Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 114: Hái Nấm 2

Trước Sau
“Khang Mẫn tưởng thông minh đáng ghét kia, bị khai trừ là xứng đáng!” Nhắc tới Lưu Quế Hoa còn thấy ứa gan, nếu là phạm sai lầm thông thường trong công tác thì điều khỏi cương vị là được, nhưng cô ta cfon muốn châm dầu vào lửa khiến cho Lý Mạc Lý đến nháo, chuyện này nhờ có Tiểu Vệ vạch mặt mới lòi ra chân tướng, nhà họ Lý làm sao chịu đựng được việc bị một cái nữ nhân ngu xuẩn đùa bỡn trong tay, không khai trừ chẳng lẽ lưu lại qua tết sao?

Tuy trong lòng Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy thống khoái, nhưng đồng thời cũng vang lên một hồi chuông cảnh báo. Cách hành xử của nhà họ Lý như vậy, may mắn là hiện tại Lục Quảng Toàn được phó quặng trưởng Trương “nâng đỡ”, nếu còn cùng một trận tuyến với nhà họ Lý, thời điểm còn tốt thì cho dù ánh trăng sáng trên bầu trời kia đều cho ngươi, còn không tốt thì trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách.

Muốn đội lên đầu một người thì gọi là dám yêu dám hận, tính tình tốt, nhưng Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy đội lên đầu một mỏ than lớn quốc doanh là không thích hợp. Một người lãnh đạo có quá nhiều cảm xúc cá nhân không phải là điều tốt đẹp gì.

Đối với “lựa chọn” của Lục Quảng Toàn Vệ Mạnh cũng có thể hiểu được. Trong bất kỳ đơn vị nào, điều hợp lý nhất không nên làm là không đứng về phía ai, phải chuyên tâm về đề cao kỹ thuật cùng năng lực nghiệp vụ, từ lúc Lục Quảng Toàn đi theo phó quặng trưởng Trương ra ngoài thăm dò, mặc dù anh không đứng thành hàng nhưng ở trong mắc người khác anh đã đứng thành một hàng.

Cũng phải thôi, người bị buộc đến đường cùng, còn muốn thanh cao tưởng không dính tới thì có khả năng sao? Nếu anh không tiếp nhận cành cây Trương Kính Tùng đưa ra, chẳng lẽ tiếp tục chờ sự chèn ép từ nhà họ Lý sao? Ai biết nhà họ Lý có phải thẹn quá thành giận hay không, sợ anh có một ngày trở mình, dứt khoát ép anh gắt gao? Rốt cuộc, ở một phương diện khác Lý Khuê Dũng là một người đáng kính nể, nhưng chuyện của con gái ông thì ông chính là một người cha hẹp hòi.

Cô dám đánh cược rằng ở mặt công việc ông ta thực thi theo quy định một cách nghiêm túc công bằng nhưng lại không dám đánh cược hoàn toàn thái độ của ông đối với Lục Quảng Toàn.

Là một người có quyền nắm giữ tiếng nói của cả một gia tộc nhưng lại là một người hẹp hỏi, ai biết cái gia tộc này về sau sẽ biến thành cái dạng gì? Cho nên, Vệ Mạnh Hỉ quyết định đối với nhà họ Lý vẫn là cẩn thận.

Ngược lại Lưu Quế Hoa thì không nghỉ nhiều như vậy, cô chỉ hả hê một cách đơn giản, “Em biết mấy chị em quặng tẩu ở khu túp lều hiện tại nói em sao không?”

“Mọi người nói, Tiểu Vệ miệng mồm lợi hại ---- một cổ tà khí!” Vô luận là kiểu người gì, cô đều nói được hết.

Vệ Mạnh Hỉ cười, cái gì kêu một cổ tà khí, nghe qua không giống như lời khen? Nghe Nghiêm Lão Tam nói cô xấu xa, cô càng trở nên xấu xa.



“Biết vậy thì đỡ, biết em tà khí, vậy về sau đừng có trêu chọc em để bớt việc” Cô trọng sinh một lần cũng không phải trở về cùng ai xé mặt gì, cũng chỉ muốn đem cuộc sống hiện tại cho tốt lên, bù đắp tiếc nuối đời trước.

Một đường vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đi được một đoạn rất xa, hai người chưa kịp bỏ bụng cái gì nên đói kêu ì ọt. Lưu Quế Hoa còn tìm đến một cây đào dại, quả đào nho nhỏ, màu đỏ đỏ hồng hồng, ăn vào trong miệng thập phần ngọt, mọng nước.

Ánh sáng mặt trời khá gắt, Vệ Mạnh Hỉ lau quả đào vào quần áo rồi bỏ vào miệng gặm vài cái, thật ngọt!

“Em tuổi trẻ, răng tốt thật, chị thì ăn như vậy không được, chị mà ăn trái đào cứng nhanh như em chắc răng rụng hai cây răng mất” Lưu Quế Hoa chỉ hàm răng mình, tiếc nuối mà nói.

Lưu Quế Hoa là sinh sống ở vùng núi cao, nơi còn lạc hậu hơn thôn Thái Hoa Câu, từ nhỏ đến lớn cơ hồ không có dùng bàn chải đánh răng, mấy năm nay sống ở mỏ than, xem các nữ công nhân dùng bàn chải và kem đánh răng mới biết được nguyên lai trên đời này còn có chuyện đánh răng bằng cách này. Nhưng cô sợ nghèo, vẫn sử dụng bàn chải đánh răng kém chất lượng, luyến tiếc tiền mua kem đánh răng, dùng muối thay thế, nhưng dù có đánh cỡ nào hàm răng cũng không tốt.

Đời trước Vệ Mạnh Hỉ phát hiện một quy luật, đa số các người già trong thành hàm răng so với người già ở nông thôn không chỉ trắng, còn không dễ rụng, không dễ bị sâu ăn. “Chị đó, cũng đừng quá tiết kiệm ở khoản răng miệng này, về sau răng có vấn đề, tùy tiện đi tròng một cây liền tốn từ tiền vạn trở lên!”

“Sao dữ vậy? Em gạt chị đúng không? Một cây răng làm gì tới số tiền đó, đem chị đi bán cũng không đáng giá nhiều như vậy” Không biết gia đình nào ai lại có thể bỏ ra cả vạn đồng tiền để đi đổi một cây răng.

“Nếu hàm răng thật đáng giá như vậy, chị đây tình nguyên đem bán đi toàn bộ”.

Vệ Mạnh Hỉ cười to, lúc này ở kiếp trước cô cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có số tiền với đơn vị “vạn” trong tay, nhưng đây là quy luật của sự phát triển của thời đại. “Chị Quế Hoa, xem đó là gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau