Chương 26: Nam chính động tâm rồi
Hàn Thiệu Huy: Cô là người cứu ta sao?
Vũ Thiên Vân: không phải, ta chỉ là một đại phu, băng bó, chữa trị vết thương cho ngươi thôi. Người cứu ngươi là Bạch Ngọc Chi tiểu thư.
Hàn Thiệu Huy: Cô tên là gì?
Vũ Thiên Vân: Ta họ Vũ tên Thiên Vân, tự là Nhi, ngươi cứ gọi ta là Vân Nhi đi.
[ Hàn Thiệu Huy nhìn cô ]
Hàn Thiệu Huy: Bạch cô nương đâu rồi? cô ấy có sao không?
Vũ Thiên Vân: Cô ấy không sao, đang ngồi ở bên ngoài kìa.
[ Vũ Thiên Vân vừa nói vừa cầm bát thuốc trên tay An Thiếu Kỳ đưa cho Hàn Thiệu Huy ]
Vũ Thiên Vân: Nà,…uống đi.
Hàn Thiệu Huy: Đây là cái gì mà mùi hắc như thế?
Vũ Thiên Vân: Là thuốc ta vừa cất công nấu cả buổi, ngươi mau uống đi, ta cũng không có bỏ thuốc độc đâu mà hỏi lắm lời thế? Nếu ngươi không uống tin ta trói ngươi lại rồi đổ vào miệng ngươi không?
[ Hàn Thiệu Huy nghe cô nói vậy hắn cười nhẹ và ngoan ngoãn cần thuốc uống ]
Hàn Thiệu Huy: được ta uống.
[ hắn đưa tay lên định đỡ nhưng cơn đau ở tay bị gãy khiến hắn không nhất lên được ]
Hàn Thiệu Huy: a,…
Vũ Thiên Vân: ta quên mất tay ngươi bị gãy không cầm được đồ, được rồi để ta đút cho ngươi uống.
[ Hàn Thiệu Huy lo lắng hỏi ]
Hàn Thiệu Huy: tay ta bị gãy sao? thế có phải ta sẽ tàn phế cả đời luôn không?
[ Vũ Thiên Vân vừa cầm muỗn định bón thuốc cho hắn vừa nói ]
Vũ Thiên Vân: Nếu như ngươi ngoan ngoãn để bổn cô nương chữa trị thì nhất định sẽ khỏi.
Hàn Thiệu Huy: thật chứ?
Vũ Thiên Vân: ây da thật mà, đừng có hỏi nữa mau chóng uống thuốc đi.
[ An Thiếu Kỳ thấy vậy liền giật bát thuốc đẩy cô sang một bên ]
Vũ Thiên Vân: ấy ấy, ngài là gì vậy cẩn thận đổ hết thuốc ta vừa cất công sắc bây giờ.
An Thiếu Kỳ: để ta bón cho hắn giúp cô vừa nảy cô nấu thuốc mệt rồi, cô cứ đứng một bên đi.
Vũ Thiên Vân: Vậy được thôi.
[ Vũ Thiên Vân đứng dậy tháo mạng che mặt ra, khuông mặt sắc xảo, trắng trẻo, tuy không có sắc đẹp tựa thần tiên như Bạch Ngọc Chi nhưng khiến Hàn Thiệu Huy cứ nhìn đăm đăm, khuôn mặt của cô đã vô tình khắc sâu vào tâm trí hắn, An Thiếu Kỳ chứng kiến cảnh này liền múc liên tục vài muỗn thuốc đúc cho hắn không kịp nuốt, rồi bón hết cả bát vào họng Hàn Thiệu Huy. Vũ Thiên Vân vừa xoay qua thấy bát thuốc trống trơn ]
Vũ Thiên Vân: Uống nhanh thế cơ à? thuốc này đắng lắm đấy chỗ ta có ít kẹo ngọt ngươi ăn đi.
[ Cô vừa nói vừa lục kẹo ngọt trong túi ra, An Thiếu Kỳ thấy vậy liền kéo cô đi ra ngoài ]
An Thiếu Kỳ: hắn ta bảo thuốc đó không đắng, không cần ăn kẹo của cô. Chúng ta ra ngoài để hắn ta nghỉ ngơi đi.
Vũ Thiên Vân: ể, vậy sao?
Hàn Thiệu Huy: Khụ khụ…
[ Hàn Thiệu Huy bị mớ thuốc đắng làm sặc nhưng hắn vẫn không để tâm mà cười ngây ngốc ra ]
Hàn Thiệu Huy: Vũ Thiên Vân sao?..hừm…
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ bên ngoài sân nhà hoang ]
Bạch Ngọc Chi: Là vải ạ.
Hạ Trác Quân: Chỉ cần không phải chất cấm và đồ phạm pháp thì ta sẽ phái ngưòi nói một tiến để lô hàng này của cô có thể không qua.
Bạch Ngọc Chi: Vậy thì Ngọc Chi xin đa tạ Điện hạ.
[ Vũ Thiên Vân và An Thiếu Kỳ bước đến ]
Vũ Thiên Vân: Hai người nói gì trông có vẻ thần bí thế?
Bạch Ngọc Chi: À, không có gì ta và Điện Hạ chỉ nói chuyện xả giao mà thôi.
[ Vũ Thiên Vân ngồi xuống tản đá, An Thiếu Kỳ ngồi cạnh ]
Vũ Thiên Vân: Ây da, cuối cùng cũng kết thúc một ngày dài mệt mỏi rồi haiz~
Vũ Thiên Vân: À đúng rồi, Bạch Cô nương ta có chút chuyện muốn khỏi cô, không biết cô có tiện để trả lời không?
Vũ Thiên Vân: không phải, ta chỉ là một đại phu, băng bó, chữa trị vết thương cho ngươi thôi. Người cứu ngươi là Bạch Ngọc Chi tiểu thư.
Hàn Thiệu Huy: Cô tên là gì?
Vũ Thiên Vân: Ta họ Vũ tên Thiên Vân, tự là Nhi, ngươi cứ gọi ta là Vân Nhi đi.
[ Hàn Thiệu Huy nhìn cô ]
Hàn Thiệu Huy: Bạch cô nương đâu rồi? cô ấy có sao không?
Vũ Thiên Vân: Cô ấy không sao, đang ngồi ở bên ngoài kìa.
[ Vũ Thiên Vân vừa nói vừa cầm bát thuốc trên tay An Thiếu Kỳ đưa cho Hàn Thiệu Huy ]
Vũ Thiên Vân: Nà,…uống đi.
Hàn Thiệu Huy: Đây là cái gì mà mùi hắc như thế?
Vũ Thiên Vân: Là thuốc ta vừa cất công nấu cả buổi, ngươi mau uống đi, ta cũng không có bỏ thuốc độc đâu mà hỏi lắm lời thế? Nếu ngươi không uống tin ta trói ngươi lại rồi đổ vào miệng ngươi không?
[ Hàn Thiệu Huy nghe cô nói vậy hắn cười nhẹ và ngoan ngoãn cần thuốc uống ]
Hàn Thiệu Huy: được ta uống.
[ hắn đưa tay lên định đỡ nhưng cơn đau ở tay bị gãy khiến hắn không nhất lên được ]
Hàn Thiệu Huy: a,…
Vũ Thiên Vân: ta quên mất tay ngươi bị gãy không cầm được đồ, được rồi để ta đút cho ngươi uống.
[ Hàn Thiệu Huy lo lắng hỏi ]
Hàn Thiệu Huy: tay ta bị gãy sao? thế có phải ta sẽ tàn phế cả đời luôn không?
[ Vũ Thiên Vân vừa cầm muỗn định bón thuốc cho hắn vừa nói ]
Vũ Thiên Vân: Nếu như ngươi ngoan ngoãn để bổn cô nương chữa trị thì nhất định sẽ khỏi.
Hàn Thiệu Huy: thật chứ?
Vũ Thiên Vân: ây da thật mà, đừng có hỏi nữa mau chóng uống thuốc đi.
[ An Thiếu Kỳ thấy vậy liền giật bát thuốc đẩy cô sang một bên ]
Vũ Thiên Vân: ấy ấy, ngài là gì vậy cẩn thận đổ hết thuốc ta vừa cất công sắc bây giờ.
An Thiếu Kỳ: để ta bón cho hắn giúp cô vừa nảy cô nấu thuốc mệt rồi, cô cứ đứng một bên đi.
Vũ Thiên Vân: Vậy được thôi.
[ Vũ Thiên Vân đứng dậy tháo mạng che mặt ra, khuông mặt sắc xảo, trắng trẻo, tuy không có sắc đẹp tựa thần tiên như Bạch Ngọc Chi nhưng khiến Hàn Thiệu Huy cứ nhìn đăm đăm, khuôn mặt của cô đã vô tình khắc sâu vào tâm trí hắn, An Thiếu Kỳ chứng kiến cảnh này liền múc liên tục vài muỗn thuốc đúc cho hắn không kịp nuốt, rồi bón hết cả bát vào họng Hàn Thiệu Huy. Vũ Thiên Vân vừa xoay qua thấy bát thuốc trống trơn ]
Vũ Thiên Vân: Uống nhanh thế cơ à? thuốc này đắng lắm đấy chỗ ta có ít kẹo ngọt ngươi ăn đi.
[ Cô vừa nói vừa lục kẹo ngọt trong túi ra, An Thiếu Kỳ thấy vậy liền kéo cô đi ra ngoài ]
An Thiếu Kỳ: hắn ta bảo thuốc đó không đắng, không cần ăn kẹo của cô. Chúng ta ra ngoài để hắn ta nghỉ ngơi đi.
Vũ Thiên Vân: ể, vậy sao?
Hàn Thiệu Huy: Khụ khụ…
[ Hàn Thiệu Huy bị mớ thuốc đắng làm sặc nhưng hắn vẫn không để tâm mà cười ngây ngốc ra ]
Hàn Thiệu Huy: Vũ Thiên Vân sao?..hừm…
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ bên ngoài sân nhà hoang ]
Bạch Ngọc Chi: Là vải ạ.
Hạ Trác Quân: Chỉ cần không phải chất cấm và đồ phạm pháp thì ta sẽ phái ngưòi nói một tiến để lô hàng này của cô có thể không qua.
Bạch Ngọc Chi: Vậy thì Ngọc Chi xin đa tạ Điện hạ.
[ Vũ Thiên Vân và An Thiếu Kỳ bước đến ]
Vũ Thiên Vân: Hai người nói gì trông có vẻ thần bí thế?
Bạch Ngọc Chi: À, không có gì ta và Điện Hạ chỉ nói chuyện xả giao mà thôi.
[ Vũ Thiên Vân ngồi xuống tản đá, An Thiếu Kỳ ngồi cạnh ]
Vũ Thiên Vân: Ây da, cuối cùng cũng kết thúc một ngày dài mệt mỏi rồi haiz~
Vũ Thiên Vân: À đúng rồi, Bạch Cô nương ta có chút chuyện muốn khỏi cô, không biết cô có tiện để trả lời không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất