Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 118: Cơ Hội Tới

Trước Sau
Vì khi tôi còn rất nhỏ, là trước giải phóng mấy năm, những ngày cuộc sống khó khăn nhất, trong nhà có lần bị mất đồ ăn, gói bột mì trắng cất trong tủ chuẩn bị làm vằn thắn đón giao thừa biến mất. Người lớn chắc chắn sẽ không lấy cắp mà trộm chắc chắn không thể vào được, nghi phạm lớn nhất là trẻ con trong nhà. Người anh thứ hai nói rằng anh là người duy nhất thường xuyên vào bếp giúp nấu nướng, rửa xoong nồi và bát, chắc chắn anh đã nhìn thấy chỗ mẹ giấu chìa khóa, nên nhất định là anh đã lấy trộm.

Lý do này rất thuyết phục, ba mẹ liền đánh cho anh một trận, còn nói không cho phép bước vào bếp nữa.

Cho nên, anh liền không học nấu ăn.

Trương Kính Tùng cũng không biết về nguồn gốc sâu xa của câu chuyện, "Tôi biết, không có người đàn ông nghiêm túc nào đi nấu ăn. Tôi không yêu cầu cậu đi nấu đồ ăn. Cậu từng đọc nhiều sách nước ngoài về các món ăn phương Tây phải không? Chờ lát nữa cậu đi nói đầu bếp nhà ăn cách làm, nhất định đầu bếp có thể làm ra thành phẩm”.

Đây là cách người nhà quê như Trương Kính Tùng có thể thử khi rơi vào bế tắc, Lục Quảng Toàn thích xem sách nước ngoài, nhưng mấy cuốn sách toàn là nói về kỹ thuật chuyên nghiệp, có cuốn nào nói cách làm cơm tây đâu? Lục Quảng Toàn không do dự liền từ chối.

Trương Kính Tùng và Tiểu Dương thuyết phục nhưng thấy anh thẳng thắng từ chối thì lập tức lộ ra vẻ mặt cay đắng khóc không ra nước mắt. Nếu lần này thật sự chiêu đãi không xong, đi đắc tội với chuyên gia thì trách nhiệm này gánh không nổi, lúc đó không biết trốn đi đâu.

Đó chỉ là hình phạt của tổ chức, tuy nhiên vẫn là trong lòng thấy khó chịu, phải biết rằng việc phát hiện của lần thăm dò này là do ông hết sức ủng hộ, dốc hết sức đưa Lục Quảng Toàn lên, nếu phía chuyện gia không hỗ trợ thì mỏ than có tốt đến đâu cũng vô dụng, từ lúc sinh thời liền không nhìn thấy sự quật khởi của mỏ than Kim Thủy, cũng chưa nhìn thấy nguồn năng lượng cùng công nghiệp của quốc gia phát triển.

Dù sao ông cũng là người, một phần tử của mỏ than này, nếu không được là mất mát và tiếc nuối lớn nhất.

Còn một lo lắng khác là, mỏ than vẫn được giấu kỹ, nhưng trên đời này không có một bức từng nào không thể xuyên thủng dưới bầu trời, một khi tin tức về việc phát hiện mỏ than mới chất lượng được lan truyền, nếu các mỏ tranh giành nhau thì điều gì sẽ xảy ra? Phải biết rằng vẫn có vài đơn vị mỏ than trực thuộc cấp dưới của Cục khai thác mỏ, nếu bị ai hớt tay trên thì chắc sẽ tức chết.

Cho dù bọn họ đến Cục khai thác mỏ để thảo luận vụ việc, cho là tránh được các đối thủ cạnh tranh là nhà nước đi, nhưng còn các mỏ tư nhân thì sao? Ai có thể đảm bảo được nông dân phụ cận sẽ không trộm đi khai thác? Mỏ than đen nhỏ thì sao? Chỉ cần có lợi ích cũng có người sẽ bí quá hóa liều.

Loại người này cùng tiểu tập thể cơ bản là thuộc đối tượng “ba không”, không kinh nghiệm, không kỹ thuật, không nhìn đại cục. Chỉ xem đến lợi ích trước mắt, đào hỏng rồi thì thôi, thậm chí còn sẽ phá hư kết cấu địa chất, dẫn đến đất màu bị trôi, sạt lỡ núi, động đất, đủ hết các loại tại họa.

Tổn thất này vô cùng lớn.

Trương Kính Tùng đi đi lại lại trong sân, càng nghĩ càng thấy không ổn: “Không được, hôm nay nhất định phải tìm được người làm việc này”.



Lúc này vừa vặn Vệ Hồng đi chơi về, nó thấy có người liền đi lên hỏi: “Gia gia ông làm gì ở đây nha?”

Nhìn đứa trẻ có chút ngây ngô đáng yêu, trong lòng Tiểu Dương thầm nghĩ đứa nhỏ này một chút cũng không giống Tiểu Lục, thuận miệng đáp: “Nấu cơm nha, bọn chú đang tìm một người biết nấu cơm”.

Tiểu cô nương nghiêng đầu, “Nấu cơm hả?” Giọng nói của nó lộ vẻ vui mừng, “Mẹ con biết nấu a, mẹ biết làm rất nhiều món, thịt kho tàu, thịt gà cay, ưm… còn có món cho người nước ngoài ăn nữa”.

Nó nhớ lần trước lúc mẹ xào rau nói món gì nó quên rồi, nhưng nó nhớ chính xác là cho người nước ngoài ăn.

“Gì?” Trương Kính Tùng sửng sốt, “Người nước ngoài ăn, không phải là cơm tây sao?”

“Mẹ cháu thật sự biết làm?”

Hai tay nhỏ Vệ Hồng đứng chống nạnh, “Đương nhiên! Mẹ còn làm rất nhiều đồ ăn, nhiều hơn một trăm nga!” Trong khoảng thời gian này nó còn đi ra ngoài đánh cái quảng cáo đâu.

Trương Kính Tùng cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện quá khoa trương, sợ là thổi phồng sự thật, nhưng mắt Tiểu Dương lại sáng lên, “Đã đến nước này thì phải thử xem mới được, dù sao cũng không có tổn thất gì, nếu thật sự làm được, chẳng phải đối với chúng ta là đưa than ngày tuyết sao?”

Trương Kính Tùng nhìn về phía Lục Quảng Toàn, muốn nghe ý kiến từ anh.

“Vợ tôi không biết làm cơm tây” Vệ Mạnh Hỉ không chỉ không biết chữ, lại ít ra cửa, nếu nói làm mấy món quê nhà thì anh còn tin, vì anh đã từng lĩnh giáo qua rồi, cơm tây khẳng định không được.

“Hừ! mẹ nhất định làm được!” Vệ Hồng thật sự sinh khí, ba mới này thật đáng ghét, “Mẹ của ông mới không làm được, mẹ của ta làm siêu ngon”.

Lục Quảng Toàn: “…………”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau