Chương 9
Mờ mắt vì sắc đẹp
Edit by Mozzarelluoi.
_____________________
Lông mi Lục Sơ Cảnh rung lên, hắn không giỏi ăn nói, không biết hiện tại nên nói gì, im lặng vài giây ngắn ngủi, Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng cười, dường như cậu không hề quan tâm đến mấy chuyện mình vừa nói, thay vào đó hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"
"Ăn rồi"
Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, siêu thị trong trường không bán nhiều đồ lắm, Lục Sơ Cảnh ra ngoài để mua đồ, trên tay còn cầm túi của siêu thị.
Hắn mua không nhiều, túi rất xẹp.
"Ồ" Dư Gia Nghệ trả lời, cậu mở to mắt nhìn Lục Sơ Cảnh, chậm rãi nói: "Nhưng anh chưa ăn tối"
Đầu tháng 10 vẫn còn hơi nóng trong không khí, Lục Sơ Cảnh quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến tôi"
Dư Gia Nghệ thấy Lục Sơ Cảnh sắp rời đi, ngay lập tức cậu dựa lấy cột đèn đường, từ từ ngồi xuống, yếu ớt gọi: "Lục Sơ Cảnh"
Cậu ngồi xổm trên đất, bàn tay làm bộ làm tịch ấn vào bụng, Dư Gia Nghệ đáng thương nói: "Cả ngày nay anh chưa ăn gì cả"
"Liên...liên quan gì đến tôi"
Dư Gia Nghệ ngồi thế, duỗi tay kéo ống quần tây của Lục Sơ Cảnh.
Cậu không nói dối, cả ngày nay Dư Gia Nghệ làm tổ trong ký túc xá, ngủ dậy đã 12 giờ trưa, gọi cơm về thì phải xuống lấy, Dư Gia Nghệ chịu đói nguyên ngày, giờ mới chịu ra ngoài.
Ban đầu Dư Gia Nghệ không cảm thấy gì cả, nhưng thứ đầu tiên cho vào lại là hơi thuốc, dạ dày chịu không nổi, bây giờ có hơi đau.
Cậu khẽ cau mày, Dư Gia Nghệ không bị bệnh dạ dày, chút đau này không nhằm nhò gì với cậu, nhưng bây giờ Lục Sơ Cảnh ở đây, Dư Gia Nghệ muốn giả vờ cho giống thật
"Hôm nay anh ngủ một giấc đến trưa, gọi cơm hộp thì bị người ta trộm mất" Dư Gia Nghệ nói dối, cậu cố miêu tả mình sao cho thật đáng thương: "Anh ra ngoài ăn cơm thì đói váng đầu, điện thoại cũng quên mang theo, quay về lấy thì gặp cậu"
Cậu ngập ngừng mở miệng, cẩn thận nói: "Lục Sơ Cảnh, cậu mời anh một bữa được không?"
Lục Sơ Cảnh đứng thẳng người, hắn cúi đầu nhìn Dư Gia Nghệ đang ngồi trên mặt đất.
Vóc dáng của Dư Gia Nghệ không cao, khoảng 1m77, cộng thêm thân hình thấp bé, ít thịt, ngồi xổm trên mặt đất nhìn rất nhỏ con
Ít nhất là đối với người có vóc dáng to lớn như Lục Sơ Cảnh.
Dư Gia Nghệ khổ sở ngồi trên mặt đất, môi trắng bệch, lúc nãy vừa nói mình không có nhà.
Dưới ánh sáng chói lọi của đèn đường, Lục Sơ Cảnh bỗng nhiên có ảo giác —— Dư Gia Nghệ như một con mèo nhỏ đi lạc.
Lục Sơ Cảnh theo bản năng gật đầu: "Được"
Nhưng ảo giác chỉ là ảo giác, Lục Sơ Cảnh trơ mắt nhìn Dư Gia Nghệ quăng bộ mặt đáng thương trong nháy mắt, đứng dậy.
Dư Gia Nghệ đẩy lưng Lục Sơ Cảnh, vừa cười vừa nói: "Qua phố ẩm thực đi, bên đó có nhiều đồ ngon"
Cậu cố đẩy nhưng không đẩy được, thử lại thêm lần nữa.
Chân Lục Sơ Cảnh như cắm rễ trên mặt đất, hắn cảm thấy mình bị Dư Gia Nghệ lừa, vì thế thẹn quá hóa giận, giận bản thân lại dễ tin tưởng Dư Gia Nghệ như thế.
"Anh không lừa cậu đâu" Dư Gia Nghệ bĩu môi nói: "Hôm nay anh chưa ăn gì thật mà, không ăn sẽ ngất xỉu thật đấy"
Đôi môi tái nhợt của Dư Gia Nghệ không phải là giả, khuôn mặt Lục Sơ Cảnh cuối cùng cũng thả lỏng, lạnh lùng phun ra một chữ: "Ừ"
Không chỉ vậy, hắn còn không quên né đi, quay đầu dặn dò Dư Gia Nghệ: "Đừng chạm vào tôi"
Chạm thì cũng đã chạm rồi, bày đặt.
Dư Gia Nghệ chửi thầm vài câu trong lòng, ngoài mặt ngoan ngoãn cất tay, trả lời: "Ừ, không chạm vào cậu"
Đại học A nằm cùng khu với nhiều trường đại học khác, mà đã là khu nhiều trường đại học thì không thể nào thiếu phố ẩm thực, Dư Gia Nghệ đã vào trường được 3 năm, cái khác thì không dám nói am hiểu nhưng khoản ăn nhậu chơi bời thì rất giỏi.
Cái phố ẩm thực này cậu là Trần Thụy Khanh đã ăn từ đầu phố đến cuối phố không ít lần.
Nếu Lục Sơ Cảnh đã ăn tối rồi, Dư Gia Nghệ cũng không cần quan tâm đến khẩu vị của hắn nữa, chạy thẳng vào quán nước BBQ ven đường.
Phố ẩm thực vào ngày quốc khánh rất đông người, Dư Gia Nghệ thành thạo dẫn Lục Sơ Cảnh chen qua đám đông, may vẫn còn chỗ trong quán thịt nướng cậu thường ăn, bên bàn vuông thả vài cái ghế nhựa màu đỏ.
Dư Gia Nghệ đi qua, lấy ít khăn giấy lau bàn ghế, cậu chỉ lau ghế qua loa, mở miệng nói: "Cậu ngồi đi"
Dư Gia Nghệ không để ý nhiều như vậy, cậu không chê vệ sinh của quán, kéo bừa một cái ghế khác qua ngồi, Lục Sơ Cảnh chưa đi mấy quán ven đường này bao giờ, hắn nhìn xung quanh, đây là khu đại học, phần lớn người ở đây là sinh viên, mấy quán thịt nướng tụ tập rất nhiều người.
Có vài người không dán miếng ngăn mùi, Lục Sơ Cảnh ngửi thấy mùi pheromone hỗn tạp trong không khí nhưng rất nhanh bị mùi thịt nướng át đi, hắn im lặng ngồi đối diện Dư Gia Nghệ, ngửi thấy mùi bạch trà trên người cậu, so với những mùi khác dễ ngửi hơn nhiều.
"Cậu muốn ăn gì không"
Lục Sơ Cảnh lắc đầu: "Không"
"Vậy có muốn uống gì không?" Dư Gia Nghệ cầm cái đĩa, đoán: "Nước khoáng không?"
"..." Lục Sơ Cảnh nói: "Coca"
Vẻ mặt Dư Gia Nghệ kinh ngạc, cậu nhướng mày không nói gì, đưa chai coca cho Lục Sơ Cảnh.
Cậu nghĩ, Lục Sơ Cảnh đúng là một bạn nhỏ, thích uống loại đồ uống có ga này.
Coca khi mở bốc lên chút khói, Lục Sơ Cảnh uống mấy ngụm, nhìn chằm chằm Dư Gia Nghệ đang chọn đồ trước tủ lạnh.
Hắn cúi đâu, không hiểu vì sao mình lại theo Dư Gia Nghệ ngồi đây ăn, Lục Sơ Cảnh hơi hoang mang, căn cứ vào kinh nghiệm từ chối người khác của hắn, bây giờ dù hắn có lấy 8 cái gậy tre đánh thì cũng không đuổi được Dư Gia Nghệ.
Mấy ngày này Dư Gia Nghệ tặng đồ cho hắn, lần nào Lục Sơ Cảnh cũng muốn từ chối, nhưng lần nào cũng bị ép nhận.
Ngay cả việc đưa bữa sáng, Dư Gia Nghệ ban đầu lẳng lặng đứng chờ hắn trước cửa phòng học, sau lại được một tấc tiến thêm một thước, chạy luôn đến phòng ngủ của hắn đưa đồ.
...... Sáng hôm nay không thấy Dư Gia Nghệ đến đưa cơm, hắn cảm thấy không quen.
Lục Sơ Cảnh vốn cho rằng Dư Gia Nghệ không ở trong trường, kết quả lại gặp cậu ở cổng, Dư Gia Nghệ không biết đi đâu về mà nhiễm toàn mùi khói thuốc.
"Nóng quá"
Lục Sơ Cảnh ngừng suy nghĩ, Dư Gia Nghệ vừa chọn xong đồ cầm cổ áo phật phật, làn da trắng nõn đập vào mắt Lục Sơ Cảnh.
Hắn chỉnh quạt sau lưng thổi vào người Dư Gia Nghệ.
"Cảm ơn" Dư Gia Nghệ cười cười, cố tình kéo dài âm thanh, "Cậu tốt quá"
Lục Sơ Cảnh xụ mặt, không để ý đến cậu.
Dư Gia Nghệ đã quen độc thoại trước mặt Lục Sơ Cảnh, cậu tự tìm đề tài hỏi: "Sao cậu không về nhà, vì phải thí nghiệm à?"
"Không" Lục Sơ Cảnh lắc đầu, lông mi rũ xuống che cảm xúc trong mắt, nói: "Không muốn về"
Dư Gia Nghệ cũng không hỏi tiếp, cậu mở chai nước trước mặt, Lục Sơ Cảnh lúc này mới phát hiện cậu đồ uống của cậu có màu hồng, chắc là vị đào, giống như thứ omega thích uống.
Lục Sơ Cảnh liếc mắt nhìn vài lần rồi thôi
"Xì——" một tiếng, Dư Gia Nghệ mở chai tiếp theo, cậu như đang rất khát, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Sơ Cảnh có thể ngửi thấy mùi rượu dưới vị đào nồng đậm, nhưng chỉ thoảng nên hắn không để tâm
Quán nướng bận rộn đông nhân viên, đồ ăn Dư Gia Nghệ chọn được dọn ra rất nhanh, phía trên còn phủ rất nhiều tương ớt, khác với những bàn khác ồn ào cãi cọ, bàn của họ rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng nói vài ba câu, cơ bản chỉ có một hỏi một đáp.
Mặt Dư Gia Nghệ đỏ lên, Lục Sơ Cảnh ban đầu còn tưởng cậu nóng, nhưng sau đó hắn cảm thấy điều gì đó không đúng.
Bởi vì ánh mắt của Dư Gia Nghệ trở nên mờ mịt, đôi mắt mở to tròn, trông rất ngốc.
Mí mắt Lục Sơ Cảnh giật giật, hắn vươn tay cầm đồ uống Dư Gia Nghệ lên —— Đây không phải nước ngọt mà là một loại cocktail vị đào.
Mà hiện tại, Lục Sơ Cảnh nhìn Dư Gia Nghệ, sau khi ngấm cồn, khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ, trên tay còn đang cầm miếng thịt xiên đang ăn dở.
Lục Sơ Cảnh chưa từng xử lý con ma men nào, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Dư Gia Nghệ, hơi cúi người xuống hỏi, "Dư Gia Nghệ?"
Dây thần kinh của Dư Gia Nghệ như bị liệt, chỉ nghe thấy có người kêu tên cậu, theo bản năng dựng thẳng lưng sau đó nghiêng nhẹ đầu, bốn mắt nhìn nhau với Lục Sơ Cảnh một hồi mới "Ừm" một tiếng.
"Bạn cháu say rồi thì phải" Bà chủ quán vừa dọn dẹp xong đi ngang qua, bà có nhiều kinh nghiệm, nhìn phát biết ngay: "Hai chai cocktail, không say lắm đâu, cháu ngồi chờ một lúc là tỉnh rượu thôi.
Bà cảm thấy rất khó hiểu, Dư Gia Nghệ thường xuyên đến đây ăn thịt nướng, cậu trông xinh trai nên bà nhớ.
Trước kia Dư Gia Nghệ uống cả rương chưa say, sao bây giờ chỉ mới hai chai cocktail đã gục rồi.
"...Cảm ơn"
Lục Sơ Cảnh phát hiện mỗi lần ở với Dư Gia Nghệ thì hắn toàn gặp những tình huống khó giải quyết.
Hắn muốn mua cho Dư Gia Nghệ một bình nước khoáng, vừa mới di chuyển, vạt áo đã bị Dư Gia Nghệ nắm lấy.
Dư Gia Nghệ say vẫn còn nhớ lời nói của Lục Sơ Cảnh là không được chạm vào hắn, không dám nắm cổ tay Lục Sơ Cảnh, chỉ dám níu vạt áo của Lục Sơ Cảnh.
Cậu khàn khàn nói: "Cậu đừng đi mà"
Giọng nói của Dư Gia Nghệ vốn thuộc dạng trong trẻo như thiếu niên, bây giờ dùng giọng mũi nói chuyện nghe rất nũng nịu.
Lục Sơ Cảnh bất giác dừng lại, hắn chưa từng thấy Dư Gia Nghệ say rượu, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Thả ra"
Vừa dứt lời, Lục Sơ Cảnh cảm thấy vạt áo của mình lại bị túm, Dư Gia Nghệ cúi đầu rầu rĩ nói: "Không thả đâu"
Mềm không được, Lục Sơ Cảnh chuẩn bị dùng cứng, hắn mím môi muốn giật lại áo của mình từ tay Dư Gia Nghệ, hắn hơi dùng sức, Dư Gia Nghệ giữ rất chặt.
"Anh thả ra mau...!"
"Lục Sơ Cảnh" Hắn chưa nói xong thì bị Dư Gia Nghệ cắt ngang, Dư Gia Nghệ đột nhiên ôm lấy hắn, cánh tay vòng qua eo hắn: "Anh thích em"
Cơ thể Lục Sơ Cảnh cứng đờ, đây là lần thứ hai hắn bị Dư Gia Nghệ ôm, vẫn ở tư thế quen thuộc này.
"Dư Gia Nghệ, thả ra mau" Hắn cạy tay Dư Gia Nghệ ra, nhưng Dư Gia Nghệ ôm rất chặt, Lục Sơ Cảnh hít một hơi thật sâu, từ bỏ việc nói lý với con ma men, mặt không biểu cảm đẩy trán Dư Gia Nghệ, ghét bỏ nói: "Buông ra, hôi chết mất"
Thật ra thì không hôi, không có chút mùi rượu nào, Lục Sơ Cảnh chỉ ngửi thấy được vị đào ngọt ngào.
Đầu Dư Gia Nghệ chuyển động vài cái, đột nhiên Lục Sơ Cảnh nhìn thấy được sự ranh mãnh lóe lên trong mắt cậu.
"Dư Gia Nghệ"
Lục Sơ Cảnh lạnh lùng gọi
Tất nhiên là Dư Gia Nghệ đâu có say, uống hai chai cocktail đã say thì cậu còn đi bar, bay nhảy khắp nơi làm gì.
Cậu chỉ dễ bị đỏ mặt khi uống rượu thôi, mượn rượu giải sầu chút thôi.
Nghe thấy giọng của Lục Sơ Cảnh, cậu vô thức ngẩng mặt lên, ra vẻ mờ mịt "Hả" một tiếng
Dưới ánh đèn ai cũng biến thành người đẹp, người đẹp sẵn dưới ánh đèn càng đẹp hơn, giống như Lục Sơ Cảnh, khuôn mặt lạnh lùng của hắn dưới ánh đèn ấm áp trở nên dịu dàng hơn.
Dư Gia Nghệ cảm thấy Lục Sơ Cảnh bỏ bùa cậu rồi, cậu quên mất mình đang giả say, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Anh giả vờ say?"
Lục Sơ Cảnh cầm lấy cổ tay đang nghịch của Dư Gia Nghệ, cổ tay cậu rất nhỏ, Lục Sơ Cảnh có thể dễ dàng nắm trọn, ngón tay hắn trượt xuống một chút, đụng phải cái chuông nhỏ Dư Gia Nghệ đeo quanh năm.
Bởi vì ở trên cổ tay Dư Gia Nghệ lâu, chuông nhỏ không hề lạnh mà mang theo độ ấm của Dư Gia Nghệ.
Lục Sơ Cảnh nhíu mày, giọng nói không nghe ra được tâm trạng: "Còn biết giả ngu cơ đấy"
Dư Gia Nghệ sửng sốt, theo phản xạ đứng lên, điện thoại giấu trong túi quần rơi ra.
"Cạch——" một tiếng, màn hình điện thoại tiếp xúc thân mật với mặt đất, không biết có bị vỡ hay không.
"..." Dư Gia Nghệ hoảng không biết làm gì: "Cậu nghe anh giải thích trước đã"
Trong lịch sử theo đuổi người ta của cậu chưa từng có hành động nào ngu hơn hôm nay cả, đối với sự việc hôm nay, Dư Gia Nghệ chỉ có thể quy cho bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Edit by Mozzarelluoi.
_____________________
Lông mi Lục Sơ Cảnh rung lên, hắn không giỏi ăn nói, không biết hiện tại nên nói gì, im lặng vài giây ngắn ngủi, Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng cười, dường như cậu không hề quan tâm đến mấy chuyện mình vừa nói, thay vào đó hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"
"Ăn rồi"
Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, siêu thị trong trường không bán nhiều đồ lắm, Lục Sơ Cảnh ra ngoài để mua đồ, trên tay còn cầm túi của siêu thị.
Hắn mua không nhiều, túi rất xẹp.
"Ồ" Dư Gia Nghệ trả lời, cậu mở to mắt nhìn Lục Sơ Cảnh, chậm rãi nói: "Nhưng anh chưa ăn tối"
Đầu tháng 10 vẫn còn hơi nóng trong không khí, Lục Sơ Cảnh quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến tôi"
Dư Gia Nghệ thấy Lục Sơ Cảnh sắp rời đi, ngay lập tức cậu dựa lấy cột đèn đường, từ từ ngồi xuống, yếu ớt gọi: "Lục Sơ Cảnh"
Cậu ngồi xổm trên đất, bàn tay làm bộ làm tịch ấn vào bụng, Dư Gia Nghệ đáng thương nói: "Cả ngày nay anh chưa ăn gì cả"
"Liên...liên quan gì đến tôi"
Dư Gia Nghệ ngồi thế, duỗi tay kéo ống quần tây của Lục Sơ Cảnh.
Cậu không nói dối, cả ngày nay Dư Gia Nghệ làm tổ trong ký túc xá, ngủ dậy đã 12 giờ trưa, gọi cơm về thì phải xuống lấy, Dư Gia Nghệ chịu đói nguyên ngày, giờ mới chịu ra ngoài.
Ban đầu Dư Gia Nghệ không cảm thấy gì cả, nhưng thứ đầu tiên cho vào lại là hơi thuốc, dạ dày chịu không nổi, bây giờ có hơi đau.
Cậu khẽ cau mày, Dư Gia Nghệ không bị bệnh dạ dày, chút đau này không nhằm nhò gì với cậu, nhưng bây giờ Lục Sơ Cảnh ở đây, Dư Gia Nghệ muốn giả vờ cho giống thật
"Hôm nay anh ngủ một giấc đến trưa, gọi cơm hộp thì bị người ta trộm mất" Dư Gia Nghệ nói dối, cậu cố miêu tả mình sao cho thật đáng thương: "Anh ra ngoài ăn cơm thì đói váng đầu, điện thoại cũng quên mang theo, quay về lấy thì gặp cậu"
Cậu ngập ngừng mở miệng, cẩn thận nói: "Lục Sơ Cảnh, cậu mời anh một bữa được không?"
Lục Sơ Cảnh đứng thẳng người, hắn cúi đầu nhìn Dư Gia Nghệ đang ngồi trên mặt đất.
Vóc dáng của Dư Gia Nghệ không cao, khoảng 1m77, cộng thêm thân hình thấp bé, ít thịt, ngồi xổm trên mặt đất nhìn rất nhỏ con
Ít nhất là đối với người có vóc dáng to lớn như Lục Sơ Cảnh.
Dư Gia Nghệ khổ sở ngồi trên mặt đất, môi trắng bệch, lúc nãy vừa nói mình không có nhà.
Dưới ánh sáng chói lọi của đèn đường, Lục Sơ Cảnh bỗng nhiên có ảo giác —— Dư Gia Nghệ như một con mèo nhỏ đi lạc.
Lục Sơ Cảnh theo bản năng gật đầu: "Được"
Nhưng ảo giác chỉ là ảo giác, Lục Sơ Cảnh trơ mắt nhìn Dư Gia Nghệ quăng bộ mặt đáng thương trong nháy mắt, đứng dậy.
Dư Gia Nghệ đẩy lưng Lục Sơ Cảnh, vừa cười vừa nói: "Qua phố ẩm thực đi, bên đó có nhiều đồ ngon"
Cậu cố đẩy nhưng không đẩy được, thử lại thêm lần nữa.
Chân Lục Sơ Cảnh như cắm rễ trên mặt đất, hắn cảm thấy mình bị Dư Gia Nghệ lừa, vì thế thẹn quá hóa giận, giận bản thân lại dễ tin tưởng Dư Gia Nghệ như thế.
"Anh không lừa cậu đâu" Dư Gia Nghệ bĩu môi nói: "Hôm nay anh chưa ăn gì thật mà, không ăn sẽ ngất xỉu thật đấy"
Đôi môi tái nhợt của Dư Gia Nghệ không phải là giả, khuôn mặt Lục Sơ Cảnh cuối cùng cũng thả lỏng, lạnh lùng phun ra một chữ: "Ừ"
Không chỉ vậy, hắn còn không quên né đi, quay đầu dặn dò Dư Gia Nghệ: "Đừng chạm vào tôi"
Chạm thì cũng đã chạm rồi, bày đặt.
Dư Gia Nghệ chửi thầm vài câu trong lòng, ngoài mặt ngoan ngoãn cất tay, trả lời: "Ừ, không chạm vào cậu"
Đại học A nằm cùng khu với nhiều trường đại học khác, mà đã là khu nhiều trường đại học thì không thể nào thiếu phố ẩm thực, Dư Gia Nghệ đã vào trường được 3 năm, cái khác thì không dám nói am hiểu nhưng khoản ăn nhậu chơi bời thì rất giỏi.
Cái phố ẩm thực này cậu là Trần Thụy Khanh đã ăn từ đầu phố đến cuối phố không ít lần.
Nếu Lục Sơ Cảnh đã ăn tối rồi, Dư Gia Nghệ cũng không cần quan tâm đến khẩu vị của hắn nữa, chạy thẳng vào quán nước BBQ ven đường.
Phố ẩm thực vào ngày quốc khánh rất đông người, Dư Gia Nghệ thành thạo dẫn Lục Sơ Cảnh chen qua đám đông, may vẫn còn chỗ trong quán thịt nướng cậu thường ăn, bên bàn vuông thả vài cái ghế nhựa màu đỏ.
Dư Gia Nghệ đi qua, lấy ít khăn giấy lau bàn ghế, cậu chỉ lau ghế qua loa, mở miệng nói: "Cậu ngồi đi"
Dư Gia Nghệ không để ý nhiều như vậy, cậu không chê vệ sinh của quán, kéo bừa một cái ghế khác qua ngồi, Lục Sơ Cảnh chưa đi mấy quán ven đường này bao giờ, hắn nhìn xung quanh, đây là khu đại học, phần lớn người ở đây là sinh viên, mấy quán thịt nướng tụ tập rất nhiều người.
Có vài người không dán miếng ngăn mùi, Lục Sơ Cảnh ngửi thấy mùi pheromone hỗn tạp trong không khí nhưng rất nhanh bị mùi thịt nướng át đi, hắn im lặng ngồi đối diện Dư Gia Nghệ, ngửi thấy mùi bạch trà trên người cậu, so với những mùi khác dễ ngửi hơn nhiều.
"Cậu muốn ăn gì không"
Lục Sơ Cảnh lắc đầu: "Không"
"Vậy có muốn uống gì không?" Dư Gia Nghệ cầm cái đĩa, đoán: "Nước khoáng không?"
"..." Lục Sơ Cảnh nói: "Coca"
Vẻ mặt Dư Gia Nghệ kinh ngạc, cậu nhướng mày không nói gì, đưa chai coca cho Lục Sơ Cảnh.
Cậu nghĩ, Lục Sơ Cảnh đúng là một bạn nhỏ, thích uống loại đồ uống có ga này.
Coca khi mở bốc lên chút khói, Lục Sơ Cảnh uống mấy ngụm, nhìn chằm chằm Dư Gia Nghệ đang chọn đồ trước tủ lạnh.
Hắn cúi đâu, không hiểu vì sao mình lại theo Dư Gia Nghệ ngồi đây ăn, Lục Sơ Cảnh hơi hoang mang, căn cứ vào kinh nghiệm từ chối người khác của hắn, bây giờ dù hắn có lấy 8 cái gậy tre đánh thì cũng không đuổi được Dư Gia Nghệ.
Mấy ngày này Dư Gia Nghệ tặng đồ cho hắn, lần nào Lục Sơ Cảnh cũng muốn từ chối, nhưng lần nào cũng bị ép nhận.
Ngay cả việc đưa bữa sáng, Dư Gia Nghệ ban đầu lẳng lặng đứng chờ hắn trước cửa phòng học, sau lại được một tấc tiến thêm một thước, chạy luôn đến phòng ngủ của hắn đưa đồ.
...... Sáng hôm nay không thấy Dư Gia Nghệ đến đưa cơm, hắn cảm thấy không quen.
Lục Sơ Cảnh vốn cho rằng Dư Gia Nghệ không ở trong trường, kết quả lại gặp cậu ở cổng, Dư Gia Nghệ không biết đi đâu về mà nhiễm toàn mùi khói thuốc.
"Nóng quá"
Lục Sơ Cảnh ngừng suy nghĩ, Dư Gia Nghệ vừa chọn xong đồ cầm cổ áo phật phật, làn da trắng nõn đập vào mắt Lục Sơ Cảnh.
Hắn chỉnh quạt sau lưng thổi vào người Dư Gia Nghệ.
"Cảm ơn" Dư Gia Nghệ cười cười, cố tình kéo dài âm thanh, "Cậu tốt quá"
Lục Sơ Cảnh xụ mặt, không để ý đến cậu.
Dư Gia Nghệ đã quen độc thoại trước mặt Lục Sơ Cảnh, cậu tự tìm đề tài hỏi: "Sao cậu không về nhà, vì phải thí nghiệm à?"
"Không" Lục Sơ Cảnh lắc đầu, lông mi rũ xuống che cảm xúc trong mắt, nói: "Không muốn về"
Dư Gia Nghệ cũng không hỏi tiếp, cậu mở chai nước trước mặt, Lục Sơ Cảnh lúc này mới phát hiện cậu đồ uống của cậu có màu hồng, chắc là vị đào, giống như thứ omega thích uống.
Lục Sơ Cảnh liếc mắt nhìn vài lần rồi thôi
"Xì——" một tiếng, Dư Gia Nghệ mở chai tiếp theo, cậu như đang rất khát, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Sơ Cảnh có thể ngửi thấy mùi rượu dưới vị đào nồng đậm, nhưng chỉ thoảng nên hắn không để tâm
Quán nướng bận rộn đông nhân viên, đồ ăn Dư Gia Nghệ chọn được dọn ra rất nhanh, phía trên còn phủ rất nhiều tương ớt, khác với những bàn khác ồn ào cãi cọ, bàn của họ rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng nói vài ba câu, cơ bản chỉ có một hỏi một đáp.
Mặt Dư Gia Nghệ đỏ lên, Lục Sơ Cảnh ban đầu còn tưởng cậu nóng, nhưng sau đó hắn cảm thấy điều gì đó không đúng.
Bởi vì ánh mắt của Dư Gia Nghệ trở nên mờ mịt, đôi mắt mở to tròn, trông rất ngốc.
Mí mắt Lục Sơ Cảnh giật giật, hắn vươn tay cầm đồ uống Dư Gia Nghệ lên —— Đây không phải nước ngọt mà là một loại cocktail vị đào.
Mà hiện tại, Lục Sơ Cảnh nhìn Dư Gia Nghệ, sau khi ngấm cồn, khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ, trên tay còn đang cầm miếng thịt xiên đang ăn dở.
Lục Sơ Cảnh chưa từng xử lý con ma men nào, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Dư Gia Nghệ, hơi cúi người xuống hỏi, "Dư Gia Nghệ?"
Dây thần kinh của Dư Gia Nghệ như bị liệt, chỉ nghe thấy có người kêu tên cậu, theo bản năng dựng thẳng lưng sau đó nghiêng nhẹ đầu, bốn mắt nhìn nhau với Lục Sơ Cảnh một hồi mới "Ừm" một tiếng.
"Bạn cháu say rồi thì phải" Bà chủ quán vừa dọn dẹp xong đi ngang qua, bà có nhiều kinh nghiệm, nhìn phát biết ngay: "Hai chai cocktail, không say lắm đâu, cháu ngồi chờ một lúc là tỉnh rượu thôi.
Bà cảm thấy rất khó hiểu, Dư Gia Nghệ thường xuyên đến đây ăn thịt nướng, cậu trông xinh trai nên bà nhớ.
Trước kia Dư Gia Nghệ uống cả rương chưa say, sao bây giờ chỉ mới hai chai cocktail đã gục rồi.
"...Cảm ơn"
Lục Sơ Cảnh phát hiện mỗi lần ở với Dư Gia Nghệ thì hắn toàn gặp những tình huống khó giải quyết.
Hắn muốn mua cho Dư Gia Nghệ một bình nước khoáng, vừa mới di chuyển, vạt áo đã bị Dư Gia Nghệ nắm lấy.
Dư Gia Nghệ say vẫn còn nhớ lời nói của Lục Sơ Cảnh là không được chạm vào hắn, không dám nắm cổ tay Lục Sơ Cảnh, chỉ dám níu vạt áo của Lục Sơ Cảnh.
Cậu khàn khàn nói: "Cậu đừng đi mà"
Giọng nói của Dư Gia Nghệ vốn thuộc dạng trong trẻo như thiếu niên, bây giờ dùng giọng mũi nói chuyện nghe rất nũng nịu.
Lục Sơ Cảnh bất giác dừng lại, hắn chưa từng thấy Dư Gia Nghệ say rượu, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Thả ra"
Vừa dứt lời, Lục Sơ Cảnh cảm thấy vạt áo của mình lại bị túm, Dư Gia Nghệ cúi đầu rầu rĩ nói: "Không thả đâu"
Mềm không được, Lục Sơ Cảnh chuẩn bị dùng cứng, hắn mím môi muốn giật lại áo của mình từ tay Dư Gia Nghệ, hắn hơi dùng sức, Dư Gia Nghệ giữ rất chặt.
"Anh thả ra mau...!"
"Lục Sơ Cảnh" Hắn chưa nói xong thì bị Dư Gia Nghệ cắt ngang, Dư Gia Nghệ đột nhiên ôm lấy hắn, cánh tay vòng qua eo hắn: "Anh thích em"
Cơ thể Lục Sơ Cảnh cứng đờ, đây là lần thứ hai hắn bị Dư Gia Nghệ ôm, vẫn ở tư thế quen thuộc này.
"Dư Gia Nghệ, thả ra mau" Hắn cạy tay Dư Gia Nghệ ra, nhưng Dư Gia Nghệ ôm rất chặt, Lục Sơ Cảnh hít một hơi thật sâu, từ bỏ việc nói lý với con ma men, mặt không biểu cảm đẩy trán Dư Gia Nghệ, ghét bỏ nói: "Buông ra, hôi chết mất"
Thật ra thì không hôi, không có chút mùi rượu nào, Lục Sơ Cảnh chỉ ngửi thấy được vị đào ngọt ngào.
Đầu Dư Gia Nghệ chuyển động vài cái, đột nhiên Lục Sơ Cảnh nhìn thấy được sự ranh mãnh lóe lên trong mắt cậu.
"Dư Gia Nghệ"
Lục Sơ Cảnh lạnh lùng gọi
Tất nhiên là Dư Gia Nghệ đâu có say, uống hai chai cocktail đã say thì cậu còn đi bar, bay nhảy khắp nơi làm gì.
Cậu chỉ dễ bị đỏ mặt khi uống rượu thôi, mượn rượu giải sầu chút thôi.
Nghe thấy giọng của Lục Sơ Cảnh, cậu vô thức ngẩng mặt lên, ra vẻ mờ mịt "Hả" một tiếng
Dưới ánh đèn ai cũng biến thành người đẹp, người đẹp sẵn dưới ánh đèn càng đẹp hơn, giống như Lục Sơ Cảnh, khuôn mặt lạnh lùng của hắn dưới ánh đèn ấm áp trở nên dịu dàng hơn.
Dư Gia Nghệ cảm thấy Lục Sơ Cảnh bỏ bùa cậu rồi, cậu quên mất mình đang giả say, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Anh giả vờ say?"
Lục Sơ Cảnh cầm lấy cổ tay đang nghịch của Dư Gia Nghệ, cổ tay cậu rất nhỏ, Lục Sơ Cảnh có thể dễ dàng nắm trọn, ngón tay hắn trượt xuống một chút, đụng phải cái chuông nhỏ Dư Gia Nghệ đeo quanh năm.
Bởi vì ở trên cổ tay Dư Gia Nghệ lâu, chuông nhỏ không hề lạnh mà mang theo độ ấm của Dư Gia Nghệ.
Lục Sơ Cảnh nhíu mày, giọng nói không nghe ra được tâm trạng: "Còn biết giả ngu cơ đấy"
Dư Gia Nghệ sửng sốt, theo phản xạ đứng lên, điện thoại giấu trong túi quần rơi ra.
"Cạch——" một tiếng, màn hình điện thoại tiếp xúc thân mật với mặt đất, không biết có bị vỡ hay không.
"..." Dư Gia Nghệ hoảng không biết làm gì: "Cậu nghe anh giải thích trước đã"
Trong lịch sử theo đuổi người ta của cậu chưa từng có hành động nào ngu hơn hôm nay cả, đối với sự việc hôm nay, Dư Gia Nghệ chỉ có thể quy cho bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất