Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 160
Ngoài việc chưa tìm được phần mộ của Khương Tiêu, vẫn còn một điều khác níu giữ Lận Thành Duật lại.
Y có thể nhìn thấy Khương Tiêu, kể cả khi bác sĩ nói đó là ảo giác.
Nhưng đó đúng thực là Khương Tiêu. Vào lần Lận Thành Duật định tự sát, y ngâm mình trong bồn tắm đầy nước, cầm dao gọt trái cây cắt cổ tay. Trong lúc mê man vì mất máu, y thấy được Khương Tiêu.
"Cậu đang làm gì đấy!?" Khương Tiêu đứng ở cửa phòng tắm nhìn y với vẻ mặt không dám tin: "Có phải cậu bị thần kinh không thế hả Lận Thành Duật?! Tỉnh táo lại chút cho tôi!!"
Rồi loáng cái không thấy nữa.
Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng chắc chắn Khương Tiêu đang ở đây. Vì vậy, từ đó về sau, y không tự sát nữa.
Thời gian ấy, y như một người bị chia nhỏ. Một nửa ảo tưởng Khương Tiêu hãy còn ở đây, một nửa nhắc hiện thực, rằng y phải tìm được mộ Khương Tiêu.
Không phải ngày nào y cũng ở bệnh viện. Có những hôm y về nhà, sau đó tới tìm bạn bè Khương Tiêu hỏi vị trí ngôi mộ, đôi khi y cũng tự đi tìm. Không một ai hạn chế được toàn bộ tự do của Lận Thành Duật. Chẳng qua, có làm cách nào đi chăng nữa thì mấy tháng rồi, y vẫn chưa được như mong ước.
Dưới tình trạng này, tấm thân y càng lúc càng rời rạc.
Năm nay trôi qua cực kỳ nhanh.
Thoáng cái, lá cây bên ngoài đã chuyển vàng và rụng xuống. Hôm ấy, khi bác sĩ Liễu ngang qua lối vào khoa nội trú, bà thấy Lận Thành Duật đang nhặt lá cây.
Đó là những chiếc lá vàng của cây ngân hạnh.
Trong khuôn viên bệnh viện có trồng vài cây ngân hạnh cực kỳ lớn. Tuổi đời của chúng phải hơn trăm năm, được người ta chi nhiều tiền để chuyển từ nơi khác tới đây. Mùa Thu lá vàng rực rỡ, đẹp lung linh tựa giấc mộng ảo.
Gặp bác sĩ Liễu, y còn chào hỏi bà.
"Cháu tìm vài chiếc lá cây cho Tiêu Tiêu." Y nói: "Cháu đã mua một bó hoa tặng anh ấy. Ở nhà chúng cháu cũng có một cây ngân hạnh, trước đây anh ấy hay chiết cành đi trang trí nhà cửa, đặt trong phòng khách, và cả..."
Lận Thành Duật nỗ lực suy nghĩ, lát sau mới bổ sung: "Và cả trong phòng."
Đúng là Khương Tiêu siêu thích cây ngân hạnh.
Khi ở trên phòng bệnh, anh thường xuyên ngắm mấy cái cây này với ánh mắt ngóng trông. Bác sĩ Liễu hỏi anh nhìn gì, anh nói thật luôn:
"Tạo hình của mấy cái cây này đẹp thật đó ạ." Khương Tiêu nói: "Mùa Thu lá chuyển vàng chắc chắn sẽ còn đẹp hơn. Nhà cháu cũng có một cây, cháu tự trồng, có điều hơi nhỏ chút."
Nhắc đến đoạn "cháu tự trồng", anh còn hơi tự hào.
Thế nhưng Khương Tiêu không chờ được đến mùa Thu.
Bác sĩ Liễu nhìn Lận Thành Duật đang cúi đầu cẩn thận lựa từng phiến lá, trong lòng chợt nổi lên một cơn giận.
Vốn dĩ nó luôn hiện hữu nhưng bị bà kìm nén. Hôm nay, cơn giận đã bị một chuyện nhỏ khơi lên. Bà cảm thấy không giải tỏa không được.
"Cậu Lận, tôi có một chuyện muốn nói với cậu. Chuyện về Khương Tiêu."
Lận Thành Duật nghe vậy lập tức ngoảnh đầu lại nhìn bà. Vừa nghe tên Khương Tiêu, gương mặt y đã thấp thoáng ý cười trong vô thức.
Chỉ có điều, bác sĩ Liễu lại nói ra một chuyện khiến y cười không nổi.
"Cậu Lận, trước khi qua đời vài hôm, Khương Tiêu từng gọi hơn một cuộc điện thoại. Cậu ấy gọi cho cậu."
Từ khi vào bệnh viện, phần lớn thời gian Khương Tiêu toàn tắt điện thoại. Anh không muốn tiếp xúc với bên ngoài hay liên hệ ai cho lắm, song thỉnh thoảng anh vẫn không kìm lòng được mở ra xem, xem xong thì hơi cô đơn.
Mấy ngày trước khi chết, tình trạng sức khỏe của anh không ổn chút nào, thỉnh thoảng lại hôn mê trong thời gian dài. Bệnh viện đã sử dụng hết mọi dụng cụ chạy chữa cứu mạng. Hôm ấy, anh nằm trên giường, không còn hơi sức lấy điện thoại trong ngăn tủ nữa, đành nhờ bác sĩ Liễu lấy giúp anh.
Bác sĩ Liễu đưa cho anh.
Ắt hẳn đó là một người rất quan trọng với Khương Tiêu, khác với những người bạn khác. Bác sĩ Liễu không thấy rõ đầy đủ họ tên đối phương, chỉ nhìn được hai chữ "Thành Duật" chợt lóe qua.
Lần đầu tiên Lận Thành Duật tới bệnh viện, bác sĩ Liễu chỉ biết họ của y. Về sau mới biết tên đầy đủ.
Đúng là cậu ta.
Lận Thành Duật.
Bác sĩ Liễu nhớ như in cảnh tượng khi ấy. Gọi rất nhiều cuộc, dường như đối phương có nhận nhưng Khương Tiêu lại nhanh chóng cúp máy. Trông cậu ấy không khó chịu gì, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, để lộ biểu cảm thanh thản sau cùng trên gương mặt.
"Là cậu." Bác sĩ Liễu nói: "Người cuối cùng cậu ấy gọi điện cho là cậu. Và tôi biết cậu cũng nghe."
Ngừng một chốc, bà nói tiếp, giọng điệu hơi thay đổi: "Cậu Lận này, thực ra cậu không cần phải nổi điên ở đây đâu. Cậu cũng đừng lừa mình dối người thêm nữa. Chuyện đó đã xảy ra, bất cứ ai cũng không thể cứu Khương Tiêu về. Rõ ràng cậu đã nhận được điện thoại... Đây là sự lựa chọn của chính cậu, cậu phải tự gánh vác hậu quả."
Bà có sự tu dưỡng ở tuổi này, không nói thêm điều gì khó nghe hơn.
Bà không biết Lận Thành Duật đang giả vờ giả vịt gì ở đây. Cảm tưởng như cậu ta yêu Khương Tiêu lắm, cảm tưởng như đau khổ lắm. Rõ ràng cậu ta đã từ bỏ, vậy tại sao lại tới quấy rầy Khương Tiêu vào lúc đã chẳng thể cứu vãn? Không thấy nực cười lắm sao?
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Lận Thành Duật lại là hơi mờ mịt.
Không thể nào. - Y nghĩ. - Lúc đó Khương Tiêu đâu có gọi cho y.
Y mất liên lạc với Khương Tiêu kể từ khi bắt đầu đi công tác ở nước ngoài đến tận bây giờ. Sau khi phát hiện vấn đề, y đã xem đi xem lại nhật ký trò chuyện với Khương Tiêu.
Y tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm, nhưng bác sĩ Liễu cũng không phải lừa y làm gì. Điện thoại của Khương Tiêu bị người ta lấy đi rồi, y không cách nào kiểm chứng được điều này.
Nếu... nếu y nghe được cuộc gọi ấy, liệu chăng có thể gặp mặt Khương Tiêu lần cuối?
"Bác sĩ nói rõ ra đi." Lá ngân hạnh trên tay y rơi rụng đầy đất. Y bước tới ngăn cản bác sĩ Liễu: "Khương Tiêu gọi điện thoại bao giờ? Vì sao... vì sao cháu không biết? Anh ấy..."
Bao nhiêu lời tích tụ nhưng không hỏi được ra, bởi Lận Thành Duật đã không ngăn nổi nước mắt nữa.
Linh hồn vốn tan vỡ thành mảnh nhỏ của y lại bị sự thật rút ra lần lượt để quất roi liên hồi, chẳng chừa cho y bất kỳ đường sống ảo tưởng nào.
Khương Tiêu đang lơ lửng bên cạnh. Thực ra anh cũng có phần tò mò. Đây là lần đầu tiên anh thấy hơi thắc mắc và hứng thú sau một thời gian dài.
Nhìn chung, chuyện này ảnh hưởng rất sâu sắc đến anh. Việc anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra cũng là hiển nhiên.
Khi ấy, người nghe điện thoại có một giọng nữ lạ lẫm, bên kia đại dương lại đang là đêm khuya, người bình thường không thể tiếp xúc với điện thoại cá nhân của Lận Thành Duật. Chỉ y mới biết rõ mình đã làm gì.
Vì lý do này, Khương Tiêu đã được cảnh tỉnh một lần cuối cùng —— Lận Thành Duật không yêu anh, cũng không đáng để anh yêu, lẽ ra phải buông bỏ từ sớm.
Vậy nên khi sống lại, với anh, những việc làm của Lận Thành Duật với mình chỉ là chơi chiêu, không đáng tin.
Anh sẽ mềm lòng vì một số hành vi. Quả thực Lận Thành Duật đã giúp đỡ anh rất nhiều. Khương Tiêu vốn là người dễ mềm lòng. Tuy nhiên trong lòng anh luôn có một rào cản, giữa mềm lòng và yêu lại lần nữa tồn tại khoảng cách.
Chẳng qua, khoảnh khắc mờ mịt kia của Lận Thành Duật lại không giống như đang giả vờ.
Có vẻ y đã nghĩ ra gì đó.
Đây vốn là hồi ức của Lận Thành Duật nên y nghĩ đến điều gì là Khương Tiêu cũng sẽ nhìn thấy cảnh đấy dưới góc nhìn Thượng Đế.
Ở bên kia đại dương, tối đó cũng là một tối không bình yên.
Buổi tối, trời mưa to.
Lận Thành Duật nhận lời mời tới làm khách của đối tác nhà họ Phương. Đây là bữa tiệc riêng tư, đối phương chỉ mời một mình y. Loại xã giao này là tất yếu. Song, lòng dạ y cứ bồn chồn mãi, bữa tiệc này cũng không thú vị chút nào.
Đối tác là dân Hoa Kiều di cư, nhà có đứa con gái khiến gia đình rất phiền lòng. Lận Thành Duật cũng biết cô gái này có ý gì. Y đã gặp quá nhiều kiểu người tương tự, thực sự chẳng hề hứng thú, cũng từ chối rất nhiều lần.
Sự hợp tác của công ty không phải trò trẻ con, chưa tới mức bị cô ta gây ảnh hưởng đến.
Y chỉ ở trong buổi tiệc này khoảng mười phút là đã chuẩn bị rời đi. Vốn chỉ đến để cho người ta thể diện mà thôi. Kết thúc nghĩa vụ mặt ngoài là đủ rồi.
Trên hết, hôm ấy y bỗng thấy bồn chồn vô cớ, giống ngày rời nhà đi công tác.
Kết quả chính là sau khi ra khỏi nhà họ Phương, y bị người ta quấn lấy không buông. Dưới trời mưa to, y đã lái xe đi mà đối phương còn cố tình đuổi theo.
Hôm ấy, cảm xúc của Lận Thành Duật rất lạ. Y nóng nảy, tim đập nhanh, lại không biết mình phải đi đâu làm gì, nhìn kỹ sẽ thấy tay nắm vô lăng của y cũng đang run lên.
Đây dường như là một điềm báo.
Tuy nhiên có quá nhiều chuyện xảy ra vào hôm ấy. Chiếc xe cứ bám theo đằng sau khiến y thấy càng phiền hơn. Kiểu theo đuôi không đem đến lợi lộc này giống hệt keo con chó. Y vốn định cắt đuôi đối phương, nào ngờ thất bại, vừa quẹo sang đã đâm vào thân cây.
Tai nạn giao thông không nghiêm trọng. Tính năng túi hơi an toàn của xe y vẫn ổn. Khi được đưa vào bệnh viện, y đã hôn mê một thời gian ngắn. Con gái của đối tác ở lại bệnh viện chăm sóc y. Thiên thời - địa lợi - nhân hòa, lúc này, bên cạnh Lận Thành Duật không còn bất kỳ ai khác.
Điện thoại cá nhân của y vừa rơi từ túi áo khoác ra, được đặt sang một bên.
Người ở tầng cấp như y sẽ có số điện thoại riêng cho công việc và số điện thoại riêng cho đời thường. Cô gái không có ý khác, chỉ muốn biết số điện thoại riêng đời thường của Lận Thành Duật để về sau tiện liên hệ. Cô gái tranh thủ lúc y hôn mê, cầm tay y mở khóa vân tay, muốn gọi điện thoại vào số mình. Chỉ thế thôi.
Ấy vậy mà Khương Tiêu lại gọi đến vào đúng lúc này. Cô gái nào dám nghe, vốn là hành động lén lút mà. Đầu tiên, cô giảm nhỏ âm lượng, nhưng Khương Tiêu gọi tới vài lần liền. Lần cuối, cô gái thực sự không chịu nổi nữa, định ấn tắt, lại trượt tay thành nghe.
Cô gái không biết đối phương là ai, bèn nói mấy câu qua loa mơ hồ, bên kia cũng không phản hồi gì.
Cô gái nhanh chóng cúp máy, đang định gọi cho mình một cuộc thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng bệnh. Đó là người ở công ty Lận Thành Duật, họ nhận được tin vội chạy tới.
Trong trường hợp này, nếu cứ không nghe điện thoại của Khương Tiêu thì còn dễ nói chuyện. Vậy mà cô gái lại nghe cuộc gọi cuối. Tuổi cô cũng còn nhỏ nên đã bị luống cuống, muốn che giấu chuyện này cho qua, bèn xóa luôn lịch sử cuộc gọi nhỡ và lịch sử trò chuyện liên quan đến Khương Tiêu.
Nói chung là đánh chết cũng không chịu nhận.
Vào tình huống bình thường, đây không được coi là hành vi sai lầm to tát gì.
Lận Thành Duật cũng chỉ hôn mê một lát. Lúc y tỉnh lại, cô gái đã được đối tác dẫn đi. Sau này, hai người không còn gặp lại nhau nữa.
Có lẽ đối tác cũng thấy đầu óc con gái mình toàn yêu đương, lần này gây ra cả vụ tai nạn xe hơi, may mà không nghiêm trọng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lần hợp tác này mất.
Lận Thành Duật cũng chẳng mảy may nhận ra mình vừa bỏ lỡ điều gì. Sau khi tỉnh lại, y gặp gỡ một đối tác khác của công ty. Người này được coi như tiền bối dẫn dắt Lận Thành Duật vào nghề, năm nay đã gần 60 tuổi, mấy năm nữa sẽ về hưu. Lần ra nước ngoài này, người đó cũng tới cùng y.
"Không sao chứ?"
Lận Thành Duật lắc đầu.
"Lúc bác vào thấy cháu đang gọi tên Khương Tiêu." Đối phương nói: "Cô gái nhỏ vừa rời đi kia... Cháu không làm ra chuyện gì có lỗi với người ta chứ?"
Lận Thành Duật liếc ông ấy.
"Cháu không có hứng thú với phụ nữ." Y đáp: "Người khác không biết, chẳng lẽ bác cũng không biết sao?"
Vốn dĩ, y đã chẳng mấy ham thích với chuyện tình cảm. Khương Tiêu là một ngoại lệ.
Lúc hôn mê, hình như y mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ có Khương Tiêu, nhưng tỉnh lại y đã quên sạch ráo.
Y không kìm lòng được, cầm điện thoại gọi cho Khương Tiêu. Bên kia tắt máy.
Sao gọi vài cuộc vẫn tắt máy nhỉ? Điện thoại hết điện rồi ư?
Lận Thành Duật cảm giác đầu mình càng đau hơn.
Đối tác nhìn rõ cảnh này, rót cho y một cốc nước.
"Đàm phán kinh doanh bên đây xong, về cơ bản, công ty đã có thể ổn định vị thế hiện tại. Cháu sẽ sớm được về thôi." Đối tác nói: "Hồi chi nhánh Tân Hải mới thành lập, đúng thực là cần người đưa ra quyết định. Sau khi cháu sang đó, bác luôn thấy rất có lỗi với Khương Tiêu. Lần này về thì dành thời gian ở bên cậu ấy tử tế đi."
Một tháng trước, Lận Thành Duật đã đề cập tại cuộc họp cổ đông của công ty rằng sau khi hoàn thành giao dịch này, y đã đạt được những thành tích như đã hứa hẹn với các cổ đông. Về sau công việc ở Tân Hải sẽ được chuyển giao cho những người khác, y về lại tổng công ty tại Liễu Giang, tương lai chắc cũng không phải đi công tác thường xuyên như trước nữa.
"Cháu đã nói với Khương Tiêu việc này chưa?" "
Lận Thành Duật nhìn cuộc gọi không kết nối được trên điện thoại, gạt ra một lần nữa, sau đó lắc đầu.
Dựa trên kinh nghiệm, trong kinh doanh, chưa tới bước cuối cùng thì sẽ luôn tồn tại những biến số. Y sẽ không nhắc đến khi ván chưa đóng thuyền, bằng không Khương Tiêu lại phí công vui mừng một bận.
"Cũng chỉ còn mấy ngày." Y đáp: "Nếu mọi thứ đều suôn sẻ thì khi về cháu sẽ nói với anh ấy."
Y có thể nhìn thấy Khương Tiêu, kể cả khi bác sĩ nói đó là ảo giác.
Nhưng đó đúng thực là Khương Tiêu. Vào lần Lận Thành Duật định tự sát, y ngâm mình trong bồn tắm đầy nước, cầm dao gọt trái cây cắt cổ tay. Trong lúc mê man vì mất máu, y thấy được Khương Tiêu.
"Cậu đang làm gì đấy!?" Khương Tiêu đứng ở cửa phòng tắm nhìn y với vẻ mặt không dám tin: "Có phải cậu bị thần kinh không thế hả Lận Thành Duật?! Tỉnh táo lại chút cho tôi!!"
Rồi loáng cái không thấy nữa.
Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng chắc chắn Khương Tiêu đang ở đây. Vì vậy, từ đó về sau, y không tự sát nữa.
Thời gian ấy, y như một người bị chia nhỏ. Một nửa ảo tưởng Khương Tiêu hãy còn ở đây, một nửa nhắc hiện thực, rằng y phải tìm được mộ Khương Tiêu.
Không phải ngày nào y cũng ở bệnh viện. Có những hôm y về nhà, sau đó tới tìm bạn bè Khương Tiêu hỏi vị trí ngôi mộ, đôi khi y cũng tự đi tìm. Không một ai hạn chế được toàn bộ tự do của Lận Thành Duật. Chẳng qua, có làm cách nào đi chăng nữa thì mấy tháng rồi, y vẫn chưa được như mong ước.
Dưới tình trạng này, tấm thân y càng lúc càng rời rạc.
Năm nay trôi qua cực kỳ nhanh.
Thoáng cái, lá cây bên ngoài đã chuyển vàng và rụng xuống. Hôm ấy, khi bác sĩ Liễu ngang qua lối vào khoa nội trú, bà thấy Lận Thành Duật đang nhặt lá cây.
Đó là những chiếc lá vàng của cây ngân hạnh.
Trong khuôn viên bệnh viện có trồng vài cây ngân hạnh cực kỳ lớn. Tuổi đời của chúng phải hơn trăm năm, được người ta chi nhiều tiền để chuyển từ nơi khác tới đây. Mùa Thu lá vàng rực rỡ, đẹp lung linh tựa giấc mộng ảo.
Gặp bác sĩ Liễu, y còn chào hỏi bà.
"Cháu tìm vài chiếc lá cây cho Tiêu Tiêu." Y nói: "Cháu đã mua một bó hoa tặng anh ấy. Ở nhà chúng cháu cũng có một cây ngân hạnh, trước đây anh ấy hay chiết cành đi trang trí nhà cửa, đặt trong phòng khách, và cả..."
Lận Thành Duật nỗ lực suy nghĩ, lát sau mới bổ sung: "Và cả trong phòng."
Đúng là Khương Tiêu siêu thích cây ngân hạnh.
Khi ở trên phòng bệnh, anh thường xuyên ngắm mấy cái cây này với ánh mắt ngóng trông. Bác sĩ Liễu hỏi anh nhìn gì, anh nói thật luôn:
"Tạo hình của mấy cái cây này đẹp thật đó ạ." Khương Tiêu nói: "Mùa Thu lá chuyển vàng chắc chắn sẽ còn đẹp hơn. Nhà cháu cũng có một cây, cháu tự trồng, có điều hơi nhỏ chút."
Nhắc đến đoạn "cháu tự trồng", anh còn hơi tự hào.
Thế nhưng Khương Tiêu không chờ được đến mùa Thu.
Bác sĩ Liễu nhìn Lận Thành Duật đang cúi đầu cẩn thận lựa từng phiến lá, trong lòng chợt nổi lên một cơn giận.
Vốn dĩ nó luôn hiện hữu nhưng bị bà kìm nén. Hôm nay, cơn giận đã bị một chuyện nhỏ khơi lên. Bà cảm thấy không giải tỏa không được.
"Cậu Lận, tôi có một chuyện muốn nói với cậu. Chuyện về Khương Tiêu."
Lận Thành Duật nghe vậy lập tức ngoảnh đầu lại nhìn bà. Vừa nghe tên Khương Tiêu, gương mặt y đã thấp thoáng ý cười trong vô thức.
Chỉ có điều, bác sĩ Liễu lại nói ra một chuyện khiến y cười không nổi.
"Cậu Lận, trước khi qua đời vài hôm, Khương Tiêu từng gọi hơn một cuộc điện thoại. Cậu ấy gọi cho cậu."
Từ khi vào bệnh viện, phần lớn thời gian Khương Tiêu toàn tắt điện thoại. Anh không muốn tiếp xúc với bên ngoài hay liên hệ ai cho lắm, song thỉnh thoảng anh vẫn không kìm lòng được mở ra xem, xem xong thì hơi cô đơn.
Mấy ngày trước khi chết, tình trạng sức khỏe của anh không ổn chút nào, thỉnh thoảng lại hôn mê trong thời gian dài. Bệnh viện đã sử dụng hết mọi dụng cụ chạy chữa cứu mạng. Hôm ấy, anh nằm trên giường, không còn hơi sức lấy điện thoại trong ngăn tủ nữa, đành nhờ bác sĩ Liễu lấy giúp anh.
Bác sĩ Liễu đưa cho anh.
Ắt hẳn đó là một người rất quan trọng với Khương Tiêu, khác với những người bạn khác. Bác sĩ Liễu không thấy rõ đầy đủ họ tên đối phương, chỉ nhìn được hai chữ "Thành Duật" chợt lóe qua.
Lần đầu tiên Lận Thành Duật tới bệnh viện, bác sĩ Liễu chỉ biết họ của y. Về sau mới biết tên đầy đủ.
Đúng là cậu ta.
Lận Thành Duật.
Bác sĩ Liễu nhớ như in cảnh tượng khi ấy. Gọi rất nhiều cuộc, dường như đối phương có nhận nhưng Khương Tiêu lại nhanh chóng cúp máy. Trông cậu ấy không khó chịu gì, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, để lộ biểu cảm thanh thản sau cùng trên gương mặt.
"Là cậu." Bác sĩ Liễu nói: "Người cuối cùng cậu ấy gọi điện cho là cậu. Và tôi biết cậu cũng nghe."
Ngừng một chốc, bà nói tiếp, giọng điệu hơi thay đổi: "Cậu Lận này, thực ra cậu không cần phải nổi điên ở đây đâu. Cậu cũng đừng lừa mình dối người thêm nữa. Chuyện đó đã xảy ra, bất cứ ai cũng không thể cứu Khương Tiêu về. Rõ ràng cậu đã nhận được điện thoại... Đây là sự lựa chọn của chính cậu, cậu phải tự gánh vác hậu quả."
Bà có sự tu dưỡng ở tuổi này, không nói thêm điều gì khó nghe hơn.
Bà không biết Lận Thành Duật đang giả vờ giả vịt gì ở đây. Cảm tưởng như cậu ta yêu Khương Tiêu lắm, cảm tưởng như đau khổ lắm. Rõ ràng cậu ta đã từ bỏ, vậy tại sao lại tới quấy rầy Khương Tiêu vào lúc đã chẳng thể cứu vãn? Không thấy nực cười lắm sao?
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Lận Thành Duật lại là hơi mờ mịt.
Không thể nào. - Y nghĩ. - Lúc đó Khương Tiêu đâu có gọi cho y.
Y mất liên lạc với Khương Tiêu kể từ khi bắt đầu đi công tác ở nước ngoài đến tận bây giờ. Sau khi phát hiện vấn đề, y đã xem đi xem lại nhật ký trò chuyện với Khương Tiêu.
Y tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm, nhưng bác sĩ Liễu cũng không phải lừa y làm gì. Điện thoại của Khương Tiêu bị người ta lấy đi rồi, y không cách nào kiểm chứng được điều này.
Nếu... nếu y nghe được cuộc gọi ấy, liệu chăng có thể gặp mặt Khương Tiêu lần cuối?
"Bác sĩ nói rõ ra đi." Lá ngân hạnh trên tay y rơi rụng đầy đất. Y bước tới ngăn cản bác sĩ Liễu: "Khương Tiêu gọi điện thoại bao giờ? Vì sao... vì sao cháu không biết? Anh ấy..."
Bao nhiêu lời tích tụ nhưng không hỏi được ra, bởi Lận Thành Duật đã không ngăn nổi nước mắt nữa.
Linh hồn vốn tan vỡ thành mảnh nhỏ của y lại bị sự thật rút ra lần lượt để quất roi liên hồi, chẳng chừa cho y bất kỳ đường sống ảo tưởng nào.
Khương Tiêu đang lơ lửng bên cạnh. Thực ra anh cũng có phần tò mò. Đây là lần đầu tiên anh thấy hơi thắc mắc và hứng thú sau một thời gian dài.
Nhìn chung, chuyện này ảnh hưởng rất sâu sắc đến anh. Việc anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra cũng là hiển nhiên.
Khi ấy, người nghe điện thoại có một giọng nữ lạ lẫm, bên kia đại dương lại đang là đêm khuya, người bình thường không thể tiếp xúc với điện thoại cá nhân của Lận Thành Duật. Chỉ y mới biết rõ mình đã làm gì.
Vì lý do này, Khương Tiêu đã được cảnh tỉnh một lần cuối cùng —— Lận Thành Duật không yêu anh, cũng không đáng để anh yêu, lẽ ra phải buông bỏ từ sớm.
Vậy nên khi sống lại, với anh, những việc làm của Lận Thành Duật với mình chỉ là chơi chiêu, không đáng tin.
Anh sẽ mềm lòng vì một số hành vi. Quả thực Lận Thành Duật đã giúp đỡ anh rất nhiều. Khương Tiêu vốn là người dễ mềm lòng. Tuy nhiên trong lòng anh luôn có một rào cản, giữa mềm lòng và yêu lại lần nữa tồn tại khoảng cách.
Chẳng qua, khoảnh khắc mờ mịt kia của Lận Thành Duật lại không giống như đang giả vờ.
Có vẻ y đã nghĩ ra gì đó.
Đây vốn là hồi ức của Lận Thành Duật nên y nghĩ đến điều gì là Khương Tiêu cũng sẽ nhìn thấy cảnh đấy dưới góc nhìn Thượng Đế.
Ở bên kia đại dương, tối đó cũng là một tối không bình yên.
Buổi tối, trời mưa to.
Lận Thành Duật nhận lời mời tới làm khách của đối tác nhà họ Phương. Đây là bữa tiệc riêng tư, đối phương chỉ mời một mình y. Loại xã giao này là tất yếu. Song, lòng dạ y cứ bồn chồn mãi, bữa tiệc này cũng không thú vị chút nào.
Đối tác là dân Hoa Kiều di cư, nhà có đứa con gái khiến gia đình rất phiền lòng. Lận Thành Duật cũng biết cô gái này có ý gì. Y đã gặp quá nhiều kiểu người tương tự, thực sự chẳng hề hứng thú, cũng từ chối rất nhiều lần.
Sự hợp tác của công ty không phải trò trẻ con, chưa tới mức bị cô ta gây ảnh hưởng đến.
Y chỉ ở trong buổi tiệc này khoảng mười phút là đã chuẩn bị rời đi. Vốn chỉ đến để cho người ta thể diện mà thôi. Kết thúc nghĩa vụ mặt ngoài là đủ rồi.
Trên hết, hôm ấy y bỗng thấy bồn chồn vô cớ, giống ngày rời nhà đi công tác.
Kết quả chính là sau khi ra khỏi nhà họ Phương, y bị người ta quấn lấy không buông. Dưới trời mưa to, y đã lái xe đi mà đối phương còn cố tình đuổi theo.
Hôm ấy, cảm xúc của Lận Thành Duật rất lạ. Y nóng nảy, tim đập nhanh, lại không biết mình phải đi đâu làm gì, nhìn kỹ sẽ thấy tay nắm vô lăng của y cũng đang run lên.
Đây dường như là một điềm báo.
Tuy nhiên có quá nhiều chuyện xảy ra vào hôm ấy. Chiếc xe cứ bám theo đằng sau khiến y thấy càng phiền hơn. Kiểu theo đuôi không đem đến lợi lộc này giống hệt keo con chó. Y vốn định cắt đuôi đối phương, nào ngờ thất bại, vừa quẹo sang đã đâm vào thân cây.
Tai nạn giao thông không nghiêm trọng. Tính năng túi hơi an toàn của xe y vẫn ổn. Khi được đưa vào bệnh viện, y đã hôn mê một thời gian ngắn. Con gái của đối tác ở lại bệnh viện chăm sóc y. Thiên thời - địa lợi - nhân hòa, lúc này, bên cạnh Lận Thành Duật không còn bất kỳ ai khác.
Điện thoại cá nhân của y vừa rơi từ túi áo khoác ra, được đặt sang một bên.
Người ở tầng cấp như y sẽ có số điện thoại riêng cho công việc và số điện thoại riêng cho đời thường. Cô gái không có ý khác, chỉ muốn biết số điện thoại riêng đời thường của Lận Thành Duật để về sau tiện liên hệ. Cô gái tranh thủ lúc y hôn mê, cầm tay y mở khóa vân tay, muốn gọi điện thoại vào số mình. Chỉ thế thôi.
Ấy vậy mà Khương Tiêu lại gọi đến vào đúng lúc này. Cô gái nào dám nghe, vốn là hành động lén lút mà. Đầu tiên, cô giảm nhỏ âm lượng, nhưng Khương Tiêu gọi tới vài lần liền. Lần cuối, cô gái thực sự không chịu nổi nữa, định ấn tắt, lại trượt tay thành nghe.
Cô gái không biết đối phương là ai, bèn nói mấy câu qua loa mơ hồ, bên kia cũng không phản hồi gì.
Cô gái nhanh chóng cúp máy, đang định gọi cho mình một cuộc thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng bệnh. Đó là người ở công ty Lận Thành Duật, họ nhận được tin vội chạy tới.
Trong trường hợp này, nếu cứ không nghe điện thoại của Khương Tiêu thì còn dễ nói chuyện. Vậy mà cô gái lại nghe cuộc gọi cuối. Tuổi cô cũng còn nhỏ nên đã bị luống cuống, muốn che giấu chuyện này cho qua, bèn xóa luôn lịch sử cuộc gọi nhỡ và lịch sử trò chuyện liên quan đến Khương Tiêu.
Nói chung là đánh chết cũng không chịu nhận.
Vào tình huống bình thường, đây không được coi là hành vi sai lầm to tát gì.
Lận Thành Duật cũng chỉ hôn mê một lát. Lúc y tỉnh lại, cô gái đã được đối tác dẫn đi. Sau này, hai người không còn gặp lại nhau nữa.
Có lẽ đối tác cũng thấy đầu óc con gái mình toàn yêu đương, lần này gây ra cả vụ tai nạn xe hơi, may mà không nghiêm trọng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lần hợp tác này mất.
Lận Thành Duật cũng chẳng mảy may nhận ra mình vừa bỏ lỡ điều gì. Sau khi tỉnh lại, y gặp gỡ một đối tác khác của công ty. Người này được coi như tiền bối dẫn dắt Lận Thành Duật vào nghề, năm nay đã gần 60 tuổi, mấy năm nữa sẽ về hưu. Lần ra nước ngoài này, người đó cũng tới cùng y.
"Không sao chứ?"
Lận Thành Duật lắc đầu.
"Lúc bác vào thấy cháu đang gọi tên Khương Tiêu." Đối phương nói: "Cô gái nhỏ vừa rời đi kia... Cháu không làm ra chuyện gì có lỗi với người ta chứ?"
Lận Thành Duật liếc ông ấy.
"Cháu không có hứng thú với phụ nữ." Y đáp: "Người khác không biết, chẳng lẽ bác cũng không biết sao?"
Vốn dĩ, y đã chẳng mấy ham thích với chuyện tình cảm. Khương Tiêu là một ngoại lệ.
Lúc hôn mê, hình như y mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ có Khương Tiêu, nhưng tỉnh lại y đã quên sạch ráo.
Y không kìm lòng được, cầm điện thoại gọi cho Khương Tiêu. Bên kia tắt máy.
Sao gọi vài cuộc vẫn tắt máy nhỉ? Điện thoại hết điện rồi ư?
Lận Thành Duật cảm giác đầu mình càng đau hơn.
Đối tác nhìn rõ cảnh này, rót cho y một cốc nước.
"Đàm phán kinh doanh bên đây xong, về cơ bản, công ty đã có thể ổn định vị thế hiện tại. Cháu sẽ sớm được về thôi." Đối tác nói: "Hồi chi nhánh Tân Hải mới thành lập, đúng thực là cần người đưa ra quyết định. Sau khi cháu sang đó, bác luôn thấy rất có lỗi với Khương Tiêu. Lần này về thì dành thời gian ở bên cậu ấy tử tế đi."
Một tháng trước, Lận Thành Duật đã đề cập tại cuộc họp cổ đông của công ty rằng sau khi hoàn thành giao dịch này, y đã đạt được những thành tích như đã hứa hẹn với các cổ đông. Về sau công việc ở Tân Hải sẽ được chuyển giao cho những người khác, y về lại tổng công ty tại Liễu Giang, tương lai chắc cũng không phải đi công tác thường xuyên như trước nữa.
"Cháu đã nói với Khương Tiêu việc này chưa?" "
Lận Thành Duật nhìn cuộc gọi không kết nối được trên điện thoại, gạt ra một lần nữa, sau đó lắc đầu.
Dựa trên kinh nghiệm, trong kinh doanh, chưa tới bước cuối cùng thì sẽ luôn tồn tại những biến số. Y sẽ không nhắc đến khi ván chưa đóng thuyền, bằng không Khương Tiêu lại phí công vui mừng một bận.
"Cũng chỉ còn mấy ngày." Y đáp: "Nếu mọi thứ đều suôn sẻ thì khi về cháu sẽ nói với anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất