Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 130: Vết đỏ

Trước Sau
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

-.-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Y là cháu trai của ông cụ Lận, tới đón ông mình là chuyện hiển nhiên, Khương Tiêu không mấy ngạc nhiên. Anh cũng chuẩn bị rời khỏi đây, chỉ là lướt qua Lận Thành Duật thôi.

Khương Tiêu bình thản, Lận Thành Duật lại căng thẳng.

Bây giờ, mỗi lần gặp Khương Tiêu, y đều mong mình sẽ thể hiện khéo léo đến độ hoàn mỹ. Dẫu chỉ là một thoáng nhìn thì cũng phải để Khương Tiêu thấy được mặt tốt đẹp nhất của mình.

Bên ngoài là vậy nhưng trong lòng lại khác. Có cố giả vờ đến mấy thì khi thấy Khương Tiêu, y vẫn vô thức bị hấp dẫn. Xuống xe, y định đóng cúc áo vest cẩn thận, song chẳng thể dời ánh mắt khỏi Khương Tiêu, ngón tay cũng run lên.

"Mình đi thôi ông." Y thở ra một hơi, bước tới từ xe, mỉm cười nói với ông nội, sau đó mới ngoảnh đầu lại nói với Khương Tiêu: "Đã lâu không gặp, Tiêu Tiêu. Cảm ơn anh đã chăm sóc ông nội hôm nay, còn nữa, à... năm mới vui vẻ."

Chỉ vài câu đơn giản vậy thôi cũng khiến lòng bàn tay y toát mồ hôi.

Thực ra hôm nay y có mang theo cả quà Tết, dù biết khả năng cao Khương Tiêu không nhận, song vẫn mua mang đi, hy vọng có cơ hội nhỏ nhoi tặng được anh nhân bầu không khí lễ Tết.

Chẳng qua, khi đứng trước mặt anh, y lại căng thẳng đến nỗi quên mang quà tặng từ trong xe ra.

Y muốn quay lại lấy nhưng không kịp.

Khương Tiêu gật đầu với y, không nói thêm gì. Lận Thành Duật không nhận được câu trả lời, vì vậy chẳng còn lý do nào để tiếp tục ở lại đây. Y tranh thủ thời gian, lén ngắm Khương Tiêu.

Anh mới trở về từ chuyến du lịch, vẫn chưa cắt tóc, lọn tóc hơi dài rủ xuống bên má khiến đường nét khuôn mặt anh trở nên thật mềm mại

Thời tiết ở Lệ Thị ấm áp, vào ngày ba mươi Tết, nhiệt độ vẫn rất cao. Hôm nay trời còn cực kỳ nóng, Khương Tiêu chỉ mặc một chiếc áo len, khoác ngoài một chiếc áo gió.

Giữa trưa, Khương Tiêu mặc áo gió cũng thấy nóng, bèn cởi ra vắt lên tay.

Anh cúi đầu, Lận Thành Duật nhìn anh. Chẳng mấy chốc, y đã phát hiện ra chỗ cổ Khương Tiêu có vết đỏ.

Cổ áo len rộng thùng thình, trước đó không nhìn thấy. Anh vừa cúi đầu, một mảng nhỏ ở phần lưng đã lộ ra.

Trong số những vết đỏ lấm tấm ấy, có một số lan xuống tận dưới lớp quần áo.

Lận Thành Duật biết thực chất làn da Khương Tiêu rất dễ giữ lại dấu vết. Chỉ cần niết hơi mạnh chút là vết đỏ sẽ xuất hiện trên cơ thể anh, mặc dù Khương Tiêu không bị đau nhưng những dấu vết đó rất lâu mới tan đi.

Thứ gọi là vết đỏ kia còn có ý nghĩa gì nữa?

Lận Thành Duật hiểu, song y không dám nghĩ tiếp.

Ngoài chuyện đó ra thì còn khả năng nào khác đây?

Y đỡ ông nội đi về phía trước một cách hơi rập khuôn. Toàn bộ tâm trí y trở nên trống rỗng, không dám tin tưởng.

Y biết dáng vẻ của Khương Tiêu vào lúc thân mật nhất thế nào. Anh rất ngọt ngào, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi vào lúc đó, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, nhìn đối phương với đôi mắt mờ sương. Ở thời khắc ấy, Khương Tiêu đẹp tuyệt trần, chẳng ai có thể sánh bằng.

Ôm anh tựa như ôm cả thế giới. Chỉ cần được ở lại bên anh thì mọi thứ ngoài kia đều không còn quan trọng nữa.

Thậm chí, có một khoảng thời gian, Lận Thành Duật tự lừa dối bản thân, cho rằng mình thích cơ thể đối phương nên mới lún sâu như vậy. Tuy nhiên sự thật đã chứng minh rằng chỉ khi thân xác và linh hồn cùng thỏa mãn thì mới cảm nhận được sự vui thích này.

Khương Tiêu bây giờ cũng sẽ thích người khác, thuộc về người khác và nhìn người khác vào khoảnh khắc thân mật nhất.

Y vừa mới tận mắt nhìn thấy toàn bộ chứng cứ và dấu vết.

... Vì sao lại trở thành thế này chứ?

Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn ở bên nhau gần nửa năm, Lận Thành Duật vốn cho rằng bản thân sẽ không khó chịu lắm, y sẽ như lời ông nội, đủ bình tĩnh để ngủ đông chờ trực một cơ hội - cơ hội Khương Tiêu quay đầu lại.

Tuy nhiên y sai rồi. Với y, vượt qua chuyện Khương Tiêu ở bên người khác là một việc vô cùng gian nan. Thậm chí trong quãng thời gian ấy, thỉnh thoảng y lại thình lình bị đâm một nhát xuyên thủng tim phổi.

Hôm nay, rõ ràng ấm áp như vậy, y lại vẫn thấy lạnh lẽo, khí lạnh lan khắp toàn thân.

Đến khi thoát khỏi trạng thái mất hồn, y hít sâu mấy hơi, muốn ngoảnh lại tìm kiếm Khương Tiêu thì anh đã rời khỏi tự bao giờ.



Lận Thành Duật đi lại vài bước trước xe tựa con thú bị giam cầm. Ông cụ Lận vẫn bình thản, mở cửa xe nhét y vào.

Song, chỉ lát sau, Lận Thành Duật lại thò ra từ bên kia.

Không gian nhỏ hẹp trong xe không chứa nổi y nữa.

Trông y như thể muốn đi tìm Khương Tiêu. Có điều, ông cụ lại kéo y về.

"Người cũng đi rồi, cháu đi đâu tìm? Tìm được rồi thì nói gì với cậu ấy? Ngoài việc khiến Khương Tiêu khó xử bực bội ra thì cháu chẳng làm được gì khác đâu." Giọng ông đầy nghiêm túc: "Lẽ ra hôm nay cháu không nên tới."

Nhưng Lận Thành Duật không thể không tới. Y không được gặp người ta mười ngày trời, sau khi biết anh về, y đã lập tức chạy tới chẳng chút do dự.

Sau đó, y lại lần nữa thấy được Khương Tiêu thuộc về người khác.

Lần này, ông cụ Lận không giữ chặt y nữa. Ông ngồi trong xe thở dài, thành thạo gọi điện thoại cho tài xế tới đây.

Ông cụ biết Lận Thành Duật không nên lái xe trong trạng thái này, tạm thời cũng sẽ không trở về.

Đợi chút nữa đi, sau quãng nghỉ ngơi, nó sẽ bình tĩnh hơn.

Chờ đợi một người vốn dĩ là chuyện rất khó khăn mà.

Tài xế nhanh chóng tới đây.

Lận Thành Duật chạy đi tìm một lúc lâu không thấy người, bèn lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Khương Tiêu.

Nhìn cuộc gọi này, Khương Tiêu thấy rất khó hiểu.

Ngẫm lại, anh vừa tiễn ông cụ Lận. Có lẽ chỗ ông cụ gặp vấn đề gì đó, cuối cùng, anh vẫn nghe khi qua nửa quãng chuông.

"Chào cậu, có chuyện gì sao?"

Cuộc gọi được kết nối, Lận Thành Duật thở hồng hộc vài hơi, lại chẳng thể nói ra điều gì. Y chỉ biết lắp ba lắp bắp: "Khương Tiêu... Tiêu Tiêu ơi, em... anh hôm nay, liệu có thể..."

Ông nội nói đúng, y biết nói gì đây?

Khương Tiêu nghe y lặp đi lặp lại tên mình, giọng nói có phần nghẹn ngào thì càng khó hiểu hơn.

Trước đó chẳng phải gặp nhau rất bình thường sao?

Có lẽ Lận Thành Duật vẫn chưa thể bình tĩnh lại, sự bất thường của cậu ta hay bị gián đoạn vậy.

"Cậu có việc gì thật không đấy? Không có thì tôi cúp máy đây." Khương Tiêu không muốn nghe hết. Anh cúi đầu dập máy, lẩm bẩm: "Kỳ cục gì đâu."

Lận Thành Duật nghe thấy tiếng "tút... tút..." từ đầu dây bên kia. Khương Tiêu không muốn nói chuyện với y.

Y không gọi tiếp.

Bởi y nhìn thấy Khương Tiêu rồi.

Khương Tiêu đang ở bãi để xe dưới tầng hầm. Bãi đỗ xe của trung tâm thương mại này lớn quá, anh không tới đây thường xuyên nên tìm một lúc lâu, vòng một vòng mới thấy xe mình.

Khi Lận Thành Duật thấy Khương Tiêu, anh đang đứng cạnh xe. Khương Tiêu cúp máy, chỉ chốc lát sau, cổ tay đã bị người ta bắt lấy.

"Lận Thành Duật?" Khương Tiêu sửng sốt, bất giác tránh ra: "Cậu làm gì thế?"

Nhưng Lận Thành Duật không hề buông tay, mãi cho đến khi Khương Tiêu bắt đầu hơi cáu, hất mạnh tay ra, lùi về sau mấy bước, y mới buông lỏng.

"Khương Tiêu ơi..." Trong mắt y có ánh nước, những giọt nước mắt lại không rơi xuống: "Anh nói với em đi, là khi nào... khi nào... có phải anh ta ép anh..."

Y không cần thiết phải hỏi ra, tới gần xem, dấu vết có mới có cũ.

Khương Tiêu không tự thấy được dấu vết trên người mình. Anh chỉ thắc mắc sao Lận Thành Duật bỗng dưng nổi điên, thế nhưng Lận Thành Duật nào dám nói ra mấy từ ngữ mấu chốt kia.

Sau thoáng giằng co, Khương Tiêu muốn lên xe, Lận Thành Duật lại chắn trước cửa xe, anh không vào được.



Y từ từ dang tay ra, ôm Khương Tiêu vào lòng, ngón tay mơn trớn vết đỏ trên lưng anh.

Tới tận lúc này, dường như chẳng còn gì trên người Khương Tiêu là chỉ thuộc về riêng y nữa. Toàn bộ bị Khương Tiêu lấy về, sau đó bị người khác cướp đi.

Ban đầu Khương Tiêu còn ngẩn ra, nhưng vào giây phút này, có vẻ anh đã lờ mờ hiểu được từ hành động của y. Vì vậy, anh vùng ra càng mạnh hơn.

"Buông tôi ra!" Khương Tiêu hơi giận thật, đá y một phát: "Lận Thành Duật!"

Anh sút mạnh vào chân đối phương một phát.

"Tôi có bạn trai chính thức rồi." Khương Tiêu nói: "Tôi không phải vật sở hữu của riêng cậu!"

Khương Tiêu cũng hơi xấu hổ buồn bực phần nào. Anh không thích thể hiện chuyện này trước mặt người khác. Đẩy Lận Thành Duật ra, anh thấy ánh mắt của y, động tác thoáng khựng lại, song cũng chỉ trong phút chốc mà thôi.

Đây không phải lần đầu Khương Tiêu thấy y khó chịu, nhưng dường như mỗi lần mỗi khác. Lần này lại khác nữa, sự khó chịu ấy tựa hồ đã đến tận cùng, muốn khóc cũng không khóc được.

"Đừng nhìn tôi bằng loại ánh mắt này." Khương Tiêu hít một hơi, không nhìn nữa: "Tôi đã là người trưởng thành, tôi có Phó Nhược Ngôn, làm những việc này là hết sức hiển nhiên, cam tâm tình nguyện, không ai can dự vào được."

Lận Thành Duật không nói tiếp, song, y vẫn chặn trước xe không cho anh đi.

Y không rõ tại sao mình phải làm vậy, y chỉ sợ Khương Tiêu đi.

"Lận Thành Duật, tôi không thẹn với lương tâm, nhưng cậu đã làm chuyện còn quá đáng hơn, cậu không có tư cách ngăn cản tôi." Khương Tiêu nói tiếp: "Cậu tự rõ trong lòng. Tránh ra, tôi phải về nhà."

Lận Thành Duật dựa lên xe, Khương Tiêu nghe thấy y đáp một câu: "Em không hề, Tiêu Tiêu ơi, em chưa từng, trước nay chưa từng."

Từ trước đến giờ y chỉ có mình Khương Tiêu thôi, chẳng ai so được với anh hết.

Thế nhưng Khương Tiêu không tin.

Anh đã gặp qua muôn vàn loại người bên cạnh Lận Thành Duật, cả trong lẫn ngoài công việc. Với vẻ ngoài này, có rất nhiều người bám lấy cậu ta với lý do gặp dịp thì chơi, yêu cầu kinh doanh.

Khương Tiêu thực sự không bắt quả tang được gì. Anh không phải thám tử, có thể lừa mình dối người, nhưng... giọng nữ trong cuộc gọi cuối cùng tới nước ngoài vào đêm khuya, cô ấy cầm điện thoại của Lận Thành Duật, anh chẳng thể tin nổi câu "chưa từng" ấy.

"Em thực sự chỉ có mình anh thôi, Tiêu Tiêu ơi." Lận Thành Duật lẩm bẩm: "Anh tin em lần này đi, được không?"

Nhưng đã cách một đời rồi, y không tìm ra được chứng cứ chứng minh điều này. Vả lại dù chứng minh rồi thì Khương Tiêu sẽ trở về ư?

"Không quan trọng." Khương Tiêu nói: "Tôi tin. Tùy cậu đi."

Cuộc đối thoại kết thúc tại đây, Lận Thành Duật thoáng mất hết sức lực, đẩy ra được.

Khương Tiêu nhân cơ hội lên xe, sau đó lái xe chạy thẳng không hề ngoảnh lại.

Quả nhiên, Lận Thành Duật không nhận được kết quả, cứ đứng lặng tại chỗ một lát, cuối cùng lủi thủi đi về.

Ông nội vẫn đang đợi y. Ông cụ Lận mở hộp đồ ăn Khương Tiêu cho. Dù sao chờ ai cũng là chờ, chi bằng ăn chút gì đó.

Điểm tâm Khương Tiêu làm rất ngon, tuy nhiên người già không thể ăn nhiều đồ ngọt, vậy nên anh chuẩn bị khá ít.

Ông cụ chậm rãi nhấm nuốt từng miếng bánh nướng nhân khoai nghiền kết hợp trứng chảy. Khi Lận Thành Duật trở về, y đã vượt qua khoảng thời gian mất bình tĩnh nhất kia. Dù vậy, dáng vẻ y hiện giờ quả đúng là trái tim nguội lạnh, tệ hơn cả lúc nóng nảy.

Xe chạy.

Ông cụ Lận đợi một lát rồi bẻ cho y nửa miếng bánh đường sữa hoa quế trong hộp đồ ăn.

"Ăn không?"

"Khương Tiêu cho đấy."

Trước giờ ông cụ luôn an ủi Lận Thành Duật một cách thầm lặng.

Lận Thành Duật sửng sốt. Đầu óc y vẫn quay cuồng như bị nhồi nặn, tuy nhiên, y vẫn nhận lấy miếng nửa miếng bánh kia, ăn một cách chậm rãi.

Ngoài vị ngọt của đường hoa quế thì có cả vị nước mắt, vừa mặn vừa đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau