Chương 186
“Cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn có ý định đó, dù sao tôi cũng không đi.”
Chu Từ Thâm cười lạnh:
“Em bị cảm nặng là tốt nhất, không cần đợi tôi ra tay, em cũng sẽ..........................”
Nguyễn Tinh Vãn thậm chí không kịp phản ứng, vội vàng giơ tay lên bịt miệng anh lại, không để anh nói tiếp, cô yếu ớt nói:
“Chu tổng, xin anh, tích chút đức đi.”
Những lời hại người không lợi mình này, chỉ có anh mới có thể nói ra.
Sắc mặt Chu Từ Thâm vẫn khó coi, dường như kiên nhẫn sắp cạn kiệt, anh lại hỏi:
“Rốt cuộc có đi hay không?”
“Đi, đi, đi, làm phiền anh rồi Chu tổng.”
Chu Từ Thâm: “......”
Anh không kiên nhẫn nói:
“Tôi có nói là sẽ đưa em đi không?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Vậy Chu tổng làm ơn tránh ra.”
Nhưng ai ngờ cô mới đi được hai bước đã bị anh bế bổng lên.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy được đường viền cằm cứng rắn của người đàn ông.
“Nếu em ngã quỵ ở đây, sẽ làm mất thời gian của tôi hơn.”
Được thôi, anh muốn nói sao thì nói.
Nguyễn Tinh Vãn đã không còn sức để cãi nhau với anh nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói Nguyễn Tinh Vãn bị cảm lạnh, cảm cúm thông thường, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là được.
Nói xong, bác sĩ nhìn sang người đàn ông đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh lùng:
“Anh làm chồng kiểu gì mà vô trách nhiệm thế, thời tiết như này mà cũng để cô ấy bị cảm lạnh.”
Nguyễn Tinh Vãn vội giải thích: “Không............ không phải vậy....................”
“Không phải gì? Tôi nói cho cô biết, cô gái à, phụ nữ cả cuộc đời, giai đoạn chịu khổ nhất là khi mang thai, mặc dù bây giờ cô đã vượt qua giai đoạn nghén, nhưng khi bụng cô lớn lên, cô sẽ thấy khắp nơi trên cơ thể thay đổi, lúc đó sẽ khó chịu hơn.”
Bác sĩ vừa nói, lại nhìn về phía Chu Từ Thâm, không chút nể nang trách móc:
“Vì vậy, một người phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh, đó là biểu hiện của tình yêu, làm chồng thì phải biết quan tâm hơn.”
Chu Từ Thâm nghe vậy, nhìn thoáng qua Nguyễn Tinh Vãn, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn vừa xấu hổ vừa bối rối, lúc này m.á.u dồn hết lên đầu, không biết lấy đâu ra sức lực, cô đứng dậy nói:
“Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi, chúng tôi đi trước!”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khám.
Sau khi lấy thuốc xong, Chu Từ Thâm không biết từ đâu xuất hiện sau lưng cô, giọng điệu thản nhiên:
“Trông em khá tỉnh táo đấy.”
Nguyễn Tinh Vãn: “......”
Chu Từ Thâm tiếp tục:
“Xem ra không cần tôi bế em nữa.”
“Chu tổng..............................”
“Hử?”
“Làm ơn im lặng giùm tôi được không!”
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu
“Những gì bác sĩ vừa nói anh không cần để trong lòng, lý do tôi muốn sinh đứa trẻ này là vì lý do cá nhân của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Chu Từ Thâm từ tốn nói: “Tôi biết.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh tiếp tục:
“Cô sinh con của tôi không liên quan gì đến tôi, vẽ trộm hình tôi trên giấy cũng không liên quan đến tôi.”
“......”
Nguyễn Tinh Vãn không thể ngờ, anh lại thấy tờ giấy mà cô đã xé bỏ, lập tức mặt đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không có lý do.
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Sao không tiếp tục tìm lý do nữa?”
Ngập ngừng một lúc lâu, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Tôi.................... luyện tay thôi!”
Nói thật lòng, nói ra câu này cô cũng không tin nổi chính mình.
Chu Từ Thâm cười lạnh:
“Em bị cảm nặng là tốt nhất, không cần đợi tôi ra tay, em cũng sẽ..........................”
Nguyễn Tinh Vãn thậm chí không kịp phản ứng, vội vàng giơ tay lên bịt miệng anh lại, không để anh nói tiếp, cô yếu ớt nói:
“Chu tổng, xin anh, tích chút đức đi.”
Những lời hại người không lợi mình này, chỉ có anh mới có thể nói ra.
Sắc mặt Chu Từ Thâm vẫn khó coi, dường như kiên nhẫn sắp cạn kiệt, anh lại hỏi:
“Rốt cuộc có đi hay không?”
“Đi, đi, đi, làm phiền anh rồi Chu tổng.”
Chu Từ Thâm: “......”
Anh không kiên nhẫn nói:
“Tôi có nói là sẽ đưa em đi không?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Vậy Chu tổng làm ơn tránh ra.”
Nhưng ai ngờ cô mới đi được hai bước đã bị anh bế bổng lên.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy được đường viền cằm cứng rắn của người đàn ông.
“Nếu em ngã quỵ ở đây, sẽ làm mất thời gian của tôi hơn.”
Được thôi, anh muốn nói sao thì nói.
Nguyễn Tinh Vãn đã không còn sức để cãi nhau với anh nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói Nguyễn Tinh Vãn bị cảm lạnh, cảm cúm thông thường, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là được.
Nói xong, bác sĩ nhìn sang người đàn ông đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh lùng:
“Anh làm chồng kiểu gì mà vô trách nhiệm thế, thời tiết như này mà cũng để cô ấy bị cảm lạnh.”
Nguyễn Tinh Vãn vội giải thích: “Không............ không phải vậy....................”
“Không phải gì? Tôi nói cho cô biết, cô gái à, phụ nữ cả cuộc đời, giai đoạn chịu khổ nhất là khi mang thai, mặc dù bây giờ cô đã vượt qua giai đoạn nghén, nhưng khi bụng cô lớn lên, cô sẽ thấy khắp nơi trên cơ thể thay đổi, lúc đó sẽ khó chịu hơn.”
Bác sĩ vừa nói, lại nhìn về phía Chu Từ Thâm, không chút nể nang trách móc:
“Vì vậy, một người phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh, đó là biểu hiện của tình yêu, làm chồng thì phải biết quan tâm hơn.”
Chu Từ Thâm nghe vậy, nhìn thoáng qua Nguyễn Tinh Vãn, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn vừa xấu hổ vừa bối rối, lúc này m.á.u dồn hết lên đầu, không biết lấy đâu ra sức lực, cô đứng dậy nói:
“Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi, chúng tôi đi trước!”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khám.
Sau khi lấy thuốc xong, Chu Từ Thâm không biết từ đâu xuất hiện sau lưng cô, giọng điệu thản nhiên:
“Trông em khá tỉnh táo đấy.”
Nguyễn Tinh Vãn: “......”
Chu Từ Thâm tiếp tục:
“Xem ra không cần tôi bế em nữa.”
“Chu tổng..............................”
“Hử?”
“Làm ơn im lặng giùm tôi được không!”
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu
“Những gì bác sĩ vừa nói anh không cần để trong lòng, lý do tôi muốn sinh đứa trẻ này là vì lý do cá nhân của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Chu Từ Thâm từ tốn nói: “Tôi biết.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh tiếp tục:
“Cô sinh con của tôi không liên quan gì đến tôi, vẽ trộm hình tôi trên giấy cũng không liên quan đến tôi.”
“......”
Nguyễn Tinh Vãn không thể ngờ, anh lại thấy tờ giấy mà cô đã xé bỏ, lập tức mặt đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không có lý do.
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Sao không tiếp tục tìm lý do nữa?”
Ngập ngừng một lúc lâu, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Tôi.................... luyện tay thôi!”
Nói thật lòng, nói ra câu này cô cũng không tin nổi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất