Chương 136
Để hỏi một số vấn đề, Diệc Thu đành phải giải trừ cấm nói trước thời hạn cho hệ thống.
Nàng hỏi hệ thống, liệu tình hình xảy ra trong Phù Mộng Châu của nàng và U Nghiên có bị chim Ế phát hiện không.
Hệ thống đưa ra đáp án làm nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra những chuyện xảy xong Phù Mộng Châu đều không thể quan sát và thao túng từ bên ngoài.
Ảo cảnh của Phù Mộng Châu sinh ra từ sự sợ hãi sâu trong đáy lòng của người nhập cảnh. Nếu tâm trí của người đi vào giấc mộng không đủ kiên định, nó có thể phóng đại nỗi sợ hãi lên vô tận để người kia bị vây khốn cho đến chết.
Trừ cái này ra nó cũng không còn công dụng khác.
Chỉ cần người nhập cảnh có thể tìm về ý thức của mình, phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực thì sẽ không dễ bị cảnh trong mơ ăn mòn —— Tuy nhiên, đối với đại đa số người thì điều này dường như là điều không có khả năng làm được.
Bởi viễn cảnh do Phù Mộng Châu tạo ra quá chân thật, chân thật đến mức khiến người ta không thể phân biệt được thật giả.
Vì vậy khi các nàng bị hút vào hạt châu này, chim Ế rất yên tâm và sẽ không cần để ý đến quá nhiều.
Để giúp U Nghiên dưỡng thương, Diệc Thu bắt đầu sinh hoạt ở trong cảnh mơ của U Nghiên.
Tuy bây giờ các nàng vẫn còn trong ảo cảnh của Phù Mộng Châu, nhưng U Nghiên đã có thể thông qua ý thức của bản thân để kiểm soát cảnh tượng trong mơ.
Nếu chủ nhân của giấc mộng có thể giữ vững tỉnh táo, ở trong chính cảnh mơ của mình sự tồn tại của người đó có thể sánh ngang với thần. Và biến ra chút bạc để lừa gạt người qua đường Giáp Ất Bính Đinh ở trong mộng càng là điều dễ dàng hơn hết.
Sau khi lấp đầy bụng, Diệc Thu liền đi theo U Nghiên đến thành trì ở gần đó.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ ký ức của U Nghiên nên nơi các nàng đến chính là thành Mạch Thuỷ vô cùng quen thuộc.
Tiểu Dương Đà nhanh chóng tìm đến quán trọ mà mình hay ở nhất, chủ quán và tiểu nhị đều là những gương mặt quen thuộc, điều khác biệt duy nhất là họ không nhớ các nàng.
Bên trong cảnh mơ có rất nhiều điểm vô lý, thí dụ như cả người U Nghiên và nàng đều dính đầy máu nhưng những người sống trong thành lại chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, bao gồm chưởng quầy và tiểu nhị quán trọ đều chưa từng hoài nghi về sự xuất hiện của người thiếu nữ và con Dương Đà trông không tầm thường này.
Sau khi các nàng vào ở trọ, tiểu nhị lập tức đi đun sôi nước, đợi nguội một chút rồi đưa đến phòng cho các nàng.
Suốt mấy ngày nay, Diệc Thu đã quen với việc tắm rửa cùng U Nghiên cho nên khi nước được tiểu nhị đưa vào phòng, phản ứng đầu tiên của nàng là nhón chân rồi dẫm lên ghế để tiện bề nhảy vào thau tắm.
Nào ngờ giây tiếp theo, U Nghiên lại nhéo lỗ tai nàng.
“Á á á...” Tiểu Dương Đà vội đưa đầu đến sát chỗ U Nghiên, lớn tiếng quát, “U Nghiên?! Buông, buông, buông tay!”
“Ngươi tắm sau.” Nói rồi, U Nghiên đẩy cổ tiểu Dương Đà, sau đó khẽ đẩy cơ thể Diệc Thu sang một bên.
Diệc Thu nghiến răng, vừa thở phì phò vừa trừng mắt nhìn U Nghiên.
U Nghiên nào thèm để ý đến điều đó, nàng dùng pháp thuật đóng cửa sổ lại, bắt đầu cởi từng lớp áo trên người, rồi nàng vận chuyển linh lực để bảo vệ vết thương, bước vào trong thau tắm với ánh mắt chứa đầy bất mãn của tiểu Dương Đà.
Vốn dĩ rất tức giận thế mà khi thấy được những vết thương chằng chịt chảy đầy máu trên cơ thể U Nghiên, Diệc Thu chẳng còn tâm trạng cáu kỉnh.
Rõ ràng các nàng chạy trốn cùng nhau, U Nghiên bị thương nặng đến vậy mà nàng lại chỉ hơi bị hoảng sợ, ngay cả một vết thương cũng không có...
Thôi, cái thau tắm này cũng không lớn, nàng nhường U Nghiên một chút đi, vết thương ấy nghiêm trọng như vậy nên Dương Đà cũng không tiện chen vào làm gì.
Nghĩ thế, Diệc Thu ngoan ngoãn nằm sấp ở bên ngoài thau tắm, ngáp dài, đè nén nỗi uất ức xuống lòng, cuộn tròn cơ thể lấm lem của mình thành một quả bóng.
U Nghiên ngâm mình trong thau tắm, im lặng lau đi vết máu trên người mình.
Hơi nước mông lung bao trùm toàn bộ căn phòng, mà ánh mắt nàng lại bất giác nhìn về phía tiểu Dương Đà đang buồn chán trên mặt đất kia.
Nàng nhớ rõ những ngày mình mất đi ý thức, mỗi một lần tắm rửa đều sẽ kéo tiểu Dương Đà theo cùng, ngay từ đầu tiểu Dương Đà còn kháng cự, nhưng lâu dần cũng quen với điều đó.
Sao ở cảnh trong mơ mình có thể làm ra chuyện như vậy chứ...
Nàng thật sự không thể hiểu được, cũng như nàng không nghĩ ra, một con Dương Đà vừa nhút nhát yếu đuối vừa không thông minh, tập hợp hết tất cả những nhược điểm của con người rốt cuộc đáng giá ở đâu để mình đối xử như vậy.
Cho dù chưa nghĩ ra, nàng cũng vẫn làm thế.
Vào khoảnh khắc ấy, một ý tưởng nảy ra trong đầu nàng —— Có lẽ, nàng có thể sống bình đẳng với con Dương Đà ngốc nghếch kia tựa như lúc các nàng sống ở trong mộng.
Bởi... Dường như nàng thật sự có chút luyến tiếc với kiểu sống ấy.
“Ngươi.” U Nghiên vịn tay lên thành thau tắm, đưa mắt nhìn tiểu Dương Đà.
“Hửm?” Tiểu Dương Đà ngẩng đầu lên, nghiêng cổ, sự tò mò cũng hiện lên trong mắt.
“Vào đi.” Nói xong, U Nghiên di chuyển sang một bên.
Biểu cảm của tiểu Dương Đà thoáng chốc không thể khống chế được, nàng sửng sốt nhìn U Nghiên một lúc lâu, thấy không hề có ý đùa giỡn nàng mới cẩn thận nhón chân dẫm lên ghế, “nhanh tay nhanh chân” chui vào trong thau tắm.
Nước trong thau vẫn nóng hổi, ngâm mình bên trong hệt như đang tắm ở suối nước nóng.
Có điều, ngay khi nàng vào, nước lại bẩn hơn nhiều.
“Ôi...” Tiểu Dương Đà ngại ngùng kêu lên một tiếng. Đang còn trong cơn xấu hổ thì nàng chợt thấy U Nghiên nâng cánh tay chồng chất vết thương lên để rửa sạch vết bẩn dính trên lông nàng.
Hành động ấy là một hành động nàng đã quá quen.
Cũng chẳng biết tại sao mà lúc này đây nàng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Giống như cùng một việc, tiểu U Nghiên làm thì thấy không sao, nhưng đổi thành điểu nữ nhân thì nàng lại cảm thấy không đúng ở đâu đó.
“Ngươi... Ngươi, ta...”
“Ngại gì chứ? Lúc trước...” Nói đến đây U Nghiên đột nhiên ngừng lại, sửa lời, “Không phải lúc ở trong mộng đều như vậy sao?”
“Ta cũng không biết.” Diệc Thu trả lời, gục cái đầu xù xù lông xuống.
Đang lúc tự hỏi “tại sao”, U Nghiên bất ngờ dùng một gáo nước ấm xối xuống đầu nàng —— Chuyện xảy ra đột ngột khiến nàng không kịp nhắm mắt lại!
Sao trên đời này lại có một con chim sống càng lâu EQ càng thấp vậy hả!
Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm hai tiếng.
“Ta quên nhắc ngươi nhắm mắt.” U Nghiên bình tĩnh giải thích, sau đó lại múc một gáo nước, vừa đổ từ từ, vừa xoa xoa cái đầu ướt nhẹp của tiểu Dương Đà.
Xoa một hồi, nàng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Diệc Thu nghĩ thầm, chắc là điểu nữ nhân định nói nàng xấu đây mà, trước khi đi vào giấc mộng, mỗi lần tiểu Dương Đà tắm rửa xong đều sẽ bị điểu nữ nhân ghét bỏ.
Nhưng giây tiếp theo, U Nghiên lại nhẹ giọng nói một câu: “Dáng vẻ hiện tại của ngươi, nếu nhìn quen cũng sẽ thấy rất đáng yêu.”
Ồ...
Đây là lời nói mà tiểu Dương Đà xứng được nghe ư?
Thế là Diệc Thu trợn mắt nhìn U Nghiên.
Sau một lúc ngóng nhìn ngắn ngủi, nàng lúng túng cụp hàng mi trắng của mình xuống.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, đại khái đã hiểu được sự khác nhau giữa tiểu U Nghiên và điểu nữ nhân.
Tiểu U Nghiên chưa từng thấy hình người của nàng, vì vậy mỗi lần giúp nàng tắm rửa đều như tắm rửa cho động vật, không cảm thấy ngại ngùng.
Mà điểu nữ nhân lại khác, điểu nữ nhân biết hình người của nàng, nên khi cả hai tắm chung với nhau nàng mới cảm thấy thẹn thùng như bản thân mình đang trần trụi đứng trước mặt điểu nữ nhân.
Dù biết cả người mình chỉ toàn là lông, hoàn toàn không ở trong trạng thái hoà mình với thiên nhiên, nhưng cái cảm giác ấy vẫn rất mãnh liệt.
“Ừm, U Nghiên...”
“Sao?”
“Ta, có phải mấy ngày nữa là ta có thể biến về hình dáng con người không?”
“Ừ.” U Nghiên khẽ đáp lời, càng dùng sức vò đầu Tiểu Dương Đà.
Diệc Thu nghĩ ngợi, lại hỏi thêm lần nữa: “Vậy, ta hỏi ngươi nhé, ngươi... Ngươi hy vọng, ta biến thành người hay vẫn luôn ở dáng vẻ hiện tại?”
Nàng nghĩ, nàng ở trạng thái Dương Đà hơn nửa năm trong mộng vì thế mà bản thân cũng chẳng còn cố chấp về hình dạng con người nữa. Nếu U Nghiên thật sự thích dáng vẻ lông xù xù của nàng, nàng sẽ tạm thời không biến về hình người.
U Nghiên nghe vậy, trầm tư một lát, thấp giọng đáp: “Ta nói rồi.”
“Ừ...” Diệc Thu nhỏ giọng gật gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Đúng vậy, U Nghiên đã trả lời câu hỏi này từ rất lâu.
Nàng biết điểu nữ nhân thích nhất dáng vẻ lông xù ngây ngô của nàng. Nếu vậy, nàng cũng không vội biến về hình người...
“Ngươi hiểu cái gì?”
“Ngươi thích dáng vẻ hiện tại của ta, ta đành tạm thời giữ nguyên, ngươi nhìn cũng thấy vui vẻ hơn...” Tiểu Dương Đà ngoan ngoãn trả lời, “Tâm trạng liên quan đến sự khỏe mạnh của cơ thể, ngươi vui vẻ thì vết thương trên người ngươi cũng sẽ lành nhanh hơn.”
“Ta không thích hầu hạ một con dê vừa yếu ớt vừa thích phun nước miếng.” U Nghiên nói, rồi lại vô tình nhìn vào đôi mắt chứa đầy ngạc nhiên của tiểu Dương Đà.
Các nàng lẳng lặng đối mặt, mấy giây sau, tựa như tập duyệt trước, các nàng đồng thời đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Sau vài giây im lặng, U Nghiên nói với vẻ thong dong: “Ta còn trông cậy vào việc ngươi có tay chân để hầu hạ một kẻ bị bệnh như ta đấy.”
Nghe nàng nói thế, khoé miệng Diệc Thu không ngừng nhếch lên.
Nàng cố nén hai giây, lúc này mới kiềm lại niềm vui trong lòng, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, chép miệng: “Cũng không phải không được, tuy ta rất lười nhưng xét thấy ngươi bị thương nặng như vậy, đành phải... Cố chăm ngươi một chút, tựa như lúc ở thành Mạch Thuỷ.”
“Vậy làm phiền ngươi rồi.” Dứt lời, U Nghiên xối một gáo nước vừa múc xuống đầu Diệc Thu.
“Điểu nữ nhân ngươi biết là được!” Nói xong, tiểu Dương Đà cố ý dùng sức lắc lắc đầu, khiến nước bay tung toé bắn hết lên mặt U Nghiên.
Giây tiếp theo, U Nghiên nâng cái đầu đang lắc loạn xạ của nàng lên, và rồi dưới con mắt tò mò của nàng, U Nghiên đưa khuôn mặt dính đầy bọt nước ấy đến gần.
Tiểu Dương Đà hoang mang trừng lớn hai mắt, đang tính hỏi điểu nữ nhân định làm gì thì lại nghe được một tiếng “phụt”, theo sau là một ngụm nước miếng vô cùng nhỏ bé có thể lờ đi bay đến khiến nàng sợ đến mức run người, nhắm mắt lại theo quán tính.
Sau khi hoàn hồn, Diệc Thu chấn kinh không thôi.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Một con Dương Đà như nàng vừa bị một con chim phun nước miếng vào mặt ư?!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Nàng đang khiêu chiến sở trường duy nhất của ta đấy hả?
Editor: Ai rồi cũng sẽ bị “đồng hoá” thôi ^-^.
Nàng hỏi hệ thống, liệu tình hình xảy ra trong Phù Mộng Châu của nàng và U Nghiên có bị chim Ế phát hiện không.
Hệ thống đưa ra đáp án làm nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra những chuyện xảy xong Phù Mộng Châu đều không thể quan sát và thao túng từ bên ngoài.
Ảo cảnh của Phù Mộng Châu sinh ra từ sự sợ hãi sâu trong đáy lòng của người nhập cảnh. Nếu tâm trí của người đi vào giấc mộng không đủ kiên định, nó có thể phóng đại nỗi sợ hãi lên vô tận để người kia bị vây khốn cho đến chết.
Trừ cái này ra nó cũng không còn công dụng khác.
Chỉ cần người nhập cảnh có thể tìm về ý thức của mình, phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực thì sẽ không dễ bị cảnh trong mơ ăn mòn —— Tuy nhiên, đối với đại đa số người thì điều này dường như là điều không có khả năng làm được.
Bởi viễn cảnh do Phù Mộng Châu tạo ra quá chân thật, chân thật đến mức khiến người ta không thể phân biệt được thật giả.
Vì vậy khi các nàng bị hút vào hạt châu này, chim Ế rất yên tâm và sẽ không cần để ý đến quá nhiều.
Để giúp U Nghiên dưỡng thương, Diệc Thu bắt đầu sinh hoạt ở trong cảnh mơ của U Nghiên.
Tuy bây giờ các nàng vẫn còn trong ảo cảnh của Phù Mộng Châu, nhưng U Nghiên đã có thể thông qua ý thức của bản thân để kiểm soát cảnh tượng trong mơ.
Nếu chủ nhân của giấc mộng có thể giữ vững tỉnh táo, ở trong chính cảnh mơ của mình sự tồn tại của người đó có thể sánh ngang với thần. Và biến ra chút bạc để lừa gạt người qua đường Giáp Ất Bính Đinh ở trong mộng càng là điều dễ dàng hơn hết.
Sau khi lấp đầy bụng, Diệc Thu liền đi theo U Nghiên đến thành trì ở gần đó.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ ký ức của U Nghiên nên nơi các nàng đến chính là thành Mạch Thuỷ vô cùng quen thuộc.
Tiểu Dương Đà nhanh chóng tìm đến quán trọ mà mình hay ở nhất, chủ quán và tiểu nhị đều là những gương mặt quen thuộc, điều khác biệt duy nhất là họ không nhớ các nàng.
Bên trong cảnh mơ có rất nhiều điểm vô lý, thí dụ như cả người U Nghiên và nàng đều dính đầy máu nhưng những người sống trong thành lại chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, bao gồm chưởng quầy và tiểu nhị quán trọ đều chưa từng hoài nghi về sự xuất hiện của người thiếu nữ và con Dương Đà trông không tầm thường này.
Sau khi các nàng vào ở trọ, tiểu nhị lập tức đi đun sôi nước, đợi nguội một chút rồi đưa đến phòng cho các nàng.
Suốt mấy ngày nay, Diệc Thu đã quen với việc tắm rửa cùng U Nghiên cho nên khi nước được tiểu nhị đưa vào phòng, phản ứng đầu tiên của nàng là nhón chân rồi dẫm lên ghế để tiện bề nhảy vào thau tắm.
Nào ngờ giây tiếp theo, U Nghiên lại nhéo lỗ tai nàng.
“Á á á...” Tiểu Dương Đà vội đưa đầu đến sát chỗ U Nghiên, lớn tiếng quát, “U Nghiên?! Buông, buông, buông tay!”
“Ngươi tắm sau.” Nói rồi, U Nghiên đẩy cổ tiểu Dương Đà, sau đó khẽ đẩy cơ thể Diệc Thu sang một bên.
Diệc Thu nghiến răng, vừa thở phì phò vừa trừng mắt nhìn U Nghiên.
U Nghiên nào thèm để ý đến điều đó, nàng dùng pháp thuật đóng cửa sổ lại, bắt đầu cởi từng lớp áo trên người, rồi nàng vận chuyển linh lực để bảo vệ vết thương, bước vào trong thau tắm với ánh mắt chứa đầy bất mãn của tiểu Dương Đà.
Vốn dĩ rất tức giận thế mà khi thấy được những vết thương chằng chịt chảy đầy máu trên cơ thể U Nghiên, Diệc Thu chẳng còn tâm trạng cáu kỉnh.
Rõ ràng các nàng chạy trốn cùng nhau, U Nghiên bị thương nặng đến vậy mà nàng lại chỉ hơi bị hoảng sợ, ngay cả một vết thương cũng không có...
Thôi, cái thau tắm này cũng không lớn, nàng nhường U Nghiên một chút đi, vết thương ấy nghiêm trọng như vậy nên Dương Đà cũng không tiện chen vào làm gì.
Nghĩ thế, Diệc Thu ngoan ngoãn nằm sấp ở bên ngoài thau tắm, ngáp dài, đè nén nỗi uất ức xuống lòng, cuộn tròn cơ thể lấm lem của mình thành một quả bóng.
U Nghiên ngâm mình trong thau tắm, im lặng lau đi vết máu trên người mình.
Hơi nước mông lung bao trùm toàn bộ căn phòng, mà ánh mắt nàng lại bất giác nhìn về phía tiểu Dương Đà đang buồn chán trên mặt đất kia.
Nàng nhớ rõ những ngày mình mất đi ý thức, mỗi một lần tắm rửa đều sẽ kéo tiểu Dương Đà theo cùng, ngay từ đầu tiểu Dương Đà còn kháng cự, nhưng lâu dần cũng quen với điều đó.
Sao ở cảnh trong mơ mình có thể làm ra chuyện như vậy chứ...
Nàng thật sự không thể hiểu được, cũng như nàng không nghĩ ra, một con Dương Đà vừa nhút nhát yếu đuối vừa không thông minh, tập hợp hết tất cả những nhược điểm của con người rốt cuộc đáng giá ở đâu để mình đối xử như vậy.
Cho dù chưa nghĩ ra, nàng cũng vẫn làm thế.
Vào khoảnh khắc ấy, một ý tưởng nảy ra trong đầu nàng —— Có lẽ, nàng có thể sống bình đẳng với con Dương Đà ngốc nghếch kia tựa như lúc các nàng sống ở trong mộng.
Bởi... Dường như nàng thật sự có chút luyến tiếc với kiểu sống ấy.
“Ngươi.” U Nghiên vịn tay lên thành thau tắm, đưa mắt nhìn tiểu Dương Đà.
“Hửm?” Tiểu Dương Đà ngẩng đầu lên, nghiêng cổ, sự tò mò cũng hiện lên trong mắt.
“Vào đi.” Nói xong, U Nghiên di chuyển sang một bên.
Biểu cảm của tiểu Dương Đà thoáng chốc không thể khống chế được, nàng sửng sốt nhìn U Nghiên một lúc lâu, thấy không hề có ý đùa giỡn nàng mới cẩn thận nhón chân dẫm lên ghế, “nhanh tay nhanh chân” chui vào trong thau tắm.
Nước trong thau vẫn nóng hổi, ngâm mình bên trong hệt như đang tắm ở suối nước nóng.
Có điều, ngay khi nàng vào, nước lại bẩn hơn nhiều.
“Ôi...” Tiểu Dương Đà ngại ngùng kêu lên một tiếng. Đang còn trong cơn xấu hổ thì nàng chợt thấy U Nghiên nâng cánh tay chồng chất vết thương lên để rửa sạch vết bẩn dính trên lông nàng.
Hành động ấy là một hành động nàng đã quá quen.
Cũng chẳng biết tại sao mà lúc này đây nàng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Giống như cùng một việc, tiểu U Nghiên làm thì thấy không sao, nhưng đổi thành điểu nữ nhân thì nàng lại cảm thấy không đúng ở đâu đó.
“Ngươi... Ngươi, ta...”
“Ngại gì chứ? Lúc trước...” Nói đến đây U Nghiên đột nhiên ngừng lại, sửa lời, “Không phải lúc ở trong mộng đều như vậy sao?”
“Ta cũng không biết.” Diệc Thu trả lời, gục cái đầu xù xù lông xuống.
Đang lúc tự hỏi “tại sao”, U Nghiên bất ngờ dùng một gáo nước ấm xối xuống đầu nàng —— Chuyện xảy ra đột ngột khiến nàng không kịp nhắm mắt lại!
Sao trên đời này lại có một con chim sống càng lâu EQ càng thấp vậy hả!
Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm hai tiếng.
“Ta quên nhắc ngươi nhắm mắt.” U Nghiên bình tĩnh giải thích, sau đó lại múc một gáo nước, vừa đổ từ từ, vừa xoa xoa cái đầu ướt nhẹp của tiểu Dương Đà.
Xoa một hồi, nàng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Diệc Thu nghĩ thầm, chắc là điểu nữ nhân định nói nàng xấu đây mà, trước khi đi vào giấc mộng, mỗi lần tiểu Dương Đà tắm rửa xong đều sẽ bị điểu nữ nhân ghét bỏ.
Nhưng giây tiếp theo, U Nghiên lại nhẹ giọng nói một câu: “Dáng vẻ hiện tại của ngươi, nếu nhìn quen cũng sẽ thấy rất đáng yêu.”
Ồ...
Đây là lời nói mà tiểu Dương Đà xứng được nghe ư?
Thế là Diệc Thu trợn mắt nhìn U Nghiên.
Sau một lúc ngóng nhìn ngắn ngủi, nàng lúng túng cụp hàng mi trắng của mình xuống.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, đại khái đã hiểu được sự khác nhau giữa tiểu U Nghiên và điểu nữ nhân.
Tiểu U Nghiên chưa từng thấy hình người của nàng, vì vậy mỗi lần giúp nàng tắm rửa đều như tắm rửa cho động vật, không cảm thấy ngại ngùng.
Mà điểu nữ nhân lại khác, điểu nữ nhân biết hình người của nàng, nên khi cả hai tắm chung với nhau nàng mới cảm thấy thẹn thùng như bản thân mình đang trần trụi đứng trước mặt điểu nữ nhân.
Dù biết cả người mình chỉ toàn là lông, hoàn toàn không ở trong trạng thái hoà mình với thiên nhiên, nhưng cái cảm giác ấy vẫn rất mãnh liệt.
“Ừm, U Nghiên...”
“Sao?”
“Ta, có phải mấy ngày nữa là ta có thể biến về hình dáng con người không?”
“Ừ.” U Nghiên khẽ đáp lời, càng dùng sức vò đầu Tiểu Dương Đà.
Diệc Thu nghĩ ngợi, lại hỏi thêm lần nữa: “Vậy, ta hỏi ngươi nhé, ngươi... Ngươi hy vọng, ta biến thành người hay vẫn luôn ở dáng vẻ hiện tại?”
Nàng nghĩ, nàng ở trạng thái Dương Đà hơn nửa năm trong mộng vì thế mà bản thân cũng chẳng còn cố chấp về hình dạng con người nữa. Nếu U Nghiên thật sự thích dáng vẻ lông xù xù của nàng, nàng sẽ tạm thời không biến về hình người.
U Nghiên nghe vậy, trầm tư một lát, thấp giọng đáp: “Ta nói rồi.”
“Ừ...” Diệc Thu nhỏ giọng gật gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Đúng vậy, U Nghiên đã trả lời câu hỏi này từ rất lâu.
Nàng biết điểu nữ nhân thích nhất dáng vẻ lông xù ngây ngô của nàng. Nếu vậy, nàng cũng không vội biến về hình người...
“Ngươi hiểu cái gì?”
“Ngươi thích dáng vẻ hiện tại của ta, ta đành tạm thời giữ nguyên, ngươi nhìn cũng thấy vui vẻ hơn...” Tiểu Dương Đà ngoan ngoãn trả lời, “Tâm trạng liên quan đến sự khỏe mạnh của cơ thể, ngươi vui vẻ thì vết thương trên người ngươi cũng sẽ lành nhanh hơn.”
“Ta không thích hầu hạ một con dê vừa yếu ớt vừa thích phun nước miếng.” U Nghiên nói, rồi lại vô tình nhìn vào đôi mắt chứa đầy ngạc nhiên của tiểu Dương Đà.
Các nàng lẳng lặng đối mặt, mấy giây sau, tựa như tập duyệt trước, các nàng đồng thời đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Sau vài giây im lặng, U Nghiên nói với vẻ thong dong: “Ta còn trông cậy vào việc ngươi có tay chân để hầu hạ một kẻ bị bệnh như ta đấy.”
Nghe nàng nói thế, khoé miệng Diệc Thu không ngừng nhếch lên.
Nàng cố nén hai giây, lúc này mới kiềm lại niềm vui trong lòng, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, chép miệng: “Cũng không phải không được, tuy ta rất lười nhưng xét thấy ngươi bị thương nặng như vậy, đành phải... Cố chăm ngươi một chút, tựa như lúc ở thành Mạch Thuỷ.”
“Vậy làm phiền ngươi rồi.” Dứt lời, U Nghiên xối một gáo nước vừa múc xuống đầu Diệc Thu.
“Điểu nữ nhân ngươi biết là được!” Nói xong, tiểu Dương Đà cố ý dùng sức lắc lắc đầu, khiến nước bay tung toé bắn hết lên mặt U Nghiên.
Giây tiếp theo, U Nghiên nâng cái đầu đang lắc loạn xạ của nàng lên, và rồi dưới con mắt tò mò của nàng, U Nghiên đưa khuôn mặt dính đầy bọt nước ấy đến gần.
Tiểu Dương Đà hoang mang trừng lớn hai mắt, đang tính hỏi điểu nữ nhân định làm gì thì lại nghe được một tiếng “phụt”, theo sau là một ngụm nước miếng vô cùng nhỏ bé có thể lờ đi bay đến khiến nàng sợ đến mức run người, nhắm mắt lại theo quán tính.
Sau khi hoàn hồn, Diệc Thu chấn kinh không thôi.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Một con Dương Đà như nàng vừa bị một con chim phun nước miếng vào mặt ư?!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Nàng đang khiêu chiến sở trường duy nhất của ta đấy hả?
Editor: Ai rồi cũng sẽ bị “đồng hoá” thôi ^-^.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất