiền. Anh ngồi lại vào bàn ăn, rút tấm vải lót màu xanh nước biển bên dưới bộ đồ ăn rồi chùm nó lên lọ hồng giấy.
Chu Tự Hành bê đĩa mì Ý ra, liếc mắt thấy lọ hoa đã bị che mất. Cậu đặt phần của Hạ Tập Thanh trước mặt anh, còn phần của mình thì đặt xuống phía đối diện, sau đó vén tấm vải ra khỏi lọ hoa.
Hạ Tập Thanh đang định bùng nổ thì thấy Chu Tự Hành rút bó hoa kia lên, chẳng nói chẳng rằng ném thẳng vào thùng rác cạnh bàn. Anh ngơ ngác nhìn Chu Tự Hành, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ làm thế.
“Này…cậu đang làm gì vậy…”
Chu Tự Hành quay lại phòng bếp, bê salad và nước trái cây ra, rồi mới ngồi xuống.
“Anh không thích thì vứt đi thôi.”
Thế nhưng không phải là cậu rất, rất thích nó sao? Hạ Tập Thanh không đoán nổi tâm tư của Chu Tự Hành. Chẳng phải hoa này có ý nghĩa đặc biệt với cậu sao?
“Bó hoa này hẳn phải thuê người gấp, còn cả ảnh đại diện của cậu nữa, cậu để tâm tới nó như vậy, ném đi làm gì.” Hạ Tập Thanh đang chuẩn bị nhặt bó hồng lên thì bị Chu Tự Hành ngăn lại.
“Nó là do tôi tự gấp. Nhưng hiện tại thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Vì sao chứ? Hạ Tập Thanh không rõ nguyên do đành xấu hổ ngồi lại bàn. Anh không biết rằng, Chu Tự Hành vẫn luôn nhớ rõ tất cả những lời anh nói đêm hôm đó, bao gồm cả câu “Cậu phải nhớ rõ, tôi là ai.”
Ngay lúc đó cậu đã hiểu ra, Hạ Tập Thanh lầm tưởng rằng cậu coi anh thành thế thân của cô gái kia. Tuy rằng rất đáng khinh, nhưng cậu thật sự đã thay lòng đổi dạ. Trong lòng lúc này chỉ có mình Hạ Tập Thanh. Dù cậu không có dũng khí nói ra, nhưng cũng không thể để Hạ Tập Thanh cứ hiểu lầm như vậy được.
“Ăn cơm thôi. Chắc anh đói lắm rồi.”
Hạ Tập Thanh thấy cậu vẫn luôn cúi gằm mặt: “Sao cậu vẫn còn đeo khẩu trang với đội mũ thế, không che thì sẽ thấy không tự nhiên à?” Để làm dịu bầu không khí xấu hổ này, Hạ Tập Thanh thậm chí còn tự mở miệng nói đùa trước: “Không phải cậu thấy xấu hổ chứ? Aiz, rốt cuộc là cậu đè tôi hay tôi đè cậu hả? Tôi còn chưa ngại, cậu lại ngại gì.”
Chu Tự Hành tháo khẩu trang ra, nhưng vẫn cúi đầu.
“Hay là cậu cảm thấy có lỗi với tôi?” giọng Hạ Tập Thanh hơi ngập ngừng. Có gì mà phải xin lỗi chứ. Mặc dù chuyện xảy ra trái ngược với mong đợi của anh, nhưng dù sao cũng là do chính miệng anh đồng ý rồi Chu Tự Hành mới làm.
Anh cười gượng vài tiếng, rồi ra vẻ rộng rãi: “Đừng cho rằng tôi với cô gái gì đấy của cậu giống nhau chứ. Tuy bị bỏ thuốc, nhưng cũng đều là cậu tình tôi nguyện. Hơn nữa cậu cũng chỉ muốn giúp tôi thôi. Dù tôi có cặn bã đến mức nào thì cũng không thể không biết lí lẽ được.”
“Đã thế đều là đàn ông với nhau, tôi cũng sẽ không chĩa súng vào bắt cậu chịu trách nhiệm với tôi đâu.”
Anh dùng dĩa cuộn cuộn mì Ý: “Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì lần sau để tôi “làm” đi. Dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng là như thế mà.”
Đúng thế. Vốn dĩ chỉ là loại quan hệ đó. Nói ra thật dễ dàng.
Mới bị “đè” một lần mà đã ngượng ngùng, xoắn xít thì đúng không phải phong cách của Hạ Tập Thanh anh.
Rốt cuộc Chu Tự Hành cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới vành nón cực kì phức tạp. Dường như cậu muốn nói gì, nhưng cuối cũng vẫn không nói gì cả.
Lúc này Hạ Tập Thanh mới phát hiện khóe miệng cậu bị rách, rõ ràng vết thương do đánh nhau mà thành: “Này, mặt cậu bị sao thế?”
Chu Tự Hành không trả lời mà chỉ thoáng nhìn đồng hồ, cúi đầu nói: “Anh ăn trước đi, ăn nhiều một chút.”
Nói rồi cậu đứng lên, lấy cái túi đầy ụ đồ vừa mua đặt lên ghế, sau đó lôi hết cái này đến cái khác từ trong túi ra: “Cái này là thuốc làm tiêu bầm, mỗi ngày bôi hai lần. Còn cái này là thuốc mỡ giảm viêm tiêu sưng, dùng cho phía dưới. Tôi đã bôi giúp anh rồi, hai ngày tới anh phải tự bôi đấy.”
“Thuốc của tên khốn kia có tác dụng phụ. Anh ngủ li bì suốt hai ngày. Hai hôm nay anh chưa ăn gì cả, dạ dày chắc chắn sẽ không khỏe, đống này đều là vitamin và dịch dinh dưỡng, anh mang về uống. Tôi biết nói anh sẽ anh không chịu nghe, nhưng tôi vẫn phải nói. Hai ngày tới anh không được ăn cay, lại càng không được hút thuốc với uống rượu. Tôi không chắc tác dụng có thuốc đã hết hẳn chưa, hay còn tiềm ẩn tác dụng phụ. Anh đừng không chịu quan tâm để cơ thể của mình.”
Cậu blabla một đống lời, việc gì cũng dặn dò từng chút một, giống như định đi xa vậy. Hạ Tập Thanh hơi bối rối: “Tôi ngủ tận hai ngày à…Tôi nhớ còn mấy ngày nữa là khởi động máy rồi, giờ cậu định đi đâu sao?” Tầm mắt anh liếc sang bàn tay của Chu Tự Hành, trông thấy đốt ngón tay cậu cũng toàn là vết thương: “Với cả rốt cuộc là cậu đã làm cái quái gì vậy?”
“Không có gì quan trọng đâu.” Chu Tự Hành đẩy canh bí đỏ ninh đến trước mặt Hạ Tập Thanh, cứng nhắc đổi chủ đề: “Đúng rồi, tôi nghe đạo diễn Côn nói anh đã quyết định sẽ vào đoàn. Nếu ý định của anh không thay đổi thì chúng ta sẽ gặp nhau ở đoàn phim.”
“Gặp ở đoàn phim?” Hạ Tập Thanh nhăn mày: “Hai ngày tới cậu đi đâu?”
“Hai hôm tới công việc của tôi rất bận rộn, phải bay đi bay về, có lẽ sẽ không thể về nhà.” Chu Tự Hành qua loa ăn vài dĩa mì. Hạ Tập Thanh phát hiện tư thế cầm dĩa của cậu rất không ổn.
“Thế à? Vậy mấy ngày tới cậu sẽ không về đúng không?”
Chu Tự Hành ngước mắt lên nhìn anh, tưởng rằng anh không tin lời mình nói nên lấy chìa khóa ra, đẩy sang phía anh: “Nếu anh cần gì thì cứ cầm mà dùng.”
“Tôi có thể cần gì chứ. Nói cứ như tôi không có nhà vậy.” Hạ Tập Thanh cười cười, cúi đầu ăn mì. Chu Tự Hành “ừ” một tiếng, không ăn được bao nhiêu đã đi vào phòng bếp. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Tiếng chuông di động chợt vang lên. Lại là dãy số lạ kia. Anh bắt máy rồi hỏi: “Triệu Kha?”
“Đúng đúng, tôi là Triệu Kha. Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi hả? Tự Hành giờ vẫn còn ở chỗ anh chứ?”
Hạ Tập Thanh ăn xong miếng mì cuối cùng: “Nói đúng ra thì là tôi ở chỗ cậu ấy.”
“Được, được, được, hiện giờ nó không sao chứ? Có bị thương không?”
“Cậu quan tâm cậu ấy vậy sao không tự gọi điện thoại mà hỏi?” Hạ Tập Thanh mất kiên nhẫn dựa vào ghế, giọng khàn khàn.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia đã sốt ruột lắm rồi: “Nếu tôi gọi được cho nó thì còn phải tìm anh sao? Mẹ nó, làm tôi sợ chết đi được, còn nó thì một mình chạy đến chỗ Ngụy Mân, dần thằng ý một trận, đánh đến mức nhập viện luôn. ĐM, nếu không phải anh nó xử lý chuyện này, giúp nó giải quyết mấy lời nói ra nói vào thì hôm nay Chu Tự Hành đã chiếm trọn Hot search Weibo.”
Cái gì…
“Chỉ một mình cậu ấy?” Hạ Tập Thanh đờ đẫn đặt câu hỏi.
“Đúng thế, nó cũng chả thèm gọi tôi đến. Tôi thế mà lại là người biết cuối cùng. Mẹ nó, tức chết mất.” Triệu Kha mắng hai câu rồi kể lại: “Dạo gần đây là thời điểm tương đối nhạy cảm. Chắc chắn là nó sợ liên lụy đến nhà tôi nên mới không chịu tìm tôi, một mình đơn thương độc mã xông đến. Tài xế với bảo vệ đều bị nó đánh bay, rồi xông vào liều chết với Ngụy Mân. Tôi nghe mấy tên sống cạnh chỗ của Ngụy Mân nói, Chu Tự Hành giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Ngụy Mân cầu xin thế nào nó cũng không dừng tay. Mấy tên kia sợ chết người nên mới vội vàng đến can.”
Hạ Tập Thanh sững sờ tước bàn ăn, một câu cũng không nói lên lời.
“Chuyện này nó phải kể với anh chứ. Tôi bội phục thằng này rồi đấy. Đánh người ta nhập viện, đánh đến mức ngay cả mình cũng bị thương rồi lại quay về nấu cơm cho anh.” Triệu Kha thở dài: “Chuyện này đang lan truyền điên cuồng trong giới tôi rồi, ba nó tức muốn chết luôn. Từ nhỏ đến lớn Chu Tự Hành chưa từng làm ra chuyện gì, đừng nói đánh nhau, ngay cả mắng chửi người khác còn chưa từng. giờ xảy ra chuyện lớn như vậy đúng là chọc điên ba nó. Bắt nó đi xin lỗi người ta nhưng chết nó cũng không chịu…Anh không biết chứ nhà nó nghiêm khắc lắm…”
“Vậy giờ cậu ấy định thế nào…”
“Tôi mới gọi cho anh nó, anh ý nói ba nó muốn cấm túc nó mấy ngày. Tịch thu điện thoại, từ giờ cho đến lúc vào đoàn phim thì không được ra khỏi cửa. Có điều nó nói với anh nó phải trở về lấy một thứ rất quan trọng, bao giờ xong sẽ tự về nhà chịu phạt. Tôi còn chưa kịp đến nhòm xem nó bị cấm túc thế nào, cũng không biết vết thương trên người có nặng không…”
Còn chưa nghe xong lời Triệu Kha nói, Hạ Tập Thanh đã cúp máy, sau đó gọi vào di động của Chu Tự Hành. Qủa nhiên đã tắt máy.
Anh rời khỏi bàn ăn, cố bình tĩnh đì vào phòng bếp. Chu Tự Hành đang đứng trước kệ bếp, khuấy mật ong vào một bình thủy thủy tinh chứa đầy chanh. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu đóng nắp bình lại, hơi nghiêng đầu nói với anh: “Cổ họng của anh khản tiếng rồi, mấy ngày này phải chăm sóc. Uống cái này tốt cho cổ họng, để vào tủ lạnh sẽ không bị hỏng.” Cậu vẫn không yên tâm: “Hay là tôi mang giúp anh mấy thứ này sang nhà anh nhé. Tôi sợ tôi nói một đống như vậy mà cuối cùng anh vẫn…”
“Chu Tự Hành, làm thế có đáng không?” giọng Hạ Tập Thanh khàn khàn, còn có sự run rẩy không dễ phát hiện.
“Hả?” Chu Tự Hành không hiểu ý anh: “À, anh nói cái này sao? Đều là việc nhỏ thôi, có là gì đâu.” Nói xong cậu gục đầu xuống, hít sâu một hơi, giống như một đứa trả phạm lỗi: “Xin lỗi.”
“Cậu…”
“Tôi thật sự rất hối hận. Hôm nhận được thiệp mời của salon nghệ thuật đó, đáng lẽ tôi phải đến, như vậy mọi chuyện sẽ không xảy ra. Có điều cái tôi cần phải xin lỗi là việc tôi đã làm với anh sau đó. Tuy anh nói anh không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng tôi biết, anh là người hiếu thắng. Dù là bất cứ ai làm chuyện này với anh, anh chắc chắn sẽ khó chấp nhận. Tôi cũng không biết phải bù đắp thế nào nữa, chờ đến lúc vào đoàn phim, anh có thể…”
“Chu Tự Hành.” Hạ Tập Thanh tiến đến trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay phải, tháo miếng đeo cổ tay màu đen ra, phía dưới là băng gạc thấm đẫm máu: “Trước khi xin lỗi, có thể giải thích cho tôi biết vết thương này là sao không?”
Thực tế những vết thương này đều là do hôm đó cậu bị mảnh vụn thủy tinh đâm phải lúc dùng gậy bóng chày đập kính chắn gió, còn chưa kịp xử lý thì lúc đánh nhau lại bị toác ra.
Giọng cậu rầu rĩ: “Nhìn thì vậy chứ thật ra không nghiêm trọng lắm đâu. Hai ngày nữa là khỏi rồi.” Cậu để mặc Hạ Tập Thanh nắm lấy tay mình, trong lòng nhộn nhạo, vui sướng. Ít nhất Hạ Tập Thanh vẫn quan tâm cậu.
“Thật sự xin lỗi.” giọng cậu cực kì chân thành: “Lúc ấy tôi tức giận quá, đã trút giận lên người anh, nghĩ lại mới thấy thật quá đáng. Thật ra tôi không hề muốn…cũng không phải… Dù sao thì giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật không ra gì.”
Hạ Tập Thanh nhớ lại những lời cậu nói trong cơn phẫn nộ, vô thức cau mày.
[Anh chỉ có mình tôi thôi, anh chỉ được có tôi.]
“Cho nên ý của cậu là, những lời cậu nói lúc đó đều không suy nghĩ chân thật của cậu, đúng không?”
Đôi mắt Chu Tự Hành trợn to, cậu há miệng thở gấp: “Tôi…” Làm sao cậu có thể nói rằng những lời lúc ấy mới là suy nghĩ thật sự của cậu? Thật sự muốn giết những người mơ tưởng đến anh, thậm chí còn muốn giết cả anh, nếu anh muốn đi tìm người khác.
“Tôi…”
Tiếng chuông di động xa lạ bỗng reo lên, cắt ngang lời Chu Tự Hành muốn nói. Hạ Tập Thanh hít một hơi thật sâu: “Nghe đi.”
Chu Tự Hành lấy chiếc di động từ trong túi quần ra. Hạ Tập Thanh liếc nhìn qua đã nhận ra đây không phải chiếc điện thoại cậu hay dùng. Trên màn hình hiện tên người gọi là Chu Tự Cảnh.
Giọng của đối phương trầm thấp và lạnh lẽo: “Gara, trong hai phút, xuống lầu.”
Chu Tự Hành “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt cậu thật khổ sở. Cậu muốn giải thích chuyện mấy ngày nay với Hạ Tập Thanh, nhưng không biết giải thích thế nào. Cậu muốn nói cậu chạy giống như một tên điên về đây, chỉ vì sợ Hạ Tập Thanh sẽ đi mất. Mặc dù cậu đi mua đồ ăn và thuốc cho anh, nhưng cậu biết tỉ lệ Hạ Tập Thanh đã đi là rất lớn.
Vậy mà cậu vẫn đến kịp, gặp được anh ngay trước khi anh muốn rời đi. Qúa nhiều lời muốn nói nghẹn ứ ở cổ họng mà chẳng biết nói từ đâu. So với chuyện của cậu và Ngụy Mân, cơ thể của Hạ Tập Thanh quan trọng hơn nhiều.
“Tôi phải đi công tác.” Chu Tự Hành nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, khẽ khàng nói: “Anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Còn có…” Cậu chần chừ giây lát: “Tôi có thể ôm…”
Lời thỉnh cầu còn chưa nói xong đã bị Hạ Tập Thanh nuốt vào trong nụ hôn thân mật, khăng khít. Hương vị ngọt ngào trộn lẫn với mùi máu tươi. Cánh tay anh ôm chặt lưng Chu Tự Hành, kết thúc nụ hôn chớp nhoáng này. Tay Hạ Tập Thanh đút vào trong túi quần sau của cậu, trán áp lên trán, chóp mũi cọ khẽ vào chóp mũi Chu Tự Hành: “Thời gian không có nhiều…”
Trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy, Chu Tự Hành chỉ nhìn thấy bóng hình có mình cậu.
“Đừng nói nhảm nữa, mau hôn tôi.”
Hóa ra cậu đã thương anh đến vậy.
Yêu đến mức tràn đầy mặc cảm, yêu đến mức mất đi chính mình.
Cậu ngủ không hề yên ổn. Mặc dù mấy hôm nay bận bịu công việc, mỗi ngày chỉ được ngủ 3- 4 giờ, rồi hôm qua lại lăn qua lăn lại suốt cả đêm, nhưng Chu Tự Hành cũng không thể chìm sâu vào giấc ngủ. Giống như một chiếc bè gỗ trôi nổi trên mặt biển, lung lay, nhấp nhô, không có cách nào cập bến.
Trong mộng đều là gương mặt của Hạ Tập Thanh: vẻ mặt khiêu khích, giảo hoạt, vẻ mặt yếu ớt, động tình. Mỗi biểu cảm đều chân thật như vậy nhưng lại mơ hồ, xa xôi khôn xiết.
Cuối cùng thì biến mất…
Hóa ra bè gỗ này không hướng về đại dương, mà trôi xuống thác nước. Dòng nước chảy xiết làm cậu không thể thở nổi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chìm vào dòng thác cuốn, rơi xuống vực sâu. Nước hồ lạnh như băng nhấn chìm cơ thể cậu.
Chu Tự Hành mở mắt ra, chập chạm đưa tay lên sờ khóe mắt, lành lạnh giống như nước hồ trong mộng.
Hạ Tập Thanh đang nằm bên cạnh, mặt đối mặt với cậu mà say ngủ. Chu Tự Hành vén những sợi tóc tán loạn trên má anh sang một bên, rồi khẽ khàng chạm vào khuôn mặt ấy, trái tim dần dần khôi phục nhịp đập bình thường.
Chu Tự Hành cứ như vậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh thật chăm chú, không chạm vào anh, cũng chẳng nói lời. Tầm mắt chầm chậm di chuyển, từ cặp lông mày tinh xảo đến sống mũi cao, thẳng. Cho dù mắt đang nhắm thì vẫn có thể nhìn thấy đường cong hai mí, còn cả nốt ruồi nho nhỏ trên chóp mũi nữa.
Cậu giật mình khi thoáng thấy vết bầm tím trên quai hàm anh, là dấu vết lưu lại vì bị cậu bóp. Chu Tự Hành nhẹ nhàng xốc chăn lên. Làn da trắng nõn chi chít những dấu vết hoan ái. Sườn cổ, xương quai xanh, trước ngực, thậm chí cả sau lưng, chỗ nào cũng lưu lại dấu hôn của cậu.
Bên sườn eo của Hạ Tập Thanh còn có vài vết bầm nho nhỏ do tối qua cậu bấu vào mà lưu lại. Cả một đêm mất kiểm soát khiến hai người vứt bỏ hết thảy lí trí và cấm kị. Chu Tự Hành nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Thời điểm gần kết thúc, cậu gần như không biết thế nào là nặng nhẹ, hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Chu Tự Hành kéo chăn lên, đắp lại chỉn chu cho anh. Cảm giác áy náy sắp nuốt trọn cậu. Cậu không nên làm thế, thật quá sai trái. Nhưng nhớ lại những lời Hạ Tập Thanh nói, rồi tưởng tượng rằng có một người anh thậm chí còn không biết tên sẽ thay cậu làm chuyện này, trái tim cậu lại nhói đau không ngừng. Cậu không hề muốn nổi giận, cũng từng muốn kiềm chế bản thân mình. Nhưng từ khi gặp được Hạ Tập Thanh, cậu đã điên mất rồi.
Vào thời điểm hai người đều sắp cạn kiệt sức lực, cậu chợt hy vọng thế giới sẽ bị hủy diệt ngay khoảnh khắc này. Ít nhất nếu như vậy, Hạ Tập Thanh sẽ không thể rời đi. Anh chỉ có thể chết cùng cậu.
Ý nghĩ thật đáng sợ.
Cậu ngập ngừng vươn tay ra, nắm lấy ngón tay Hạ Tập Thanh, ngón cái nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh.
Khi tỉnh lại, chắc anh sẽ tức giận mất vì anh là người kiêu ngạo thế cơ mà.
Có lẽ bọn họ sẽ chấm dứt tại đây.
[Chu Tự Hành, chúng ta có quan hệ gì chứ.]
[Ngay từ đầu không phải chỉ là chơi bời thôi sao.]
[Tôi chịu đựng cậu đủ rồi…]
Cậu không thể đoán được, lúc nói ra những lời này Hạ Tập Thanh đã mang theo tâm trạng gì. Nhưng cậu có thể thấu hiểu được cảm giác của những người đã từng trao trái tim cho anh. Chắc hẳn bọn họ cũng đều được nghe những lời này, có lẽ còn khó nghe và dứt khoát hơn.
Chu Tự Hành vươn ngón tay, chạm khẽ vào nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi Hạ Tập Thanh, rồi chầm chậm đến gần, in một nụ hôn lên trán anh.
Tại sao cậu lại mê luyến cái người tàn nhẫn này như vậy chứ?
***
Hạ Tập Thanh không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc tỉnh lại, đầu anh đau muốn chết, tầm nhìn cũng không sáng sủa như trong tưởng tượng. Nhận thức được cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại là duỗi tay ra sờ thử.
Không có ai khác, chỉ có mình anh.
Hạ Tập Thanh cảm thấy thật nực cười. Anh cười cợt sự chờ mong thừa thãi của chính mình. Vọng tưởng cái gì không biết. Không phải chỉ bị Chu Tự Hành “ngủ” thôi sao? giữa bọn họ, ngoại trừ quan hệ thể xác, thì còn có thể có khả năng gì chứ?
Trên người đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, giường và căn phòng này cũng không hỗn loạn như anh tưởng tượng. Thế nhưng Hạ Tập Thanh lại càng cảm thấy khổ sở. Liệu anh có nên biết ơn vì người “đè” anh hôm qua là Chu Tự Hành? Ít nhất, bằng lòng tốt của mình, cậu sẽ đối xử với anh đủ dịu dàng, săn sóc, để anh không đến mức quá chật vật.
Cổ họng khát khô như sắp bốc cháy. Anh định chống người dậy thì phát hiện cả người đau nhức, rã rời. Cúi đầu nhìn chính mình, trên ngực là một mảng lớn dấu hôn xanh xanh tím tím. Hạ Tập Thanh gần như không dám nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua. Chu Tự Hành cứ như biến thành một người khác.
Cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
[Anh chỉ có mình tôi thôi.]
Sao có thể chứ? Chỉ cần anh muốn, anh sẽ có thật nhiều, thật nhiều người.
Rất nhiều, rất nhiều. Nhiều không đếm xuể.
Đầu càng lúc càng đau. Anh muốn về nhà. Chiếc giường này tràn ngập mùi hương của Chu Tự Hành, làm anh choáng váng không thôi. Cố nhịn đau ngồi dậy, hai đùi của Hạ Tập Thanh đều run rẩy.
Không thể tin được. Hạ Tập Thanh anh thế mà lại bị đàn ông “đè”, hơn nữa còn là cầu xin để bị “đè”. Lòng tự trọng bị nghiền nát làm anh không dám nhớ lại chi tiết đêm qua. Anh của lúc đó chính là một tên phế vật dễ dãi.
Ngồi một lúc lâu, chờ đến khi tâm trạng dần trở lại bình thường, Hạ Tập Thanh mới vịn tường đi xuống tầng. Mỗi bước đều gian nan, vất vả, đùi run rẩy dữ dội, trong lòng thầm mắng cậu.
Cmn, Chu Tự Hành cũng quá mạnh bạo rồi đấy. Thanh niên trẻ tuổi mới đôi mươi, vừa “làm” một cái là như không muốn sống.
Anh đã hoàn toàn quên mất, đêm qua, người không muốn sống thực tế lại chính là anh. Quấn lấy đòi “làm” không ngừng cũng là anh.
Nói là không chờ mong, nhưng lúc xuống tầng, Chu Tự Hành vẫn nghĩ, nhỡ may Chu Tự Hành ở dưới nhà thì làm sao bây giờ. Nhỡ may cậu đang ngồi trên sô pha thì sao. Anh phải xốc lại tinh thần, không thể giống như một tên nhóc ngây thơ vừa bị cưỡng gian được. Phải khí phách lên, cứ coi như đổi khẩu vị một lần thôi.
Thế nhưng Chu Tự Hành không ở dưới tầng. Hạ Tập Thanh chỉ nhìn thấy trên sô pha có bộ quần áo của anh được gấp sẵn và một cốc sữa bò đã nguội lạnh.
Người ta là đại minh tinh mà, làm đến trình độ này đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Cũng chỉ có người hiền lành như Chu Tự Hành mới có thể có chừng mực như thế này. Thấy đủ rồi thì đi.
Rửa mặt qua loa rồi ném hết đồ vừa dùng vào thùng rác, Hạ Tập Thanh vịn tường ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống ghế sô pha. Lần này đến một tờ giấy cũng không có. Anh có thể hiểu được. Dù sao trước đây Chu Tự Hành cũng không thích đàn ông, có lẽ thử qua một lần rồi thì thấy vẫn không thể chấp nhận được.
Anh chậm chạp thay quần áo. Quần áo này hình như đều đã được giặt sạch, chỉ còn lại hương bưởi của bột giặt.
Cổ họng khô khốc và khản đặc, Hạ Tập Thanh vắt áo ngủ lên tay vịn sô pha, cầm cốc sữa bò lên uống một ngụm. Sau đó đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Sao lòng lại thấy tủi thân đến vậy?
Chính Hạ Tập Thanh cũng chưa hề phát hiện. Nếu là trước đây, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm nhất định sẽ là giết chết tên xúc vật không muốn sống này. Nhưng hiện giờ trong đầu anh chỉ còn có Chu Tự Hành. Vừa muốn biết cậu đã đi đâu, vừa không muốn suy nghĩ về cậu.
Eo đau đến mức không thể cúi người. Anh chỉ có thể ngồi ở bậc cửa thay giày. Nhìn đôi dép bông vừa khít với bàn chân mình, lòng Hạ Tập Thanh lại càng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi chứa đầy dấu vết sinh hoạt của Chu Tự Hành. Anh muốn đi uống rượu, rồi vui vẻ sảng khoái mà đi tìm, đi tìm người khác…
Bỗng nhiên trong đầu anh hiện lên gương mặt tức giận của Chu Tự Hành.
Hạ Tập Thanh hãi hùng mà đặt tay lên tay nắm cửa. Còn chưa xoay, cửa đã được mở ra bên ngoài. Anh giật mình hoảng hốt, người đứng trước cửa không phải Chu Tự Hành thì là ai?
Cậu mặc một cây đen. Áo thun đen với quần jean đen. Mũ lưỡi trai đen và khẩu trang đen. Cánh tay phải còn đeo một chiếc bảo vệ tay màu đen, thườn đeo lúc chơi bóng rổ. Có lẽ do tone màu này, mà hôm nay trông cậu thật lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất tàn bạo.
Chu Tự Hành đang xách hai cái túi đầy ụ đồ. Rõ ràng là cậu không hề ngờ được sẽ gặp anh đúng lúc như vậy. Ánh mắt sáng lên một giây rồi lại ảm đạm xuống khi thấy Hạ Tập Thanh đã mặc quần áo chỉnh tề.
Chu Tự Hành không tháo khẩu trang ra, cúi đầu buồn bã nói: “Ở lại ăn một bữa cơm rồi đi, làm xong nhanh thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng Chu Tự Hành cũng không tiện tay đóng cửa lại, khiến cho cánh cửa cứ mở toang như thế. Nếu Hạ Tập Thanh muốn rời đi, cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Thấy cậu cứ như vậy mà xách đồ đi vào, Hạ Tập Thanh sững sờ tại chỗ trong chốc lát.
Hóa ra là đến siêu thị?
Đứng ở đây thì không hay mà đi vào cũng không ổn, đi thẳng về nhà thì có vẻ lại càng không xong. Hạ Tập Thanh đứng trước cửa, nghe tiếng Chu Tự Hành sắp xếp lại đồ mua về, không biết thất thần kiểu gì mà với tay đóng cửa lại.
“Thình” một tiếng, đến chính Hạ Tập Thanh còn giật nảy cả mình, hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh thong thả quay trở lại phòng khách, giả bộ rằng mình không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đang định ngồi xuống thì Chu Tự Hành bỗng đi tới, trong tay đang cầm thứ gì đó.
“Sao thế?” Không mở miệng thì không sao, vừa nói một cậu Hạ Tập Thanh đã biết, giọng của anh phế cmn rồi.
Chu Tự Hành vòng ra sau lưng anh, tự tiện kéo hết áo sơ mi mà Hạ Tập Thanh đã sơ vin vào trong quần ra.
“Này! Cậu làm gì…”
Hai miếng thuốc dán được dán lên eo. Hạ Tập Thanh quay đầu lại nhìn thì Chu Tự Hành đã buông áo anh xuống.
“Anh uống sữa à?” Chu Tự Hành nhíu mày. Cậu đi ra ngoài lâu như vậy, sữa chắc chắn đã lạnh rồi. Xét theo cái tính lười biếng Chu Tự Hành, chắc chắn anh cứ để lạnh như thế mà uống.
Hạ Tập Thanh lại hiểu sai ý cậu, hối hận rằng đáng lẽ không nên uống cốc sữa cậu để lại, thế là mạnh miệng nói: “Không hề.”
“Phải không?” Chu Tự Hành đưa ngón tay lên, lau viền sữa quanh môi anh, rồi chẳng nói chẳng rằng đi vào bếp. Vừa nói dối đã bị vạch trần, Hạ Tập Thanh bối rối đưa tay lên lau môi liên tục, nhịp tim cũng trở nên gấp gáp.
Không hiểu tại sao, anh cảm thấy Chu Tự Hành có chỗ nào đó không đúng lắm.
Miếng dán bắt đầu có tác dụng, hông hơi nóng nóng. Hạ Tập Thanh đang định đi vào phòng bếp thì di động tự dưng rung lên. Vừa mở Wechat ra thì thấy có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là chữ “Kha” được xếp bằng que diêm. Trong ấn tượng của Hạ Tập Thanh, anh chẳng quen ai có tên là “Kha” cả.
Trong lúc anh không để ý, di động có mấy cuộc gọi nhỡ. Trong đó có Hạ Tu Trạch, còn có cả Hứa Kỳ Sâm, nhưng hai tên này chỉ gọi 1, 2 cuộc mà thôi, còn có một dãy số không tên gọi tới những 4, 5 cuộc.
Anh xem xét dãy số một lát, rồi lại chuyển qua nhìn nhìn lời mời kết bạn trên Wechat.
Quả nhiên là cũng một số. Người này là ai vậy chứ, sao cứ tìm anh vậy?
Hạ Tập Thanh lười phải nghĩ nhiều, thả lại di động vào trong túi rồi đi vào phòng bếp. Ngồi xuống chiếc bàn ăn nho nhỏ, tầm mắt anh lại dính vào đóa hồng giấy kia.
Chúng không phải là hoa hồng thật, không hề có sự sống, cũng vĩnh viễn sẽ không biến mất và khô héo.
Vĩnh viễn ở trong lòng cậu, nở hoa thật xinh đẹp.
Anh tự nhiên đứng lên, nói với Chu Tự Hành trong gian bếp: “Giờ tôi không muốn ăn nữa, đi đây.”
Chu Tự Hành đi ra, đứng ở giữa cửa. Kì lạ là cậu vẫn luôn đeo khẩu trang, giọng nói lạnh hơn hắn so với vừa nãy.
“Anh đã mê man hai ngày rồi, phải ăn chút gì đó.”
Liên quan gì đến cậu chứ? Hạ Tập Thanh cau mày, miệng há ra nhưng chưa nói thành câu. Những lời này quá khó nghe, tỉnh táo rồi mà còn nói vậy thì thật ngớ ngẩn. Dáng vẻ của Chu Tự Hành là kiên quyết sẽ không để anh đi, khiến cho Hạ Tập Thanh cũng chả còn cách nào.
Anh ngồi lại xuống bàn ăn, lấy di động ra thì thấy tin nhắn của Nguyễn Hiểu.
[Nguyễn Hiểu: Tập Thanh, anh tỉnh chưa? Có sao không?]
[Nguyễn Hiểu: Cơ thể anh không sao chứ? Bọn tôi rất lo cho anh.]
[Nguyễn Hiểu: À thì, cùng tôi cứu anh còn có một người nữa, cậu ấy là bạn từ nhỏ với Chu Tự Hành. Cậu ấy tìm anh có chút việc, anh chấp nhận lời mời trên Wechat của cậu ấy đi.]
Hóa ra là thanh niên tối đó vẫn luôn nhìn chằm chằm anh. Hạ Tập Thanh vừa chấp nhận, đối phương đã lanh lẹ gửi tin nhắn tới.
[Triệu Kha: Hạ Tập Thanh, anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ?]
[Hạ Tập Thanh: Không sao cả, cảm ơn hôm đó cậu đã hỗ trợ.]
[Triệu Kha: Không có gì đâu. Hành Hành đâu rồi? Anh có gặp nó không? Nó có liên lạc với anh không?]
Hành Hành? Gọi nhau thân mật quá nhỉ. Trước thì có chị gái mối tình đầu, sau thì có bạn nam trúc mã, thời thơ ấu của Chu Tự Hành đúng thật phong phú.
Hạ Tập Thanh cầm di động, thảnh thơi đi vào phòng bếp, dựa vào khung cửa chụp một tấm bóng lưng của Chu Tự Hành, rồi gửi cho hắn.
Không bao lâu sau, Triệu Kha đang ở nhà, hồi hộp, nôn nóng chờ tin thì nhận được ảnh chụp Hạ Tập Thanht gửi qua.
[Hạ Tập Thanh: Hành Hành nhà cậu đang làm bữa tối cho tôi.]
Đây là thể loại công kích bằng cẩu lương gì chứ! Triệu Kha nhắn mặt, tui là đồng minh phe anh mà! Thôi kệ đi, cậu phải cap lịch sử trò chuyện lại gửi cho Nguyễn Hiểu. CP có đường thì phải chia sẻ cùng nhau.
Hạ Tập Thanh cảm thấy không còn gì để nói. Nếu muốn tìm Chu Tự Hành thì sao không tự đi tìm cậu đi, rõ ràng thân quen đến mức gọi là “Hành Hành” còn gì. Nghĩ như vậy khiến anh bỗng không vui vẻ nổi, thoát ra khỏi giao diện khung chat, đúng lúc thấy phía dưới là khung chat với Chu Tự Hành.
Không nhịn được mà click vào ảnh đại diện của cậu, chính là bông hồng được gấp bằng khăn giấy đó.
Cảm xúc không vui như một vòng tuần hoàn ác tính. Hạ Tập Thanh dứt khoát đóng Wechat lại, mắt không thấy, tâm không phiền. Anh ngồi lại vào bàn ăn, rút tấm vải lót màu xanh nước biển bên dưới bộ đồ ăn rồi chùm nó lên lọ hồng giấy.
Chu Tự Hành bê đĩa mì Ý ra, liếc mắt thấy lọ hoa đã bị che mất. Cậu đặt phần của Hạ Tập Thanh trước mặt anh, còn phần của mình thì đặt xuống phía đối diện, sau đó vén tấm vải ra khỏi lọ hoa.
Hạ Tập Thanh đang định bùng nổ thì thấy Chu Tự Hành rút bó hoa kia lên, chẳng nói chẳng rằng ném thẳng vào thùng rác cạnh bàn. Anh ngơ ngác nhìn Chu Tự Hành, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ làm thế.
“Này…cậu đang làm gì vậy…”
Chu Tự Hành quay lại phòng bếp, bê salad và nước trái cây ra, rồi mới ngồi xuống.
“Anh không thích thì vứt đi thôi.”
Thế nhưng không phải là cậu rất, rất thích nó sao? Hạ Tập Thanh không đoán nổi tâm tư của Chu Tự Hành. Chẳng phải hoa này có ý nghĩa đặc biệt với cậu sao?
“Bó hoa này hẳn phải thuê người gấp, còn cả ảnh đại diện của cậu nữa, cậu để tâm tới nó như vậy, ném đi làm gì.” Hạ Tập Thanh đang chuẩn bị nhặt bó hồng lên thì bị Chu Tự Hành ngăn lại.
“Nó là do tôi tự gấp. Nhưng hiện tại thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Vì sao chứ? Hạ Tập Thanh không rõ nguyên do đành xấu hổ ngồi lại bàn. Anh không biết rằng, Chu Tự Hành vẫn luôn nhớ rõ tất cả những lời anh nói đêm hôm đó, bao gồm cả câu “Cậu phải nhớ rõ, tôi là ai.”
Ngay lúc đó cậu đã hiểu ra, Hạ Tập Thanh lầm tưởng rằng cậu coi anh thành thế thân của cô gái kia. Tuy rằng rất đáng khinh, nhưng cậu thật sự đã thay lòng đổi dạ. Trong lòng lúc này chỉ có mình Hạ Tập Thanh. Dù cậu không có dũng khí nói ra, nhưng cũng không thể để Hạ Tập Thanh cứ hiểu lầm như vậy được.
“Ăn cơm thôi. Chắc anh đói lắm rồi.”
Hạ Tập Thanh thấy cậu vẫn luôn cúi gằm mặt: “Sao cậu vẫn còn đeo khẩu trang với đội mũ thế, không che thì sẽ thấy không tự nhiên à?” Để làm dịu bầu không khí xấu hổ này, Hạ Tập Thanh thậm chí còn tự mở miệng nói đùa trước: “Không phải cậu thấy xấu hổ chứ? Aiz, rốt cuộc là cậu đè tôi hay tôi đè cậu hả? Tôi còn chưa ngại, cậu lại ngại gì.”
Chu Tự Hành tháo khẩu trang ra, nhưng vẫn cúi đầu.
“Hay là cậu cảm thấy có lỗi với tôi?” giọng Hạ Tập Thanh hơi ngập ngừng. Có gì mà phải xin lỗi chứ. Mặc dù chuyện xảy ra trái ngược với mong đợi của anh, nhưng dù sao cũng là do chính miệng anh đồng ý rồi Chu Tự Hành mới làm.
Anh cười gượng vài tiếng, rồi ra vẻ rộng rãi: “Đừng cho rằng tôi với cô gái gì đấy của cậu giống nhau chứ. Tuy bị bỏ thuốc, nhưng cũng đều là cậu tình tôi nguyện. Hơn nữa cậu cũng chỉ muốn giúp tôi thôi. Dù tôi có cặn bã đến mức nào thì cũng không thể không biết lí lẽ được.”
“Đã thế đều là đàn ông với nhau, tôi cũng sẽ không chĩa súng vào bắt cậu chịu trách nhiệm với tôi đâu.”
Anh dùng dĩa cuộn cuộn mì Ý: “Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì lần sau để tôi “làm” đi. Dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng là như thế mà.”
Đúng thế. Vốn dĩ chỉ là loại quan hệ đó. Nói ra thật dễ dàng.
Mới bị “đè” một lần mà đã ngượng ngùng, xoắn xít thì đúng không phải phong cách của Hạ Tập Thanh anh.
Rốt cuộc Chu Tự Hành cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới vành nón cực kì phức tạp. Dường như cậu muốn nói gì, nhưng cuối cũng vẫn không nói gì cả.
Lúc này Hạ Tập Thanh mới phát hiện khóe miệng cậu bị rách, rõ ràng vết thương do đánh nhau mà thành: “Này, mặt cậu bị sao thế?”
Chu Tự Hành không trả lời mà chỉ thoáng nhìn đồng hồ, cúi đầu nói: “Anh ăn trước đi, ăn nhiều một chút.”
Nói rồi cậu đứng lên, lấy cái túi đầy ụ đồ vừa mua đặt lên ghế, sau đó lôi hết cái này đến cái khác từ trong túi ra: “Cái này là thuốc làm tiêu bầm, mỗi ngày bôi hai lần. Còn cái này là thuốc mỡ giảm viêm tiêu sưng, dùng cho phía dưới. Tôi đã bôi giúp anh rồi, hai ngày tới anh phải tự bôi đấy.”
“Thuốc của tên khốn kia có tác dụng phụ. Anh ngủ li bì suốt hai ngày. Hai hôm nay anh chưa ăn gì cả, dạ dày chắc chắn sẽ không khỏe, đống này đều là vitamin và dịch dinh dưỡng, anh mang về uống. Tôi biết nói anh sẽ anh không chịu nghe, nhưng tôi vẫn phải nói. Hai ngày tới anh không được ăn cay, lại càng không được hút thuốc với uống rượu. Tôi không chắc tác dụng có thuốc đã hết hẳn chưa, hay còn tiềm ẩn tác dụng phụ. Anh đừng không chịu quan tâm để cơ thể của mình.”
Cậu blabla một đống lời, việc gì cũng dặn dò từng chút một, giống như định đi xa vậy. Hạ Tập Thanh hơi bối rối: “Tôi ngủ tận hai ngày à…Tôi nhớ còn mấy ngày nữa là khởi động máy rồi, giờ cậu định đi đâu sao?” Tầm mắt anh liếc sang bàn tay của Chu Tự Hành, trông thấy đốt ngón tay cậu cũng toàn là vết thương: “Với cả rốt cuộc là cậu đã làm cái quái gì vậy?”
“Không có gì quan trọng đâu.” Chu Tự Hành đẩy canh bí đỏ ninh đến trước mặt Hạ Tập Thanh, cứng nhắc đổi chủ đề: “Đúng rồi, tôi nghe đạo diễn Côn nói anh đã quyết định sẽ vào đoàn. Nếu ý định của anh không thay đổi thì chúng ta sẽ gặp nhau ở đoàn phim.”
“Gặp ở đoàn phim?” Hạ Tập Thanh nhăn mày: “Hai ngày tới cậu đi đâu?”
“Hai hôm tới công việc của tôi rất bận rộn, phải bay đi bay về, có lẽ sẽ không thể về nhà.” Chu Tự Hành qua loa ăn vài dĩa mì. Hạ Tập Thanh phát hiện tư thế cầm dĩa của cậu rất không ổn.
“Thế à? Vậy mấy ngày tới cậu sẽ không về đúng không?”
Chu Tự Hành ngước mắt lên nhìn anh, tưởng rằng anh không tin lời mình nói nên lấy chìa khóa ra, đẩy sang phía anh: “Nếu anh cần gì thì cứ cầm mà dùng.”
“Tôi có thể cần gì chứ. Nói cứ như tôi không có nhà vậy.” Hạ Tập Thanh cười cười, cúi đầu ăn mì. Chu Tự Hành “ừ” một tiếng, không ăn được bao nhiêu đã đi vào phòng bếp. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Tiếng chuông di động chợt vang lên. Lại là dãy số lạ kia. Anh bắt máy rồi hỏi: “Triệu Kha?”
“Đúng đúng, tôi là Triệu Kha. Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi hả? Tự Hành giờ vẫn còn ở chỗ anh chứ?”
Hạ Tập Thanh ăn xong miếng mì cuối cùng: “Nói đúng ra thì là tôi ở chỗ cậu ấy.”
“Được, được, được, hiện giờ nó không sao chứ? Có bị thương không?”
“Cậu quan tâm cậu ấy vậy sao không tự gọi điện thoại mà hỏi?” Hạ Tập Thanh mất kiên nhẫn dựa vào ghế, giọng khàn khàn.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia đã sốt ruột lắm rồi: “Nếu tôi gọi được cho nó thì còn phải tìm anh sao? Mẹ nó, làm tôi sợ chết đi được, còn nó thì một mình chạy đến chỗ Ngụy Mân, dần thằng ý một trận, đánh đến mức nhập viện luôn. ĐM, nếu không phải anh nó xử lý chuyện này, giúp nó giải quyết mấy lời nói ra nói vào thì hôm nay Chu Tự Hành đã chiếm trọn Hot search Weibo.”
Cái gì…
“Chỉ một mình cậu ấy?” Hạ Tập Thanh đờ đẫn đặt câu hỏi.
“Đúng thế, nó cũng chả thèm gọi tôi đến. Tôi thế mà lại là người biết cuối cùng. Mẹ nó, tức chết mất.” Triệu Kha mắng hai câu rồi kể lại: “Dạo gần đây là thời điểm tương đối nhạy cảm. Chắc chắn là nó sợ liên lụy đến nhà tôi nên mới không chịu tìm tôi, một mình đơn thương độc mã xông đến. Tài xế với bảo vệ đều bị nó đánh bay, rồi xông vào liều chết với Ngụy Mân. Tôi nghe mấy tên sống cạnh chỗ của Ngụy Mân nói, Chu Tự Hành giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Ngụy Mân cầu xin thế nào nó cũng không dừng tay. Mấy tên kia sợ chết người nên mới vội vàng đến can.”
Hạ Tập Thanh sững sờ tước bàn ăn, một câu cũng không nói lên lời.
“Chuyện này nó phải kể với anh chứ. Tôi bội phục thằng này rồi đấy. Đánh người ta nhập viện, đánh đến mức ngay cả mình cũng bị thương rồi lại quay về nấu cơm cho anh.” Triệu Kha thở dài: “Chuyện này đang lan truyền điên cuồng trong giới tôi rồi, ba nó tức muốn chết luôn. Từ nhỏ đến lớn Chu Tự Hành chưa từng làm ra chuyện gì, đừng nói đánh nhau, ngay cả mắng chửi người khác còn chưa từng. giờ xảy ra chuyện lớn như vậy đúng là chọc điên ba nó. Bắt nó đi xin lỗi người ta nhưng chết nó cũng không chịu…Anh không biết chứ nhà nó nghiêm khắc lắm…”
“Vậy giờ cậu ấy định thế nào…”
“Tôi mới gọi cho anh nó, anh ý nói ba nó muốn cấm túc nó mấy ngày. Tịch thu điện thoại, từ giờ cho đến lúc vào đoàn phim thì không được ra khỏi cửa. Có điều nó nói với anh nó phải trở về lấy một thứ rất quan trọng, bao giờ xong sẽ tự về nhà chịu phạt. Tôi còn chưa kịp đến nhòm xem nó bị cấm túc thế nào, cũng không biết vết thương trên người có nặng không…”
Còn chưa nghe xong lời Triệu Kha nói, Hạ Tập Thanh đã cúp máy, sau đó gọi vào di động của Chu Tự Hành. Qủa nhiên đã tắt máy.
Anh rời khỏi bàn ăn, cố bình tĩnh đì vào phòng bếp. Chu Tự Hành đang đứng trước kệ bếp, khuấy mật ong vào một bình thủy thủy tinh chứa đầy chanh. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu đóng nắp bình lại, hơi nghiêng đầu nói với anh: “Cổ họng của anh khản tiếng rồi, mấy ngày này phải chăm sóc. Uống cái này tốt cho cổ họng, để vào tủ lạnh sẽ không bị hỏng.” Cậu vẫn không yên tâm: “Hay là tôi mang giúp anh mấy thứ này sang nhà anh nhé. Tôi sợ tôi nói một đống như vậy mà cuối cùng anh vẫn…”
“Chu Tự Hành, làm thế có đáng không?” giọng Hạ Tập Thanh khàn khàn, còn có sự run rẩy không dễ phát hiện.
“Hả?” Chu Tự Hành không hiểu ý anh: “À, anh nói cái này sao? Đều là việc nhỏ thôi, có là gì đâu.” Nói xong cậu gục đầu xuống, hít sâu một hơi, giống như một đứa trả phạm lỗi: “Xin lỗi.”
“Cậu…”
“Tôi thật sự rất hối hận. Hôm nhận được thiệp mời của salon nghệ thuật đó, đáng lẽ tôi phải đến, như vậy mọi chuyện sẽ không xảy ra. Có điều cái tôi cần phải xin lỗi là việc tôi đã làm với anh sau đó. Tuy anh nói anh không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng tôi biết, anh là người hiếu thắng. Dù là bất cứ ai làm chuyện này với anh, anh chắc chắn sẽ khó chấp nhận. Tôi cũng không biết phải bù đắp thế nào nữa, chờ đến lúc vào đoàn phim, anh có thể…”
“Chu Tự Hành.” Hạ Tập Thanh tiến đến trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay phải, tháo miếng đeo cổ tay màu đen ra, phía dưới là băng gạc thấm đẫm máu: “Trước khi xin lỗi, có thể giải thích cho tôi biết vết thương này là sao không?”
Thực tế những vết thương này đều là do hôm đó cậu bị mảnh vụn thủy tinh đâm phải lúc dùng gậy bóng chày đập kính chắn gió, còn chưa kịp xử lý thì lúc đánh nhau lại bị toác ra.
Giọng cậu rầu rĩ: “Nhìn thì vậy chứ thật ra không nghiêm trọng lắm đâu. Hai ngày nữa là khỏi rồi.” Cậu để mặc Hạ Tập Thanh nắm lấy tay mình, trong lòng nhộn nhạo, vui sướng. Ít nhất Hạ Tập Thanh vẫn quan tâm cậu.
“Thật sự xin lỗi.” giọng cậu cực kì chân thành: “Lúc ấy tôi tức giận quá, đã trút giận lên người anh, nghĩ lại mới thấy thật quá đáng. Thật ra tôi không hề muốn…cũng không phải… Dù sao thì giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật không ra gì.”
Hạ Tập Thanh nhớ lại những lời cậu nói trong cơn phẫn nộ, vô thức cau mày.
[Anh chỉ có mình tôi thôi, anh chỉ được có tôi.]
“Cho nên ý của cậu là, những lời cậu nói lúc đó đều không suy nghĩ chân thật của cậu, đúng không?”
Đôi mắt Chu Tự Hành trợn to, cậu há miệng thở gấp: “Tôi…” Làm sao cậu có thể nói rằng những lời lúc ấy mới là suy nghĩ thật sự của cậu? Thật sự muốn giết những người mơ tưởng đến anh, thậm chí còn muốn giết cả anh, nếu anh muốn đi tìm người khác.
“Tôi…”
Tiếng chuông di động xa lạ bỗng reo lên, cắt ngang lời Chu Tự Hành muốn nói. Hạ Tập Thanh hít một hơi thật sâu: “Nghe đi.”
Chu Tự Hành lấy chiếc di động từ trong túi quần ra. Hạ Tập Thanh liếc nhìn qua đã nhận ra đây không phải chiếc điện thoại cậu hay dùng. Trên màn hình hiện tên người gọi là Chu Tự Cảnh.
Giọng của đối phương trầm thấp và lạnh lẽo: “Gara, trong hai phút, xuống lầu.”
Chu Tự Hành “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt cậu thật khổ sở. Cậu muốn giải thích chuyện mấy ngày nay với Hạ Tập Thanh, nhưng không biết giải thích thế nào. Cậu muốn nói cậu chạy giống như một tên điên về đây, chỉ vì sợ Hạ Tập Thanh sẽ đi mất. Mặc dù cậu đi mua đồ ăn và thuốc cho anh, nhưng cậu biết tỉ lệ Hạ Tập Thanh đã đi là rất lớn.
Vậy mà cậu vẫn đến kịp, gặp được anh ngay trước khi anh muốn rời đi. Qúa nhiều lời muốn nói nghẹn ứ ở cổ họng mà chẳng biết nói từ đâu. So với chuyện của cậu và Ngụy Mân, cơ thể của Hạ Tập Thanh quan trọng hơn nhiều.
“Tôi phải đi công tác.” Chu Tự Hành nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, khẽ khàng nói: “Anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Còn có…” Cậu chần chừ giây lát: “Tôi có thể ôm…”
Lời thỉnh cầu còn chưa nói xong đã bị Hạ Tập Thanh nuốt vào trong nụ hôn thân mật, khăng khít. Hương vị ngọt ngào trộn lẫn với mùi máu tươi. Cánh tay anh ôm chặt lưng Chu Tự Hành, kết thúc nụ hôn chớp nhoáng này. Tay Hạ Tập Thanh đút vào trong túi quần sau của cậu, trán áp lên trán, chóp mũi cọ khẽ vào chóp mũi Chu Tự Hành: “Thời gian không có nhiều…”
Trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy, Chu Tự Hành chỉ nhìn thấy bóng hình có mình cậu.
“Đừng nói nhảm nữa, mau hôn tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất