Chương 30: Hàn độc hoa mai (2)
[ Hồi ức của An Thiếu Kỳ ]
Ôn Tiên Sinh: Vương gia à, từ nhỏ trong người của ngài đã bị hạ một loại độc, đó là Hàn Độc Hoa Mai, loại độc này khiến người ta đau khổ mỗi khi động tâm, nếu gặp một người cậu thật sự thích, chỉ cần cậu chạm nhẹ thôi Hàn Độc Hoa Mai này sẽ để lại trên người kia và trên người cậu một vết bớt hình cánh hoa mai, tình cảm càng sâu số cánh hoa mai hiện lên càng nhiều, nếu hiện đủ năm cánh hoa thì cậu sẽ chết. Nếu như có một ngày cậu động tâm thật, thì hàn độc sẽ phát tán khiến trái tim cậu đau đớn như bị hỏa thiêu, cả người cậu lạnh như băng, thời gian lâu dần nhẹ thì mất trí, nặng thì bị hỏa trong tim công tâm mà chết. Cho nên lão phu khuyên cậu là tốt nhất cả đời này đừng yêu ai, nếu không mạng sống khó giữ.
An Thiếu Kỳ: là ai đã hạ độc này cho ta chứ?
Ôn Tiên Sinh: haiz~ là mẹ của cậu.
An Thiếu Kỳ: vì sao bà ấy lại làm như vậy chứ?
Ôn Tiên Sinh: Bởi vì cả đời mẹ cậu si tình vì một người, nhưng cuối cùng lại có kết cuộc cực kì thê thảm, cho nên bà ấy mới không muốn cậu bước vào vết xe đổ của mình nên đã hạ độc chú này lên người cậu, mong cậu giữ vững tâm cả đời này không động tâm với ai để tránh cậu có một kết cục thê thảm.
An Thiếu Kỳ: Mỗi tháng đến ngày trăng tròn ta đều bị đóng băng là do độc này sao?
Ôn Tiên Sinh: Đúng vậy, mỗi tháng đến ngày trăng tròn độc này sẽ tản ra khắp cơ thể khiến cậu đóng băng, lúc này cơ thể cậu là yếu nhất. Cậu chỉ cần ngâm mình trong nước nóng một canh giờ Hàn Độc Hoa Mai sẽ rút.
An Thiếu Kỳ: Thứ này không có cách trị sao?
Ôn Tiên Sinh: ờm,… cách thì có đó. Nhưng mà sẽ có chút tàn nhẫn.
An Thiếu Kỳ: Cách gì?
Ôn Tiên Sinh: Cậu sẽ tìm người khiến cậu động tâm, sau đó khiến người đó yêu cậu thật nhiều cho đến khi trên người của người đó hiện đủ năm cánh hoa mai, thì cậu rút máu của người đó và moi tim người đó ra sao đó hầm cùng nhân sâm ngàn năm và cánh hoa mai rồi cho xuống hồ, cậu vào đó ngâm 1 ngày một đêm Hàn Độc Hoa Mai sẽ theo dòng nước chứa máu đó ra ngoài độc trong người cậu sẽ được giải.
An Thiếu Kỳ: tàn độc như vậy sao? Không còn cách nào khác sao?
Ôn Tiên Sinh: Không còn. Chỉ có duy nhất cách này là giải được thôi. Nhưng nếu cậu muốn người hiến máu hiến tim cho cậu còn sống thì có cách.
An Thiếu Kỳ: ồ, nói nghe xem.
Ôn Tiên Sinh: Chỉ cần cho người đó luyện pháp thuật của tộc chúng ta thì khi bị rút máu, moi tim vẫn sống được nếu pháp thuật của người đó đạt đến cảnh giới Thánh Linh Căn thì khi bị moi tim, rút máu Linh lực trong cơ thể người đó sẽ bảo vệ linh mạch cơ thể, khiến cho cơ thể không có tim và máu cũng sống được.
An Thiếu Kỳ: tu pháp thuật sao…?
[ kế thúc hồi ức ]
[ An Thiếu Kỳ trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn đặt tay lên ngực nơi một cánh hoa mai đang hiện sáng đỏ rực lên ]
Nội tâm An Thiếu Kỳ: “ta có thể để nàng ta tu luyện pháp thuật, như vậy,… đề phòng bất trắc sao này,…lỡ có xảy ra việc gì nàng ta có thể giữ được mạng”
[ cả người An Thiếu Kỳ đang dần đóng băng lại, hắn ta liền tụ khí áp chế Hàn Độc trong người. Lúc này một con rồng nhỏ màu xanh lam trong chiếc nhẫn bay ra ]
Bạch Long: Chủ nhân, chủ nhân,…ngài không sao chứ? sau ngài lại thành ra như thế này chứ?
[ Bạch Long nhìn thấy vết bớt hình một cánh hoa mai trên ngực An Thiếu Kỳ liền hiểu ra ]
Bạch Long: không phải chứ? chủ nhân, người động tâm rồi sao? là ai vậy? là ai có thể khiến người cao cao tại thượng như ngài động tâm vậy? chủ nhân số khổ của ta, ngài thấy ngài chưa đủ khổ sao? nếu ngài động tâm thì sẽ chết đó? chủ nhân à,…?
[ Bạch Long nói liên tục khiến An Thiếu Kỳ phiền ]
An Thiếu Kỳ: im miệng.
Bạch Long: Chủ nhân à, huhu ngài phải ráng lên nhất định phải sống đó, nếu ngài thật sự động tâm chết thì tiểu nhân phải làm sao đây huhu, ngài nhất định đừng để bị lừa đó blalalalalalala.
[ Bạch Long nói nhiều đến nổi mặt An Thiếu Kỳ hiện rõ sự phiền, hắn liền dùng phép nhốt Bạch Long vào lại chiếc nhẫn ]
Bạch Long: áhhhhhh…chủ nhân người thật nhẫn tâm mà, ta chỉ lo cho người thôiiiiii~
[ sau khi nhốt Bạch Long lại hắn mới thấy tịnh tâm, tiếp tục áp chế Hàn Độc Hoa mai ]
Ôn Tiên Sinh: Vương gia à, từ nhỏ trong người của ngài đã bị hạ một loại độc, đó là Hàn Độc Hoa Mai, loại độc này khiến người ta đau khổ mỗi khi động tâm, nếu gặp một người cậu thật sự thích, chỉ cần cậu chạm nhẹ thôi Hàn Độc Hoa Mai này sẽ để lại trên người kia và trên người cậu một vết bớt hình cánh hoa mai, tình cảm càng sâu số cánh hoa mai hiện lên càng nhiều, nếu hiện đủ năm cánh hoa thì cậu sẽ chết. Nếu như có một ngày cậu động tâm thật, thì hàn độc sẽ phát tán khiến trái tim cậu đau đớn như bị hỏa thiêu, cả người cậu lạnh như băng, thời gian lâu dần nhẹ thì mất trí, nặng thì bị hỏa trong tim công tâm mà chết. Cho nên lão phu khuyên cậu là tốt nhất cả đời này đừng yêu ai, nếu không mạng sống khó giữ.
An Thiếu Kỳ: là ai đã hạ độc này cho ta chứ?
Ôn Tiên Sinh: haiz~ là mẹ của cậu.
An Thiếu Kỳ: vì sao bà ấy lại làm như vậy chứ?
Ôn Tiên Sinh: Bởi vì cả đời mẹ cậu si tình vì một người, nhưng cuối cùng lại có kết cuộc cực kì thê thảm, cho nên bà ấy mới không muốn cậu bước vào vết xe đổ của mình nên đã hạ độc chú này lên người cậu, mong cậu giữ vững tâm cả đời này không động tâm với ai để tránh cậu có một kết cục thê thảm.
An Thiếu Kỳ: Mỗi tháng đến ngày trăng tròn ta đều bị đóng băng là do độc này sao?
Ôn Tiên Sinh: Đúng vậy, mỗi tháng đến ngày trăng tròn độc này sẽ tản ra khắp cơ thể khiến cậu đóng băng, lúc này cơ thể cậu là yếu nhất. Cậu chỉ cần ngâm mình trong nước nóng một canh giờ Hàn Độc Hoa Mai sẽ rút.
An Thiếu Kỳ: Thứ này không có cách trị sao?
Ôn Tiên Sinh: ờm,… cách thì có đó. Nhưng mà sẽ có chút tàn nhẫn.
An Thiếu Kỳ: Cách gì?
Ôn Tiên Sinh: Cậu sẽ tìm người khiến cậu động tâm, sau đó khiến người đó yêu cậu thật nhiều cho đến khi trên người của người đó hiện đủ năm cánh hoa mai, thì cậu rút máu của người đó và moi tim người đó ra sao đó hầm cùng nhân sâm ngàn năm và cánh hoa mai rồi cho xuống hồ, cậu vào đó ngâm 1 ngày một đêm Hàn Độc Hoa Mai sẽ theo dòng nước chứa máu đó ra ngoài độc trong người cậu sẽ được giải.
An Thiếu Kỳ: tàn độc như vậy sao? Không còn cách nào khác sao?
Ôn Tiên Sinh: Không còn. Chỉ có duy nhất cách này là giải được thôi. Nhưng nếu cậu muốn người hiến máu hiến tim cho cậu còn sống thì có cách.
An Thiếu Kỳ: ồ, nói nghe xem.
Ôn Tiên Sinh: Chỉ cần cho người đó luyện pháp thuật của tộc chúng ta thì khi bị rút máu, moi tim vẫn sống được nếu pháp thuật của người đó đạt đến cảnh giới Thánh Linh Căn thì khi bị moi tim, rút máu Linh lực trong cơ thể người đó sẽ bảo vệ linh mạch cơ thể, khiến cho cơ thể không có tim và máu cũng sống được.
An Thiếu Kỳ: tu pháp thuật sao…?
[ kế thúc hồi ức ]
[ An Thiếu Kỳ trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn đặt tay lên ngực nơi một cánh hoa mai đang hiện sáng đỏ rực lên ]
Nội tâm An Thiếu Kỳ: “ta có thể để nàng ta tu luyện pháp thuật, như vậy,… đề phòng bất trắc sao này,…lỡ có xảy ra việc gì nàng ta có thể giữ được mạng”
[ cả người An Thiếu Kỳ đang dần đóng băng lại, hắn ta liền tụ khí áp chế Hàn Độc trong người. Lúc này một con rồng nhỏ màu xanh lam trong chiếc nhẫn bay ra ]
Bạch Long: Chủ nhân, chủ nhân,…ngài không sao chứ? sau ngài lại thành ra như thế này chứ?
[ Bạch Long nhìn thấy vết bớt hình một cánh hoa mai trên ngực An Thiếu Kỳ liền hiểu ra ]
Bạch Long: không phải chứ? chủ nhân, người động tâm rồi sao? là ai vậy? là ai có thể khiến người cao cao tại thượng như ngài động tâm vậy? chủ nhân số khổ của ta, ngài thấy ngài chưa đủ khổ sao? nếu ngài động tâm thì sẽ chết đó? chủ nhân à,…?
[ Bạch Long nói liên tục khiến An Thiếu Kỳ phiền ]
An Thiếu Kỳ: im miệng.
Bạch Long: Chủ nhân à, huhu ngài phải ráng lên nhất định phải sống đó, nếu ngài thật sự động tâm chết thì tiểu nhân phải làm sao đây huhu, ngài nhất định đừng để bị lừa đó blalalalalalala.
[ Bạch Long nói nhiều đến nổi mặt An Thiếu Kỳ hiện rõ sự phiền, hắn liền dùng phép nhốt Bạch Long vào lại chiếc nhẫn ]
Bạch Long: áhhhhhh…chủ nhân người thật nhẫn tâm mà, ta chỉ lo cho người thôiiiiii~
[ sau khi nhốt Bạch Long lại hắn mới thấy tịnh tâm, tiếp tục áp chế Hàn Độc Hoa mai ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất