Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 65: Sự Quan Trọng Của Ba

Trước Sau
Vệ Mạnh Hỉ không có thói quen để quần áo dơ qua đêm, huống hồ giờ đang ở nhà người khác, càng không thể gây phiền phức cho người ta. Ai ngờ vừa quay đầu lại phát hiện, quần áo dơ đâu rồi??

“Ôi chao! Em trai Lục thương em thật đấy!” Lưu Quế Hoa che miệng cười, đàn ông thời buổi ai mà không để quần áo cho vợ giặt, hoặc không có vợ thì cũng để cho mẹ bọn họ giặt.

Ngay cả chồng cô, nếu so sánh cùng bọn đàn ông ngoài kia thì còn đỡ, chỉ lúc cô mang thai, ở cữ mới hỗ trợ giặt quần áo. Tiểu Lục này người lớn lên không chỉ tuấn tú, bằng cấp cao, còn biết đau người, thử nói có nữ đồng chí nào không thích cho được.

Khó trách con gái của quặng trưởng nhớ mãi không quên….

Vệ Mạnh HỈ không có thời gian suy nghĩ chuyện quần áo nữa, cái bây giờ cô đang lo lắng một vấn đề nan giải là…. Đêm nay bọn họ sẽ ngủ chung sao??

Không phải sợ chuyện xấu gì xảy ra, mà là xấu hổ a.

Không liên quan gì đến quan hệ nam nữ, cô không tin anh sẽ nổi lên thú tính mà cưỡng ép cô, đơn giản chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ nằm chung một giường, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện tại là tạm thời lừa gạt anh trở về, nhưng còn ngày mai đâu? Không lẽ để Căn Hoa giả vờ bệnh ngăn cản anh nữa? Chung quy Căn Hoa còn nhỏ, vừa thấy ăn liền quên giả bệnh, ngày mai còn giả vờ nữa thì sẽ biết được ngay.

Nhưng nếu trực tiếp nói với anh, nếu hạ giếng sẽ nguy hiểm, nếu ngày mai thật sự không có chuyện mái nhà bị sập thì anh sẽ nghĩ cô nói chuyện vớ vẩn. Mà nếu nó có thật sự xảy ra, thì một người đàn ông kỹ thuật như anh làm sao tinh vào mấy chuyện giấc mơ này nọ, có thể anh sẽ nghi ngờ cô có phải gián điệp không cho mà xem.

Việc sản xuất ở các mỏ than vào thời điểm này có liên quan đến sự phát triển ngành công nghiệp nặng trên toàn tỉnh, tỉnh Thạch Lan là một tỉnh công nghiệp quan trọng của quốc gia, nên phần tử xấu chưa bao giờ từ bỏ việc xâm nhập vào.

Vệ Mạnh HỈ không muốn đem chuyện đơn giản biến thành phức tạp, càng không muốn chính mình bị dính vào.

Nghĩ nghĩ một hồi thì Lục Quảng Toàn đã giặt xong quần áo trở vào nhà, mặc dù khuôn mặt và cổ đã rửa sạch sẽ nhưng móng tay vẫn còn đen đen do tích tụ nhiều năm, anh đưa tay sờ trán Căn Hoa, xác định không có sốt rồi nói “Ngủ đi”.

Lục Quảng Toàn nằm bên trong, lại nhẹ nhàng ôm tiểu Ô Ô đặt ở giữa.

OK, vấn đề hết thảy đã giải quyết!



Kể từ lúc trọng sinh về, Vệ Mạnh Hỉ bị cuốn “sự sống và cái chết” của việc làm thế nào thoát khỏi nhà họ Lục, làm thế nào để bọn nhỏ được ăn no, nên cô cố gắng vươn về phía trước, không có thời gian nghĩ về mối quan hệ tương lai của cô và Lục Quảng Toàn.

Bi kịch kiếp trước của bọn nhỏ là do cô sơ ý, không có năng lực bảo vệ bọn họ, đương nhiên trong đó một phần nguyên nhân là thiếu đi ba.

Cho nên, hiện tại cô không thể một gậy đánh ngã Lục Quảng Toàn chỉ vì không có tình cảm với anh, con đường trưởng thành của những đứa con của cô cần phải có một người “ba”.

Cô còn nhớ sự lạnh nhạt của Căn Bảo khi nó bước vào tuổi dậy thì. Loại vấn đề này, cho dù là quan hệ mẹ con thân thiết cũng không thích hợp để một bà mẹ đơn thân nói ra, đứa nhỏ đến giai đoạn dậy thì có lòng tự trọng còn cao hơn trời.

“Ba” không chỉ là chỗ dựa tinh về vật chất, mà còn là chỗ dựa về mặt tinh thần.

Cho dù tất cả mọi người nói Lục Quảng Toàn là người đàn ông keo kiệt, không phải đàn ông, nhưng Vệ Mạnh Hỉ là từn trải qua cuộc sống khó khăn nên biết một người đàn ông tốt không phải đối xử với ai cũng tốt, có thể không tốt với người ngoài nhưng đối với vợ con anh luôn là người hào phóng. Nên tránh xa những người ngược lại.

Hơn nữa anh còn dưới mắt bà Lục tiết kiệm được 300 đồng, vừa gặp mặt liền giao ra, Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy kỳ thật anh thật sự không phải “keo kiệt”.

Mặc dù anh có người mẹ như vậy nhưng bao nhiêu năm qua anh không bị mẹ anh dẫn dắt lầm đường lạc lối, cũng không quan tâm cái nhìn hay bình phẩm của người khác đối với mình, đủ thấy anh là một người đàn ông có chính kiến và kiên định.

Cuối cùng anh thích đọc sách và học tập cũng là một hình mẫu tốt cho đứa nhỏ noi theo, không phải sao?

Vệ Mạnh Hỉ nghĩ đến ưu điểm này, hợp tác cùng nhau nuôi bọn nhỏ chắc sẽ không tệ. Thứ cô theo đuổi cứ cho là thực dụng nhưng cô phải đợi đến khi thật sự được ăn no đầy đủ mới có sức lực suy nghĩ đến tình yêu.

Có thể ban đêm nghĩ quá nhiều, thời tiết lại nóng bức, hiện tại hai lớn một nhỏ bon chen cùng nhau khiến cả người cô đau nhức. Đến khi cô choáng váng tỉnh dậy thì không thấy hình dáng của Lục Quảng Toàn đâu.

Tiêu rồi!!!

Tim Vệ Mạnh Hỉ như nhảy dựng lên, không lẽ Lục Quảng Toàn lại đi tăng ca? Tiểu tử này đã làm việc vất vả, khó khăn lắm vợ con mới đến, vậy mà không chịu xin nghỉ vài ngày sao??

Khá khen cho anh, ngoại trừ đưa mẹ con cô đến nhà khác ngày đó thì anh vẫn đi làm không hề nghỉ ngơi, đã vậy còn tăng ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau