Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 89: Đi Lãnh Lương

Trước Sau
Tiểu nha đầu, cái thói mè nheo này không biết giống ai.

Lục Quảng Toàn nhớ khi mình còn nhỏ, lúc buồn ngủ và ngủ thiếp đi không thể trèo lên giường, vì thế anh co ro ngủ trên mặt đất, hoặc có lúc ngủ bên bờ ao, trong chuồng bò, nhiều khi ba mẹ không nhìn thấy cũng không lo lắng, hôm sau thức dậy tự mình tìm đường về nhà.

Đương nhiên mấy năm trước giải phóng xã hội hỗn loạn, có thể sống xót đều dựa vào vận mệnh.

Vệ Mạnh Hỉ nhìn đàn con quậy phá của mình chợt nghĩ tới một vấn đề, nuôi thả thế này không phải là biện pháp, cần phải đưa bọn nó đi đến trường để cho cô giáo quản đi. Đời trước cô đi học trễ đó là vì không có điều kiện, hiện tại phòng ở đã có, tiệm cơm nhỏ cũng mở, không cần trì hoãn việc học nữa.

Bây giờ đã là cuối tháng tám, học kỳ mùa thu sắp sửa khai giảng, đi nhà trẻ lúc này là thích hợp.

Trong mỏ than có nhà trẻ, chỉ cần có cha hoặc mẹ là công nhân của mỏ là được, “Mấy ngày nữa anh đưa thẻ công tác cho tôi mượn, tôi đi hỏi chuyện học hành của bọn nhỏ”.

Đúng như dự đoán Lục Quảng Toàn đã đưa cho cô.

Tiểu mè nheo trong lòng ngực không thích cái chú xa lạ này, bởi vì có chú này nên bé không ngủ được, “Xấu xa”.

“Mẹ, ô ô… Xấu xa” Cái chú xấu xa này nhanh đi đi.

“Không phải xấu xà, là ba ba, ba ----”

“Xấu xa” Tiểu nha đầu uốn éo trốn vào ngực mẹ, nghe mùi vị quen thuộc, đôi mắt nặng trĩu không chống đỡ được liền lim dim.

Lục Quảng Toàn vẫn là thất vọng, năm đứa nhỏ, không một đứa nào mến anh, gần như hai chữ “chán ghét” hiện rõ trên mặt bọn nó.



Vệ Mạnh Hỉ hiểu được sự mất mát trong mắt anh, trẻ con rất đơn giản và trực tiếp, ai dành nhiều thời gian, gắn bó với nó lâu thì sẽ thích người đó.

Ví dụ như cô có thể chiếm được tình cảm của Căn Hoa Căn Bảo là do công lao cô làm bạn ngày ngày đêm đêm với bọn nó ở thôn Thái Hoa Câu, Anh bằng gì có thể trực tiếp trở thành một người ba tốt trong mắt bọn nó liền được? Nếu như vậy thì không công bằng.

Trời đổ mưa mấy ngày liên tục, khí hậu ở đây ẩm ướt hơn nhiều so với công xã Ánh Dương, chăn đệm của bọn nhỏ hơi ẩm, Vệ Mạnh Hỉ không biết hôm nay có khách nào tìm đến cửa không, dứt khoát đem chăm đệm ra phơi.

Ánh mặt trời sáng chói, mùi đá vôi trong phòng cũng phảng phất giảm đi rất nhiều.

***

“Tiểu Vệ, đi không?” Lưu Quế Hoa ở cách vách kêu lên.

“Bốn đứa con ở nhà coi nhà, đặc biệt là đệm chăn không được cho gió thổi rớt xuống đất, nếu trời mưa thì gọi anh Kiến Quân đến giúp đem vào nhà, không được lấy lửa chơi, nghe không?” Trên bếp còn hầm một nồi canh xương, bên trong lửa than đỏ rực.

“Con nghe rồi, mẹ đi nhanh đi”.

Một tay bế lên Ô Ô, tay còn lại xách theo giỏ rau, hai người phụ nữ thẳng tiến đi đến phòng tài vụ mỏ than.

Lúc này phòng tài vụ có thể nói là biển người tấp nập đang đứng chờ nhận lương, có người xa quê lãnh lương rồi đi bưu cục liền, cũng có các quặng tẩu cầm thẻ công tác của chồng mình, mặt mày ai cũng hớn hở.

Đặc biệt, còn có người đàn ông hưng phấn đến nổi run rẩy, toàn thân đen kịt, ngay cả móng tay và môi cũng vậy, nhưng lộ ra hàm răng trắng sáng, đó là ánh sáng của hạnh phúc, nội Vệ Mạnh Hỉ vốn bình tĩnh không gợn sóng cũng rung động theo.



Tiền lương được quản lý trong cuốn sổ ghi chép, thủ quỹ đọc tên ai người đó lên nhận rồi ký tên xác nhận, sau đó nhận tiền, nhìn rất giống ngân hàng của đời sau.

Đương nhiên quy mô không lớn bằng ngân hàng, cũng không phải ngân hàng chính thống, nghe nói mệnh giá hai đồng đã phát hết, có người kêu đồng nghiệp đi lấy thêm. Tất cả phụ nữ ở đây trong lòng lập tức căng thẳng, tờ hai đồng phát hết rồi, vậy một đồng đâu? Mười đồng, rồi tờ năm đồng nữa? Có phải cũng đã phát hết rồi không?

Hôm nay không lãnh được thì phải chờ tận sang tuần sau.

Mặc dù lo lắng thì lo lắng nhưng cũng không quên buôn chuyện. Mọi người thấy Vệ Mạnh Hỉ trẻ tuổi, gương mặt lại xinh đẹp, nhóm quặng tẩu lại bắt chuyện với cô, hỏi chồng cô ở đội nào, đứa nhỏ bao lớn rồi, còn khen Ô Ô là tiểu mỹ nhân…. Đề tài về con nít luôn là cách kéo gần khoảng cách các đồng chí nữ trong thời gian ngắn nhất.

Tiểu Ô Ô lá gan ngày càng lớn, người ta hỏi đông, bé lại nói tây, “Anh…chị ---”

“Nha, còn có anh chị nữa sao?” Không giống nha, trẻ tuổi như vậy nhìn không giống quặng tẩu.

Lưu Quế Hoa cười nói: “Không chỉ có, còn tận bốn đứa”.

“Hai đôi long phượng thai, thông minh lắm”.

Sinh đôi dựa vào phương pháp thụ thai tự nhiên xác suất phi thường nhỏ, niên đại này mọi người đều thấy long phượng thai là tượng trưng cho phúc khí, thế là chủ đề của nhóm phụ nữ liền được mở rộng ra, còn khen cô có phúc, cũng có người hỏi Vệ Mạnh Hỉ có bí quyết gì không.

“Đừng có hi vọng, bây giờ kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, sinh cũng phải có chỉ tiêu”.

Người phụ nữ ngượng ngùng, nhà cô sinh đứa con gái, nhiều năm cũng chưa mang thai lại, hiện tại đang kế hoạch hóa gia đình, nếu sinh nữa thì nam nhân nhà mình mất công tác, nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ”.

Thời gian thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình ở các tỉnh và thành phố khác nhau, có sự khác biệt về mức độ chặt chẽ, Vệ Mạnh Hỉ và Lục Quảng Toàn vừa lúc đuổi kịp chính sách ở tỉnh Thạch Lan, không thôi Ô Ô cũng không ra đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau