Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 132: Khai Giảng

Trước Sau
Sau đó bà đi khắp khu túp lều hỏi thăm, tám với nhóm quặng tẩu biết được tình huống của con nhà người ta, thế là bà trở về đốc thúc Tiểu Phượng theo Tiểu Dương tiếp xúc với nhau.

Mỗi lần tiểu tử này tới tìm Lục Quảng Toàn hay Vệ Mạnh Hỉ đều cười lịch sự với hàng xóm, điều này trong mắt bà Hoàng xem Tiểu Dương có ý tứ gì đó với Tiểu Phượng.

Tuy Tiểu Dương chỉ là cán sự văn phòng, nhưng cha mẹ Tiểu Dương là công nhân viên của mỏ than, mấy đời đều là người thành phố. Chỉ cần gả vào sinh đứa con trai, có thể biến thành người ăn lương nhà nước, về sau cũng có thể giúp đỡ đại ca Hoàng Văn Hoa một tay.

Hoàng Văn Hoa là công nhân mỏ than mười mấy năm, đến nay vẫn còn ở trong giếng đen như mực đào than, không có chỗ dựa.

Bà tốn công sức để tác hợp con gái và Tiểu Dương thành một đôi, mặc kệ Tiểu Phượng có đồng ý không, hay Tiểu Dương có để ý con gái mình không, gần đây tự coi mình là mẹ vợ của Tiểu Dương rồi ở khu túp lều đi rêu rao khắp nơi. Lưu Quế Hoa tuy rằng thẳng thắn nhưng cũng chịu thua với bà lão không chịu nói đạo lý này, hiện tại tạo nên biết bao là phiền phức.

“Chị, có thể giúp em không?” Hôm nay Tiểu Phượng khóc lóc đi tìm Vệ Mạnh Hỉ.

Vệ Mạnh Hỉ kêu bọn nhỏ ra ngoài, kéo Tiểu Phượng vào phòng để tránh bà Hoàng nghe lén, “Chuyện thế nào?”

Mẹ em đưa vé xem phim điện ảnh, kêu em rủ đồng chí Dương cùng nhau xem phim điện ảnh”.

“Em có muốn đi không?”

Văn Phượng lắc đầu, “Em không muốn, chỉ muốn đọc sách cho tốt để về sau thi đại học”. Tiểu cô nương năm đó có thể học đến cao trung cũng là anh trai và chị dâu cố gắng cung tiền cho cô học, nhưng không may là có thi nhưng không đậu, bà Hoàng càng có lý do để cho cô không học tiếp, cả ngày cứ lo chuyện tìm gia đình nào đó để gả cô.

Nếu không phải mẹ ruột ngăn cản, có lẽ bây giờ cô đã thoát khỏi bi kịch gia đình này.

Đời trước Vệ Mạnh Hỉ chưa từng gặp qua Văn Phượng nhưng nghe Lưu Quế Hoa nói cô là em chồng mình, 18 tuổi năm ấy đã nhảy sông tự sát, mà nguyên nhân gì thì bọn họ không biết, mẹ chồng cũng không chịu nói. Sau đó lén đi hỏi nhà hàng xóm cách vách mới biết được mẹ chồng bắt em chồng đi xem mắt, còn muốn gả cô cho một người cán bộ 30 tuổi đã mất vợ, em chồng nhất thời nghỉ quẩn trong lòng nên mới.....

Trên đời này lại có mẹ ruột vội vàng muốn đẩy con gái mình đi làm mẹ kế, Lưu Quế Hoa đời trước rất uất hận, từ đáy lòng khinh thường bà Hoàng, không bao giờ để bà đến mỏ than ở cùng mình nên Vệ Mạnh Hỉ không có từng tiếp xúc với bà.

Vệ Mạnh Hỉ thở dài trong lòng, Văn Phượng là một cô gái tốt, mỗi ngày đem tiểu Ô Ô xem như em gái của mình, lúc cô bận bịu còn giúp cô rửa chén, giặt quần áo. Xem ra có vẻ đã đến lúc khiến cho bà Hoàng thấy rõ thực tế, từ bỏ ảo tưởng của mình.



“Được rồi, chỉ cần em không muốn, không ai có thể ép buộc, em về nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ tìm cách cho”.

Văn Phượng khóc đến đỏ cả mắt, cô tránh mặt Ô Ô không cho bé thấy mình khóc rồi bị dọa sợ.

“Mẹ em... còn nói mỏ than này anh Quảng Toàn là đẹp trai nhất, nếu không phải là ..... chị, chị đừng tức giận, mẹ em chính là nói mấy lời không xuôi tai chứ kỳ thật không có ý gì xấu”. Sợ Vệ Mạnh Hỉ sinh khí, Văn Phượng cảm thấy mình giống như nói sai, liếm láp thêm, “Anh Quảng Toàn không biết xu nịnh, một người như vậy cũng không thể làm quan lớn”.

Như thế nào cảm thấy càng nói càng sai vậy? Tiểu cô nương đọc sách nhiều là thật nhưng từ nhỏ vẫn lớn lên ở hoàn cảnh đơn thuần, lại có một người mẹ không đàng hoàng nên nói chuyện giống như con nít, nghĩ gì nói đó.

Vệ Mạnh Hỉ muốn bật cười, nếu không phải Lục Quảng Toàn đã kết thì bà sẽ ghép cặp con gái mình với anh không?

Bà Hoàng đúng là suốt ngày rảnh rổi, cùng Lưu Hồng Cúc chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngày nào mở mắt ra cũng đi nói chuyện người khác. Lưu Quế Hoa dứt khoát mặc kệ không quan tâm đế bà mẹ chồng này nữa.

Quan trọng là không thể đuổi mẹ chồng đi được, nghe nói ở quê bà vừa xảy ra lũ lụt, ruộng đất sản xuất bị cuốn trôi, nhà sập. Đại đội sản xuất còn kêu bà đến nhờ cậy con trai, Hoàng Văn Hoa là con trai độc nhất, cũng không thể đuổi mẹ ruột về quê uống gió tây bắc, chỉ có thể ủy khuất Lưu Quế Hoa, mỗi ngày cùng bà ở chung không thuận mắt.

Càng đáng thương hơn là cô bé Văn Phượng, năm ngoái chỉ còn thiếu 3 điểm nữa là đậu đại học rồi, nếu năm nay có cơ hội học lại, có lẽ số phận của cô bé sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, chuyện này không thể gấp được, sắp khai giảng rồi nên Vệ mạnh Hỉ phải nhanh chống chuẩn bị cho bọn nhỏ đi học. Bốn đứa nhỏ học cùng một lớp, Vệ Mạnh Hỉ lại tới lúc xử lý chuyện học hành sao cho công bằng đây.

Mỗi người một chiếc cặp màu xanh lục, để phân biệt lẫn nhau thì cô thêu cho một con bướm, anh hai Căn Bảo là một con chó nhỏ, em trai nhỏ Vệ Đông thêu cho nó ngôi sao đỏ năm cánh mà nó thích nhất, chỉ có Vệ Hồng đến ngày sắp khai giảng rồi vẫn chưa suy nghĩ ra muốn thêu cái gì.

Trình độ may vá của Vệ Mạnh Hỉ có hạn, cô dựa theo ký ức đời trước đem vẽ họa tiết trên giấy trước rồi bắt đầu căng mắt ra thêu lên từng mũi theo đường vẽ.

Vệ Hồng suy nghĩ hai ngày, nó cũng muốn tất cả giống như của anh chị và em trai, dù sao cũng chỉ là miếng bánh mà thôi.

“Đừng nói liêng thiêng nữa, mẹ cho thêu cho con cái loa phát thanh” Đỡ phải để cái miệng nhỏ của nó nói nhảm nữa, giống như cái loa phát thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau