Chương 50:
Đoàn Đoàn ngẩng gương mặt tròn trịa lên và nói với bà ấy: “Cô ơi, con…”
Không sao đâu.
Lời còn chưa dứt thì có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy Đoàn Đoàn vào lòng khi cô bé đang nói, mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi Đoàn Đoàn.
Một hương thơm thật là nhẹ nhàng và dịu dàng.
Bà ấy dịu dàng nói: “Tất nhiên là được rồi.”
Đoàn Đoàn cảm thấy mắt mình lại bắt đầu mờ đi, cô bé không biết tại sao mình khóc nhưng mẹ nhìn thấy cô bé khóc thì sẽ có biểu cảm mất kiên nhẫn, cô Thanh Thanh thấy cô bé khóc thì sẽ đau lòng, còn ông bà chú bác gần nhà thì lắc đầu thở dài.
Cứ như thế, Đoàn Đoàn cũng biết có khóc cũng vô ích, chỉ khiến mẹ cảm thấy cáu kỉnh và giáo viên cũng như những người khác không vui.
Phải cười,
Cười thật rạng rỡ và vui tươi mới được.
Nhưng người phụ nữ trước mặt thật nhẹ nhàng và dịu dàng khiến cô bé không kiềm được mà muốn khóc.
Đoàn Đoàn cố gắng chớp chớp đôi mắt quả hạnh, chớp xua đi làn sương mờ trong mắt, ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên người bà ấy, khuôn mặt trắng như tuyết vẫn không nhịn được như một con mèo con làm nũng rúc vào người bà ấy.
Thật ấm áp.
Thật là thơm, là hương thơm khiến người ta có thể an tâm.
Đoàn Đoàn không hiểu sao có cảm giác bà ấy quen thuộc đến thế, dường như trước đây cô bé đã từng cuộn tròn trong lòng bà ấy như thế này, được bà ấy dịu dàng xoa đôi mắt, vuốt ve nhẹ nhàng khiến Đoàn Đoàn không muốn giả vờ mạnh mẽ nữa mà muốn cuộn tròn thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay ấm áp của bà ấy.
“Tay bị trầy rồi phải không?”
Bàn tay của bà ấy mềm mại, vừa thơm vừa mịn màng, cẩn thận kéo tay Đoàn Đoàn nhìn kỹ.
Khi chạm đến những nốt chai màu vàng trong tay của Đoàn Đoàn, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia kinh ngạc. Đoàn Đoàn ngay cả nửa lòng bàn tay của bà ấy còn chưa đến, trong lòng bàn tay lại có những nốt chai mỏng chỉ người lớn mới có.
Bạn nhỏ nhỏ bé như thế mà cũng biết làm việc nhà sao?
Có lẽ là vì nốt chai mỏng do chơi đàn piano không?
Bà ấy nhìn dọc theo nốt chai mỏng vàng thì lập tức thấy lòng bàn tay trắng như tuyết bị trầy xước da, vết máu đỏ thẫm nhìn thấy mà hoảng, không kiềm được mà nhấc ngón tay của Đoàn Đoàn lên thổi thổi: “Còn đau không?”
Đoàn Đoàn theo thói quen lắc đầu: “Không đau ạ.”
Bà ấy dừng lại và nhớ lại cô con gái nhỏ ngây thơ đáng yêu của mình luôn khóc nhè mỗi khi chịu ấm ức, đôi mắt đẫm lệ. Nếu lòng bàn tay mềm mại bị trầy xước thì cô bé luôn khóc rống lên để cho cả thế giới biết rằng mình đã bị ấm ức.
Nhưng bạn nhỏ trong lòng ngay cả khi muốn một cái ôm an ủi cũng thận trọng từng li từng tí.
Nhận thấy có dấu hiệu bị từ chối thì lập tức hoảng sợ và xin lỗi.
Thấp thỏm lo âu như thế.
Thận trọng từng li từng tí như thế.
Khi được ôm vào lòng, cứ như một chú mèo con vừa ngoan vừa mềm mà còn vừa nhẹ, nho nhỏ, mềm mềm, ôm trong lòng cứ như kẹo bông gòn, nhẹ như không trọng lượng khiến trong lòng bà ấy mềm nhũn ra.
“Phu nhân, hãy giao bạn nhỏ cho tôi đi.”
Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói bên cạnh, mới chú ý đến có một người khác đang đứng bên cạnh người phụ nữ dịu dàng đoan trang, đối phương để râu dê, đeo kính, mặc quần áo đen.
Ngoại hình hòa nhã dễ thân thiết.
Đoàn Đoàn không muốn rời khỏi vòng tay của bà ấy nên vô thức dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy chiếc cổ thon dài trắng nõn của bà ấy. Cô bé sợ làm đau bà ấy nên không dám dùng sức, trong mắt lóe lên sự bơ vơ mênh mông.
Bà ấy chú ý đến một màn mềm lòng nhẹ nhàng này, dịu dàng ôm lấy Đoàn Đoàn: “Không cần, chú Lưu, chú giúp tôi lên xe lấy hộp y tế ra, tôi xử lý vết thương cho con bé một chút.”
Xử lý vết thương?
Đoàn Đoàn nhìn lòng bàn tay và đầu gối nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu ạ, vết thương của con rất nhỏ, một lát sẽ lành thôi. Khi còn nhỏ con cũng bị trầy xước da, mẹ nói sẽ tự khỏi thôi, bạn nhỏ không thể yếu đuối như vậy được.”
Không sao đâu.
Lời còn chưa dứt thì có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy Đoàn Đoàn vào lòng khi cô bé đang nói, mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi Đoàn Đoàn.
Một hương thơm thật là nhẹ nhàng và dịu dàng.
Bà ấy dịu dàng nói: “Tất nhiên là được rồi.”
Đoàn Đoàn cảm thấy mắt mình lại bắt đầu mờ đi, cô bé không biết tại sao mình khóc nhưng mẹ nhìn thấy cô bé khóc thì sẽ có biểu cảm mất kiên nhẫn, cô Thanh Thanh thấy cô bé khóc thì sẽ đau lòng, còn ông bà chú bác gần nhà thì lắc đầu thở dài.
Cứ như thế, Đoàn Đoàn cũng biết có khóc cũng vô ích, chỉ khiến mẹ cảm thấy cáu kỉnh và giáo viên cũng như những người khác không vui.
Phải cười,
Cười thật rạng rỡ và vui tươi mới được.
Nhưng người phụ nữ trước mặt thật nhẹ nhàng và dịu dàng khiến cô bé không kiềm được mà muốn khóc.
Đoàn Đoàn cố gắng chớp chớp đôi mắt quả hạnh, chớp xua đi làn sương mờ trong mắt, ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên người bà ấy, khuôn mặt trắng như tuyết vẫn không nhịn được như một con mèo con làm nũng rúc vào người bà ấy.
Thật ấm áp.
Thật là thơm, là hương thơm khiến người ta có thể an tâm.
Đoàn Đoàn không hiểu sao có cảm giác bà ấy quen thuộc đến thế, dường như trước đây cô bé đã từng cuộn tròn trong lòng bà ấy như thế này, được bà ấy dịu dàng xoa đôi mắt, vuốt ve nhẹ nhàng khiến Đoàn Đoàn không muốn giả vờ mạnh mẽ nữa mà muốn cuộn tròn thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay ấm áp của bà ấy.
“Tay bị trầy rồi phải không?”
Bàn tay của bà ấy mềm mại, vừa thơm vừa mịn màng, cẩn thận kéo tay Đoàn Đoàn nhìn kỹ.
Khi chạm đến những nốt chai màu vàng trong tay của Đoàn Đoàn, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia kinh ngạc. Đoàn Đoàn ngay cả nửa lòng bàn tay của bà ấy còn chưa đến, trong lòng bàn tay lại có những nốt chai mỏng chỉ người lớn mới có.
Bạn nhỏ nhỏ bé như thế mà cũng biết làm việc nhà sao?
Có lẽ là vì nốt chai mỏng do chơi đàn piano không?
Bà ấy nhìn dọc theo nốt chai mỏng vàng thì lập tức thấy lòng bàn tay trắng như tuyết bị trầy xước da, vết máu đỏ thẫm nhìn thấy mà hoảng, không kiềm được mà nhấc ngón tay của Đoàn Đoàn lên thổi thổi: “Còn đau không?”
Đoàn Đoàn theo thói quen lắc đầu: “Không đau ạ.”
Bà ấy dừng lại và nhớ lại cô con gái nhỏ ngây thơ đáng yêu của mình luôn khóc nhè mỗi khi chịu ấm ức, đôi mắt đẫm lệ. Nếu lòng bàn tay mềm mại bị trầy xước thì cô bé luôn khóc rống lên để cho cả thế giới biết rằng mình đã bị ấm ức.
Nhưng bạn nhỏ trong lòng ngay cả khi muốn một cái ôm an ủi cũng thận trọng từng li từng tí.
Nhận thấy có dấu hiệu bị từ chối thì lập tức hoảng sợ và xin lỗi.
Thấp thỏm lo âu như thế.
Thận trọng từng li từng tí như thế.
Khi được ôm vào lòng, cứ như một chú mèo con vừa ngoan vừa mềm mà còn vừa nhẹ, nho nhỏ, mềm mềm, ôm trong lòng cứ như kẹo bông gòn, nhẹ như không trọng lượng khiến trong lòng bà ấy mềm nhũn ra.
“Phu nhân, hãy giao bạn nhỏ cho tôi đi.”
Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói bên cạnh, mới chú ý đến có một người khác đang đứng bên cạnh người phụ nữ dịu dàng đoan trang, đối phương để râu dê, đeo kính, mặc quần áo đen.
Ngoại hình hòa nhã dễ thân thiết.
Đoàn Đoàn không muốn rời khỏi vòng tay của bà ấy nên vô thức dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy chiếc cổ thon dài trắng nõn của bà ấy. Cô bé sợ làm đau bà ấy nên không dám dùng sức, trong mắt lóe lên sự bơ vơ mênh mông.
Bà ấy chú ý đến một màn mềm lòng nhẹ nhàng này, dịu dàng ôm lấy Đoàn Đoàn: “Không cần, chú Lưu, chú giúp tôi lên xe lấy hộp y tế ra, tôi xử lý vết thương cho con bé một chút.”
Xử lý vết thương?
Đoàn Đoàn nhìn lòng bàn tay và đầu gối nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu ạ, vết thương của con rất nhỏ, một lát sẽ lành thôi. Khi còn nhỏ con cũng bị trầy xước da, mẹ nói sẽ tự khỏi thôi, bạn nhỏ không thể yếu đuối như vậy được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất