Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 55: Kế Hoạch Xây Dựng

Trước Sau
“Đúng vậy, tôi còn muốn dựng hai túp lều”, Buổi chiều cô đã tính toán sơ qua rồi, một gian để ba cái bàn nhỏ thì không đủ không gian ở, về sau đứa nhỏ phải đi học làm bài tập, bé gái dần lớn lên cũng cần thiết tách ra ở.

“Sinh ý sẽ không dễ làm, với lại nguy hiểm”.

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thầm nói, trên đời này làm chuyện gì mà chẳng có nguy hiểm. Dù là trồng trọt cũng có nguy hiểm, chợ đen ở khu vực khai thác mỏ này sầm uất, nếu so sánh với bên ngoài, rất có khả năng đây là núi vàng, hiện tại không nắm bắt thời cơ thì về sau là có thể trở thành nhà giàu mới nổi, khiến cho bọn người nhà họ Lục hận đến nghiến răng.

“Vấn đề tiền bạc anh cố gắng, sẽ không làm mẹ con trải qua cuộc sống vất vả”. Nghĩ đến cô vì cho đứa nhỏ xem bệnh tiêu hết tiền khiến mẹ anh đuổi giết, phỏng chừng cô đã ăn đủ khổ rồi.

Lục Quảng Toàn nói vậy Vệ Mạnh Hỉ cười như không cười. Mẹ con cô muốn ở mà không có chỗ ở đây này, cái này gọi là không để mẹ con trải qua cuộc sống vất vả hả? Tiểu tử này đọc nhiều sách quá đầu bị hỏng đi.

Vệ Mạnh Hỉ mặc kệ anh, cô đi tìm Lưu Quế Hoa mượn cái chén nhỏ, đi nấu nước, bỏ miếng sữa bột vào chén rồi đổ nước sôi vào khuấy, còn nóng hổi, tiểu nha đầu đã đói đến nổi kêu a a.

Vệ Hồng Căn Hoa giành nhau lấy cái muỗng đút cho em gái, hai đứa vẫn còn nhỏ, sức lực không lớn nên đa số lượng sữa tràn ra ngoài. Vệ Đông Căn Bảo trực tiếp nằm sấp xuống liếm, Vệ Hồng Căn Hoa nhân lúc người lớn không chú ý trộm uống mấy ngụm, đến hết chỉ sợ có một phần chén sữa vào bụng tiểu Ô Ô.

Tiểu trứng kho gầy gò thật sự khiến cha nó đau lòng, Luc Quảng Toàn không biết bản thân bị làm sao thế này, chỉ biết cả người không thoải mái chút nào, “Chờ anh một chút”.

“Mẹ, ba mới sao đi rồi?”

“Không biết”. Căn bản tâm tư Vệ Mạnh Hỉ không đặt trên người anh, bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác nuôi con mà thôi. Nghĩ đến kế hoạch của mình cô muốn thực hiện liền, cần thiết rèn sắt khi còn nóng, phải làm xong thủ tục xin dựng túp lều.

“Ai..... Lục Quảng Toàn, anh chờ một chút, giúp tôi viết hai tờ đơn xin cấp dựng túp lều để gửi cho văn phòng cục của mỏ than với đại đội sản xuất Kim Thủy”. Nếu cô nói hiện tại cô biết viết chữ, chắc chắn sẽ dọa đến phát ngốc.

Vào thời gian cơm chiều, Lục Quảng Toàn mang về một cái bình sữa bằng thủy tinh, Vệ Mạnh Hỉ chưa kịp hỏi anh lấy đâu ra thì nói là đi gửi đơn, ăn cơm không cần chờ anh..... chỉ nhiêu đó thân ảnh của anh liền đi mất.



Xem qua chất lượng bình sữa không tồi, thân bình là hình đa giác thủy tinh, núm vú cao sú không có độc như đời sau. Không biết thứ đồ tốt thế này, anh một người đào than đá bình thường làm sao có thể kiếm ra được.... Thôi ăn no bụng trước quan trọng, Vệ Mạnh Hỉ đi rửa sạch sẽ rồi cho Ô Ô dùng.

“Em ôm cái bình, rồi mút mút mút như vầy a”.

“Hút hút lên giống ăn mì sợi, soạt......”

Một đám quân sư quạt mo đang dạy cho Tiểu Ô Ô sử dụng bình sữa, Ô Ô thông minh liền hút được một ngụm sữa thơm ngon vào miệng. Tiểu nha đầu hai mắt to lấp lấnh, buông bình sữa ra, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực nhỏ đắc ý.

Vệ Mạnh Hỉ thơm tiểu nha đầu một cái “Còn đắc ý kìa”.

Cơm chiều Vệ Mạnh Hỉ không đi nhà ăn mà mang bọn nhỏ đến tiệm cơm nhỏ bán chạy nhất ở đây, kêu một đĩa gan heo xào rau củ lớn, rau trộn dưa leo cùng đậu phộng chiên, đây là những món xem được xem là đồ nhắm bắt rượu nhất.

Nhóm tiểu gia hỏa thấy đồ ăn nhiều cho đây là ăn tết, nhưng Vệ Mạnh Hỉ là không hài lòng, gan heo thì xào bị nát, đậu phộng rang quá lửa nên hơi đắng, dưa leo chưa thấm nước xốt, thiếu tỏi băm, giấm ăn cho quá nhiều nên chỉ cảm nhận được vị chua không thơm lắm.

Vệ Mạnh Hỉ trước kia chiêu đầu bếp, mấy món chính lớn khác không cần nấu, chỉ cần để họ nấu ba món này thì không kém, hợp miệng cô.

Nghĩ vậy cô càng thêm tin tưởng, mặc dù nhiều năm không làm đầu bếp nhưng khả năng vẫn ở đó, đến lúc đó làm vài món ngon bắt rượu thì lo gì không có khách. Có thể không kiếm được nhiều nhưng trước mắt cô để dành xây một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, sau đó cho bọn nhỏ đến trường rồi có thể tạo dựng cửa hàng.

Đúng vậy, Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy mở được tiệm cơm chính là đỉnh cao nhân sinh, nhưng cô lại không biết vận mệnh dần dần không còn giống với đời trước.

Mấy ngày tiếp theo Vệ Mạnh Hỉ không nhà rảnh rỗi, cô bận lo thủ tục xin phép dựng túp lều. Việc này không khó, chẳng qua xin phép cho có lệ, toàn bộ khu túp lều có hơn mười tám hộ ai cũng được duyệt hết, thậm chí ngày hôm trước xin hôm sau đã bắt đầu dựng rồi.

Dựa theo chính mình yêu cầu, Lục Quảng Toàn hỗ trợ làm bản vẽ, diện tích túp lều là ấn theo đầu người tính, nhà cô nhiều đứa nhỏ nên nhiều chỗ tốt một chút, có thể xin với diện tích khoảng 30 mét vuông, làm thành hai gian là thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau