Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 79: Khởi Công
Hai bên trò chuyện một lúc, chủ yếu là để hiểu hoàn cảnh gia đình của Vệ Mạnh Hỉ. Thân phận hộ gia đình ở khu túp lều có chút xấu hổ, mỏ than chỉ lo cho hộ khẩu của công nhân, ở thời đại này hộ khẩu của con chỉ có thể theo mẹ, rất nhiều quặng tẩu và đứa nhỏ hộ khẩu vẫn còn ở quê quán, muốn lạc hộ vào mỏ than thì không có khả năng, mà lạc hộ ở thôn Kim Thủy cũng rất khó.
Thôn Kim Thủy dựa vào núi mà ăn, nghe nói trước đây họ còn có thể tự mình khai thác than, mỏ than Kim Thủy đống ở địa bàn của bọn họ nên mỗi năm đều chia một phần hoa hồng cho đại đội, ngoài ra còn có làm thêm một số công việc phụ, nếu không phải là người lười biếng thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn.
Thậm chí ở đây còn tốt hơn so với hộ khẩu trong thành, cho nên việc lạc hộ bên này trở nên quý, đến nay vẫn chưa có một hộ khẩu nào.
Này đó tình huống, đời trước Vệ Mạnh Hỉ đã trải qua đều biết hết, cho nên cô hiểu và tiếp thu được sự từ chối cố ý hoặc vô tình của Cao Tam Dương và Lưu Hồng Quân.
Hai bên trò chuyện rất hài hòa, cuối cùng Cao Tam Dương lấy ra một tờ thư đồng ý có đóng dấu của đại đội, chuyện của Vệ Mạnh Hỉ đã được giải quyết hoàn toàn.
“Thư ký cao, chủ nhiệm Lưu, hôm nay ở lại nhà chúng tôi ăn một bữa cơm rồi hãy đi?”
Hai người cười nói: “Chờ về sau phòng ốc xây xong, có thể tự do nấu cơm, đảm bảo chúng tôi sẽ đến làm phiền”.
Đây là cách người thông minh nói chuyện, không cần nói quá minh bạch. Vệ Mạnh Hỉ hận không thể lập tức đem tin tức tốt này nói cho Lục Quảng Toàn, cô có thể giải quyết được chuyện mà anh không thể xử lý được trong tích tắc, mấy lần cô đều giải quyết vấn đề hoàn hảo nhưng từ đầu đến cuối anh lại không thấy.
****
Nghe nói cô chuẩn bị dựng túp lều, Lưu Lợi Dân cùng các anh em ở ký túc xá kéo đến chủ động nói muốn hỗ trợ, ngày hôm sau sáng sớm đến thật. Vốn dĩ Vệ Mạnh Hỉ chỉ thuê hai người làm, dự định hoàn công rồi chuyển vào trong tuần luôn, bây giờ nhân công tăng lên, thợ xây dự tính hai ngày là có thể hoàn công.
Vệ Mạnh HỈ: “..................”
Tốc độ hoàn toàn vượt qua dự tính của cô, mừng quá!!!
Có thể chuyển nhà càng sớm càng tốt là cái thứ nhất, quan trọng là sinh nhật của Ô Ô rơi vào ngày mốt, ban đầu cô dự định đợi sau khi xây xong chuyển vào ở rồi làm luôn, chung quy trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, vì sinh nhật phải làm ngay ngày sinh mới có ý nghĩa, nhưng hiện tại thì ngày mốt có thể làm kịp!
Chiều cao của túp lều không quá cao, chiều ngang cũng không bằng nhà ở bình thường, ngay cả cột xà mái nhà cũng không cần quá dày, lát đá vôi, lót nền, trụ đỡ được dựng lên, mấy kèo nhà được đặt thành hàng, mới đó đã lộ ra khung của ngôi nhà.
Lều bình thường không có cửa sổ nên thường xuyên mở toạt cửa để thông gió, nhưng Vệ Mạnh Hỉ đã mua thủy tinh cùng gỗ loại tốt nhất, Lưu Lợi Dân đã dẫn theo một thợ mộc tính toán làm thành hai phiến cửa sổ.
Nhóm đàn ông cường tráng, làm việc lại ra sức và cẩn trọng, Vệ Mạnh Hỉ không biết cảm tạ họ như thế nào, đưa tiền thì không lấy, chỉ có thể tận lực làm thức ăn ngon cho họ.
Công nhân làm việc, cô giữ bọn nhỏ bên cạnh phục vụ trà nước, đưa khăn lông, Vệ Đông mắc chứng bệnh giao tiếp lại lần bữa bộc phát, trực tiếp bái chú thợ mộc là sư phụ, còn đi theo làm tùy tùng cho chú. Vệ Mạnh Hỉ đích thân đến chỗ thôn dân mua rau dưa tươi, cộng thêm một con gà trống béo bỏi.
Dạo này gà trống rẻ hơn gà mái, mỗi con chỉ có 5 đồng, sau đó lại đến cửa hàng bán đồ ăn cắt ba cân thịt ba chỉ.
“Oa oa! Gà trống thật lớn!” Nhóm tiểu gia hỏa nhìn gà trống mập mạp, vui như bước trên mây. Ở khu túp lều tuy rằng cũng có người lén nuôi gà nhưng mỗi nhà nhiều lắm chỉ nuôi khoảng 3 con, ít khi nào nuôi đến béo phì thế này, mồng gà đỏ như máu, chân dài như sắt rất hiếm thấy, vừa nhìn là biết là gà nuôi lâu năm.
Đương nhiên gà trống không phải ăn hôm nay, lúc mua đồ ăn trở về, cái phòng đã lớn thêm một nửa. Cô buộc một sợ dây vào chân gà trống, nuôi nó dưới gốc cây sơn trà, sau đi đi mượn bếp lò nhà Lưu Quế Hoa để nấu buổi trưa.
Mì sợ đã được cán tốt qua một cái bàn cán đã mua, cho ít nước nóng, cho ít giá hẹ, thêm chút tỏi cay và nước mắm chua ngọt, mỗi người một bát, ăn ngon đến nổi ai cũng đánh cái “ách”.
“Chị dâu, không cần khách khí a, bọn em nên đến đến hỗ trợ mà”, Lưu Lợi Dân còn muốn thêm một chén, nhưng lại ngượng ngùng.
Vệ Mạnh Hỉ mang tạp dề bưng một cái chậu tráng men lớn, thấy bát mọi người đều sạch trơn, liền múc thêm một vá lớn, “Mọi người kiếm sống bên ngoài đều không dễ dàng, hẳn là nên thế này a”.
Một tiểu thanh niên đỏ mặt, “Đây là sự thật, anh Quảng Toàn đối xử với bọn em rất tốt, gần đây anh ấy được phái đi làm việc ở đội thăm dò, không có ở đây, bọn em đến giúp chị một phen là chuyện hiển nhiên”.
Thôn Kim Thủy dựa vào núi mà ăn, nghe nói trước đây họ còn có thể tự mình khai thác than, mỏ than Kim Thủy đống ở địa bàn của bọn họ nên mỗi năm đều chia một phần hoa hồng cho đại đội, ngoài ra còn có làm thêm một số công việc phụ, nếu không phải là người lười biếng thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn.
Thậm chí ở đây còn tốt hơn so với hộ khẩu trong thành, cho nên việc lạc hộ bên này trở nên quý, đến nay vẫn chưa có một hộ khẩu nào.
Này đó tình huống, đời trước Vệ Mạnh Hỉ đã trải qua đều biết hết, cho nên cô hiểu và tiếp thu được sự từ chối cố ý hoặc vô tình của Cao Tam Dương và Lưu Hồng Quân.
Hai bên trò chuyện rất hài hòa, cuối cùng Cao Tam Dương lấy ra một tờ thư đồng ý có đóng dấu của đại đội, chuyện của Vệ Mạnh Hỉ đã được giải quyết hoàn toàn.
“Thư ký cao, chủ nhiệm Lưu, hôm nay ở lại nhà chúng tôi ăn một bữa cơm rồi hãy đi?”
Hai người cười nói: “Chờ về sau phòng ốc xây xong, có thể tự do nấu cơm, đảm bảo chúng tôi sẽ đến làm phiền”.
Đây là cách người thông minh nói chuyện, không cần nói quá minh bạch. Vệ Mạnh Hỉ hận không thể lập tức đem tin tức tốt này nói cho Lục Quảng Toàn, cô có thể giải quyết được chuyện mà anh không thể xử lý được trong tích tắc, mấy lần cô đều giải quyết vấn đề hoàn hảo nhưng từ đầu đến cuối anh lại không thấy.
****
Nghe nói cô chuẩn bị dựng túp lều, Lưu Lợi Dân cùng các anh em ở ký túc xá kéo đến chủ động nói muốn hỗ trợ, ngày hôm sau sáng sớm đến thật. Vốn dĩ Vệ Mạnh Hỉ chỉ thuê hai người làm, dự định hoàn công rồi chuyển vào trong tuần luôn, bây giờ nhân công tăng lên, thợ xây dự tính hai ngày là có thể hoàn công.
Vệ Mạnh HỈ: “..................”
Tốc độ hoàn toàn vượt qua dự tính của cô, mừng quá!!!
Có thể chuyển nhà càng sớm càng tốt là cái thứ nhất, quan trọng là sinh nhật của Ô Ô rơi vào ngày mốt, ban đầu cô dự định đợi sau khi xây xong chuyển vào ở rồi làm luôn, chung quy trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, vì sinh nhật phải làm ngay ngày sinh mới có ý nghĩa, nhưng hiện tại thì ngày mốt có thể làm kịp!
Chiều cao của túp lều không quá cao, chiều ngang cũng không bằng nhà ở bình thường, ngay cả cột xà mái nhà cũng không cần quá dày, lát đá vôi, lót nền, trụ đỡ được dựng lên, mấy kèo nhà được đặt thành hàng, mới đó đã lộ ra khung của ngôi nhà.
Lều bình thường không có cửa sổ nên thường xuyên mở toạt cửa để thông gió, nhưng Vệ Mạnh Hỉ đã mua thủy tinh cùng gỗ loại tốt nhất, Lưu Lợi Dân đã dẫn theo một thợ mộc tính toán làm thành hai phiến cửa sổ.
Nhóm đàn ông cường tráng, làm việc lại ra sức và cẩn trọng, Vệ Mạnh Hỉ không biết cảm tạ họ như thế nào, đưa tiền thì không lấy, chỉ có thể tận lực làm thức ăn ngon cho họ.
Công nhân làm việc, cô giữ bọn nhỏ bên cạnh phục vụ trà nước, đưa khăn lông, Vệ Đông mắc chứng bệnh giao tiếp lại lần bữa bộc phát, trực tiếp bái chú thợ mộc là sư phụ, còn đi theo làm tùy tùng cho chú. Vệ Mạnh Hỉ đích thân đến chỗ thôn dân mua rau dưa tươi, cộng thêm một con gà trống béo bỏi.
Dạo này gà trống rẻ hơn gà mái, mỗi con chỉ có 5 đồng, sau đó lại đến cửa hàng bán đồ ăn cắt ba cân thịt ba chỉ.
“Oa oa! Gà trống thật lớn!” Nhóm tiểu gia hỏa nhìn gà trống mập mạp, vui như bước trên mây. Ở khu túp lều tuy rằng cũng có người lén nuôi gà nhưng mỗi nhà nhiều lắm chỉ nuôi khoảng 3 con, ít khi nào nuôi đến béo phì thế này, mồng gà đỏ như máu, chân dài như sắt rất hiếm thấy, vừa nhìn là biết là gà nuôi lâu năm.
Đương nhiên gà trống không phải ăn hôm nay, lúc mua đồ ăn trở về, cái phòng đã lớn thêm một nửa. Cô buộc một sợ dây vào chân gà trống, nuôi nó dưới gốc cây sơn trà, sau đi đi mượn bếp lò nhà Lưu Quế Hoa để nấu buổi trưa.
Mì sợ đã được cán tốt qua một cái bàn cán đã mua, cho ít nước nóng, cho ít giá hẹ, thêm chút tỏi cay và nước mắm chua ngọt, mỗi người một bát, ăn ngon đến nổi ai cũng đánh cái “ách”.
“Chị dâu, không cần khách khí a, bọn em nên đến đến hỗ trợ mà”, Lưu Lợi Dân còn muốn thêm một chén, nhưng lại ngượng ngùng.
Vệ Mạnh Hỉ mang tạp dề bưng một cái chậu tráng men lớn, thấy bát mọi người đều sạch trơn, liền múc thêm một vá lớn, “Mọi người kiếm sống bên ngoài đều không dễ dàng, hẳn là nên thế này a”.
Một tiểu thanh niên đỏ mặt, “Đây là sự thật, anh Quảng Toàn đối xử với bọn em rất tốt, gần đây anh ấy được phái đi làm việc ở đội thăm dò, không có ở đây, bọn em đến giúp chị một phen là chuyện hiển nhiên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất