Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 71: Lưu Hồng Cúc

Trước Sau
Ánh mắt của anh ta dán vào một nữ nhân cao gầy đang đi ở phía xa, anh vẫn luôn cho rằng người vợ thứ hai này của Lục Quảng Toàn chỉ đơn giản là một người đàn bà nông thôn bình thường, ai biết dung mạo cô ta không tệ, thậm chí còn đẹp hơn Lý Mạc Lỵ. Một người phụ nữ như vậy thật sự sẵn sàng chấp nhận một kẻ keo kiệt như Lục Quảng Toàn?

Phải, trong mắt của tất cả đàn ông trong mỏ than này, Lục Quảng Toàn là một kẻ keo kiệt chưa từng có.

Một tiểu tử châm nghiêm điếu thuốc cho Nghiêm Minh Hán, “Nghiêm công, anh cảm thấy đàn ông trên đời này bỏ thuốc lá để tiết kiệm tiền sao?”

Thế giới bên ngoài không giống nhau, chỉ cần là con người thì ai cũng muốn tận hưởng cuộc sống. Những công nhân mỗi ngày đều phải hạ giếng sâu tăm tối, đến khi kết thúc, khó khăn lắm mới đi ra ngoài rồi chẳng lẽ không được ăn bữa ăn ngon sao? Thú vui hút thuốc, mang giày da mới, nếu bỏ lỡ này thì tội nghiệp cho kiếp này.

Hút thuốc là không chỉ là thú vui tiêu khiển mà còn là cách thể hiện địa vị và nhân phẩm của một người đàn ông mà Lục Quảng Toàn chính là một người đàn ông trong truyền thuyết, vì tiết kiệm có thể không cần nhân phẩm và địa vị, đừng nhìn bề ngoài anh ta như vậy, nghe nói ngay cả một chiếc vớ anh cậu ta còn không nỡ ném đi.

Nhìn vào còn tưởng cậu đang mắc khoản nợ khổng lồ mấy vạn khối, keo kiệt bủn xỉn.

Nhìn Nghiêm Minh Hán, chỉ là một kỹ sư bình thường nhưng ăn mặc chính là quần áo làm bằng sợi tổng hợp từ cửa hàng bách hóa chuyên cung ứng đặc biệt, vớ phải một ngày đổi một đổi kiểu mới, trên cổ tay đeo hoa mai lớn dành cho nam giới. Ai nhìn vào có thể nghĩ đến anh từng là đồng nghiệp cùng một ban với Lục Quảng Toàn đâu? Tuy rằng anh công tác trước Lục Quảng Toàn nhiều năm nhưng năng lực lại không bằng Lục Quảng Toàn.

Năm đó vẫn gọi cậu ta là Lục Công....

Cái này gọi là gì nhỉ? Thế sự thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây đây mà.

****

Vệ Mạnh Hỉ trở lại khu túp lều, đem Ô Ô đang ngủ say đặt trên giường đất, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc ai cùng Lục Quảng Toàn đang đối nghịch nhau. Đối tượng cô nghi ngờ đầu tiên chính là những tiểu binh tiểu tướng của Ủy ban cách mạng khu mỏ trước đây, những tên này vẫn ở độ tuổi mười mấy, tự cho mình mặc quân trang xanh lục thì có thể đi tác oai tác quái, nhưng thật ra ngay cả sơ cao trung cũng chưa tốt nghiệp. Chưa trải sự đời, rất có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng trở thành tay súng ngầm thay thế.

Tuy rằng thời thế thay đổi và những tổ chức này đã bị giải tán bên ngoài, quặng trưởng, phó quặng trưởng đều được phục chức, nhưng không có ai đảm bảo rằng vẫn còn “tàn dư” chưa dọn sạch.

Vừa rồi ánh mắt của Lục Quảng Toàn rơi vào nhóm người đang đi đến lúc nảy thì cô phát hiện có sự không kiên nhẫn từ anh, phỏng chừng hai bên có thù hằn gì, kết hợp độ tuổi của họ và khí phái côn đồ tản ra từ người bọn họ thì cô không thể không bỏ qua mối nghi ngờ này.



Nếu sự là bọn họ thì gặp thế khó rồi, cùng lắm bây giờ cô chỉ là một quặng tẩu nho nhỏ, chống đối họ chẳng khác nào lấy trứng chọ đá.

Nói đến bọn Vệ Đông Căn Bảo, bởi vì mẹ bọn nó hung hăn giáo huấn mấy đứa nhà Nghiêm Lão Tam một trận thì danh tiếng của bọn nó ở khu túp lều này ngày càng thăng hạng, những đứa nhỏ lớn hơn sẵn sàng dẫn bọn nó đi chơi, còn những đứa nhỏ hơn thì thích đi sau mông bọn nó như cái đuôi nhỏ.

Bọn nó đắc ý, lúc nào cũng bày ra bộ dáng ưỡn ngực đi đường.

Hôm nay, con trai của nhà họ Từ bán tạp hóa cách đó không xa tên là Từ Minh, thần thần bí bí nói muốn dẫn bọn họ đến một chỗ tốt để chơi, kêu bọn họ mang theo một cái xẻng và một cái sọt ở nhà theo rồi hùng hổ đi ra ngọn núi phía sau như một binh đoàn.

Vệ Hồng Căn Hoa ở ngay dưới chân núi nhìn thấy lớn tiếng kêu lên: “Này, các cậu đi đâu đấy?”

Vệ Đông là đại ca nhỏ, phía sau còn nhiều đồng bọn nhỏ đang nhìn nói, làm sao có thể tiết lộ quân tình được chứ, nhóm nam hài nói không cần đợi bọn Vệ Hồng Căn Hoa, chạy đi!

Các bé gái đương nhiên là.....đuổi theo!

Thế là hai nhóm tiểu gia hỏa liền truy đuổi như đánh du kích trên núi.

****

Mấy ngày nay chồng của Lưu Hồng Cúc tính tình không tốt nên uống rượu giải sầu, mỗi lần uống vào liền tay đấm chân đá Lưu Hồng Cúc, vài ngày nay trên mặt cô có mấy vết bầm tím, mấy đứa con cũng không thông cảm cho cô, còn đổ thừa sinh ý tiệm cơm như thế nào ngày càng kém đi.

Trong lòng Lưu Hồng Cúc buồn bực nói: “Còn trách mẹ ngươi sinh ý kém, không phải anh em hai đứa bây không biết giữ nhà sao? Mới đi ra ngoài có một chút, chân sau kéo một đám vô tiệm cơm cho người ta đập phá”.

Khu túp lều không có nhà vệ sinh, cũng không có không gian riêng tư, cô lười chạy vào nhà vệ sinh công cộng của mỏ than nên thường đi phân ở sau đồi.

Lưu Hồng Cúc chính là vợ của Nghiêm Lão Tao, vì từ nhỏ biết nấu ăn nên sau khi đến mỏ than đã mở một tiệm cơm nhỏ, ba bốn năm nay cứ mỗi ngày khoảng bảy tám bàn khách, kiếm được không ít tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau