Chương 142
U Nghiên thân là một con Khâm Nguyên, dù đang bị thương nặng nhưng nếu muốn đi qua vách đá thì đây cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn gì.
Vào lúc ấy, ánh bình minh vừa ló dạng bầu trời liền sáng trưng.
Diệc Thu đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc thì thấy U Nghiên đang đứng bên cạnh chợt ôm lấy vòng eo của nàng.
Giây tiếp theo, nàng chỉ nghe thấy được tiếng sải cảnh truyền từ phía sau đến, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã cách mặt đất, bay lên không trung. Chỉ trong giây lát đã được đưa đến vách đá đối diện kế bên linh trì.
Nếu là trước đây, Diệc Thu chắc chắn bị hành động “cất cánh” bất thình lình doạ cho hồn bay khỏi xác.
Ấy thế mà vào lúc này đây, nàng đã trở nên tiến bộ hơn khi còn ở trong mơ. Không những là bị U Nghiêm ôm bay, nàng thậm chí còn được trải nghiệm cảm giác bị hai cái móng vuốt của U Nghiên gắp đi nên chẳng có gì đáng sợ.
Có điều, cái ao lạnh lẽo ở trước mặt chính là nơi mà chim Ế dùng để áp chế vết thương cũ vào mỗi đêm trăng tròn. Khắp nơi xung quanh không hề có bất kỳ sinh vật có sự sống, chắc là chim Ế không cho sinh linh ở Xà sơn đến gần nơi này.
Việc U Nghiên mang nàng đến đây nếu để chim Ế phát hiện không biết có tức giận đến mức nổ thành pháo hoa năm màu ngay tại chỗ không?
Trong lòng còn đang do dự thì Diệc Thu bèn thấy U Nghiên bước vào bên trong chiếc ao lạnh lẽo kia.
“Ơ, U Nghiên ngươi...” Diệc Thu bước lên hai bước trong vô thức, nào ngờ khí lạnh của linh trì chợt đẩy nàng lùi lại vài bước, thế là nàng đành phải đứng ở gần ao, xuyên thấu qua sương lạnh nhìn U Nghiên ở trung tâm linh trì từ xa xa.
U Nghiên vẫn chưa rút đi quần áo trên người, hồng y tản ra phấp phới trong làn nước lạnh của ao tựa như một đoá sen đỏ đang nở rộ, thấp thoáng hiện lên trong màn sương lạnh lẽo, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh đoá sen ngàn cánh kia, ngón trỏ trắng nõn thon dài vươn ra, khẽ chạm vào nhuỵ của hoa sen.
Ánh sáng ngũ sắc vô cùng nhu hoà trên đó từ từ truyền vào thân thể của nàng thông qua đầu ngón tay, rồi từ đó di chuyển vào mỗi một linh huyệt bên trong cơ thể.
“Đoá hoa kia có lai lịch gì không?” Diệc Thu lẩm bẩm trong lòng.
【 Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên, ở trong thế giới của《 Cành Héo Úa 》vốn là quà mà Hoa thần tặng cho Mộc thần, đoá hoa này ẩn chứa một nguồn linh lực cực lớn, có thể chữa trăm ngàn đau đớn trên thế gian, cực kỳ quý hiếm. 】
“Hoa mà Hoa thần tặng cho Mộc thần, cứ thế bị Mộc thần đưa cho chim Ế sao?”
【 Đúng vậy, năm đó vết thương chim Ế bị do Thiên Hỏa của Họa Đấu gây ra ảnh hưởng đến tâm mạch, Mộc thần vì cứu tánh mạng của nàng nên tặng cho nàng đoá hoa này. 】
“Nữ hai cũng thật là, dùng mọi cách để cứu con chim hư này, nào ngờ lại bị người ta lấy oán trả ơn...”
Diệc Thu nhỏ giọng lầm bầm, rồi sau đó lại ngồi xổm gần ao, duỗi một ngón tay khuấy nhẹ mặt nước lạnh lẽo kia.
Không có linh lực thâm hậu như U Nghiên nên nàng không dám nhảy xuống cái ao lạnh lẽo chết người này.
Nếu đây là suối nước nóng thì tốt biết mấy...
Nếu là suối nước nóng, có lẽ nàng có thể đi vào tắm, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy cực kỳ thoải mái rồi.
Với cả trông U Nghiên không có vẻ gì là sợ hãi, e là đã đoán được chim Ế muốn đi tìm người nhưng lại không tính đến chuyện người mà mình tìm kiếm lại dám chạy vào nhà mình “tắm rửa“.
Mọi người thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhìn tình cảnh hiện tại có lẽ lời này đúng là không trật được.
Ví dụ điển hình là lúc này đây, thời gian trôi qua từng phút từng giây, U Nghiên tắm trong ao hồi lâu, ngâm mình suốt một đêm không chợp mắt đến mức Diệc Thu rúc ở bên cạnh ngủ thiếp đi cũng chưa thấy chim Ế đến đây xem một cái.
Hôm qua một đêm không ngủ, hơn nữa còn phải đi theo U Nghiên suốt một đoạn đường núi dài thế nên Diệc Thu rất mệt, mệt đến độ cho dù không khí nơi này lạnh buốt cùng với mắt đất cứng ngắt nàng cũng không nhịn được mà co rúm lại cơ thể rồi ngủ thiếp đi.
Một giấc này, nàng ngủ trong khó chịu, cứ trằn trọc mãi, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, ý thức mê man, vừa đói bụng vừa thấy lạnh.
Mà mỗi lần nàng đờ đẫn mở mắt đều chỉ thấy được bóng dáng gầy ốm của U Nghiên bên cạnh Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên chẳng có động tĩnh gì.
U Nghiên bị thương quá nặng, có thể mang nàng đi theo suốt dọc đường đã không dễ rồi, giờ lúc này chuyên tâm dưỡng thương vậy nên sẽ không rảnh bận tâm đến nàng.
Diệc Thu cũng không muốn quấy rầy quá trình dưỡng thương của nàng, thế là bản thân ngủ không ngon cũng chưa hề mở miệng lên tiếng.
May là sau khi rời khỏi ảo cảnh Phù Mộng Châu, linh túi trên người không nhạy lúc còn ở ảo cảnh đã sử dụng lại được, nàng có thể lấy một ít quần áo trong linh túi ra, tạm đắp thành từng lớp từng lớp lên người mình để đỡ lạnh hơn.
Cứ thế, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, bẵng đến khi xuất hiện một tia sáng chói mắt.
Thứ ánh sáng ấy đâm vào mí mắt đang khép hờ của nàng.
Không xem không biết, đã xem là bị doạ nhảy dựng —— cái ánh sáng chói mắt ấy phát ra từ Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên ở trong ao.
Giờ này khắc này, U Nghiên không còn ngâm mình bất động trong chiếc ao lạnh lẽo kia, chẳng biết từ lúc nào ngón tay của nàng đã duỗi đến đoá sen kia lần nữa.
Lúc này, không phải là chạm vào một cách nhẹ nhàng, mà là nắm lấy đoá sen ngàn cánh cắm rễ trong ao với ánh mắt lạnh băng tựa như muốn ngắt lấy.
“U Nghiên!” Diệc Thu ngồi phắt dậy, áo quần trên người rơi rụng đầy đất, nàng chỉ có thể lớn tiếng hỏi với giọng điệu cả kinh, “Ngươi muốn làm gì vậy?”
U Nghiên nghe tiếng, quay đầu nhìn Diệc Thu một cái, hờ hững nói: “Tới cũng tới rồi.”
Khoé mắt Diệc Thu giật giật vài cái.
Cái gì mà tới cũng tới rồi chứ...
Chẳng lẽ là —— Tới cũng tới rồi, dù gì cũng không thể tay không mà về?
Không ngờ được điểu nữ nhân vẫn là một tên đạo chích 3000 tuổi đấy?
“Nhưng, nhưng mà nếu chúng ta hái nó, lỡ như bị chim Ế phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta sợ nàng chắc?” U Nghiên lập tức hỏi lại, trong mắt không có một chút sợ hãi.
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, hơn nửa ngày mới ngơ ngác thốt ra một câu: “Đóa sen ngàn cánh này được... được Mộc thần tặng cho nàng.”
Nói xong, nàng cắn cắn môi, nhịn không được bắt đầu hoảng hốt.
Nàng biết, U Nghiên muốn có được thứ gì, chưa bao giờ cần sự cho phép của bất kỳ ai. Đối với nàng, đoá Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên này tựa như nhạc sư mà nàng nhận từ yêu giới chỉ bằng một câu nói, giống lễ vật mà các tộc phụ thuộc trong Ma giới dâng lên, giống những đoá hoa bị dễ dàng ngắt đi ở bất cứ đâu, lại càng chẳng phải đồ vật quý hiếm khó cầu.
Nhưng đối với chim Ế đoá hoa này có lẽ vô cùng quý giá, bởi lẽ nó không chỉ được dùng để dưỡng thương mà còn là quà Mộc thần tặng cho nàng...
Nếu con chim lớn kia phát hiện hoa mà Mộc thần tặng cho mình bị ngắt đi, chẳng phải sẽ hoá điên ngay tại chỗ ư? Nàng vẫn còn nhớ rõ những miêu tả khi nữ ba ác độc này phát điên lên, quả thật là rất đáng sợ.
“U Nghiên, nếu đồ mà ngươi tặng cho ta bị người khác tùy tiện cầm đi, ta...”
“Ngươi đang thương hại một kẻ suýt đoạt đi tánh mạng của ngươi à?” U Nghiên hỏi, mày hơi hơi nhíu lại.
Diệc Thu sửng sốt một lát, vội vàng lắc đầu: “Không không phải, ta không có ý này!”
Nàng suy nghĩ rồi giải thích: “Ý ta muốn nói là nếu biết chuyện chim Ế chắc hẳn sẽ nổi điên... Tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ rồi!”
Nàng không phải đồ ngốc nên sao có thể thương hại một kẻ làm hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác trong nguyên tác, hiện tại tới tuyến thế giới hoàn toàn mới cũng không hề hối cải như nữ ba ác độc?
Nàng chỉ cảm thấy bây giờ cơ thể U Nghiên bị thương nặng, nếu đối mặt với một con chim lớn như thế, hơn nữa nó còn nổi điên lên, ắt hẳn là người khác cũng khó mà đỡ nổi.
Nghe nàng nói vậy, U Nghiên trầm ngâm một lát rồi chần chừ buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, nàng bay người nhảy đến bên cạnh Diệc Thu, linh lực toàn thân bộc phát khiến hơi ẩm khắp người tan đi.
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?” Diệc Thu kinh ngạc không thôi.
“Chưa, nhưng cử động cũng không đáng ngại.” U Nghiên bình tĩnh đáp, đưa mắt nhìn đoá hoa ngàn cánh trong ao, “Nếu ăn luôn nó rồi tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày, có lẽ có thể khôi phục đến trình độ nhất định.”
“Vậy...” Diệc Thu hơi xấu hổ, gãi gãi mang tai, duỗi tay chỉ về phía đoá sen ngàn cánh, ngơ ngác hỏi, “Vậy nếu không, ngươi ăn nó đi?”
Vì sao nàng lại phải lo một nữ ba ác độc có nổi điên hay không chứ?
Chờ đến khi U Nghiên khôi phục toàn bộ linh lực, cần gì phải sợ một con chim Ế bị U Nghiên treo lên đánh tơi bời như trong nguyên tác?
“Không vội, ngươi nhắc nhở ta một chuyện.” U Nghiên nói, rơi vào suy tư.
Diệc Thu ở bên chờ đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy U Nghiên chủ động mở miệng, tức thì cơn tò mò đạt đến đỉnh điểm, không nhịn được bèn duỗi kéo lấy ống tay áo U Nghiên, hiếu kỳ hỏi cho bằng được, “Chuyện gì vậy?”
“Nếu ta ngắt đoá hoa này, có khả năng cao là chim Ế sẽ cảm nhận được, Triều Vân vẫn còn ở đây, muốn cứu nàng thì cách tốt nhất là không rút dây động rừng.”
Nói rồi, U Nghiên lại cầm lấy cái tay nhỏ của Diệc Thu.
Cái xúc cảm lạnh lẽo ấy khiến mày nàng bất giác nhíu lại, cụp mắt nhìn Diệc Thu, thấp giọng hỏi: “Cảm lạnh à?”
Diệc Thu hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu: “Không, không có! Nơi này có chút lạnh, vẫn còn khoẻ, ta đắp “chăn”, không có sinh bệnh!”
Dứt lời nàng vội truy vấn: “U Nghiên, ngươi nói Triều Vân ở chỗ này, ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ư?”
“Không thể.” U Nghiên thản nhiên đáp, “Chim Ế giỏi việc giấu kín linh tức, ở điểm này, ta thật sự không có cách đối phó nàng.”
“Vậy...”
“Xà sơn chỉ lớn chừng này, tìm thêm vài ngày ắt hẳn sẽ tìm được.”
“Ngươi định ở lại tìm Triều Vân hả?” Diệc Thu vô cùng ngạc nhiên, “Tìm không thấy sẽ không đi à?”
“Nếu không thì sao?” Trong mắt U Nghiên chứa đầy lý lẽ hùng hồn, “Tới cũng tới rồi.”
Rốt cuộc chuyện này là sao? Nơi này là địa bàn của chim Ế đấy, U Nghiên tính ở chỗ này thật hả?
Nàng tới nơi này là để đi rừng [1] sao?
Hay đây chính là “ngươi đi rừng ở nhà ta”, muốn tạo cảm giác tim đập nhanh khi phản pha gank của rừng đối thủ trong truyền thuyết?
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: Đương sự chim Ế vô cùng hối hận, không biết sao mình lại bắt một bà cố nội về nữa.
- ---o o----
Chú thích
[1] Đi rừng - 打野: là một thuật ngữ trong game, chủ yếu sử dụng tài nguyên rừng để tích lũy kinh nghiệm và kinh tế, đồng thời sử dụng các phương pháp như farm, phản công và gank.
Vào lúc ấy, ánh bình minh vừa ló dạng bầu trời liền sáng trưng.
Diệc Thu đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc thì thấy U Nghiên đang đứng bên cạnh chợt ôm lấy vòng eo của nàng.
Giây tiếp theo, nàng chỉ nghe thấy được tiếng sải cảnh truyền từ phía sau đến, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã cách mặt đất, bay lên không trung. Chỉ trong giây lát đã được đưa đến vách đá đối diện kế bên linh trì.
Nếu là trước đây, Diệc Thu chắc chắn bị hành động “cất cánh” bất thình lình doạ cho hồn bay khỏi xác.
Ấy thế mà vào lúc này đây, nàng đã trở nên tiến bộ hơn khi còn ở trong mơ. Không những là bị U Nghiêm ôm bay, nàng thậm chí còn được trải nghiệm cảm giác bị hai cái móng vuốt của U Nghiên gắp đi nên chẳng có gì đáng sợ.
Có điều, cái ao lạnh lẽo ở trước mặt chính là nơi mà chim Ế dùng để áp chế vết thương cũ vào mỗi đêm trăng tròn. Khắp nơi xung quanh không hề có bất kỳ sinh vật có sự sống, chắc là chim Ế không cho sinh linh ở Xà sơn đến gần nơi này.
Việc U Nghiên mang nàng đến đây nếu để chim Ế phát hiện không biết có tức giận đến mức nổ thành pháo hoa năm màu ngay tại chỗ không?
Trong lòng còn đang do dự thì Diệc Thu bèn thấy U Nghiên bước vào bên trong chiếc ao lạnh lẽo kia.
“Ơ, U Nghiên ngươi...” Diệc Thu bước lên hai bước trong vô thức, nào ngờ khí lạnh của linh trì chợt đẩy nàng lùi lại vài bước, thế là nàng đành phải đứng ở gần ao, xuyên thấu qua sương lạnh nhìn U Nghiên ở trung tâm linh trì từ xa xa.
U Nghiên vẫn chưa rút đi quần áo trên người, hồng y tản ra phấp phới trong làn nước lạnh của ao tựa như một đoá sen đỏ đang nở rộ, thấp thoáng hiện lên trong màn sương lạnh lẽo, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh đoá sen ngàn cánh kia, ngón trỏ trắng nõn thon dài vươn ra, khẽ chạm vào nhuỵ của hoa sen.
Ánh sáng ngũ sắc vô cùng nhu hoà trên đó từ từ truyền vào thân thể của nàng thông qua đầu ngón tay, rồi từ đó di chuyển vào mỗi một linh huyệt bên trong cơ thể.
“Đoá hoa kia có lai lịch gì không?” Diệc Thu lẩm bẩm trong lòng.
【 Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên, ở trong thế giới của《 Cành Héo Úa 》vốn là quà mà Hoa thần tặng cho Mộc thần, đoá hoa này ẩn chứa một nguồn linh lực cực lớn, có thể chữa trăm ngàn đau đớn trên thế gian, cực kỳ quý hiếm. 】
“Hoa mà Hoa thần tặng cho Mộc thần, cứ thế bị Mộc thần đưa cho chim Ế sao?”
【 Đúng vậy, năm đó vết thương chim Ế bị do Thiên Hỏa của Họa Đấu gây ra ảnh hưởng đến tâm mạch, Mộc thần vì cứu tánh mạng của nàng nên tặng cho nàng đoá hoa này. 】
“Nữ hai cũng thật là, dùng mọi cách để cứu con chim hư này, nào ngờ lại bị người ta lấy oán trả ơn...”
Diệc Thu nhỏ giọng lầm bầm, rồi sau đó lại ngồi xổm gần ao, duỗi một ngón tay khuấy nhẹ mặt nước lạnh lẽo kia.
Không có linh lực thâm hậu như U Nghiên nên nàng không dám nhảy xuống cái ao lạnh lẽo chết người này.
Nếu đây là suối nước nóng thì tốt biết mấy...
Nếu là suối nước nóng, có lẽ nàng có thể đi vào tắm, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy cực kỳ thoải mái rồi.
Với cả trông U Nghiên không có vẻ gì là sợ hãi, e là đã đoán được chim Ế muốn đi tìm người nhưng lại không tính đến chuyện người mà mình tìm kiếm lại dám chạy vào nhà mình “tắm rửa“.
Mọi người thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhìn tình cảnh hiện tại có lẽ lời này đúng là không trật được.
Ví dụ điển hình là lúc này đây, thời gian trôi qua từng phút từng giây, U Nghiên tắm trong ao hồi lâu, ngâm mình suốt một đêm không chợp mắt đến mức Diệc Thu rúc ở bên cạnh ngủ thiếp đi cũng chưa thấy chim Ế đến đây xem một cái.
Hôm qua một đêm không ngủ, hơn nữa còn phải đi theo U Nghiên suốt một đoạn đường núi dài thế nên Diệc Thu rất mệt, mệt đến độ cho dù không khí nơi này lạnh buốt cùng với mắt đất cứng ngắt nàng cũng không nhịn được mà co rúm lại cơ thể rồi ngủ thiếp đi.
Một giấc này, nàng ngủ trong khó chịu, cứ trằn trọc mãi, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, ý thức mê man, vừa đói bụng vừa thấy lạnh.
Mà mỗi lần nàng đờ đẫn mở mắt đều chỉ thấy được bóng dáng gầy ốm của U Nghiên bên cạnh Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên chẳng có động tĩnh gì.
U Nghiên bị thương quá nặng, có thể mang nàng đi theo suốt dọc đường đã không dễ rồi, giờ lúc này chuyên tâm dưỡng thương vậy nên sẽ không rảnh bận tâm đến nàng.
Diệc Thu cũng không muốn quấy rầy quá trình dưỡng thương của nàng, thế là bản thân ngủ không ngon cũng chưa hề mở miệng lên tiếng.
May là sau khi rời khỏi ảo cảnh Phù Mộng Châu, linh túi trên người không nhạy lúc còn ở ảo cảnh đã sử dụng lại được, nàng có thể lấy một ít quần áo trong linh túi ra, tạm đắp thành từng lớp từng lớp lên người mình để đỡ lạnh hơn.
Cứ thế, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, bẵng đến khi xuất hiện một tia sáng chói mắt.
Thứ ánh sáng ấy đâm vào mí mắt đang khép hờ của nàng.
Không xem không biết, đã xem là bị doạ nhảy dựng —— cái ánh sáng chói mắt ấy phát ra từ Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên ở trong ao.
Giờ này khắc này, U Nghiên không còn ngâm mình bất động trong chiếc ao lạnh lẽo kia, chẳng biết từ lúc nào ngón tay của nàng đã duỗi đến đoá sen kia lần nữa.
Lúc này, không phải là chạm vào một cách nhẹ nhàng, mà là nắm lấy đoá sen ngàn cánh cắm rễ trong ao với ánh mắt lạnh băng tựa như muốn ngắt lấy.
“U Nghiên!” Diệc Thu ngồi phắt dậy, áo quần trên người rơi rụng đầy đất, nàng chỉ có thể lớn tiếng hỏi với giọng điệu cả kinh, “Ngươi muốn làm gì vậy?”
U Nghiên nghe tiếng, quay đầu nhìn Diệc Thu một cái, hờ hững nói: “Tới cũng tới rồi.”
Khoé mắt Diệc Thu giật giật vài cái.
Cái gì mà tới cũng tới rồi chứ...
Chẳng lẽ là —— Tới cũng tới rồi, dù gì cũng không thể tay không mà về?
Không ngờ được điểu nữ nhân vẫn là một tên đạo chích 3000 tuổi đấy?
“Nhưng, nhưng mà nếu chúng ta hái nó, lỡ như bị chim Ế phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta sợ nàng chắc?” U Nghiên lập tức hỏi lại, trong mắt không có một chút sợ hãi.
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, hơn nửa ngày mới ngơ ngác thốt ra một câu: “Đóa sen ngàn cánh này được... được Mộc thần tặng cho nàng.”
Nói xong, nàng cắn cắn môi, nhịn không được bắt đầu hoảng hốt.
Nàng biết, U Nghiên muốn có được thứ gì, chưa bao giờ cần sự cho phép của bất kỳ ai. Đối với nàng, đoá Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên này tựa như nhạc sư mà nàng nhận từ yêu giới chỉ bằng một câu nói, giống lễ vật mà các tộc phụ thuộc trong Ma giới dâng lên, giống những đoá hoa bị dễ dàng ngắt đi ở bất cứ đâu, lại càng chẳng phải đồ vật quý hiếm khó cầu.
Nhưng đối với chim Ế đoá hoa này có lẽ vô cùng quý giá, bởi lẽ nó không chỉ được dùng để dưỡng thương mà còn là quà Mộc thần tặng cho nàng...
Nếu con chim lớn kia phát hiện hoa mà Mộc thần tặng cho mình bị ngắt đi, chẳng phải sẽ hoá điên ngay tại chỗ ư? Nàng vẫn còn nhớ rõ những miêu tả khi nữ ba ác độc này phát điên lên, quả thật là rất đáng sợ.
“U Nghiên, nếu đồ mà ngươi tặng cho ta bị người khác tùy tiện cầm đi, ta...”
“Ngươi đang thương hại một kẻ suýt đoạt đi tánh mạng của ngươi à?” U Nghiên hỏi, mày hơi hơi nhíu lại.
Diệc Thu sửng sốt một lát, vội vàng lắc đầu: “Không không phải, ta không có ý này!”
Nàng suy nghĩ rồi giải thích: “Ý ta muốn nói là nếu biết chuyện chim Ế chắc hẳn sẽ nổi điên... Tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ rồi!”
Nàng không phải đồ ngốc nên sao có thể thương hại một kẻ làm hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác trong nguyên tác, hiện tại tới tuyến thế giới hoàn toàn mới cũng không hề hối cải như nữ ba ác độc?
Nàng chỉ cảm thấy bây giờ cơ thể U Nghiên bị thương nặng, nếu đối mặt với một con chim lớn như thế, hơn nữa nó còn nổi điên lên, ắt hẳn là người khác cũng khó mà đỡ nổi.
Nghe nàng nói vậy, U Nghiên trầm ngâm một lát rồi chần chừ buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, nàng bay người nhảy đến bên cạnh Diệc Thu, linh lực toàn thân bộc phát khiến hơi ẩm khắp người tan đi.
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?” Diệc Thu kinh ngạc không thôi.
“Chưa, nhưng cử động cũng không đáng ngại.” U Nghiên bình tĩnh đáp, đưa mắt nhìn đoá hoa ngàn cánh trong ao, “Nếu ăn luôn nó rồi tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày, có lẽ có thể khôi phục đến trình độ nhất định.”
“Vậy...” Diệc Thu hơi xấu hổ, gãi gãi mang tai, duỗi tay chỉ về phía đoá sen ngàn cánh, ngơ ngác hỏi, “Vậy nếu không, ngươi ăn nó đi?”
Vì sao nàng lại phải lo một nữ ba ác độc có nổi điên hay không chứ?
Chờ đến khi U Nghiên khôi phục toàn bộ linh lực, cần gì phải sợ một con chim Ế bị U Nghiên treo lên đánh tơi bời như trong nguyên tác?
“Không vội, ngươi nhắc nhở ta một chuyện.” U Nghiên nói, rơi vào suy tư.
Diệc Thu ở bên chờ đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy U Nghiên chủ động mở miệng, tức thì cơn tò mò đạt đến đỉnh điểm, không nhịn được bèn duỗi kéo lấy ống tay áo U Nghiên, hiếu kỳ hỏi cho bằng được, “Chuyện gì vậy?”
“Nếu ta ngắt đoá hoa này, có khả năng cao là chim Ế sẽ cảm nhận được, Triều Vân vẫn còn ở đây, muốn cứu nàng thì cách tốt nhất là không rút dây động rừng.”
Nói rồi, U Nghiên lại cầm lấy cái tay nhỏ của Diệc Thu.
Cái xúc cảm lạnh lẽo ấy khiến mày nàng bất giác nhíu lại, cụp mắt nhìn Diệc Thu, thấp giọng hỏi: “Cảm lạnh à?”
Diệc Thu hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu: “Không, không có! Nơi này có chút lạnh, vẫn còn khoẻ, ta đắp “chăn”, không có sinh bệnh!”
Dứt lời nàng vội truy vấn: “U Nghiên, ngươi nói Triều Vân ở chỗ này, ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ư?”
“Không thể.” U Nghiên thản nhiên đáp, “Chim Ế giỏi việc giấu kín linh tức, ở điểm này, ta thật sự không có cách đối phó nàng.”
“Vậy...”
“Xà sơn chỉ lớn chừng này, tìm thêm vài ngày ắt hẳn sẽ tìm được.”
“Ngươi định ở lại tìm Triều Vân hả?” Diệc Thu vô cùng ngạc nhiên, “Tìm không thấy sẽ không đi à?”
“Nếu không thì sao?” Trong mắt U Nghiên chứa đầy lý lẽ hùng hồn, “Tới cũng tới rồi.”
Rốt cuộc chuyện này là sao? Nơi này là địa bàn của chim Ế đấy, U Nghiên tính ở chỗ này thật hả?
Nàng tới nơi này là để đi rừng [1] sao?
Hay đây chính là “ngươi đi rừng ở nhà ta”, muốn tạo cảm giác tim đập nhanh khi phản pha gank của rừng đối thủ trong truyền thuyết?
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: Đương sự chim Ế vô cùng hối hận, không biết sao mình lại bắt một bà cố nội về nữa.
- ---o o----
Chú thích
[1] Đi rừng - 打野: là một thuật ngữ trong game, chủ yếu sử dụng tài nguyên rừng để tích lũy kinh nghiệm và kinh tế, đồng thời sử dụng các phương pháp như farm, phản công và gank.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất