Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 51:

Trước Sau
Bị thương, xử lý vết thương sao lại giống với sự yếu đuối?

Nếu bị nhiễm trùng thì sao?

Mi tâm bà ấy cau lại nhưng cũng không phủ nhận phương pháp giáo dục của người khác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, cô sẽ âm thầm xử lý giúp con. Bàn tay và đầu gối nhỏ dễ thương như vậy mà để lại sẹo, sau này mặc váy sẽ không đẹp đâu.”

Không đẹp sao?

Đoàn Đoàn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp, trước kia mẹ chưa bao giờ nói những lời này, cũng chưa bao giờ dịu dàng với cô bé như thế.

Cô bé có vẻ hơi tham lam, muốn ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn một chút.

Đoàn Đoàn rụt rè gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn cô ạ.”

“Không có gì.” Bà ấy bế cô bé lên, nhìn xung quanh một lúc, vừa tìm một chỗ có thể ngồi rồi đi tới, vừa dịu dàng và xinh đẹp: “Tên cô là Thu Như Vãn, con có thể gọi cô là cô Thu.”

Đoàn Đoàn nhỏ nhẹ nói: “Con tên là Đoàn Đoàn.”

Thu Như Vãn bật cười khúc khích, đôi mặt cong cong, dáng vẻ thật là dịu dàng.

“Con tên Đoàn Đoàn sao.”

“Tên rất hay nha. Con hẳn là một đứa trẻ rất tốt.”



Được người phụ nữ xa lạ khen ngợi một cách chắc nịch và dịu dàng như vậy, Đoàn Đoàn cảm thấy trước mắt mình lại bắt đầu mờ đi vì nước mắt.

Đoàn Đoàn nhanh chóng lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt, thật kỳ lạ mà, rõ ràng là Đoàn Đoàn không phải là bạn nhỏ thích khóc, sao hôm nay cứ luôn không kiềm được mà muốn khóc.

*

Lúc Đoàn Đoàn đang trò chuyện cùng Thu Như Vãn, người quay phim tận tâm tận lực hướng ống kính vào hai người.

Ghi lại cảnh Đoàn Đoàn bị Giang Lệ vô trách nhiệm để lạc vào đám đông, Đoàn Đoàn lang thang trong đám đông đi tìm mẹ, bị đẩy ngã xuống đất và sau đó được Thu Như Vãn tìm thấy, nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn lên.

Không chỉ có nhân viên công tác ở đó mà cả khu bình luận đều thấy hết.

[Khu bình luận]: Đại khái là nhìn thấy Đoàn Đoàn luôn bị mẹ thiên vị, đối xử hà khắc, giờ lại nhìn thấy người xa lạ này đối xử tốt với Đoàn Đoàn như thế, tôi thật sự có chút muốn khóc.

[Khu bình luận]: Đoàn Đoàn thật khiến người ta đau lòng quá đi.

[Khu bình luận]: Đoàn Đoàn được cô bế trong lòng, bé nhỏ xíu, giọng nói non nớt, thật dễ thương mà.

[Khu bình luận]: Huhu, đến để dì ôm nào.

[Khu bình luận]: Nói thật đấy, thà để một người xa lạ đi làm nhiệm vụ cùng Đoàn Đoàn còn hơn để mẹ ruột dẫn đi! Ban này mẹ ruột còn cố tình bước vội về phía trước, không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Như thể đang cố tình bỏ rơi Đoàn Đoàn vậy.



[Khu bình luận]: Hành động cực kỳ kinh khủng.

[Khu bình luận]: Ngay lúc này, tôi thực sự hy vọng rằng Giang Lệ không phải là mẹ ruột của Đoàn Đoàn, mà là cô tốt bụng này mới đúng.

[Khu bình luận]: Người xa lạ đều có thể đối xử dịu dàng với Tiểu Đoàn Tử, sao người làm mẹ mà đức hạnh lại thế này?

[Khu bình luận]: Để người xa lạ dẫn đứa bé đi hoàn thành nhiệm vụ này đi!

… Câu nói này khiến đạo diễn vỡ lẽ.

Từng nhóm khách mời khi được nhân viên đưa đi luôn có người quay phim âm thầm theo sau từng nhóm khách mời để ghi lại tình hình của bọn họ. Nhưng bọn họ không ngờ rằng sau khi bị tách ra, Giang Lệ cho rằng mình đã cách xa khỏi máy quay và tổ chương trình, sẽ không có ai để ý tới hành vi của cô ta.

Bất chợt đi nhanh về phía trước trong đám đông.

Cố tình bỏ rơi Đoàn Đoàn lại phía sau.

Tiếng kêu mẹ trong bất lực của Đoàn Đoàn không ai là không nghe thấy kể cả các nhân viên đứng bên cạnh nhưng Giang Lệ giả vờ không nghe thấy, để mặc Đoàn Đoàn bị xô ngã xuống đất.

Giang Lệ bị bệnh nặng lắm rồi!

Mắt bị mù hay tai bị điếc rồi?

Lần đầu tiên đạo diễn bị phụ huynh làm cho tức giận đến muốn mắng người. Đang định đích thân ra mặt thì lúc này Thu Như Vãn xuất hiện, sau đó đạo diễn chợt có một ý nghĩ kỳ lạ: Đoàn Đoàn và người qua đường này trông giống mẹ con ruột hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau