Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 145: Thu Hút

Trước Sau
“Được rồi, chúc mừng hai em, đến lúc đó cả nhà chị nhất định sẽ đến”.

Vệ Mạnh Hỉ cười rồi bế Ô Ô lên khóa cửa đi ra ngoài. Cô đến chỗ ông Trai Đằng xem có việc gì cần làm không, khoảng thời gian này ông không thường ở mỏ than nên không cần đi làm cơm, tất nhiên cũng không có tiền lương.

Gần nhất tiền ra chứ không vào, trong tay thật không có tiền dư dả, cô phải tìm cách tăng thu giảm chi.

Trái ngược với suy nghĩ của cô, việc buôn bán nhà Nghiêm Lão Tam gần đây cũng không tệ, nghe nói Lưu Hồng Cúc đã chịu nghĩ thông suốt, không đồ ăn kém chất lượng nữa, còn thường xuyên giảm giá hai lượng đồ ăn và miễn phí rượu trắng khi gọi bốn món nên nhiều công nhân nguyện ý tới ăn.

Dù sao cũng là công nhân bình thường làm sao cự tuyệt với ưu đãi như vậy, chỉ cần ăn no không đau bụng là được nên đối với khẩu vị không yêu cầu quá cao.

Vệ Mạnh Hỉ đi từ xa nhìn thoáng qua, đến tòa nhà thì gặp Dương cán sự chỉ chỉ lên lầu hai, “Em dâu, mấy ngày nữa không cần đến đây bận bịu nữa, ông ấy về Hải Thành rồi”.

Thì ra bước đầu thăm dò đã hoàn thành, phía tỉnh yêu cầu một kế hoạch khai thác cụ thể, ông Trai Đằng thấy mình chỉ cần ở hậu kỳ chỉ đạo kỹ thuật thôi là muốn rời đi, vừa lúc mấy ngày nay Thạch Lan có mưa, nước mưa trút xuống hắc lên mùi hôi của than đá nên ông ta nhanh chóng chạy đi.

“Bên trong còn thừa lại ít gạo và mì, chờ lát nữa anh khiêng về nhà của em”.

Đương nhiên Vệ Mạnh Hỉ không tỏ vẻ ta đây không cần, ra vẻ quá cũng thiệt thòi cho bụng mấy đứa nhỏ nhà cô.

Dù sao cũng không có việc gì làm, cô đi dọc con đường xi măng mới toanh trong nhà máy, thấy người qua lại tấp nập trong nhà ăn. Tiểu Ô Ô đã uống xong sữa, đưa tay ôm cổ mẹ, “Mẹ, cơm cơm, đói đói”.

Vệ Mạnh Hỉ cười “Không phải mới ăn xong bánh bao sao?”

Tuy bụng tiểu nha đầu đã nhỏ lại nhưng sức ăn uống ngày càng lớn, một ngày có thể ăn bốn năm lần, lúc nào cũng kêu đói, “Được rồi, Ô Ô ngoan, chờ anh chị về nhà rồi ăn cơm nha”.

Nhà ăn lớn luôn là nơi tấp nập nhất mỏ than, bên trong ô cửa kính xám hẹp kia nhiều người đang chen chúc nhau ra vào.



Nhìn vào hộp cơm của công nhân, hầu hết là hai ba cái bánh bột bắp hoặc bánh bột bắp trộn mới bột mì, một ít canh cải trắng. Canh bỏ vào nồi là nấu, không có sơ chế qua dầu ăn, không những không có muối mà phân lượng còn rất ít, lấy sức ăn của Vệ Mạnh Hỉ căn bản không đủ.

Khó có thể tưởng tượng được, công nhân làm việc vất vả vậy sao có thể ăn no được.

Vậy đó mà một chén canh là tám xu, một món chay là một mao, một món thịt là hai mao năm xu, thêm vài cái bánh bao hấp làm thức ăn chính, một bữa thịt với rau ít nhất là cũng là 5 mao. Sở dĩ tiền lương công nhân gửi về nhà là họ tăng ca thêm, chứ chỉ dựa vào lương cơ bản thì dựa vào ăn uống thôi cũng mất hết một nửa.

Vệ Mạnh Hỉ biết giá này là mới lên trong sáu tháng qua, với làn gió xuân cải cách và mở cửa, không chỉ những phát minh và kỹ thuật mới, giá cả cũng cứ thế mà leo thang.

Đối mặt với nhà ăn lớn giá cao, nhóm công nhân không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tận lực ăn tiết kiệm rồi vài bữa ra tiệm cơm của Nghiêm Lão Tam ăn uống no đủ!

Hai mắt Vệ Mạnh Hỉ sáng lên, cô biết làm cách nào để tăng thu giảm chi rồi.

Gần đây Lục Quảng Toàn phát hiện, không biết người nhà đang làm cái gì, tan tầm về anh không cần làm việc nhà, chốc lại kêu anh đi tìm Cung sư phó, chút nữa thì kêu anh dùng đất đỏ làm một cái bếp lò, chốt lát lại hỏi anh có thể mua được lượng lớn than đá giá rẻ không, cuối cùng muốn tìm thợ hàn làm một cái xe đẩy tay!

“Cái này anh làm được”.

Nhưng rõ ràng anh đem sự việc đơn giản phức tạp hóa lên, Cung sư phó đến nửa ngày cũng không cho bắt tay vào làm, liền tự mình cầm thước ba góc và com-pa vẽ trên giấy nháp rồi xem tới lui bức vẽ, một hồi âm thầm tính ra mấy con số ở góc.

Mặt anh góc cạnh rõ ràng, hốc mắt không tính là sâu, môi có chút mỏng, cái mũi cũng không cao thẳng quá như người châu âu mà người đời sau tôn sùng, ngũ quan hợp lại chính là đẹp trai không nói nên lời.

Chỉ thấy anh động môi nhẩm gì đó, gỡ mắt kính xuống chăm chú nhìn bản giấy nháp, một giọt mồ hôi sáng lấp lánh chảy xuống, mấy đứa nhỏ vốn dĩ chơi đùa cũng chạy vô đứng một bên xem, Lý Tú Trân cách vách cũng chạy qua xem không chớp mắt.

Lưu Quế Hoa nháy mắt với Vệ Mạnh Hỉ, rồi chỉ Lý Tú Trân đang ngây người “Tiểu Lục nhà em thật sự rất đẹp trai”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau