Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 116: Khi Người Đàn Ông Nội Trợ
Giấc ngủ này không những không sảng khoái mà còn đau lưng, giống như bị xe cán qua. Anh dùng sức vươn vai, xoa gáy, Hoàng Văn Hoa ở bên cạnh cũng đứng dậy, cầm cái ống nhổ đi ra, “Này, Tiểu Lục đã trở lại rồi à?”
Thật ra tối qua anh cũng biết, chỉ muốn đùa một câu, “Eo mỏi dữ lắm đúng không?”
Lục Quảng Toàn xoa eo, “Ân”.
Hoàng Văn Hoa nháy mắt, còn muốn nói riêng tư mấy nhau đàn ông với nhau, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng không muốn đáp lại của Lục Quảng Toàn, đành phải hậm hực cầm ống nhổ đi vào.
Lục Quảng Toàn kiểm tra bên trong và ngoài căn nhà, mọi thức khác đều ổn, ngoại trừ giá sách…..
Mặc dù hàng trăm cuốn sách được xếp ngay ngắn theo màu sắc, kích cỡ, không khó để nhận ra sự tài tình của người xếp chúng, nhưng nếu nhìn kỹ thì hầu hết cách chữ trên bìa đều bị lộn ngược, thỉnh thoảng một vài cuốn được đặt đúng, có thể nói là hiếm có.
Anh thật sự muốn cười một chút mà!
Cuối cùng, đi bộ một vòng tiểu Ô Ô cũng đã chịu trở về ngủ nướng tiếp, Lục Quảng Toàn tranh thủ thời gian đến sau núi gánh vài gánh đổ đầy lu nước, lại nấu một nồi nước ấm trên lò, chuẩn bị kêu bốn đứa lớn thức dậy rửa mặt.
Vệ Đông vừa mở mắt đã bắt đầu cựa quậy, leo xuống cái thang nhỏ, bọn nhỏ người này đánh người kia một cái, người kia giật tóc người nọ. Căn Hoa muốn bế tiểu Ô Ô xi xi nhưng không đủ sức lực, chỉ có thể cầm một chân của em gái lên, Căn Bảo thì cầm ống nhổ lại.
Tiểu Ô Ô ngủ một chập rồi vẫn còn mơ hồ, vừa dụi mắt vừa xi xi.
“Em gái, phải quay qua bên này, không thể tiểu trên giường”.
Nước tiểu của đứa nhỏ tựa như nước mắt, làm sao có thể nhịn được, vừa dứt lời ga trải giường bị ướt một mảng.
Thời điểm Lục Quảng Toàn đi vào nước tiểu đã thấm trên ga giường một mảng như hình tấm bản đồ.
Mấy năm nay mặc dù đào than nhưng ga giường của anh lúc nào cũng sạch sẽ, Lục Quảng Toàn không chịu được vết bẩn trên ga giường, lập tức cởi bỏ ném vào thau giặt đồ. Đồng thời lúc này, một đứa kêu đói bụng, đứa khác thì bảo muốn đi ị phân, đứa nữa nói muốn đi xi xi, đứa còn lại la lên muốn đi pha sữa bột cho em gái.
Nhóm nhãi con này, không để cho người lớn yên một phút nào luôn!
Lúc rửa mặt, Vệ Đông không quên phê bình: “Ông rửa không sạch bằng mẹ!”
“Làm sao không sạch?” Ở vấn đề vệ sinh Lục Quảng Toàn không hề kém cạnh ai.
Tiểu gia hỏa ngày ngẩng đầu lên lắc lắc
Lục Quảng Toàn không hiểu sao nó làm vậy.
“Nơi này” Nó khịt mũi một cái, cứt mũi đều muốn tràn ra tới miệng.
Ngày thường Vệ Mạnh Hỉ giúp bạn nhỏ rửa mặt, đơn giản đều làm cho bọn họ tự mình rửa, nhưng Vệ Đông đại khái là nếu không giúp nó, nó sẽ không tự rửa tai và mũi, nước mũi chảy một ngày, trong lỗ đều là bụi than đá, thử hỏi có ghê hay không?
Lục Quảng Tòa rửa sạch cho từng đứa rồi đánh răng cho bọn nó, xong rồi nhận chỉ huy của Căn Hoa đi pha sữa bột. Lay hoay hết hai tiếng đồng hồ buổi sáng của anh. Ngày thường anh sinh hoạt theo quy luật thói quen, nếu không có đi làm thì trong khoảng thời gian từ 6 giờ đến 8 sáng sẽ đọc sách, hôm nay còn chưa kịp chạm vào quyển sách đã mệt đến không kịp thở.
“Ba, ba đừng quên giặt ga giường nha, toàn nước tiểu của em gái”.
“Ông ấy không quên đâu”.
“Nếu quên, tối nay khiến ba ngủ đái dầm”.
“Phải đó!”
Lục Quảng Toàn: “……………” Sau khi trở thành người lớn ai không biết rửa chén, không có mẹ lúc sau, anh còn phải tự mình ngủ trên kháng.
Bất quá việc giặt ga giường không phải anh chưa làm qua, cũng giống như giặt quần áo thôi, anh giặt cẩn thận từng li từng tí cho đến nước giặt ngập mùi xà phòng, sau cơn mưa mặt trời ló dạng rõ rệt, với tình hình này phỏng chừng đến chiều có thể khô.
Bên ngoài túp lều, Trương Kính Tùng ngây người nhìn, khó tin mà xoa mắt “Tiểu Dương, cậu giúp tôi nhìn xem, có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”
Tiểu Dương là chủ nhiệm văn phòng, anh cười nói: “Trương phó, anh không nhìn lầm đâu, thật sự là Tiểu Lục của chúng ta đang giặt… giặt quần áo”.
Chỉ thấy ngày thường thanh cao Lục Quảng Toàn đang ngồi xổm trên mặt đất, tay trái cầm một kiện áo sơ mi Liên Xô kiểu nữ, tay phải cầm khối xà phòng chà xát, chà một một hồi còn đem lên xem có sạch chưa.
Kiểu dáng bầu bĩnh, có miếng đệm vai dày thì chắc là áo sơ mi nữ rồi, nhưng Lục Quảng Toàn được cho là người keo kiệt nhất mỏ than than, tại sao lại giặt quần áo cho phụ nữ?
Đừng nói là Lục Quảng Toàn, cho dù tìm khắp mỏ than này cũng ít có đàn ông nào tình nguyện đi giặt quần áo cho phụ nữ. Tỉnh Thạch Lan trọng nam nhẹ nữ, ở trong mắt của các thế hệ người đi trước, đàn ông trong nhà là trời, nào có đàn ông nào đi giặt quần áo? Một người phụ nữ làm sao với được trời cao, đây chính là thói quen không chấp nhận được.
Tiểu Dương ngơ ngác nhìn một chút “Trương phó, anh nói xem vợ Tiểu Lục có phải hơi….. đanh đá hay không?”
Trương Kính Tùng chưa từng gặp qua Vệ Mạnh Hỉ nên không biết phán thế nào, vuốt cầm trầm ngầm: “Phỏng chừng là vậy”. Nhất định là một con cọp mẹ mới có thể hàn phục được Tiểu Lục, bắt Tiểu Lục giặt quần áo, hơn nữa xem lượng quần áo, không chỉ có chăn đệm, còn có quần áo trẻ con, thậm chí còn có hai mảnh tả tung bay trong gió.
Thật ra tối qua anh cũng biết, chỉ muốn đùa một câu, “Eo mỏi dữ lắm đúng không?”
Lục Quảng Toàn xoa eo, “Ân”.
Hoàng Văn Hoa nháy mắt, còn muốn nói riêng tư mấy nhau đàn ông với nhau, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng không muốn đáp lại của Lục Quảng Toàn, đành phải hậm hực cầm ống nhổ đi vào.
Lục Quảng Toàn kiểm tra bên trong và ngoài căn nhà, mọi thức khác đều ổn, ngoại trừ giá sách…..
Mặc dù hàng trăm cuốn sách được xếp ngay ngắn theo màu sắc, kích cỡ, không khó để nhận ra sự tài tình của người xếp chúng, nhưng nếu nhìn kỹ thì hầu hết cách chữ trên bìa đều bị lộn ngược, thỉnh thoảng một vài cuốn được đặt đúng, có thể nói là hiếm có.
Anh thật sự muốn cười một chút mà!
Cuối cùng, đi bộ một vòng tiểu Ô Ô cũng đã chịu trở về ngủ nướng tiếp, Lục Quảng Toàn tranh thủ thời gian đến sau núi gánh vài gánh đổ đầy lu nước, lại nấu một nồi nước ấm trên lò, chuẩn bị kêu bốn đứa lớn thức dậy rửa mặt.
Vệ Đông vừa mở mắt đã bắt đầu cựa quậy, leo xuống cái thang nhỏ, bọn nhỏ người này đánh người kia một cái, người kia giật tóc người nọ. Căn Hoa muốn bế tiểu Ô Ô xi xi nhưng không đủ sức lực, chỉ có thể cầm một chân của em gái lên, Căn Bảo thì cầm ống nhổ lại.
Tiểu Ô Ô ngủ một chập rồi vẫn còn mơ hồ, vừa dụi mắt vừa xi xi.
“Em gái, phải quay qua bên này, không thể tiểu trên giường”.
Nước tiểu của đứa nhỏ tựa như nước mắt, làm sao có thể nhịn được, vừa dứt lời ga trải giường bị ướt một mảng.
Thời điểm Lục Quảng Toàn đi vào nước tiểu đã thấm trên ga giường một mảng như hình tấm bản đồ.
Mấy năm nay mặc dù đào than nhưng ga giường của anh lúc nào cũng sạch sẽ, Lục Quảng Toàn không chịu được vết bẩn trên ga giường, lập tức cởi bỏ ném vào thau giặt đồ. Đồng thời lúc này, một đứa kêu đói bụng, đứa khác thì bảo muốn đi ị phân, đứa nữa nói muốn đi xi xi, đứa còn lại la lên muốn đi pha sữa bột cho em gái.
Nhóm nhãi con này, không để cho người lớn yên một phút nào luôn!
Lúc rửa mặt, Vệ Đông không quên phê bình: “Ông rửa không sạch bằng mẹ!”
“Làm sao không sạch?” Ở vấn đề vệ sinh Lục Quảng Toàn không hề kém cạnh ai.
Tiểu gia hỏa ngày ngẩng đầu lên lắc lắc
Lục Quảng Toàn không hiểu sao nó làm vậy.
“Nơi này” Nó khịt mũi một cái, cứt mũi đều muốn tràn ra tới miệng.
Ngày thường Vệ Mạnh Hỉ giúp bạn nhỏ rửa mặt, đơn giản đều làm cho bọn họ tự mình rửa, nhưng Vệ Đông đại khái là nếu không giúp nó, nó sẽ không tự rửa tai và mũi, nước mũi chảy một ngày, trong lỗ đều là bụi than đá, thử hỏi có ghê hay không?
Lục Quảng Tòa rửa sạch cho từng đứa rồi đánh răng cho bọn nó, xong rồi nhận chỉ huy của Căn Hoa đi pha sữa bột. Lay hoay hết hai tiếng đồng hồ buổi sáng của anh. Ngày thường anh sinh hoạt theo quy luật thói quen, nếu không có đi làm thì trong khoảng thời gian từ 6 giờ đến 8 sáng sẽ đọc sách, hôm nay còn chưa kịp chạm vào quyển sách đã mệt đến không kịp thở.
“Ba, ba đừng quên giặt ga giường nha, toàn nước tiểu của em gái”.
“Ông ấy không quên đâu”.
“Nếu quên, tối nay khiến ba ngủ đái dầm”.
“Phải đó!”
Lục Quảng Toàn: “……………” Sau khi trở thành người lớn ai không biết rửa chén, không có mẹ lúc sau, anh còn phải tự mình ngủ trên kháng.
Bất quá việc giặt ga giường không phải anh chưa làm qua, cũng giống như giặt quần áo thôi, anh giặt cẩn thận từng li từng tí cho đến nước giặt ngập mùi xà phòng, sau cơn mưa mặt trời ló dạng rõ rệt, với tình hình này phỏng chừng đến chiều có thể khô.
Bên ngoài túp lều, Trương Kính Tùng ngây người nhìn, khó tin mà xoa mắt “Tiểu Dương, cậu giúp tôi nhìn xem, có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”
Tiểu Dương là chủ nhiệm văn phòng, anh cười nói: “Trương phó, anh không nhìn lầm đâu, thật sự là Tiểu Lục của chúng ta đang giặt… giặt quần áo”.
Chỉ thấy ngày thường thanh cao Lục Quảng Toàn đang ngồi xổm trên mặt đất, tay trái cầm một kiện áo sơ mi Liên Xô kiểu nữ, tay phải cầm khối xà phòng chà xát, chà một một hồi còn đem lên xem có sạch chưa.
Kiểu dáng bầu bĩnh, có miếng đệm vai dày thì chắc là áo sơ mi nữ rồi, nhưng Lục Quảng Toàn được cho là người keo kiệt nhất mỏ than than, tại sao lại giặt quần áo cho phụ nữ?
Đừng nói là Lục Quảng Toàn, cho dù tìm khắp mỏ than này cũng ít có đàn ông nào tình nguyện đi giặt quần áo cho phụ nữ. Tỉnh Thạch Lan trọng nam nhẹ nữ, ở trong mắt của các thế hệ người đi trước, đàn ông trong nhà là trời, nào có đàn ông nào đi giặt quần áo? Một người phụ nữ làm sao với được trời cao, đây chính là thói quen không chấp nhận được.
Tiểu Dương ngơ ngác nhìn một chút “Trương phó, anh nói xem vợ Tiểu Lục có phải hơi….. đanh đá hay không?”
Trương Kính Tùng chưa từng gặp qua Vệ Mạnh Hỉ nên không biết phán thế nào, vuốt cầm trầm ngầm: “Phỏng chừng là vậy”. Nhất định là một con cọp mẹ mới có thể hàn phục được Tiểu Lục, bắt Tiểu Lục giặt quần áo, hơn nữa xem lượng quần áo, không chỉ có chăn đệm, còn có quần áo trẻ con, thậm chí còn có hai mảnh tả tung bay trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất