Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 57
Edit: thauyn22 tại Wattpad.
Triệu Thanh đứng trên một tảng đá chưa bị thực vật bám vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía con mồi sa lưới, anh xác nhận lại thân phận hỏi: “Một trong ba phó bộ trưởng của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, Phương Trường Thanh?”
Phương Trường Thanh ôn hòa mỉm cười đáp lại: “Là tôi, thật không hổ là lính đánh thuê Ám Nha trong lời đồn, Liên Minh Tinh Tế tìm tới các người hợp tác, muốn âm thầm làm suy yếu lực lượng của Đế Quốc, tiêu diệt chuỗi cung ứng mang lại lợi nhuận khổng lồ này, thật đúng là một nước cờ tốt.”
Hắn không nhịn được thở dài: “Trước đây năm lần bảy lượt suýt bị ngươi lật đổ, nếu không phải bị ép bức đến tàn nhẫn như vậy, chúng tôi cũng sẽ không làm đến mức mặc kệ bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt sạch sẽ Ám Nha. Đế Quốc vẫn luôn quý trọng nhân tài, không chiêu mộ được ngươi đúng là tổn thất lớn, bây giờ vẫn còn cơ hội cuối cùng, ngươi có sẵn lòng trung thành với Đế Quốc không?”
Triệu Thanh thần sắc bất biến nói: “Cảm ơn đã mời, không có hứng thú.”
Phương Trường Thanh sờ sờ cằm, lại nói: “Vậy không còn cách nào, nếu ngươi lựa chọn lên thuyền Tinh Minh (Liên Minh Tinh Tế), cũng đừng trách bị chôn dưới đáy nước cùng bọn họ, đáng tiếc, ngươi rất có năng lực, trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm ra tìm hầm bí mật này, thật sự làm người kinh ngạc không thôi.”
Triệu Thanh rũ tay ở bên sườn, ngón tay thon dài nắm lên khẩu súng đen, vẻ mặt anh nhàn nhạt đáp: “Quá khen, các ngươi cũng không đoán được hành động kế tiếp của Ám Nha, cho nên mới trước tiên mai phục ở nơi này sao?”
Phương Trường Thanh giật giật mày, thật sự kinh ngạc giương mắt nhìn anh, hỏi: “Cho nên ngươi sớm đã nhận ra, là cố ý bước vào cái bẫy của bọn ta?”
Triệu Thanh khinh thường cười một tiếng: “Có thể tạo bất ngờ, có tác dụng phục kích mới gọi là bẫy, ngươi đã bị lộ, nhiều nhất chỉ có thể gọi là nơi chôn cất.”
Còn về phần chôn ai? Đương nhiên không phải Ám Nha.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Phương Trường Thanh đối với lời chế nhạo của anh không quá coi trọng, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói: “Là ta tự cho là đúng, thật không nghĩ tới ngươi có thể thấy rõ sắp xếp bí mật của Bộ vũ trang, chẳng lẽ là đã tìm ra kẻ phản bội ẩn núp trong đoàn đội?”
Tô Việt nghe vậy trái tim nhảy dựng, đây là cái phát ngôn cực phẩm gì để hố đồng đội chứ? Cậu điều chỉnh cơ thể về trạng thái sẵn sàng bùng nổ.
Đỗ Quyên bắt được từ mấu chốt Phương Trường Thanh nói ra, kẻ phản bội? Có kẻ phản bội trong đội? Hắn và Diều Hâu liếc mắt đều nhận ra sự kinh ngạc trong đáy mắt đối phương.
Nhưng bọn hắn không có lén thảo luận gì, toàn bộ tiểu đội Ám Nha duy trì im lặng tuyệt đối, đối đầu kẻ địch mạnh, mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy của đoàn trưởng.
Triệu Thanh nhướng đuôi mày, không thèm để ý mà nói: “Quân cờ Đế Quốc sắp xếp nhiều không đếm xuể, chỉ riêng trong ngoài binh đoàn Ám Nha đã từng bắt được rất nhiều tên, ngươi đang chỉ cụ thể người nào, nếu tiện thì gọi tên ra, ta biểu diễn cho ngươi thấy bắt giữ và xử quyết ngay tại chỗ?”
Tô Việt yên lặng đem hai chữ “Xử quyết” hai chữ ghi tạc trong lòng, duy trì khoảng cách nhất định với đoàn trưởng Ám Nha.
Phương Trường Thanh tầm mắt đảo qua một vòng các thành viên Ám Nha, hắn phẫy phẫy tay: “Tuổi lớn rồi, quản không được miệng, nói nhiều sai nhiều, cứ xem như ta nói nhảm, khó khăn lắm mới có thể chiến đấu với lính đánh thuê huyền thoại, ta cùng các thuộc hạ cực kỳ hưng phấn.”
Hắn còn sâu xa bổ sung: “Hơn nữa hợp tác với Tinh Minh lâu như vậy rồi, ngươi hẳn cũng nắm giữ không ít bí mật tình báo của Tinh Minh, không ngại giao lưu với Bộ vũ trang một chút chứ?”
Triệu Thanh nhìn hắn lộ ra nụ cười âm hiểm, khiến cho đám binh lính sau lưng Phương Trường Thanh cảm thấy ớn lạnh và một loại áp bức cực đại, anh nhàn nhạt hỏi: “Phó bộ trưởng Phương là muốn bắt sống ta sao?”
Phương Trường Thanh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mua bàn tay còn lại, cười tủm tỉm đáp: “Bắt sống Quạ Đen tuy rằng rất khó khăn, nhưng từ trước đến nay ta luôn thích loại nhiệm vụ có tính khiêu chiến này, nói nhiều cũng vô ích, chúng ta ra tay sẽ thấy rõ thực lực.”
Hắn thu lại nụ cười, thanh âm vững vàng hướng về nhóm thuộc hạ phía sau: “Ra tay.”
Triệu Thanh bắn một phát súng, kết liễu một kẻ địch lao lên trước, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá đang đứng, thong dong bước vào bên trong chiến trường, những nơi đi qua không bắn trượt phát nào, máu chảy khắp nơi, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác cơ hồ những ai đối mắt với anh đều mất mạng.
Hai bên giao chiến kịch liệt, Bộ vũ trang mai phục rất nhiều quân lính bên trong phòng thí nghiệm, tuy rằng nhân số Ám Nha bên này không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là binh lính tinh anh, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vô số cánh hoa màu lam bị hất lên bay tán loạn trong không trung, tỏa ra chút ánh sáng nhạt, tăng thêm hơi thở tự nhiên cho bữa tiệc máu do con người tạo ra, chúng nó cũng không biết những người này vì sao lại chiến đấu, cũng không biết tầm quan trọng của bản thân, chỉ biết tiếp tục vươn mình phát triển, nở hoa kết quả.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Tô Việt tay cầm dao găm, trông rất gì và này nọ, nhưng dần dần rời xa khu vực chiến đấu cốt lõi, lặng lẽ tiến vào bên trong phòng thí nghiệm. Quả nhiên, một số ít những tư liệu mấu chốt đã bị dời đi, bao gồm nguyên nhân xuất hiện và truyền nhiễm của loại mầm bệnh đặc biệt này, có vẻ như chỉ khi quay lại Bộ vũ trang mới có cơ hội tiếp xúc những thông tin liên quan.
Chỉ cần nhìn đống xác quái vậy chất như núi bên ngoài vườn gieo trồng, liền biết nguồn gốc bệnh truyền nhiễm có liên quan chặt chẽ đến loại thuốc đặc biệt này, nhưng mọi lời nói đều là vô nghĩa, nếu muốn điều tra quái vật khổng lồ Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, bắt buộc phải đưa ra được bằng chứng quan trọng nhất.
Tô Việt khẽ nhíu mày, rời khỏi nơi không có giá trị này.
Bên ngoài bước vào giai đoạn chiến đấu cam go, Phương Trường Thanh choáng váng không ngờ đến, hắn mang theo nhiều lính vũ trang đến đây, lại không chống đỡ nổi vài đợt tấn công của một tiểu đội tinh anh của Ám Nha?
Không, không liên quan những người khác, là lính đánh thuê huyền thoại Ám Nha quá mạnh mẽ! Lấy một chọi mười, từng viên đạn đen nhánh như lưỡi hái đoạt mệnh của Tử Thần, không buông tha cho bất cứ kẻ địch nào có gan cản đường mình.
Phương Trường Thanh có chút sợ hãi, hắn là đến đây lập công, không phải đến tìm chết, nhưng lại không thể lập tức chạy trốn, rất vất vả mới có cơ hội khống chế cục diện ở vườn gieo trồng, hắn sao có thể buông tay như vậy được?
Phương Trường Thanh không có ý định tiếp tục phản đối nghiên cứu và chế tạo ra loại thuốc đặc biệt này, chỉ cần nắm trong tay công nghê nghiên cứu và phát triển thuốc không chế tinh thần, có thể mang lại càng nhiều lợi ích hơn cho hắn, tương lai bất kể là thuốc khống chế hay là thí nghiệm trên người đều không quan trọng, khoa học nuôi người, dù phương pháp khác nhau, vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Phương Trường Thanh đem tầm mắt đặt trên người Tô Việt, đây là đòn sát thủ của Bộ vũ trang, cũng là con át chủ bài cuối cùng của hắn.
Về phần Tô Việt có chịu ra tay hay không? Điều đó không quan trọng, quan trọng là hắn không thể không nghe lời.
Loại thuốc đó để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa trước đó đoàn trưởng Ám Nha tiền nhiệm Triệu Đình Uyên đã giúp kích thích một lượng lớn dược tính, càng sẽ làm Tô Việt rơi vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ.
Cậu sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi cảm tình trong quá khứ của mình nữa, mặc kệ là tình đồng đội sau khi gia nhập Ám Nha, hay một ít lòng thương hại râu ria, hay là tâm lý bị dao động bởi được người quan tâm, yêu quý, giúp đỡ, chiều chuộng, tất thảy đều sẽ dần dần bị loại bỏ, không dễ phát hiện, không lưu dấu vết.
Tô Việt sẽ khôi phục lại bộ dạng ban đầu, một lần nữa trở thành người đẹp trai mạnh mẽ, máu lạnh vô tình, nằm vùng xuất sắc, cũng là con dao sắc bén nhất của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc.
Phương Trường Thanh nhân lúc hỗn loạn ấn lên máy truyền tin, gửi đi một tin nhắn đã soạn sẵn, nơi này tuy rằng không thể kết nối internet với bên ngoài, nhưng chỉ cần hai cái máy truyền tin đã có kết bạn với nhau, trong khoảng cách nhất định liền có thể trực tiếp gửi tin nhắn qua.
Trên cổ tay Tô Việt hơi run run, đây là cửa sổ nhắc nhở có tin nhắn đặc biệt, cậu rũ mắt, hai mắt hơi nheo lại.
Phương Trường Thanh: “Chuyển mệnh lệnh thuộc bộ trưởng Tiêu, lần này hành động phải đánh bại Ám Nha, bắt sống Triệu Thanh, sau khi trở về cậu có thể trực tiếp chuyển sang chính thức, gỡ xuống chức danh trợ lý, danh chính ngôn thuận trở thành một trong ba phó bộ trưởng Bộ vũ trang, tiếp nhận trung tâm bồi dưỡng nhân tài, mở ra mọi quyền hạn thuộc phó bộ trưởng, nếu lần này hành động thất bại, nằm vùng sẽ bị gọi về, đào tạo một lần nữa.”
Tô Việt tùy ý nhìn lướt qua, trong đầu mơ hồ có thanh âm gì đó đang nhắc nhở cậu, dường như muốn cậu suy nghĩ lại thật kỹ trước khi hành động? Nhưng này có gì mà phải suy nghĩ?
Tô Việt vươn thẳng người, cầm theo dao găm đến phía sau Triệu Thanh, cậu giả vờ phối hợp với đoàn trưởng Ám Nha giết chết không ít thành viên Bộ vũ trang, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thừa dịp một lần nữa cùng Triệu Thanh vai sát vai, thấp giọng nói: “Đoàn trưởng, nhiệm vụ lần này là thu thập chứng cứ cho thấy Bộ vũ trang nghiên cứu thuốc, hiện nay một lượng lớn thực vật trong vườn gieo trong cùng đồng thời xuất hiện với bọn Phương Trường Thanh, những hình ảnh được ghi lại đều đã nói lên tất cả.”
Cậu nhanh chóng gửi một tệp hồ sơ cho các lính đánh thuê, nói tiếp: “Tôi cũng đã chụp bên trong phòng thí nghiệm, tuy rằng không tìm được tư liệu lưu trữ, nhưng trong lúc nhất thời rất nhiều thiết bị bọn họ cũng không thể di chuyển đi, còn có một chiếc thẻ nhớ có lưu trữ video về việc nghiên cứu và phát minh thuốc bên trong một chiếc camera bị vứt bỏ, chỉ cần gửi chúng cho Tinh Minh vậy là đủ rồi.”
Lúc này máy truyền tin của Phương Trường Thanh và Tô Việt đã được thiết lập liên lạc bí mật, có thể nghe thấy đối thoại của nhau, Tô Việt không để ý chuyện này, cũng không cố ý giấu giếm.
Nhưng hành động bán nước như vậy, làm Phương Trường Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, vì sao muốn Ám Nha hoàn thành nhiệm vụ? Không phải nói đánh bại bọn họ, bắt sống Triệu Thanh sao?!
Tô Việt không để ý đến Phương Trường Thanh ở máy truyền tin bên kia liều mạng thấp giọng phản đối, cậu tìm cơ hội thản nhiên trả lời: “Nếu muốn lừa Ám Nha, đầu tiên phải lừa gạt chính mình, không hoàn thành nhiệm vụ của Ám Nha trước, sao có thể lấy được lòng tin của bọn họ?”
Phương Trường Thanh bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu cũng vẽ quá lớn rồi, đây chẳng khác nào chắp tay dâng toàn bộ vườn gieo trồng Nam Tinh cho Liên Minh Tinh Tế liên.”
Tô Việt thấp giọng cười, nói: “Thì sao, vườn gieo trồng có thể xây lại, nơi này đã không còn an toàn, giáo sư Chu còn lưu lại rất nhiều dấu vết và bàn tay con người, huỷ bỏ không phải tốt hơn sao.”
Phương Trường Thanh cũng nghĩ vậy, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới về sau Tô Việt có thể thuận lợi xây dựng lại vườn gieo trồng hay không?
Bên trong binh đoàn Ám Nha, Diều Hâu cũng cảm thấy có thể rút lui trước, Bộ vũ trang nếu làm tốt công tác chuẩn bị, nói không chừng còn sẽ có viện binh, trì hoãn như vậy cũng không đáng.
Đỗ Quyên lại muốn xử lý Phương Trường Thanh, đáng tiếc tên phó bộ trưởng bộ vũ trang kia thật sự trốn tránh quá giỏi, những binh lính vũ trang lần lượt ngã xuống, hắn vẫn sống nhăn răng, thậm chí còn có sức nói chuyện.
Phương Trường Thanh hét lên: “Hiện tại các ngươi giơ tay chịu trói, còn có thể có một đường sống, bằng không đừng trách đế quốc trấn áp tội phạm, xuống tay tàn nhẫn.”
Đỗ Quyên phun một ngụm nước bọt về phía hắn, nói với Anh Vũ: “Cũng không biết ai mới là tội phạm, Thiên Tinh đế quốc thích xem những lính đánh thuê không phục sự quản lý của nó thành chuột chạy ngoài đường mà đối xử, chúng ta là lính đánh thuê chính thức, có giấy phép kinh doanh!”
Tô Việt gật gật đầu, bổ sung: “Hơn nữa năm ngoái vừa mới vượt qua cuộc thẩm tra năng lực, kéo dài thời hạn sử dụng.”
Diều Hâu bất đắc dĩ chen vào nói: “Các cậu đừng nói chuyện phiếm, Anh Vũ lại đây hỗ trợ chia sẻ hỏa lực một chút, tôi đi cho nổ một lối đi ngầm cho phi thuyền đi xuống.”
Đỗ Quyên bắn hết một băng đạn, quay đầu nói: “Anh Vũ, nếu không chúng ta bớt chút thời gian phối hợp với nhau, qua chăm sóc cái tên họ Phương kia?”
Dao găm trong tay Tô Việt xẹt qua yết hầu kẻ địch, cậu đối với các binh lính được thành lập từ những tử tù này của Bộ vũ trang không hề thương tiếc, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi nghĩ không cần, đoàn trưởng đã qua rồi.”
Đỗ Quyên nghiêng người vừa thấy, Triệu Thanh lúc này xách theo khẩu súng đen, đuổi Phương Trường Thanh như đuổi chó vào một góc chết.
Không qua bao lâu, Diều Hâu đã dùng bom siêu nhỏ cho nổ tung lớp đất dày trên đỉnh đầu, mở ra một cái miệng hang lớn, phi thuyền Ám Nha chậm rãi hạ xuống, cùng lúc đó, bọn họ cũng phát hiện cách đó không xa xuất hiện một nhóm vật thể bay nhấp nháy, đó là quân tiếp viện của Bộ vũ trang.
Đỗ Quyên dọn sạch kẻ địch, lui về sau hô: “Anh Vũ, đi thôi!”
Tô Việt không quay đầu lại, xoay người đi về hướng Triệu Thanh, gió lạnh từ mặt đất thổi vào mang theo câu nói của cậu: “Anh đi trước, tôi là lính cận chiến, tôi sẽ đi hỗ trợ đoàn trưởng.”
Triệu Thanh chuẩn bị giết chết phó bộ trưởng Phương liền rời đi, anh giơ súng lên, nhắm ngay tên đàn ông trung niên tội ác chồng chất.
Phương Trường Thanh lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn co ro trong góc, chung quanh đều là những bông hoa màu lam, đường đường là phó bộ trưởng Bộ vũ trang nếu chết ở chỗ này, thì thật như một trò đùa.
Hắn không làm chuyện vô nghĩa như cầu xin, không phải bởi vì lòng tự trọng hay hối hận, đơn giản hắn biết làm như vậy cũng vô dụng, Quạ Đen sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kỳ kẻ địch nào.
Hắn đặt tất cả hy vọng sống sót lên người Tô Việt, ánh sáng nhạt trong đáy mắt càng thêm sáng ngời khi Tô Việt đến gần. Tô Việt cất bước đi đến phía sau Triệu Thanh, bình tĩnh tự nhiên mà nhắc nhở: “Đoàn trưởng, chúng ta nên rút lui rồi.”
Trong tay của cầm theo con dao găm, trên mặt còn sót lại một chút máu đỏ, mang theo ý định giết người ấp ủ đã lâu.
Triệu Thanh đứng trên một tảng đá chưa bị thực vật bám vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía con mồi sa lưới, anh xác nhận lại thân phận hỏi: “Một trong ba phó bộ trưởng của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, Phương Trường Thanh?”
Phương Trường Thanh ôn hòa mỉm cười đáp lại: “Là tôi, thật không hổ là lính đánh thuê Ám Nha trong lời đồn, Liên Minh Tinh Tế tìm tới các người hợp tác, muốn âm thầm làm suy yếu lực lượng của Đế Quốc, tiêu diệt chuỗi cung ứng mang lại lợi nhuận khổng lồ này, thật đúng là một nước cờ tốt.”
Hắn không nhịn được thở dài: “Trước đây năm lần bảy lượt suýt bị ngươi lật đổ, nếu không phải bị ép bức đến tàn nhẫn như vậy, chúng tôi cũng sẽ không làm đến mức mặc kệ bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt sạch sẽ Ám Nha. Đế Quốc vẫn luôn quý trọng nhân tài, không chiêu mộ được ngươi đúng là tổn thất lớn, bây giờ vẫn còn cơ hội cuối cùng, ngươi có sẵn lòng trung thành với Đế Quốc không?”
Triệu Thanh thần sắc bất biến nói: “Cảm ơn đã mời, không có hứng thú.”
Phương Trường Thanh sờ sờ cằm, lại nói: “Vậy không còn cách nào, nếu ngươi lựa chọn lên thuyền Tinh Minh (Liên Minh Tinh Tế), cũng đừng trách bị chôn dưới đáy nước cùng bọn họ, đáng tiếc, ngươi rất có năng lực, trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm ra tìm hầm bí mật này, thật sự làm người kinh ngạc không thôi.”
Triệu Thanh rũ tay ở bên sườn, ngón tay thon dài nắm lên khẩu súng đen, vẻ mặt anh nhàn nhạt đáp: “Quá khen, các ngươi cũng không đoán được hành động kế tiếp của Ám Nha, cho nên mới trước tiên mai phục ở nơi này sao?”
Phương Trường Thanh giật giật mày, thật sự kinh ngạc giương mắt nhìn anh, hỏi: “Cho nên ngươi sớm đã nhận ra, là cố ý bước vào cái bẫy của bọn ta?”
Triệu Thanh khinh thường cười một tiếng: “Có thể tạo bất ngờ, có tác dụng phục kích mới gọi là bẫy, ngươi đã bị lộ, nhiều nhất chỉ có thể gọi là nơi chôn cất.”
Còn về phần chôn ai? Đương nhiên không phải Ám Nha.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Phương Trường Thanh đối với lời chế nhạo của anh không quá coi trọng, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói: “Là ta tự cho là đúng, thật không nghĩ tới ngươi có thể thấy rõ sắp xếp bí mật của Bộ vũ trang, chẳng lẽ là đã tìm ra kẻ phản bội ẩn núp trong đoàn đội?”
Tô Việt nghe vậy trái tim nhảy dựng, đây là cái phát ngôn cực phẩm gì để hố đồng đội chứ? Cậu điều chỉnh cơ thể về trạng thái sẵn sàng bùng nổ.
Đỗ Quyên bắt được từ mấu chốt Phương Trường Thanh nói ra, kẻ phản bội? Có kẻ phản bội trong đội? Hắn và Diều Hâu liếc mắt đều nhận ra sự kinh ngạc trong đáy mắt đối phương.
Nhưng bọn hắn không có lén thảo luận gì, toàn bộ tiểu đội Ám Nha duy trì im lặng tuyệt đối, đối đầu kẻ địch mạnh, mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy của đoàn trưởng.
Triệu Thanh nhướng đuôi mày, không thèm để ý mà nói: “Quân cờ Đế Quốc sắp xếp nhiều không đếm xuể, chỉ riêng trong ngoài binh đoàn Ám Nha đã từng bắt được rất nhiều tên, ngươi đang chỉ cụ thể người nào, nếu tiện thì gọi tên ra, ta biểu diễn cho ngươi thấy bắt giữ và xử quyết ngay tại chỗ?”
Tô Việt yên lặng đem hai chữ “Xử quyết” hai chữ ghi tạc trong lòng, duy trì khoảng cách nhất định với đoàn trưởng Ám Nha.
Phương Trường Thanh tầm mắt đảo qua một vòng các thành viên Ám Nha, hắn phẫy phẫy tay: “Tuổi lớn rồi, quản không được miệng, nói nhiều sai nhiều, cứ xem như ta nói nhảm, khó khăn lắm mới có thể chiến đấu với lính đánh thuê huyền thoại, ta cùng các thuộc hạ cực kỳ hưng phấn.”
Hắn còn sâu xa bổ sung: “Hơn nữa hợp tác với Tinh Minh lâu như vậy rồi, ngươi hẳn cũng nắm giữ không ít bí mật tình báo của Tinh Minh, không ngại giao lưu với Bộ vũ trang một chút chứ?”
Triệu Thanh nhìn hắn lộ ra nụ cười âm hiểm, khiến cho đám binh lính sau lưng Phương Trường Thanh cảm thấy ớn lạnh và một loại áp bức cực đại, anh nhàn nhạt hỏi: “Phó bộ trưởng Phương là muốn bắt sống ta sao?”
Phương Trường Thanh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mua bàn tay còn lại, cười tủm tỉm đáp: “Bắt sống Quạ Đen tuy rằng rất khó khăn, nhưng từ trước đến nay ta luôn thích loại nhiệm vụ có tính khiêu chiến này, nói nhiều cũng vô ích, chúng ta ra tay sẽ thấy rõ thực lực.”
Hắn thu lại nụ cười, thanh âm vững vàng hướng về nhóm thuộc hạ phía sau: “Ra tay.”
Triệu Thanh bắn một phát súng, kết liễu một kẻ địch lao lên trước, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá đang đứng, thong dong bước vào bên trong chiến trường, những nơi đi qua không bắn trượt phát nào, máu chảy khắp nơi, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác cơ hồ những ai đối mắt với anh đều mất mạng.
Hai bên giao chiến kịch liệt, Bộ vũ trang mai phục rất nhiều quân lính bên trong phòng thí nghiệm, tuy rằng nhân số Ám Nha bên này không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là binh lính tinh anh, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vô số cánh hoa màu lam bị hất lên bay tán loạn trong không trung, tỏa ra chút ánh sáng nhạt, tăng thêm hơi thở tự nhiên cho bữa tiệc máu do con người tạo ra, chúng nó cũng không biết những người này vì sao lại chiến đấu, cũng không biết tầm quan trọng của bản thân, chỉ biết tiếp tục vươn mình phát triển, nở hoa kết quả.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Tô Việt tay cầm dao găm, trông rất gì và này nọ, nhưng dần dần rời xa khu vực chiến đấu cốt lõi, lặng lẽ tiến vào bên trong phòng thí nghiệm. Quả nhiên, một số ít những tư liệu mấu chốt đã bị dời đi, bao gồm nguyên nhân xuất hiện và truyền nhiễm của loại mầm bệnh đặc biệt này, có vẻ như chỉ khi quay lại Bộ vũ trang mới có cơ hội tiếp xúc những thông tin liên quan.
Chỉ cần nhìn đống xác quái vậy chất như núi bên ngoài vườn gieo trồng, liền biết nguồn gốc bệnh truyền nhiễm có liên quan chặt chẽ đến loại thuốc đặc biệt này, nhưng mọi lời nói đều là vô nghĩa, nếu muốn điều tra quái vật khổng lồ Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, bắt buộc phải đưa ra được bằng chứng quan trọng nhất.
Tô Việt khẽ nhíu mày, rời khỏi nơi không có giá trị này.
Bên ngoài bước vào giai đoạn chiến đấu cam go, Phương Trường Thanh choáng váng không ngờ đến, hắn mang theo nhiều lính vũ trang đến đây, lại không chống đỡ nổi vài đợt tấn công của một tiểu đội tinh anh của Ám Nha?
Không, không liên quan những người khác, là lính đánh thuê huyền thoại Ám Nha quá mạnh mẽ! Lấy một chọi mười, từng viên đạn đen nhánh như lưỡi hái đoạt mệnh của Tử Thần, không buông tha cho bất cứ kẻ địch nào có gan cản đường mình.
Phương Trường Thanh có chút sợ hãi, hắn là đến đây lập công, không phải đến tìm chết, nhưng lại không thể lập tức chạy trốn, rất vất vả mới có cơ hội khống chế cục diện ở vườn gieo trồng, hắn sao có thể buông tay như vậy được?
Phương Trường Thanh không có ý định tiếp tục phản đối nghiên cứu và chế tạo ra loại thuốc đặc biệt này, chỉ cần nắm trong tay công nghê nghiên cứu và phát triển thuốc không chế tinh thần, có thể mang lại càng nhiều lợi ích hơn cho hắn, tương lai bất kể là thuốc khống chế hay là thí nghiệm trên người đều không quan trọng, khoa học nuôi người, dù phương pháp khác nhau, vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Phương Trường Thanh đem tầm mắt đặt trên người Tô Việt, đây là đòn sát thủ của Bộ vũ trang, cũng là con át chủ bài cuối cùng của hắn.
Về phần Tô Việt có chịu ra tay hay không? Điều đó không quan trọng, quan trọng là hắn không thể không nghe lời.
Loại thuốc đó để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa trước đó đoàn trưởng Ám Nha tiền nhiệm Triệu Đình Uyên đã giúp kích thích một lượng lớn dược tính, càng sẽ làm Tô Việt rơi vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ.
Cậu sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi cảm tình trong quá khứ của mình nữa, mặc kệ là tình đồng đội sau khi gia nhập Ám Nha, hay một ít lòng thương hại râu ria, hay là tâm lý bị dao động bởi được người quan tâm, yêu quý, giúp đỡ, chiều chuộng, tất thảy đều sẽ dần dần bị loại bỏ, không dễ phát hiện, không lưu dấu vết.
Tô Việt sẽ khôi phục lại bộ dạng ban đầu, một lần nữa trở thành người đẹp trai mạnh mẽ, máu lạnh vô tình, nằm vùng xuất sắc, cũng là con dao sắc bén nhất của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc.
Phương Trường Thanh nhân lúc hỗn loạn ấn lên máy truyền tin, gửi đi một tin nhắn đã soạn sẵn, nơi này tuy rằng không thể kết nối internet với bên ngoài, nhưng chỉ cần hai cái máy truyền tin đã có kết bạn với nhau, trong khoảng cách nhất định liền có thể trực tiếp gửi tin nhắn qua.
Trên cổ tay Tô Việt hơi run run, đây là cửa sổ nhắc nhở có tin nhắn đặc biệt, cậu rũ mắt, hai mắt hơi nheo lại.
Phương Trường Thanh: “Chuyển mệnh lệnh thuộc bộ trưởng Tiêu, lần này hành động phải đánh bại Ám Nha, bắt sống Triệu Thanh, sau khi trở về cậu có thể trực tiếp chuyển sang chính thức, gỡ xuống chức danh trợ lý, danh chính ngôn thuận trở thành một trong ba phó bộ trưởng Bộ vũ trang, tiếp nhận trung tâm bồi dưỡng nhân tài, mở ra mọi quyền hạn thuộc phó bộ trưởng, nếu lần này hành động thất bại, nằm vùng sẽ bị gọi về, đào tạo một lần nữa.”
Tô Việt tùy ý nhìn lướt qua, trong đầu mơ hồ có thanh âm gì đó đang nhắc nhở cậu, dường như muốn cậu suy nghĩ lại thật kỹ trước khi hành động? Nhưng này có gì mà phải suy nghĩ?
Tô Việt vươn thẳng người, cầm theo dao găm đến phía sau Triệu Thanh, cậu giả vờ phối hợp với đoàn trưởng Ám Nha giết chết không ít thành viên Bộ vũ trang, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thừa dịp một lần nữa cùng Triệu Thanh vai sát vai, thấp giọng nói: “Đoàn trưởng, nhiệm vụ lần này là thu thập chứng cứ cho thấy Bộ vũ trang nghiên cứu thuốc, hiện nay một lượng lớn thực vật trong vườn gieo trong cùng đồng thời xuất hiện với bọn Phương Trường Thanh, những hình ảnh được ghi lại đều đã nói lên tất cả.”
Cậu nhanh chóng gửi một tệp hồ sơ cho các lính đánh thuê, nói tiếp: “Tôi cũng đã chụp bên trong phòng thí nghiệm, tuy rằng không tìm được tư liệu lưu trữ, nhưng trong lúc nhất thời rất nhiều thiết bị bọn họ cũng không thể di chuyển đi, còn có một chiếc thẻ nhớ có lưu trữ video về việc nghiên cứu và phát minh thuốc bên trong một chiếc camera bị vứt bỏ, chỉ cần gửi chúng cho Tinh Minh vậy là đủ rồi.”
Lúc này máy truyền tin của Phương Trường Thanh và Tô Việt đã được thiết lập liên lạc bí mật, có thể nghe thấy đối thoại của nhau, Tô Việt không để ý chuyện này, cũng không cố ý giấu giếm.
Nhưng hành động bán nước như vậy, làm Phương Trường Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, vì sao muốn Ám Nha hoàn thành nhiệm vụ? Không phải nói đánh bại bọn họ, bắt sống Triệu Thanh sao?!
Tô Việt không để ý đến Phương Trường Thanh ở máy truyền tin bên kia liều mạng thấp giọng phản đối, cậu tìm cơ hội thản nhiên trả lời: “Nếu muốn lừa Ám Nha, đầu tiên phải lừa gạt chính mình, không hoàn thành nhiệm vụ của Ám Nha trước, sao có thể lấy được lòng tin của bọn họ?”
Phương Trường Thanh bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu cũng vẽ quá lớn rồi, đây chẳng khác nào chắp tay dâng toàn bộ vườn gieo trồng Nam Tinh cho Liên Minh Tinh Tế liên.”
Tô Việt thấp giọng cười, nói: “Thì sao, vườn gieo trồng có thể xây lại, nơi này đã không còn an toàn, giáo sư Chu còn lưu lại rất nhiều dấu vết và bàn tay con người, huỷ bỏ không phải tốt hơn sao.”
Phương Trường Thanh cũng nghĩ vậy, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới về sau Tô Việt có thể thuận lợi xây dựng lại vườn gieo trồng hay không?
Bên trong binh đoàn Ám Nha, Diều Hâu cũng cảm thấy có thể rút lui trước, Bộ vũ trang nếu làm tốt công tác chuẩn bị, nói không chừng còn sẽ có viện binh, trì hoãn như vậy cũng không đáng.
Đỗ Quyên lại muốn xử lý Phương Trường Thanh, đáng tiếc tên phó bộ trưởng bộ vũ trang kia thật sự trốn tránh quá giỏi, những binh lính vũ trang lần lượt ngã xuống, hắn vẫn sống nhăn răng, thậm chí còn có sức nói chuyện.
Phương Trường Thanh hét lên: “Hiện tại các ngươi giơ tay chịu trói, còn có thể có một đường sống, bằng không đừng trách đế quốc trấn áp tội phạm, xuống tay tàn nhẫn.”
Đỗ Quyên phun một ngụm nước bọt về phía hắn, nói với Anh Vũ: “Cũng không biết ai mới là tội phạm, Thiên Tinh đế quốc thích xem những lính đánh thuê không phục sự quản lý của nó thành chuột chạy ngoài đường mà đối xử, chúng ta là lính đánh thuê chính thức, có giấy phép kinh doanh!”
Tô Việt gật gật đầu, bổ sung: “Hơn nữa năm ngoái vừa mới vượt qua cuộc thẩm tra năng lực, kéo dài thời hạn sử dụng.”
Diều Hâu bất đắc dĩ chen vào nói: “Các cậu đừng nói chuyện phiếm, Anh Vũ lại đây hỗ trợ chia sẻ hỏa lực một chút, tôi đi cho nổ một lối đi ngầm cho phi thuyền đi xuống.”
Đỗ Quyên bắn hết một băng đạn, quay đầu nói: “Anh Vũ, nếu không chúng ta bớt chút thời gian phối hợp với nhau, qua chăm sóc cái tên họ Phương kia?”
Dao găm trong tay Tô Việt xẹt qua yết hầu kẻ địch, cậu đối với các binh lính được thành lập từ những tử tù này của Bộ vũ trang không hề thương tiếc, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi nghĩ không cần, đoàn trưởng đã qua rồi.”
Đỗ Quyên nghiêng người vừa thấy, Triệu Thanh lúc này xách theo khẩu súng đen, đuổi Phương Trường Thanh như đuổi chó vào một góc chết.
Không qua bao lâu, Diều Hâu đã dùng bom siêu nhỏ cho nổ tung lớp đất dày trên đỉnh đầu, mở ra một cái miệng hang lớn, phi thuyền Ám Nha chậm rãi hạ xuống, cùng lúc đó, bọn họ cũng phát hiện cách đó không xa xuất hiện một nhóm vật thể bay nhấp nháy, đó là quân tiếp viện của Bộ vũ trang.
Đỗ Quyên dọn sạch kẻ địch, lui về sau hô: “Anh Vũ, đi thôi!”
Tô Việt không quay đầu lại, xoay người đi về hướng Triệu Thanh, gió lạnh từ mặt đất thổi vào mang theo câu nói của cậu: “Anh đi trước, tôi là lính cận chiến, tôi sẽ đi hỗ trợ đoàn trưởng.”
Triệu Thanh chuẩn bị giết chết phó bộ trưởng Phương liền rời đi, anh giơ súng lên, nhắm ngay tên đàn ông trung niên tội ác chồng chất.
Phương Trường Thanh lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn co ro trong góc, chung quanh đều là những bông hoa màu lam, đường đường là phó bộ trưởng Bộ vũ trang nếu chết ở chỗ này, thì thật như một trò đùa.
Hắn không làm chuyện vô nghĩa như cầu xin, không phải bởi vì lòng tự trọng hay hối hận, đơn giản hắn biết làm như vậy cũng vô dụng, Quạ Đen sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kỳ kẻ địch nào.
Hắn đặt tất cả hy vọng sống sót lên người Tô Việt, ánh sáng nhạt trong đáy mắt càng thêm sáng ngời khi Tô Việt đến gần. Tô Việt cất bước đi đến phía sau Triệu Thanh, bình tĩnh tự nhiên mà nhắc nhở: “Đoàn trưởng, chúng ta nên rút lui rồi.”
Trong tay của cầm theo con dao găm, trên mặt còn sót lại một chút máu đỏ, mang theo ý định giết người ấp ủ đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất