Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 58: Biết Được Chân Tướng 2
Lưu Quế Hoa bĩu môi: “Trên đời này không có bậc cha mẹ nào muốn khiến con gái mình khổ, hai vợ chồng già quặng trưởng cuối cùng cũng đồng ý, nhưng ai ngờ……..”
Trở về quê thăm người thân nhìn đến bộ dạng của hai đứa con song sinh, anh liền đồng ý xem mắt cùng Vệ Mạnh Hỉ xả chứng.
Lục Quảng Toàn ơi là Lục Quảng Toàn, một lần anh phất lờ ý tốt của con gái quặng trưởng, hai lần anh không coi trọng tấm chân tình của người ta, họ đợi anh nhiều năm như vậy, đến khi anh cưới vợ, vợ anh chết nhưng anh lại quay đầu kết hôn với người phụ nữa khác….. Là ai??? Thử hỏi lòng tự trọng của người phụ nữa nào chịu đựng được?
Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của người ngoài, Vệ Mạnh HỈ hoài nghi “tình yêu cay đắng” này chỉ là nhà gái một bên tình nguyện?
Lưu Quế Hoa đè thấp giọng xuống: “Nghe nói Lý Mạc Lỵ hiện tại đang hận Tiểu Lục đến nổi đỏ mắt, gặp nhau là đi đường vòng, hơn nữa còn nói để cho tiểu Lục cảm thấy dễ chịu hơn… không lâu sau phế chức kỹ sư, sau đó phải hạ giếng làm việc”.
Cuối cùng Vệ Mạnh Hỉ đã biết một học sinh thành tích xuất sắc như anh như thế nào lại chỉ là thợ mỏ bình thường, thì ra đây là lý do.
Thật xui xẻo, đắc tội với ai không đắc lại đi đắc tội với con gái quặng trưởng, khiến người ta vì yêu mà sinh ghét.
“Bất quá bọn chị cũng rất tò mò, không biết vợ thứ hai trông như thế nào mà khiến TIểu Lục xem thường con gái của quặng trưởng a?” Lưu Quế Hoa nói nhiều như vậy cũng chán rồi, Vệ Mạnh Hỉ giúp cô hâm nóng lại mì.
“Em gái, em tay nghề giỏi thế này, lại còn xinh đẹp nữa, không biết người đàn ông như thế nào cưới được em, có phải quá may mắn rồi không?”
“Phụt………..” Vệ Mạnh Hỉ cười rồi dừng lại một chút “Là tên xui xẻo Lục Quảng đó đó”.
“Cái gì?”
Vệ Mạnh Hỉ cười rồi kể ra mối quan hệ của cô và Lục Quảng Toàn, trước cô chỉ nói chồng cô ở đội khai thác than số hai ban số ba nên Lưu Quế Hoa chỉ biết vậy thôi, không có hỏi kỹ càng, mặc dù Lục Quảng Toàn đã tới vài lần nhưng là vào lúc cô không có mặt ở khu túp lều.
Tuy nhiên, cô biết điều cấm kỵ của nửa đường vợ chồng là tốt nhất không nên nói về quá khứ của nhau, nhất là người yêu cũ. Vì vậy cô không quan tâm thù hận giữa Lục Quảng Toàn và con gái của quặng trưởng gì đó, cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, sớm mở một nhà hàng lớn, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.
Mà cũng không biết được, mặc dù cô không muốn kiếm chuyện với người khác nhưng chưa chắc người ta tự động tìm tới cửa!
Hai ngày sai, Vệ Mạnh Hỉ mua toàn bộ nguyên vật liệu dựng túp lều, lúc chuẩn bị khởi công thì một chiếc xe đạp phi ưng mới tinh dừng ngay trước phần đất túp lều của cô.
Vật liệu xây dựng là Vệ Mạnh Hỉ tự mình đi nhiều nơi mua gom góp, lựa chọn từng cái một rồi mang trở về.
Nhóm công nhân đã sớm thuê được rồi, ngày hôm qua họ có đến xem một lần, nói vật liệu cơ bản đã đủ dùng, nếu có thiếu thì cô sẽ chạy tới lui để mua, nếu trời không mưa thì khoảng ba ngày thì có thể dựng ra căn phòng nhỏ.
Tuy nói là túp lều nhưng không ai muốn dựng là có thể dựng lên, vẫn còn nhiều quặng tẩu không đủ tiền dựng lên vẫn còn thuê nhà ở sau núi Thôn Kim Thủy.
Vì vậy, thỉnh thoảng vẫn xảy ra tình trạng thất thoát vật liệu xây dựng, Vệ Mạnh Hỉ theo dõi rất chặt chẽ, ban ngày cử bọn nhỏ canh gác, ban đêm ngủ hết sức cảnh giác, sợ có chuyện không hay xảy ra.
Cho nên, một chiếc xe đạp mới toanh đậu trước mặt, cô không kịp nhìn xem tên quỷ nào, vội nói: “Đồng chí, bánh xe của anh đè lên vật liệu của tôi, phiền toán anh dời đi”.
Còn có một cuộn tấm nhựa mới toanh để che nóc nhà chống thấm nước, nếu không thì rơm rạ bên dưới sẽ nhanh chóng mục nát, sập xuống nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Bánh xe chuyển động qua một bên.
Vệ Mạnh Hỉ nhanh chóng cúi xuống vỗ nhẹ bụi trên tấm nhựa. Chiếc xe đạp này còn rất mới, đến nổi vành bánh xe có thể dùng để làm gương, trong khoảng thời gian chạy đôn đáo tới lui trong thành phố, cô ý thức sâu sắc tầm quan trọng của phương tiện đi lại, nếu có một chiếc xe đạp thì có lẽ túp lều sẽ được xây từ rất sớm.
“Cô là ai?” Trên xe đẹp là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt trái xoăn khoảng 24 ~ 25 tuổi, đôi mày thanh tú, đôi mắt to và khuôn miệng anh đào, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt có hoa trắng theo phong cách tây hết sức xinh đẹp.
Vệ Mạnh Hỉ biết cô chính là Lý Mạc Sầu… À không Lý Mạc Lỵ. Kỳ thật đời trước cô và Lý Mạc Lỵ không tính là quen biết nhau, tiệm cơm nhỏ của cô bị cử báo vì không có giấy phép kinh doanh, khi đội trị an và cục quản lý thị trường đến muốn dở bỏ tiệm cơm thì Lý Mạc Lỵ đã đứng ra giải quyết.
Khi đó Vệ Mạnh Hỉ muốn cảm ơn cô nhưng cô tránh mặt, đó là lần đầu tiên.
Lần thứ hai là Căn Hoa ở trường bị người ta nghi oan lấy trộm tiền, Lý Mạc Lý lấy tư cách là một giáo viên dnah dự ra bảo đảm đứa nhỏ Căn Hoa không phải loại người đó, cuối còn còn bức cho đối phương viết thư xin lỗi.
Ngay khi ấy Vệ Mạnh Hỉ hết sức cảm động đến độ không biết nên nói gì, đã lâu rồi cô mới cảm nhận được sự thiện ý từ thế giới này, cô một lần nữa đến nói lời cảm ơn nhưng đã bị từ chối.
Trở về quê thăm người thân nhìn đến bộ dạng của hai đứa con song sinh, anh liền đồng ý xem mắt cùng Vệ Mạnh Hỉ xả chứng.
Lục Quảng Toàn ơi là Lục Quảng Toàn, một lần anh phất lờ ý tốt của con gái quặng trưởng, hai lần anh không coi trọng tấm chân tình của người ta, họ đợi anh nhiều năm như vậy, đến khi anh cưới vợ, vợ anh chết nhưng anh lại quay đầu kết hôn với người phụ nữa khác….. Là ai??? Thử hỏi lòng tự trọng của người phụ nữa nào chịu đựng được?
Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của người ngoài, Vệ Mạnh HỈ hoài nghi “tình yêu cay đắng” này chỉ là nhà gái một bên tình nguyện?
Lưu Quế Hoa đè thấp giọng xuống: “Nghe nói Lý Mạc Lỵ hiện tại đang hận Tiểu Lục đến nổi đỏ mắt, gặp nhau là đi đường vòng, hơn nữa còn nói để cho tiểu Lục cảm thấy dễ chịu hơn… không lâu sau phế chức kỹ sư, sau đó phải hạ giếng làm việc”.
Cuối cùng Vệ Mạnh Hỉ đã biết một học sinh thành tích xuất sắc như anh như thế nào lại chỉ là thợ mỏ bình thường, thì ra đây là lý do.
Thật xui xẻo, đắc tội với ai không đắc lại đi đắc tội với con gái quặng trưởng, khiến người ta vì yêu mà sinh ghét.
“Bất quá bọn chị cũng rất tò mò, không biết vợ thứ hai trông như thế nào mà khiến TIểu Lục xem thường con gái của quặng trưởng a?” Lưu Quế Hoa nói nhiều như vậy cũng chán rồi, Vệ Mạnh Hỉ giúp cô hâm nóng lại mì.
“Em gái, em tay nghề giỏi thế này, lại còn xinh đẹp nữa, không biết người đàn ông như thế nào cưới được em, có phải quá may mắn rồi không?”
“Phụt………..” Vệ Mạnh Hỉ cười rồi dừng lại một chút “Là tên xui xẻo Lục Quảng đó đó”.
“Cái gì?”
Vệ Mạnh Hỉ cười rồi kể ra mối quan hệ của cô và Lục Quảng Toàn, trước cô chỉ nói chồng cô ở đội khai thác than số hai ban số ba nên Lưu Quế Hoa chỉ biết vậy thôi, không có hỏi kỹ càng, mặc dù Lục Quảng Toàn đã tới vài lần nhưng là vào lúc cô không có mặt ở khu túp lều.
Tuy nhiên, cô biết điều cấm kỵ của nửa đường vợ chồng là tốt nhất không nên nói về quá khứ của nhau, nhất là người yêu cũ. Vì vậy cô không quan tâm thù hận giữa Lục Quảng Toàn và con gái của quặng trưởng gì đó, cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, sớm mở một nhà hàng lớn, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.
Mà cũng không biết được, mặc dù cô không muốn kiếm chuyện với người khác nhưng chưa chắc người ta tự động tìm tới cửa!
Hai ngày sai, Vệ Mạnh Hỉ mua toàn bộ nguyên vật liệu dựng túp lều, lúc chuẩn bị khởi công thì một chiếc xe đạp phi ưng mới tinh dừng ngay trước phần đất túp lều của cô.
Vật liệu xây dựng là Vệ Mạnh Hỉ tự mình đi nhiều nơi mua gom góp, lựa chọn từng cái một rồi mang trở về.
Nhóm công nhân đã sớm thuê được rồi, ngày hôm qua họ có đến xem một lần, nói vật liệu cơ bản đã đủ dùng, nếu có thiếu thì cô sẽ chạy tới lui để mua, nếu trời không mưa thì khoảng ba ngày thì có thể dựng ra căn phòng nhỏ.
Tuy nói là túp lều nhưng không ai muốn dựng là có thể dựng lên, vẫn còn nhiều quặng tẩu không đủ tiền dựng lên vẫn còn thuê nhà ở sau núi Thôn Kim Thủy.
Vì vậy, thỉnh thoảng vẫn xảy ra tình trạng thất thoát vật liệu xây dựng, Vệ Mạnh Hỉ theo dõi rất chặt chẽ, ban ngày cử bọn nhỏ canh gác, ban đêm ngủ hết sức cảnh giác, sợ có chuyện không hay xảy ra.
Cho nên, một chiếc xe đạp mới toanh đậu trước mặt, cô không kịp nhìn xem tên quỷ nào, vội nói: “Đồng chí, bánh xe của anh đè lên vật liệu của tôi, phiền toán anh dời đi”.
Còn có một cuộn tấm nhựa mới toanh để che nóc nhà chống thấm nước, nếu không thì rơm rạ bên dưới sẽ nhanh chóng mục nát, sập xuống nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Bánh xe chuyển động qua một bên.
Vệ Mạnh Hỉ nhanh chóng cúi xuống vỗ nhẹ bụi trên tấm nhựa. Chiếc xe đạp này còn rất mới, đến nổi vành bánh xe có thể dùng để làm gương, trong khoảng thời gian chạy đôn đáo tới lui trong thành phố, cô ý thức sâu sắc tầm quan trọng của phương tiện đi lại, nếu có một chiếc xe đạp thì có lẽ túp lều sẽ được xây từ rất sớm.
“Cô là ai?” Trên xe đẹp là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt trái xoăn khoảng 24 ~ 25 tuổi, đôi mày thanh tú, đôi mắt to và khuôn miệng anh đào, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt có hoa trắng theo phong cách tây hết sức xinh đẹp.
Vệ Mạnh Hỉ biết cô chính là Lý Mạc Sầu… À không Lý Mạc Lỵ. Kỳ thật đời trước cô và Lý Mạc Lỵ không tính là quen biết nhau, tiệm cơm nhỏ của cô bị cử báo vì không có giấy phép kinh doanh, khi đội trị an và cục quản lý thị trường đến muốn dở bỏ tiệm cơm thì Lý Mạc Lỵ đã đứng ra giải quyết.
Khi đó Vệ Mạnh Hỉ muốn cảm ơn cô nhưng cô tránh mặt, đó là lần đầu tiên.
Lần thứ hai là Căn Hoa ở trường bị người ta nghi oan lấy trộm tiền, Lý Mạc Lý lấy tư cách là một giáo viên dnah dự ra bảo đảm đứa nhỏ Căn Hoa không phải loại người đó, cuối còn còn bức cho đối phương viết thư xin lỗi.
Ngay khi ấy Vệ Mạnh Hỉ hết sức cảm động đến độ không biết nên nói gì, đã lâu rồi cô mới cảm nhận được sự thiện ý từ thế giới này, cô một lần nữa đến nói lời cảm ơn nhưng đã bị từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất