Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 119: Mời Nấu Ăn
Đứa nhỏ này nhìn đen đúa, khờ khờ vậy mà hung dữ thiệt, Trương Kính Tùng và Tiểu Dương cười, “Được rồi, được rồi, mẹ cháu sẽ làm được, vậy chúng ta ở chỗ này chờ mẹ cháu về rồi hỏi mẹ cháu thử nhé”.
Nếu đứa nhỏ này nói dối thì chắc chắn nó sẽ sợ
Nhưng Vệ Hồng nhìn khờ khờ nhưng lại là tiểu cô nương hung dữ, nó sợ gì nha?
“Dạ, chờ mẹ cháu về nấu ngon thơm rớt đầu lưỡi các chú”.
Lục Quảng Toàn: “…………….”
Anh phát hiện, thật ra Căn Hoa bớt lo hơn nhiều.
Một lát sau, ba đứa còn nhỏ khác dẫn theo Ô Ô trở về, một người ôm thì không nổi, nhưng chung sức lại, mỗi đứa nắm một bên, tiểu Ô Ô cùng Thịt Kho Tàu giống như mỹ nhân đi dạo phố.
“Này…… Đây là tất cả bọn nhỏ nhà cậu?” Tận năm đứa.
“Ân” Lục Quảng Toàn bế lên đứa nhỏ nhất, thấy bình sữa sạch bách, liền chuẩn bị lấy nước ấm rửa sạch, lại có việc để làm.
Trương Kính Tùng, Tiểu Dương liếc nhìn nhau, bốn đứa lớn không giống nhau, hẳn không phải là bốn bào thai, đại loại có thể đoán được đây là nhịn hôn kết hợp với nhau. Mặc dù Lục Quảng Toàn được Trương phó coi trọng, nhưng anh là người ít nói, anh sẽ không chủ động nói điều gì đó, trừ khi đối phương hỏi, cho nên đến nay Trương Kính Tùng vẫn không biết hoàn cảnh tái hôn của Lục Quảng Toàn.
Nhìn mấy đứa nhỏ ăn mặc tươm tất, cũng lễ phép không tồi, trong nhà thu xếp ngăn nắp, hẳn là một cọp mẹ hiền huệ đi.
“Mẹ mẹ! Mẹ đã về rồi!” Vệ Hồng vẫn luôn canh ở cửa, nó nắm quần mẹ.
Nó tính tình gấp gáp, lại nóng lòng muốn chứng minh nó không phải là đứa nhỏ khoác lát, nói một hồi Vệ Mạnh Hỉ chỉ nghe được hai chữ “nấu cơm”.
“Mới đó đã đói bụng? Sáng không có ăn sao? Không phải sáng mẹ đã để lại bánh bao cho mấy đứa sao?”
“Ba mới chưa cho”.
Bệ bếp quá cao, đứa nhỏ 4 tuổi lạ với không tới, hơn nữa Vệ Mạnh Hỉ cũng không cho phép bọn nhỏ tự dẫm lên bang ghế rồi trèo lên bếp, như vậy quá nguy hiểm. Nghe nói có một hộ gia đình ở thôn Kim Thủy, trên bếp đang nấu nồi nước, người lớn ra cửa nói chuyện phiếm, đứa nhỏ đói bụng thấy trong nồi tưởng có đồ ăn ngon, liền dẫm lên băng ghế bò đến trên bệ bếp, thế là không cẩn thận đập đầu vào nồi. Một nồi nước nóng đến bảy tám chục độ, trong lò lửa còn đỏ rực, đứa nhỏ lại ra không được, chỉ biết kêu khóc cho đến tắt thở…. Cả người đều bị nấu chín.
Vệ Mạnh Hỉ nghe đến chuyện này liền hoảng sợ không nhẹ, còn bị ám ảnh.
Đứa nhỏ kêu cứu, người lớn trong nhà chết hết rồi sao???
Vệ Mạnh Hỉ còn tưởng lải nhải vài câu, nhưng thấy có người liền ngừng. Trên đời này cũng có vài người ba không đáng tin cậy, con đói con lạnh không thấy, con khóc không nghe, cái này đời sau không phải gọi là “Góa bụa nuôi con sao”?
“Xin chào nhà Tiểu Lục, tôi là Trương Kính Tùng, đây là Tiểu Dương, hôm nay đến có chuyện muốn nhờ cô giúp…..” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy sọt đồ vật của Vệ Mạnh Hỉ, “Làm sao có nhiều nấm thế này?”
Vừa nghe là biết người Thạch Lan, Vệ Mạnh Hỉ chọn hái năm sáu loại nấm, màu xanh chính là nấm thanh đầu, màu đỏ là tiểu hồng, màu nâu đậm chính là nấm hỏa than, màu trắng vàng là nấm cốc thục giống như nấm sữa, đương nhiên còn có loại nấm được nhóm tham ăn tiểu nhãi con hoanh nghênh nhất là nấm gan bò, tất cả đều dùng lá sen bao lại không lẫn lộn vào đâu.
Trong mắt của người Thạch Lan đời sau, nấm mọc hoang gọi là nấm dại, còn tự trồng ra gọi chung một từ nấm.
“Số nấm dại này đều là cô hái?” Miệng Trương Kính Tùng bắt đầu muốn chảy nước miếng.
Trương Kính Tùng nguyên gốc là người Hà Nam, sinh ra và lớn lên ở đồng bằng lớn ít núi non, có nguồn nước sung túc. Trước giải phóng ông là đặc phái viên của vùng núi Thạch Lan, một lần bị thương và được một vị đồng hương cứu, tỉnh lại bữa cơm đầu tiên được đồng hương làm cho ăn chính là canh nấm, món canh này đã cứu ông một mạng.
Từ đó về sau ông liền trở nên thích ăn nấm, xem đó như là món quà trời ban cho mình.
Mấy năm nam bận rộn công tác, vợ ông là người Hà Nam, không biết nấm nên không dám lên núi nhặt bậy, ông cũng nhiều năm rồi chưa ăn lại nấm.
Vệ Mạnh Hỉ bên miệng đối đáp, trên tay bận không ngừng nghỉ, tranh thủ còn tươi đem đi rửa sạch sẽ. Ở rễ và chân nấm có bùn đỏ và cát, chỉ cầ cạp nhẹ là ra, trên mũ nấm có bùn và lá cây mục, giũ sơ với nước là ra. Bọn cô đi sớm, dù nấm còn chưa nở bung ra hết nên dùng tay lơ nhẹ là được.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng điều luyện, sau khi rửa sạch số nấm dại cũng không để lại dấu vết sẹo nào, điều này chứng tỏ đôi tay cô rất khéo léo!
Trương Kính Tùng cũng tin rằng Vệ Mạnh Hỉ là người biết nấu ăn, “Nhà Tiểu Lục, nghe nói cô nấu được nhiều món lắm đúng không?”
“Tôi biết nấu một số món gia đình”.
“Biết làm món cho người nước ngoài ăn không?”
Vệ Mạnh Hỉ nhướng mày, người nước ngoài ngoài kia nhiều như vậy…. người Hàn Quốc, người Nhật, Mỹ, Mexico, Đức… đều tính là người nước ngoài, đồ ăn bọn họ ăn cũng không giống nhau. “Là người nước nào?”
Nếu đứa nhỏ này nói dối thì chắc chắn nó sẽ sợ
Nhưng Vệ Hồng nhìn khờ khờ nhưng lại là tiểu cô nương hung dữ, nó sợ gì nha?
“Dạ, chờ mẹ cháu về nấu ngon thơm rớt đầu lưỡi các chú”.
Lục Quảng Toàn: “…………….”
Anh phát hiện, thật ra Căn Hoa bớt lo hơn nhiều.
Một lát sau, ba đứa còn nhỏ khác dẫn theo Ô Ô trở về, một người ôm thì không nổi, nhưng chung sức lại, mỗi đứa nắm một bên, tiểu Ô Ô cùng Thịt Kho Tàu giống như mỹ nhân đi dạo phố.
“Này…… Đây là tất cả bọn nhỏ nhà cậu?” Tận năm đứa.
“Ân” Lục Quảng Toàn bế lên đứa nhỏ nhất, thấy bình sữa sạch bách, liền chuẩn bị lấy nước ấm rửa sạch, lại có việc để làm.
Trương Kính Tùng, Tiểu Dương liếc nhìn nhau, bốn đứa lớn không giống nhau, hẳn không phải là bốn bào thai, đại loại có thể đoán được đây là nhịn hôn kết hợp với nhau. Mặc dù Lục Quảng Toàn được Trương phó coi trọng, nhưng anh là người ít nói, anh sẽ không chủ động nói điều gì đó, trừ khi đối phương hỏi, cho nên đến nay Trương Kính Tùng vẫn không biết hoàn cảnh tái hôn của Lục Quảng Toàn.
Nhìn mấy đứa nhỏ ăn mặc tươm tất, cũng lễ phép không tồi, trong nhà thu xếp ngăn nắp, hẳn là một cọp mẹ hiền huệ đi.
“Mẹ mẹ! Mẹ đã về rồi!” Vệ Hồng vẫn luôn canh ở cửa, nó nắm quần mẹ.
Nó tính tình gấp gáp, lại nóng lòng muốn chứng minh nó không phải là đứa nhỏ khoác lát, nói một hồi Vệ Mạnh Hỉ chỉ nghe được hai chữ “nấu cơm”.
“Mới đó đã đói bụng? Sáng không có ăn sao? Không phải sáng mẹ đã để lại bánh bao cho mấy đứa sao?”
“Ba mới chưa cho”.
Bệ bếp quá cao, đứa nhỏ 4 tuổi lạ với không tới, hơn nữa Vệ Mạnh Hỉ cũng không cho phép bọn nhỏ tự dẫm lên bang ghế rồi trèo lên bếp, như vậy quá nguy hiểm. Nghe nói có một hộ gia đình ở thôn Kim Thủy, trên bếp đang nấu nồi nước, người lớn ra cửa nói chuyện phiếm, đứa nhỏ đói bụng thấy trong nồi tưởng có đồ ăn ngon, liền dẫm lên băng ghế bò đến trên bệ bếp, thế là không cẩn thận đập đầu vào nồi. Một nồi nước nóng đến bảy tám chục độ, trong lò lửa còn đỏ rực, đứa nhỏ lại ra không được, chỉ biết kêu khóc cho đến tắt thở…. Cả người đều bị nấu chín.
Vệ Mạnh Hỉ nghe đến chuyện này liền hoảng sợ không nhẹ, còn bị ám ảnh.
Đứa nhỏ kêu cứu, người lớn trong nhà chết hết rồi sao???
Vệ Mạnh Hỉ còn tưởng lải nhải vài câu, nhưng thấy có người liền ngừng. Trên đời này cũng có vài người ba không đáng tin cậy, con đói con lạnh không thấy, con khóc không nghe, cái này đời sau không phải gọi là “Góa bụa nuôi con sao”?
“Xin chào nhà Tiểu Lục, tôi là Trương Kính Tùng, đây là Tiểu Dương, hôm nay đến có chuyện muốn nhờ cô giúp…..” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy sọt đồ vật của Vệ Mạnh Hỉ, “Làm sao có nhiều nấm thế này?”
Vừa nghe là biết người Thạch Lan, Vệ Mạnh Hỉ chọn hái năm sáu loại nấm, màu xanh chính là nấm thanh đầu, màu đỏ là tiểu hồng, màu nâu đậm chính là nấm hỏa than, màu trắng vàng là nấm cốc thục giống như nấm sữa, đương nhiên còn có loại nấm được nhóm tham ăn tiểu nhãi con hoanh nghênh nhất là nấm gan bò, tất cả đều dùng lá sen bao lại không lẫn lộn vào đâu.
Trong mắt của người Thạch Lan đời sau, nấm mọc hoang gọi là nấm dại, còn tự trồng ra gọi chung một từ nấm.
“Số nấm dại này đều là cô hái?” Miệng Trương Kính Tùng bắt đầu muốn chảy nước miếng.
Trương Kính Tùng nguyên gốc là người Hà Nam, sinh ra và lớn lên ở đồng bằng lớn ít núi non, có nguồn nước sung túc. Trước giải phóng ông là đặc phái viên của vùng núi Thạch Lan, một lần bị thương và được một vị đồng hương cứu, tỉnh lại bữa cơm đầu tiên được đồng hương làm cho ăn chính là canh nấm, món canh này đã cứu ông một mạng.
Từ đó về sau ông liền trở nên thích ăn nấm, xem đó như là món quà trời ban cho mình.
Mấy năm nam bận rộn công tác, vợ ông là người Hà Nam, không biết nấm nên không dám lên núi nhặt bậy, ông cũng nhiều năm rồi chưa ăn lại nấm.
Vệ Mạnh Hỉ bên miệng đối đáp, trên tay bận không ngừng nghỉ, tranh thủ còn tươi đem đi rửa sạch sẽ. Ở rễ và chân nấm có bùn đỏ và cát, chỉ cầ cạp nhẹ là ra, trên mũ nấm có bùn và lá cây mục, giũ sơ với nước là ra. Bọn cô đi sớm, dù nấm còn chưa nở bung ra hết nên dùng tay lơ nhẹ là được.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng điều luyện, sau khi rửa sạch số nấm dại cũng không để lại dấu vết sẹo nào, điều này chứng tỏ đôi tay cô rất khéo léo!
Trương Kính Tùng cũng tin rằng Vệ Mạnh Hỉ là người biết nấu ăn, “Nhà Tiểu Lục, nghe nói cô nấu được nhiều món lắm đúng không?”
“Tôi biết nấu một số món gia đình”.
“Biết làm món cho người nước ngoài ăn không?”
Vệ Mạnh Hỉ nhướng mày, người nước ngoài ngoài kia nhiều như vậy…. người Hàn Quốc, người Nhật, Mỹ, Mexico, Đức… đều tính là người nước ngoài, đồ ăn bọn họ ăn cũng không giống nhau. “Là người nước nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất