Chương 12
Đây là lần thứ 2 Dư Gia Nghệ bị đóng sập cửa ngay thẳng mặt trong một ngày, cậu ngơ ngác sờ mũi
...... Cậu hôi lắm à?
Dư Gia Nghệ nhíu mày, cậu thử ngửi mùi trên áo mình, vẫn là hương bạch trà cậu chọn mà nhỉ
Mùi không gay mũi tí nào, vừa tươi mới vừa tinh khôi, còn thanh nhã nữa, hôi chỗ nào
Bình thường cậu cũng dùng loại nước hoa này mà, có nghe Lục Sơ Cảnh nói gì đâu
Dư Gia Nghệ gõ cửa lại lần nữa, gọi: "Lục Sơ Cảnh, em mở cửa cho anh đi"
Trong phòng im ắng, cứ như quẳng cục đá xuống giếng vậy, Lục Sơ Cảnh không hề đáp lời
Dư Gia Nghệ mím môi, cậu chỉ tốt tính trước mặt Lục Sơ Cảnh thôi đấy, cậu gõ cửa lần nữa: "Anh hôi chỗ nào? Hôm qua tắm rồi mà"
Vì bị nhốt ngoài cửa nên giọng Dư Gia Nghệ nghe hơi tủi thân
Cậu không ngại mất mặt, nhưng cậu biết Lục Sơ Cảnh da mặt mỏng, cậu cố tình nói to hơn: "Nếu em chê, anh về tắm lại được không? Anh chỉ đưa đồ ăn sáng đến thôi, em mở cửa lấy là được nè"
Lục Sơ Cảnh dường như quyết tâm không mở cửa cho cậu, Dư Gia Nghệ hít sâu, đập cửa, nói kiểu uy hiếp: "Em không mở là anh phá đấy"
Cậu cũng chỉ mạnh miệng thôi, làm gì dám phá thật, thấy Lục Sơ Cảnh là kiểu mạnh miệng mềm lòng, bèn lui một bước: "Vậy anh để bữa sáng đây, em ăn thì ăn, không ăn thì vứt đi cũng được"
Da mặt Dư Gia Nghệ giờ dày đến mức mặc kệ ánh mắt của Alpha khác rồi, vốn dĩ lúc sáng cậu thức dậy sớm, giờ cũng buồn ngủ, cậu ngáp một cái, giọng mơ màng: "Anh đi đây, bye nhé"
Cậu nói xong thì đi thật
Dư Gia Nghệ đi được một lúc thì Lục Sơ Cảnh mở cửa phòng, lúc này hắn đã rửa mặt sạch sẽ
Trời se lạnh, Lục Sơ Cảnh mặc một chiếc áo ngắn tay cộng thêm áo khoác đen, lọn tóc vểnh lên cũng bị ép xuống, chân đụng phải bữa sáng Dư Gia Nghệ mua
Mỗi lần cậu đều mua rất nhiều, cứ như mua hết đồ trong căn tin vậy, Lục Sơ Cảnh nhìn lướt qua thấy cháo trắng, sủi cảo chiên và bánh chà bông,....
Dư Gia Nghệ đứng ở cửa một lúc lâu, không khí xung quanh lúc này vẫn còn vương mùi thuốc lá
"Vãi! Tao khó chịu chết mất" Một Alpha khoác vai bạn đi ngang qua hắn "Anh giai phòng bên cạnh tao tối hôm qua đến kỳ nhạy cảm, hình như không có thuốc ức chế hay sao ý, mùi xuyên qua cả tường luôn, còn là mùi thuốc lá nữa, tao ngửi cả đêm suýt ngất luôn"
Lục Sơ Cảnh dừng bước, giọng vị Alpha kia khá to, đi một quãng rồi mà hắn vẫn còn nghe được
"Phòng bên cạnh cậu là ai?"
"Đậu Cẩm ấy, cái vị Hội trưởng hội học sinh, cậu có lẽ từng nghe tên rồi"
Trí nhớ Lục Sơ Cảnh khá tốt, nghe một vài lần là nhớ, hắn từng nghe Dư Gia Nghệ nhắc tới cái tên này rồi, có vẻ như mùi trên người Dư Gia Nghệ là từ người kia
Lục Sơ Cảnh do dự nhìn bữa sáng dưới chân, hắn không thích lãng phí, có lẽ Dư Gia Nghệ biết điều này, nên mỗi ngày đều chăm chỉ đưa cho hắn, vì biết hắn sẽ không vứt đi
Hắn đứng ở cửa cả buổi, mím môi, cuối cùng vẫn cầm túi lên
Lục Sơ Cảnh vừa xuống lầu đã thấy Dư Gia Nghệ đang ngồi nơi nơi ghế đá, cậu nhắm chặt mắt, gà gật, có vẻ đã ngủ rồi
"....."
Mặt trời còn chưa ló rạng, cơn gió dịu nhẹ thổi qua, vương nơi làn tóc Dư Gia Nghệ
Lục Sơ Cảnh bước nhẹ, hắn định để bữa sáng bên cạnh Dư Gia Nghệ, cậu bỗng chúi đầu như gà mổ thóc, còn chưa tỉnh hẳn đã vội nắm tay Lục Sơ Cảnh
"Em xuống rồi" Dư Gia Nghệ dụi mắt, đẩy lại cho Lục Sơ Cảnh "Đừng đưa cho anh, anh không cần"
Lục Sơ Cảnh cúi đầu nhìn tay mình đang bị Dư Gia Nghệ nắm chặt, lạnh lùng nói: "Buông ra"
Trước đây, Dư Gia Nghệ sẽ nghe lời Lục Sơ Cảnh mà buông tay, nhưng hôm nay cậu giận, nắm càng chặt, giận dỗi hỏi: "Sao em không để ý đến anh?"
Dư Gia Nghệ trông rất gầy, nhưng bàn tay lại mềm mại, Lục Sơ Cảnh bị cậu nắm như vậy, cảm giác càng thêm rõ
Lục Sơ Cảnh giật tay ra, hỏi ngược: "Sao tôi phải để ý đến anh"
Lục Sơ Cảnh thấy mình rõ kì, vốn hắn và Dư Gia Nghệ không nên như vậy, phải là dẫu cậu nói gì hay làm gì cũng phải coi như không khí
Nhưng không biết từ lúc nào, dường như Lục Sơ Cảnh đã ngầm đồng ý để Dư Gia Nghệ tới gần, như một thói quen
Thói quen là thứ rất đáng sợ, hắn và Dư Gia Nghệ chắc chắn.... Sẽ không bên nhau, nên cắt đứt ngay lúc này
Có lẽ những lời kia gây tổn thương quá, lúc Lục Sơ Cảnh rời bước, Dư Gia Nghệ không hề đuổi theo
Hắn đi một quãng rồi mới quay lại nhìn, Dư Gia Nghệ vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẫn tư thế đó, Lục Sơ Cảnh không thấy rõ mặt cậu, nhưng có vẻ như cậu đang đau lòng
Lục Sơ Cảnh quay đầu, không nhìn cậu nữa, vừa đi về khu nhà thực hành vừa nghĩ ngợi, mãi cho đến lúc vào rồi hắn mới để ý—- bữa sáng Dư Gia Nghệ mua còn ở đây
"Cậu mua nhiều đồ ăn sáng vậy?" Còn sớm, mới chỉ có một đàn anh đến "Ăn ở ngoài thì được, đừng mang vào trong nha"
"Không phải tôi mua"
"Vậy ai mua?" Đàn anh đoán mò "Dư Gia Nghệ?"
Lục Sơ Cảnh đáp "ừm", hắn đặt bữa sáng lên bàn, cũng không có ý chia sẻ, lấy đồng phục thực hành ra để thay
Đàn anh chưa ăn sáng, ngửi mùi thấy hơi thèm, mắt liên tục liếc sang bên này, nhưng anh ta còn chưa thân với Lục Sơ Cảnh đến mức đó, đàn anh do dự, cuối cùng vẫn nói ấp úng: "Dư Gia Nghệ đang theo đuổi cậu?"
Dư Gia Nghệ nói vậy, nhưng Lục Sơ Cảnh im lặng một lúc, đáp: "Không biết"
"Chắc cậu không thích anh ta đâu nhỉ?" Đàn anh sờ mũi "Đừng trách anh lắm chuyện..... Chỉ là trước kia nghe được vài chuyện, muốn kể cho cậu nghe nhưng chưa có cơ hội"
Lục Sơ Cảnh nghiêng đầu, hỏi: "Chuyện gì?"
Đàn anh chậm rãi nói: "Thực ra, Dư Gia Nghệ rất nổi trong trường, kiểu..... nghe nói cậu ấy thay người yêu nhanh hơn thay áo, nhiều Omega xinh đẹp đều từng là người yêu của anh ta, sau này còn có cả Omega ngoài trường nữa"
"..... Cậu là Alpha" Đàn anh trộm liếc Lục Sơ Cảnh, thử hỏi "Chắc không thích anh ta đâu ha"
Lục Sơ Cảnh đang mang kính phòng hộ, hắn rũ mắt, đàn anh không thấy rõ mặt, nhưng nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Tôi sẽ không thích anh ấy"
"Tôi chỉ nhắc cậu thôi" Đàn anh thở phào, đi vào nhà kính "Tuy tôi cũng nghĩ là cậu không thích anh ta"
"Ừm"
Hôm nay chỉ là mấy môn không quan trọng lắm, Lục Sơ Cảnh học ở đây cả ngày, lúc hắn tháo kính bảo hộ xuống, mặt đã hằn vệt đỏ
Số liệu cần phải quan sát mọi lúc, vì đảm bảo, hắn đã bỏ bữa nguyên ngày rồi
Lục Sơ Cảnh nhìn bữa sáng trên bàn, đã nguội lạnh rồi, có khi đã thiu luôn
Hắn lại gần, vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh, đây là lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh vứt đồ Dư Gia Nghệ cho
Dư Gia Nghệ cảm nhận được Lục Sơ Cảnh bắt đầu tỏ ra xa cách với mình, công sức một tháng lại thành công dã tràng, giờ Lục Sơ Cảnh còn lạnh lùng hơn lúc mới quen nữa
Đồ cậu đưa cho Lục Sơ Cảnh, đều bị hắn vứt thẳng tay, hơn thế nữa, giờ hắn nhìn cậu chả khác gì không khí, mặc cho Dư Gia Nghệ cứ lượn qua lượn lại, Lục Sơ Cảnh cũng chả hề để ý
Dư Gia Nghệ bực rồi nha, vốn dĩ thái độ của Lục Sơ Cảnh với cậu đã tốt lên, vậy mà giờ lại quay lại thời đại trước, à có khi còn về thời cổ đại luôn
Cậu quyết định gọi Trần Thuỵ Khanh và Thẩm Chiêu đi uống rượu
Quán bar cậu chọn khá được, không có ánh đèn ngũ sắc cũng chả có người chen chúc, rất yên bình
Lúc Thẩm Chiêu tới, Dư Gia Nghệ còn đang xào bài, động tác vô cùng điêu luyện
Dư Gia Nghệ còn ngậm thuốc, ánh sáng yếu ớt làm mặt cậu trông tối đi, ngước mắt lên trông như cậu trai tồi ngày nào
"Nghe bảo mày hoàn lương mà" Thẩm Chiêu đi đến "Vẫn đến chơi à?"
Dư Gia Nghệ ném bài cho Thẩm Chiêu: "Chỗ này thường mà, có gì đâu"
Thẩm Chiêu lấy bài, vừa phát vừa hỏi: "Đậu Cẩm đâu?"
"Cậu ta còn đang bị kỳ nhạy cảm tra tấn, nhưng được ba bốn ngày rồi, chắc sắp hết rồi đấy"
Trần Thuỵ Khanh hỏi: "Đấu địa chủ ha?"
"Tuỳ"
Dư Gia Nghệ trước đây là thánh bài, giờ hồn vía bay đi đâu, cả buổi đánh không thắng trận nào
"Mày sao thế này" Trần Thuỵ Khanh cười trêu "Mày vì theo đuổi người ta mà kiêng giai kiêng thuốc kiêng rượu, giờ còn kiêng cả bài nữa à?"
Dư Gia Nghệ châm thuốc trong sự chán chường: "Mệt vãi, sao Lục Sơ Cảnh khó thể nhả"
"Đã nói là khó rồi, mày còn bảo ba tháng là tới tay, tự tin quá ha, hay thôi cóc đi, tìm người khác"
"Không" Dư Gia Nghệ không dám hút nhiều, tắt thuốc, lấy kẹo bạc hà ra ngậm "Tao cứ muốn là em ấy"
Cậu chỉ thích Lục Sơ Cảnh, phải là Lục Sơ Cảnh
"Vậy mày cứ từ từ mà theo đuổi ha" Thẩm Chiêu cười lạnh "Cũng có phải tao đâu mà tao lo"
Dư Gia Nghệ ném kẹo trên bàn lên người Thẩm Chiêu, vừa ném vừa mắng: "Lục Sơ Cảnh bị sao ấy nhỉ? Tao thấy em ấy đã hơi thích mình rồi, bỗng dưng lại xa lánh tao, tao nhớ kĩ lại, cũng chả biết mình sai chỗ nào"
"Hôm đó, tao đưa bữa sáng cho em ấy, ẻm vừa mở cửa đã bảo tao thối, rồi xa lánh tao bữa giờ luôn"
"Tao thối chỗ nào, nói cho tao biết với?!"
Trần Thuỵ Khanh cười không khép nổi miệng: "Có khi ý chửi mày là thằng thối tha đấy!"
"Cút"
"Hay là mày thối thật"
"Tao thối ở đâu" Dư Gia Nghệ đứng phắt dậy, giơ áo lại gần Trần Thuỵ Khanh "Mày ngửi xem thối ở đâu"
"Tao hôm đó mới dậy đã đưa bữa sáng cho em ấy, còn chưa kịp làm gì, à..... có đưa thuốc ức chế qua cho Đậu Cẩm"
Nói tới đây, bỗng Dư Gia Nghệ im bặt, nhận ra muộn màng: "Nghe bảo Alpha trong kỳ nhạy cảm pheromone rất nồng, đừng nói là mùi này nha"
Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, Dư Gia Nghệ đẩy bàn, đứng dậy lấy áo khoác rồi chạy như bay ra ngoài
Dư Gia Nghệ vừa chạy vừa nhìn đồng hồ
Cậu đã nằm lòng lịch của Lục Sơ Cảnh rồi, chắc mẩm giờ này hắn đang ở khu nhà thực hành, còn sắp sửa tan lớp
Dư Gia Nghệ chạy đến mức thở không ra hơi, áo khoác bay phần phật, lúc cậu thi chạy 1000 m cũng không nhanh vậy đâu, cố gắng đẩy nhanh tốc độ, vừa lúc đến thì thấy Lục Sơ Cảnh
"Lục Sơ Cảnh!"
Dư Gia Nghệ ném áo khoác trên tay, nhào lên người Lục Sơ Cảnh
Cậu còn mang theo cái nóng do vừa chạy gấp, vòng tay ôm eo Lục Sơ Cảnh, y như một chiếc tên lửa, làm Lục Sơ Cảnh phải lùi vài bước
Mắt Dư Gia Nghệ sáng lên, cậu nhìn thẳng Lục Sơ Cảnh, hỏi thật mau: "Có phải hôm đó em ngửi thấy mùi của Đậu Cẩm mới nói anh hôi không?"
"Anh không hề hôi chút nào nhé" Dư Gia Nghệ tủi thân giải thích "Anh chỉ đi đưa cho cậu ta thuốc ức chế rồi mới nhiễm mùi mà thôi"
"Lục Sơ Cảnh, có phải em ghen không?"
...... Cậu hôi lắm à?
Dư Gia Nghệ nhíu mày, cậu thử ngửi mùi trên áo mình, vẫn là hương bạch trà cậu chọn mà nhỉ
Mùi không gay mũi tí nào, vừa tươi mới vừa tinh khôi, còn thanh nhã nữa, hôi chỗ nào
Bình thường cậu cũng dùng loại nước hoa này mà, có nghe Lục Sơ Cảnh nói gì đâu
Dư Gia Nghệ gõ cửa lại lần nữa, gọi: "Lục Sơ Cảnh, em mở cửa cho anh đi"
Trong phòng im ắng, cứ như quẳng cục đá xuống giếng vậy, Lục Sơ Cảnh không hề đáp lời
Dư Gia Nghệ mím môi, cậu chỉ tốt tính trước mặt Lục Sơ Cảnh thôi đấy, cậu gõ cửa lần nữa: "Anh hôi chỗ nào? Hôm qua tắm rồi mà"
Vì bị nhốt ngoài cửa nên giọng Dư Gia Nghệ nghe hơi tủi thân
Cậu không ngại mất mặt, nhưng cậu biết Lục Sơ Cảnh da mặt mỏng, cậu cố tình nói to hơn: "Nếu em chê, anh về tắm lại được không? Anh chỉ đưa đồ ăn sáng đến thôi, em mở cửa lấy là được nè"
Lục Sơ Cảnh dường như quyết tâm không mở cửa cho cậu, Dư Gia Nghệ hít sâu, đập cửa, nói kiểu uy hiếp: "Em không mở là anh phá đấy"
Cậu cũng chỉ mạnh miệng thôi, làm gì dám phá thật, thấy Lục Sơ Cảnh là kiểu mạnh miệng mềm lòng, bèn lui một bước: "Vậy anh để bữa sáng đây, em ăn thì ăn, không ăn thì vứt đi cũng được"
Da mặt Dư Gia Nghệ giờ dày đến mức mặc kệ ánh mắt của Alpha khác rồi, vốn dĩ lúc sáng cậu thức dậy sớm, giờ cũng buồn ngủ, cậu ngáp một cái, giọng mơ màng: "Anh đi đây, bye nhé"
Cậu nói xong thì đi thật
Dư Gia Nghệ đi được một lúc thì Lục Sơ Cảnh mở cửa phòng, lúc này hắn đã rửa mặt sạch sẽ
Trời se lạnh, Lục Sơ Cảnh mặc một chiếc áo ngắn tay cộng thêm áo khoác đen, lọn tóc vểnh lên cũng bị ép xuống, chân đụng phải bữa sáng Dư Gia Nghệ mua
Mỗi lần cậu đều mua rất nhiều, cứ như mua hết đồ trong căn tin vậy, Lục Sơ Cảnh nhìn lướt qua thấy cháo trắng, sủi cảo chiên và bánh chà bông,....
Dư Gia Nghệ đứng ở cửa một lúc lâu, không khí xung quanh lúc này vẫn còn vương mùi thuốc lá
"Vãi! Tao khó chịu chết mất" Một Alpha khoác vai bạn đi ngang qua hắn "Anh giai phòng bên cạnh tao tối hôm qua đến kỳ nhạy cảm, hình như không có thuốc ức chế hay sao ý, mùi xuyên qua cả tường luôn, còn là mùi thuốc lá nữa, tao ngửi cả đêm suýt ngất luôn"
Lục Sơ Cảnh dừng bước, giọng vị Alpha kia khá to, đi một quãng rồi mà hắn vẫn còn nghe được
"Phòng bên cạnh cậu là ai?"
"Đậu Cẩm ấy, cái vị Hội trưởng hội học sinh, cậu có lẽ từng nghe tên rồi"
Trí nhớ Lục Sơ Cảnh khá tốt, nghe một vài lần là nhớ, hắn từng nghe Dư Gia Nghệ nhắc tới cái tên này rồi, có vẻ như mùi trên người Dư Gia Nghệ là từ người kia
Lục Sơ Cảnh do dự nhìn bữa sáng dưới chân, hắn không thích lãng phí, có lẽ Dư Gia Nghệ biết điều này, nên mỗi ngày đều chăm chỉ đưa cho hắn, vì biết hắn sẽ không vứt đi
Hắn đứng ở cửa cả buổi, mím môi, cuối cùng vẫn cầm túi lên
Lục Sơ Cảnh vừa xuống lầu đã thấy Dư Gia Nghệ đang ngồi nơi nơi ghế đá, cậu nhắm chặt mắt, gà gật, có vẻ đã ngủ rồi
"....."
Mặt trời còn chưa ló rạng, cơn gió dịu nhẹ thổi qua, vương nơi làn tóc Dư Gia Nghệ
Lục Sơ Cảnh bước nhẹ, hắn định để bữa sáng bên cạnh Dư Gia Nghệ, cậu bỗng chúi đầu như gà mổ thóc, còn chưa tỉnh hẳn đã vội nắm tay Lục Sơ Cảnh
"Em xuống rồi" Dư Gia Nghệ dụi mắt, đẩy lại cho Lục Sơ Cảnh "Đừng đưa cho anh, anh không cần"
Lục Sơ Cảnh cúi đầu nhìn tay mình đang bị Dư Gia Nghệ nắm chặt, lạnh lùng nói: "Buông ra"
Trước đây, Dư Gia Nghệ sẽ nghe lời Lục Sơ Cảnh mà buông tay, nhưng hôm nay cậu giận, nắm càng chặt, giận dỗi hỏi: "Sao em không để ý đến anh?"
Dư Gia Nghệ trông rất gầy, nhưng bàn tay lại mềm mại, Lục Sơ Cảnh bị cậu nắm như vậy, cảm giác càng thêm rõ
Lục Sơ Cảnh giật tay ra, hỏi ngược: "Sao tôi phải để ý đến anh"
Lục Sơ Cảnh thấy mình rõ kì, vốn hắn và Dư Gia Nghệ không nên như vậy, phải là dẫu cậu nói gì hay làm gì cũng phải coi như không khí
Nhưng không biết từ lúc nào, dường như Lục Sơ Cảnh đã ngầm đồng ý để Dư Gia Nghệ tới gần, như một thói quen
Thói quen là thứ rất đáng sợ, hắn và Dư Gia Nghệ chắc chắn.... Sẽ không bên nhau, nên cắt đứt ngay lúc này
Có lẽ những lời kia gây tổn thương quá, lúc Lục Sơ Cảnh rời bước, Dư Gia Nghệ không hề đuổi theo
Hắn đi một quãng rồi mới quay lại nhìn, Dư Gia Nghệ vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẫn tư thế đó, Lục Sơ Cảnh không thấy rõ mặt cậu, nhưng có vẻ như cậu đang đau lòng
Lục Sơ Cảnh quay đầu, không nhìn cậu nữa, vừa đi về khu nhà thực hành vừa nghĩ ngợi, mãi cho đến lúc vào rồi hắn mới để ý—- bữa sáng Dư Gia Nghệ mua còn ở đây
"Cậu mua nhiều đồ ăn sáng vậy?" Còn sớm, mới chỉ có một đàn anh đến "Ăn ở ngoài thì được, đừng mang vào trong nha"
"Không phải tôi mua"
"Vậy ai mua?" Đàn anh đoán mò "Dư Gia Nghệ?"
Lục Sơ Cảnh đáp "ừm", hắn đặt bữa sáng lên bàn, cũng không có ý chia sẻ, lấy đồng phục thực hành ra để thay
Đàn anh chưa ăn sáng, ngửi mùi thấy hơi thèm, mắt liên tục liếc sang bên này, nhưng anh ta còn chưa thân với Lục Sơ Cảnh đến mức đó, đàn anh do dự, cuối cùng vẫn nói ấp úng: "Dư Gia Nghệ đang theo đuổi cậu?"
Dư Gia Nghệ nói vậy, nhưng Lục Sơ Cảnh im lặng một lúc, đáp: "Không biết"
"Chắc cậu không thích anh ta đâu nhỉ?" Đàn anh sờ mũi "Đừng trách anh lắm chuyện..... Chỉ là trước kia nghe được vài chuyện, muốn kể cho cậu nghe nhưng chưa có cơ hội"
Lục Sơ Cảnh nghiêng đầu, hỏi: "Chuyện gì?"
Đàn anh chậm rãi nói: "Thực ra, Dư Gia Nghệ rất nổi trong trường, kiểu..... nghe nói cậu ấy thay người yêu nhanh hơn thay áo, nhiều Omega xinh đẹp đều từng là người yêu của anh ta, sau này còn có cả Omega ngoài trường nữa"
"..... Cậu là Alpha" Đàn anh trộm liếc Lục Sơ Cảnh, thử hỏi "Chắc không thích anh ta đâu ha"
Lục Sơ Cảnh đang mang kính phòng hộ, hắn rũ mắt, đàn anh không thấy rõ mặt, nhưng nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Tôi sẽ không thích anh ấy"
"Tôi chỉ nhắc cậu thôi" Đàn anh thở phào, đi vào nhà kính "Tuy tôi cũng nghĩ là cậu không thích anh ta"
"Ừm"
Hôm nay chỉ là mấy môn không quan trọng lắm, Lục Sơ Cảnh học ở đây cả ngày, lúc hắn tháo kính bảo hộ xuống, mặt đã hằn vệt đỏ
Số liệu cần phải quan sát mọi lúc, vì đảm bảo, hắn đã bỏ bữa nguyên ngày rồi
Lục Sơ Cảnh nhìn bữa sáng trên bàn, đã nguội lạnh rồi, có khi đã thiu luôn
Hắn lại gần, vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh, đây là lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh vứt đồ Dư Gia Nghệ cho
Dư Gia Nghệ cảm nhận được Lục Sơ Cảnh bắt đầu tỏ ra xa cách với mình, công sức một tháng lại thành công dã tràng, giờ Lục Sơ Cảnh còn lạnh lùng hơn lúc mới quen nữa
Đồ cậu đưa cho Lục Sơ Cảnh, đều bị hắn vứt thẳng tay, hơn thế nữa, giờ hắn nhìn cậu chả khác gì không khí, mặc cho Dư Gia Nghệ cứ lượn qua lượn lại, Lục Sơ Cảnh cũng chả hề để ý
Dư Gia Nghệ bực rồi nha, vốn dĩ thái độ của Lục Sơ Cảnh với cậu đã tốt lên, vậy mà giờ lại quay lại thời đại trước, à có khi còn về thời cổ đại luôn
Cậu quyết định gọi Trần Thuỵ Khanh và Thẩm Chiêu đi uống rượu
Quán bar cậu chọn khá được, không có ánh đèn ngũ sắc cũng chả có người chen chúc, rất yên bình
Lúc Thẩm Chiêu tới, Dư Gia Nghệ còn đang xào bài, động tác vô cùng điêu luyện
Dư Gia Nghệ còn ngậm thuốc, ánh sáng yếu ớt làm mặt cậu trông tối đi, ngước mắt lên trông như cậu trai tồi ngày nào
"Nghe bảo mày hoàn lương mà" Thẩm Chiêu đi đến "Vẫn đến chơi à?"
Dư Gia Nghệ ném bài cho Thẩm Chiêu: "Chỗ này thường mà, có gì đâu"
Thẩm Chiêu lấy bài, vừa phát vừa hỏi: "Đậu Cẩm đâu?"
"Cậu ta còn đang bị kỳ nhạy cảm tra tấn, nhưng được ba bốn ngày rồi, chắc sắp hết rồi đấy"
Trần Thuỵ Khanh hỏi: "Đấu địa chủ ha?"
"Tuỳ"
Dư Gia Nghệ trước đây là thánh bài, giờ hồn vía bay đi đâu, cả buổi đánh không thắng trận nào
"Mày sao thế này" Trần Thuỵ Khanh cười trêu "Mày vì theo đuổi người ta mà kiêng giai kiêng thuốc kiêng rượu, giờ còn kiêng cả bài nữa à?"
Dư Gia Nghệ châm thuốc trong sự chán chường: "Mệt vãi, sao Lục Sơ Cảnh khó thể nhả"
"Đã nói là khó rồi, mày còn bảo ba tháng là tới tay, tự tin quá ha, hay thôi cóc đi, tìm người khác"
"Không" Dư Gia Nghệ không dám hút nhiều, tắt thuốc, lấy kẹo bạc hà ra ngậm "Tao cứ muốn là em ấy"
Cậu chỉ thích Lục Sơ Cảnh, phải là Lục Sơ Cảnh
"Vậy mày cứ từ từ mà theo đuổi ha" Thẩm Chiêu cười lạnh "Cũng có phải tao đâu mà tao lo"
Dư Gia Nghệ ném kẹo trên bàn lên người Thẩm Chiêu, vừa ném vừa mắng: "Lục Sơ Cảnh bị sao ấy nhỉ? Tao thấy em ấy đã hơi thích mình rồi, bỗng dưng lại xa lánh tao, tao nhớ kĩ lại, cũng chả biết mình sai chỗ nào"
"Hôm đó, tao đưa bữa sáng cho em ấy, ẻm vừa mở cửa đã bảo tao thối, rồi xa lánh tao bữa giờ luôn"
"Tao thối chỗ nào, nói cho tao biết với?!"
Trần Thuỵ Khanh cười không khép nổi miệng: "Có khi ý chửi mày là thằng thối tha đấy!"
"Cút"
"Hay là mày thối thật"
"Tao thối ở đâu" Dư Gia Nghệ đứng phắt dậy, giơ áo lại gần Trần Thuỵ Khanh "Mày ngửi xem thối ở đâu"
"Tao hôm đó mới dậy đã đưa bữa sáng cho em ấy, còn chưa kịp làm gì, à..... có đưa thuốc ức chế qua cho Đậu Cẩm"
Nói tới đây, bỗng Dư Gia Nghệ im bặt, nhận ra muộn màng: "Nghe bảo Alpha trong kỳ nhạy cảm pheromone rất nồng, đừng nói là mùi này nha"
Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, Dư Gia Nghệ đẩy bàn, đứng dậy lấy áo khoác rồi chạy như bay ra ngoài
Dư Gia Nghệ vừa chạy vừa nhìn đồng hồ
Cậu đã nằm lòng lịch của Lục Sơ Cảnh rồi, chắc mẩm giờ này hắn đang ở khu nhà thực hành, còn sắp sửa tan lớp
Dư Gia Nghệ chạy đến mức thở không ra hơi, áo khoác bay phần phật, lúc cậu thi chạy 1000 m cũng không nhanh vậy đâu, cố gắng đẩy nhanh tốc độ, vừa lúc đến thì thấy Lục Sơ Cảnh
"Lục Sơ Cảnh!"
Dư Gia Nghệ ném áo khoác trên tay, nhào lên người Lục Sơ Cảnh
Cậu còn mang theo cái nóng do vừa chạy gấp, vòng tay ôm eo Lục Sơ Cảnh, y như một chiếc tên lửa, làm Lục Sơ Cảnh phải lùi vài bước
Mắt Dư Gia Nghệ sáng lên, cậu nhìn thẳng Lục Sơ Cảnh, hỏi thật mau: "Có phải hôm đó em ngửi thấy mùi của Đậu Cẩm mới nói anh hôi không?"
"Anh không hề hôi chút nào nhé" Dư Gia Nghệ tủi thân giải thích "Anh chỉ đi đưa cho cậu ta thuốc ức chế rồi mới nhiễm mùi mà thôi"
"Lục Sơ Cảnh, có phải em ghen không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất