Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 47

Trước Sau
Hai người dây dưa đến hơn nửa đêm, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại cuộc vận động thống khoái bị kìm nén bấy lâu nay.

Tô Việt phát hiện bị kẹp quá sâu, khó có thể yên lặng rút ra, cậu đành phải dùng một bàn tay ôm đoàn trưởng từ phía sau, tùy ý đặt lên vòng eo thon gọn của nam nhân.

Cậu nhìn chằm chú vào góc tối yên bình, nơi đó tựa hồ đang ấp ủ một bông hoa quý giá mang tên “Tín nhiệm”, thong dong nở rộ, hương thơm tứ phía.

Khi sắc trời hửng sáng, Tô Việt mới nhắm hai mắt lại, cậu không ngủ, chỉ giả vờ khép mi, rất nhanh người trong ngực liền tỉnh lại. Cậu cảm nhận được đoàn trưởng sau khi tỉnh theo bản năng mà dùng sức, cơ thể không khỏi run một cái, sau đó dừng một lúc, mới chậm rãi thả lỏng cơ thể, từng chút từng chút nhổ ra.

Tô Việt kiềm chế ý cười xuất hiện trên khoé môi, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi đoàn trưởng mặc xong quần áo chuẩn bị làm việc, trước khi rời đi trộm hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu mới chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt một mảnh trong veo cùng trầm tĩnh.

Theo ánh nắng dần dần nghiêng trên giường, Tô Việt trở mình nằm thẳng, nâng tay click mở máy truyền tin.

Kế hoạch có biến, đêm qua bận rộn, Tô Việt không có thời gian để ý Hồ Khôi và Phương Trường Thanh, cậu chỉ đặt sự chú ý còn lại lên tiến độ bên phía Tần Vũ.

Tô Việt: “Thuốc gốc nghiên cứu đến đâu rồi?”

Tần Vũ: “Gặp một chút khó khăn, tôi sẽ thử lại xem có tìm được phương pháp làm giảm bớt tác dụng phụ hay không, nghe nói đây là nước ép từ thực vật mà thành? Nếu có thể, tôi yêu cầu nghiên cứu những thực vật đó, số lượng càng lớn càng tốt.”

Tô Việt nhận ra người đang nói chuyện trên máy truyền tin với cậu là Độc Nhận, hẳn là Tần Vũ đã nói cho hắn biết nguồn gốc ban đầu của loại thuốc gốc này.

Tô Việt: “Độc Nhận? Sao lại là anh, Tần Vũ đâu?”

Tần Vũ: “Hắn vừa bị treo lên, cậu có chuyện muốn nói với hắn sao?”

Tô Việt: “......”

Tô Việt: “Có thể hỏi nguyên nhân hay không? Lại độc miệng sao?”

Tần Vũ: “Hắn một hai đòi trộm đao của tôi, trên mặt có thuốc độc, treo ngược sẽ giúp não hắn giải độc không bị sung huyết.”

Tô Việt: “Tôi muốn nói chuyện với hắn, có tiện không?”

Một lát sau.

Tần Vũ: “Có chuyện gì không? có thể phiền nói nhanh một chút không, quá khó chịu rồi.”

Tô Việt: “Sao anh lại bướng bỉnh như vậy? Sờ đao Độc Nhận, anh là muốn giết hắn để leo lên?”

Tần Vũ: “Hắn lấy đôi gai của tôi đi ngâm thuốc, nói rằng có thể tăng tác dụng tê liệt của vết thương khi đâm, theo phép lịch sự, tôi còn không thể lặng lẽ sờ đao của hắn sao? Nói không chừng cùn rồi, tôi còn có thể giúp mài nó.”

Tô Việt: “Anh xác định không phải do nghi ngờ Độc Nhận muốn hại anh, cho nên mới tính ra tay trước?”

Tần Vũ: “Cái máy truyền tin là hai người cùng nhau xem, có thể đừng vạch trần tôi hay không.”

Giữa những hàng chữ, đều có thể cảm nhận được Tần Vũ ở đối diện đang run rẩy và bất lực.

Tô Việt: “Xin lỗi, tôi rút lại lời vừa nói, các anh tiếp tục, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi một chuyến đến vườn gieo trồng ở Nam Tinh, vừa hay sẽ thu thập loại thực vật đó về cho các anh làm thí nghiệm.”



Tần Vũ: “Cậu đi một mình sao? Có nguy hiểm không, Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc tuyệt đối sẽ dựng lên phòng tuyến cao cấp, nếu không chúng tôi đến hỗ trợ cậu?”

Tô Việt: “Anh bị treo như thế làm sao hỗ trợ? Không cần lãng phí thời gian, làm phiền Độc Nhận tiếp tục giúp tôi phân tích những thuốc gốc đó, sau khi đem thực vậy về tôi sẽ liên hệ với anh.”

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Lại một lúc sau, lâu đến mức Tô Việt cho rằng phía đối diện lại muốn đổi người liên lạc, nhưng tin nhắn gửi đến vẫn như cũ là Tần Vũ.

Tần Vũ: “Em gái tôi đang ở Nam Tinh dưỡng bệnh, tôi mới liên hệ với em ấy, em ấy đồng ý giúp đỡ, bây giờ tôi gửi thông tin liên lạc của em ấy cho cậu.”

“Tuy rằng em ấy đang cần điều trị không thể rời khỏi nhà, nhưng ở phương diện hack trên Tinh Võng em ấy rất lợi hại.”

Tô Việt hồi tưởng một chút về em gái Tần Vũ, cô tên Tần Phồn, vẻ ngoài rất dịu dàng, ít nói, thân phận bên ngoài là hacker Q, bên trong lại là sát thủ xếp hạng thứ 7 của Tinh Minh, biệt hiệu Ong Chúa.

Vậy ra cô cũng đang ở Nam Tinh dưỡng bệnh? Thật trùng hợp.

Tô Việt đối với sự chuyện nghiệp của Ong Chúa hoàn toàn không chút nghi ngờ gì, hacker đứng đầu Tinh Minh, cũng là một cao thủ ám sát, nếu không phải bởi vì nguyên nhân sức khỏe bấy lâu nay không thể làm nhiệm vụ, nói không chừng người xếp hạng ba trong top sát thủ chưa hẳn là K.

Tô Việt thêm Ong Chúa vào danh sách, cùng cô hẹn thời gian đến Nam Tinh.

Trước đó, Tô Việt cần một lý do để đi Nam Tinh, cần phải hợp lý, công khai. Về phía Ám Nha bên này, Tô Việt đã thuyết phục Triệu Thanh không ngăn cản cậu đi điều tra ở Nam Tinh, biết đâu còn sẽ dành ra thời gian, đi theo cùng cậu chăng?

Bình tĩnh mà xem xét, nằm vùng thích hợp hành động một mình hơn, nhưng vấn đề không phải họ muốn hay không, mà là họ có được chọn hay.

Hiện tại chỉ còn lại Bộ vũ trang bên kia, Tô Việt lấy cớ làm nhiệm vụ cá nhân, tìm được cơ hội đi ra ngoài gặp Tiêu Viễn.

Tiêu bộ trưởng tâm tình không tốt lắm, đầy mặt u ám, hiển nhiên sự việc của giáo sư Chu đả kích rất lớn với hắn, hắn bảo Tô Việt ngồi xuống ghế, lơ đãng mà rót một tách trà cực quý, nhẹ nhàng đẩy cốc về phía Tô Việt.

Sau sự kiện cháy biệt thự lần đó, có rất nhiều giả thuyết khác nhau về sự thật, đến nay vẫn chưa có một kết luận nào, Bộ vũ trang tuyên bố với bên ngoài là sự cố ngoài ý muốn, đã giải quyết xong hậu quả, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của người dân cũng như sự ổn định của thành phố.

Chỉ có bên trong Bộ vũ trang mới biết, chuyện kia đã gây ra một hồi kinh thiên động địa như thế nào, Hồ Khôi và Phương Trường Thanh gần như thành hai thế nước – lửa đối đầu, ai cũng không ngờ rằng phó bộ trưởng Hồ người luôn nơm nớp lo lắng, sợ hãi lại cất giấu rất nhiều át chủ bài, phó bộ trưởng Phương người vẫn luôn hiền hậu thành thật, chuyên nghiệp trách nhiệm cũng đang che giấu dã tâm không nhỏ.

Hai phe đột nhiên xung đột, Tiêu Viễn muốn xử trí cũng cần thời gian, hắn bị phiền đến sứt đầu mẻ trán, còn phải thu xếp cục diện rối ren ở trung tâm bồi dưỡng nhân tài, kia chính là cái nôi của những nằm vùng tinh anh và tử sĩ*, là cơ quan đầu ra của đông đảo lực lượng chiến đấu, tuyệt đối không thể dễ dàng đóng lại.

*Tử sĩ: là những người đã hy sinh trong một trận chiến, nhưng trường hợp này lại là dùng họ làm vật hy sinh, vd như đánh bom liều chết.

Tiêu Viễn cầm lên cốc trà cổ được làm từ xương nhấp một ngụm, vẻ mặt thâm sâu nhìn về phía nam nhân đối diện, đây là con chó săn hèn mọn mà Chu Lập Ngôn tỉ mỉ nuôi ra, nhưng hắn lại nhìn ra là một con mãnh thú không phục tùng mệnh lệnh.

Tô Việt cũng học theo bộ dáng của bộ trưởng Tiêu cầm cốc trà lên, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài cái, nhấp nhấp nước trà, rồi hơi giương mắt, nhướng mày nói: “Bộ trưởng Tiêu vừa gặp mặt liền hạ độc tôi, đây là đang muốn khảo nghiệm khả năng kháng thuốc được bồi dưỡng bấy lâu nay sao?”

Sau khi cậu nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt biến đổi của Tiêu Viễn, ngửa đầu uống cạn cốc trà độc, đem chiếc cốc vững vàng đặt trên mặt bàn, Tô Việt vẫn bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì.

Tiêu Viễn trầm mặc một lúc sau, mới nói: “Đây là thuốc mê mới được nghiên cứu gần đây, không ngờ vẫn thất bại trước thể chất đặc biệt của cậu.”

Tô Việt cười cười, nói: “Không còn cách nào a, từ nhỏ đã được đút cho nhiều loại độc khác nhau, độc phát tác liền chết, sống sót mới có thể qua vòng tiếp theo, dưới cơ chết sàng lọc như vậy, tôi nghi ngờ khả năng kháng thuốc đã tự tiến hóa trong cơ thể.”

Chân mày Tiêu Viễn co chặt, bỏ qua chủ đề này, nếu thuốc không thể đánh bại Tô Việt, hắn cũng xem như đã tận lực vì Chu Lập Ngôn mà trút giận, chỉ là không thành công mà thôi.

Trước mắt việc quan trọng nhất chính là quyền khống chế và ổn định lại trung tâm bồi dưỡng nhân tài, tạm gác ân oán tình thù sang một bên, hắn thậm chí còn chưa có thời gian điều tra Tô Việt rốt cuộc chỉ hận mỗi Chu Lập Ngôn, hay là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, hận lây sang toàn bộ Bộ vũ trang Đế Quốc?



Tốt nhất là chỉ có điều trước, nhưng nếu là điều sau, dưới tiền đề là phải được canh phòng nghiêm ngặt, tranh thủ tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.

Tiêu Viễn thay một khuôn mặt hòa nhã dễ gần, nói: “Cậu đừng để ý, tôi có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho cậu, cho nên mới ra hạ sách này, khảo nghiệm xem cậu có đủ tư cách để nhận hay không.”

Tô Việt lễ phép hỏi: “Không biết bộ trưởng có gì phân phó?”

Tiêu Viễn thở dài: “Việc của Giáo sư Chu tôi cũng không nói nhiều, ai đúng ai sai tôi cũng không phán xét, nếu cậu dám đến, tôi cũng sẽ không giả vờ tức giận quát mắng cậu, bởi vì tôi biết như vậy cũng vô dụng.”

Hắn từng câu từng chữ mà nói: “Hiện tại vị trí của giáo sư Chu đang trống, tôi chuẩn bị cho cậu làm người đại diện phó bộ trưởng, cậu sẽ tạm thời nắm quyền điều hành trung tâm bồi dưỡng nhân tài, người liên hệ trực tiếp với cậu là tôi, cậu có đồng ý với sự sắp xếp này không?”

Tô Việt đứng dậy đáp: “Đây là mệnh lệnh từ bộ trưởng, mong muốn của tôi không quan trọng, toàn lực chấp hành là được.”

Tiêu Viễn thích người thức thời, không uổng công hắn cất đi cây gậy, còn trực tiếp cho một quả táo ngọt cực lớn.

Hắn hài lòng gật đầu, vòng qua cái bàn đi đến phía trước dùng sức vỗ vai Tô Việt, khen ngợi: “Rất tốt, tôi không nhìn lầm cậu, chiếc bánh nướng giả dối tôi sẽ không vẽ ra, không mơ mộng lừa được tên gian xảo như cậu.”

Hắn chân thành nói: “Tương lai có thể lập công chuyển sang chính thức, ngồi vững vị trí phó bộ trưởng, thậm chí sau khi tôi rời đi còn có thể cạnh tranh chiếc ghế này, thì chờ xem bản lĩnh của cậu, tôi chỉ có thể bảo đảm cho các cậu cạnh tranh công bằng, những chuyện khác tôi không dám chắc.”

Tô Việt mỉm cười: “Cảm ơn Tiêu bộ trưởng đã cân nhắc, cho tôi cơ hội như vậy.”

Tiêu Viễn lại cùng cậu tâm sự vài câu, sau đó dẫn Tô Việt đi một vòng các phòng ban, để mọi người nhận biết người đại diện phó bộ trưởng mới vừa nhận chức, đặc biệt là Hồ Khôi và Phương Trường Thanh, bọn họ nhìn thấy Tiêu bộ trưởng sắp xếp như vậy lập tức trợn tròn mắt, càng không phải nói đến các nhóm viên chức khác tất cả đều mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin nổi.

Dù chỉ là người đại diện phó bộ trưởng, quan trọng là ba chữ sau kia, hai chữ* phía trước có thể xóa bỏ bất cứ lúc nào, một người nằm vùng lại là có thể bò lên được vị trí cao này, thật sự may mắn và vinh dự, thật là được đốt nhang thơm tám đời.

*2 chữ Tiếng Trung代理: hiểu nôm na là lo liệu, thay mặt hay đại lý, định dùng trợ lý nhưng ko sát nghĩa lắm nên thôi mình dùng từ người đại diện.

Chờ Tiêu Viễn dẫn Tô Việt đi xa, Hồ Khôi mới lau mồ hôi trên trán, thầm mắng một câu: “Đáng chết, sai lầm rồi!”

Phương Trường Thanh cũng đang ngồi trên chiếc sô pha lớn, cảm khái nói: “Không hổ là Tiêu bộ trưởng, một chiêu đột phá thiên tài.”

Tô Việt phối hợp Tiêu Viễn đi một vòng bên trong Bộ vũ trang, sau khi xác định thân phận làm người nghẹn họng xong, mới đi theo Tiêu Viễn đến nơi bí mật nhất trong Bộ vũ trang, căn cứ của trung tâm bồi dưỡng nhân tài.

Nhìn cánh cửa quen thuộc, Tô Việt nhất thời không biết suy nghĩ từ đâu đến, chỉ cảm thấy tràn ngập xúc động, cậu vốn nghĩ rằng không còn cơ hội bước vào nơi này lần nữa, đời này không chỉ đến, còn được vinh dự thăng chức, được như là áo gấm về làng không?

Tô Việt trào phúng mà nghĩ, không đúng, trong mắt của những người miễn cưỡng chỉ còn một tia thanh tỉnh, chức người đại diện phó bộ trưởng mà cậu mới nhận, chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa.

Cậu bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết những người quen biết đó hiện tại còn sống được mấy người.

Sau khi Tiêu Viễn dẫn Tô Việt đến lối vào trung tâm bồi dưỡng nhân tài, ông không theo vào, mà vươn tay làm động tác mời.

Không phải hắn cẩn thận quá mức, cũng không phải hắn cố ý xem nhẹ, sự thật là người trước đây đến tiếp nhận nơi này, hiện tại đang nằm bên trong khoang chữa bệnh, nghe nói phương pháp chữa bệnh mới nhất trên Tinh Tế cũng không thể chữa khỏi trạng thái người thực vật.

Tiêu Viễn rất quý mạng mình, hắn không cần phải lấy thân mạo hiểm, đứng nơi an toàn, dùng camera giám sát Tô Việt cùng đám chó điên kia cắn xé nhau là được.

Lời editor: nó vô ăn cắp mà tui ko kịp ra chương mới luôn á! Theo sát đít hà!

T ko biết bị sao nhưng máy tính ko đăng nhập đc nữa, cũng ko tải đc, hôm trc còn tưởng mất nick luôn rồi ý! Bây giờ chỉ làm đc trên đt nên sẽ hơi bị chậm, mấy b thông cảm nhe! Sẵn ai biết cách khắc phục trên máy tính chỉ t với ạ! Đội ơn nhiều nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau