Chương 57:
Giống như một tên hề không có kỹ năng diễn xuất.
Nhưng ngay cả khi không có kỹ năng diễn xuất, du khách xung quanh vẫn bị thu hút bởi tiếng khóc nghẹn ngào của Giang Lệ.
Mặt Đạo diễn vô cảm liếc nhìn phó đạo diễn ngơ ngác: “Không cần thiết? Cậu cảm thấy sao?”
Phó đạo diễn: “…”
“Tôi không muốn cậu cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy.”
“…”
Tại sao đột nhiên bá vương trỗi dậy rồi?
Bị tiếng gào khóc thảm thiết của Giang Lệ thu hút không chỉ có du khách mà còn có Mộ Thần, Văn Văn và Khương Dĩnh đang tản ra khắp nơi làm nhiệm vụ, nghe tin đứa bé bị lạc, bọn họ đã dừng nhiệm vụ và tụ tập xung quanh.
Mộ Thần cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao Đoàn Đoàn lại đi lạc?”
Văn Văn cũng rất kinh ngạc, dắt Vân Vân đi tới: “Đoàn Đoàn đi lạc rồi sao? Cô không dắt con bé à?”
Khương Dĩnh nắm tay Thâm Thâm đi tới, chuyện cô ấy muốn hỏi cũng đã được Mộ Thần và Văn Văn hỏi trước rồi nên không nói gì nhưng cô ấy dùng ánh mắt lạnh lùng xa lánh nhìn chằm chằm vào Giang Lệ, cũng là đang tìm kiếm câu trả lời.
Đương nhiên là Giang Lệ biết vì sao con mình bị lạc rồi, thoáng cái bị hỏi đến điểm mấu chốt lập tức chột dạ, không gào khóc nữa, gay gắt nói: “Tôi nào biết tính khí của đứa bé chết bầm kia chứ! Tôi bảo con bé giữ tôi nhưng con bé không giữ, tính tình bướng bỉnh đi phía trước, cổ họng tôi bị khàn còn không thể ngừng la hét, đến khi tôi đuổi theo thì đã đi mất rồi.”
Nói xong còn cắn ngược chỉ trích đám người Mộ Thần.
Giang Lệ: “Tôi đã nói từ lâu rồi, Đoàn Đoàn rất cố chấp, con bé rất giỏi giả vờ hiểu chuyện, ngoan ngoãn trước mặt người lớn, các người không nghe thôi! Giờ thì hay rồi! Các người trả con cho tôi, trả cho con tôi đi!”
Bốn lạng bạt ngàn lời nói cộng với lời nói vô lý này khiến mọi người đều bối rối.
Thế là cuộc trò chuyện sau đây đã xảy ra.
Người qua đường 1: “Tôi bỏ lỡ điều gì rồi sao?”
Người qua đường 2: “Cho dù đứa bé có chạy lung tung không nghe lời thì liên quan gì đến những người này?”
Người qua đường 3: “Xét đến cuối cùng, cô ta không giữ được đứa bé ở nơi đông người. Tại sao lại đổ lỗi cho người khác về sự cố chấp của đứa bé? Chuyện này có liên quan gì đến việc đứa bé đi lạc?”
Người qua đường 4: “Vả lại những từ “giả vờ hiểu biết”, “giả vờ ngoan ngoãn” và “rất bướng bỉnh” là của người mẹ nói ra sao? Đây đang nói về con ruột của mình à?”
Giang Lệ từ lâu đã bất mãn với những vị khách mời này. Cái loại đầu heo như Đoàn Đoàn, nổi gai ốc thì có gì mà tốt mà từng người đều bảo vệ cô bé như vậy. Vì vậy, thừa dịp đứa trẻ đi lạc lập tức huyên thuyên và loạn ngôn một trận.
Lúc này, bị người qua đường chỉ điểm, ánh mắt bối rối đảo quanh, chết cũng không chịu thừa nhận.
Giang Lệ: “Dù sao thì chính là đứa bé không hiểu chuyện! Đứa bé này làm cho tôi quá lo lắng!”
Văn Văn không đồng tình nói: “Tôi không nghĩ Đoàn Đoàn là một đứa trẻ sẽ chạy loạn.”
Mộ Thần cũng nói thêm: “Đây không phải là ngày đầu tiên chúng tôi gặp Đoàn Đoàn. Cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mới ba tuổi rưỡi đã biết nấu ăn, trồng trọt và còn biết cả pha nước trái cây. Tôi thì không nghĩ rằng đây là kỹ năng mà một đứa trẻ bướng bỉnh sẽ học được.”
Khương Dĩnh cũng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Bởi vì cô ấy đã đích thân nếm thử món ăn do Đoàn Đoàn nấu, đây không phải là vị mà một đứa trẻ mới học nấu ăn có thể làm được. Nói cách khác, nếu trẻ lần đầu tiên học nấu ăn thì sẽ thật tuyệt nếu có thể phân biệt được đường và muối mà không cần nung chúng lên là tốt lắm rồi.
Sao có thể nấu ra được hương vị như ở nhà?
Giang Lệ hết lần này đến lần khác bị từ chối, sắc mặt tối sầm lại: “Tin hay không tùy mấy người! Dù sao con tôi cũng lạc mất rồi!”
Đây có phải là sự thật không thể chối cãi?
Nhưng ngay cả khi không có kỹ năng diễn xuất, du khách xung quanh vẫn bị thu hút bởi tiếng khóc nghẹn ngào của Giang Lệ.
Mặt Đạo diễn vô cảm liếc nhìn phó đạo diễn ngơ ngác: “Không cần thiết? Cậu cảm thấy sao?”
Phó đạo diễn: “…”
“Tôi không muốn cậu cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy.”
“…”
Tại sao đột nhiên bá vương trỗi dậy rồi?
Bị tiếng gào khóc thảm thiết của Giang Lệ thu hút không chỉ có du khách mà còn có Mộ Thần, Văn Văn và Khương Dĩnh đang tản ra khắp nơi làm nhiệm vụ, nghe tin đứa bé bị lạc, bọn họ đã dừng nhiệm vụ và tụ tập xung quanh.
Mộ Thần cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao Đoàn Đoàn lại đi lạc?”
Văn Văn cũng rất kinh ngạc, dắt Vân Vân đi tới: “Đoàn Đoàn đi lạc rồi sao? Cô không dắt con bé à?”
Khương Dĩnh nắm tay Thâm Thâm đi tới, chuyện cô ấy muốn hỏi cũng đã được Mộ Thần và Văn Văn hỏi trước rồi nên không nói gì nhưng cô ấy dùng ánh mắt lạnh lùng xa lánh nhìn chằm chằm vào Giang Lệ, cũng là đang tìm kiếm câu trả lời.
Đương nhiên là Giang Lệ biết vì sao con mình bị lạc rồi, thoáng cái bị hỏi đến điểm mấu chốt lập tức chột dạ, không gào khóc nữa, gay gắt nói: “Tôi nào biết tính khí của đứa bé chết bầm kia chứ! Tôi bảo con bé giữ tôi nhưng con bé không giữ, tính tình bướng bỉnh đi phía trước, cổ họng tôi bị khàn còn không thể ngừng la hét, đến khi tôi đuổi theo thì đã đi mất rồi.”
Nói xong còn cắn ngược chỉ trích đám người Mộ Thần.
Giang Lệ: “Tôi đã nói từ lâu rồi, Đoàn Đoàn rất cố chấp, con bé rất giỏi giả vờ hiểu chuyện, ngoan ngoãn trước mặt người lớn, các người không nghe thôi! Giờ thì hay rồi! Các người trả con cho tôi, trả cho con tôi đi!”
Bốn lạng bạt ngàn lời nói cộng với lời nói vô lý này khiến mọi người đều bối rối.
Thế là cuộc trò chuyện sau đây đã xảy ra.
Người qua đường 1: “Tôi bỏ lỡ điều gì rồi sao?”
Người qua đường 2: “Cho dù đứa bé có chạy lung tung không nghe lời thì liên quan gì đến những người này?”
Người qua đường 3: “Xét đến cuối cùng, cô ta không giữ được đứa bé ở nơi đông người. Tại sao lại đổ lỗi cho người khác về sự cố chấp của đứa bé? Chuyện này có liên quan gì đến việc đứa bé đi lạc?”
Người qua đường 4: “Vả lại những từ “giả vờ hiểu biết”, “giả vờ ngoan ngoãn” và “rất bướng bỉnh” là của người mẹ nói ra sao? Đây đang nói về con ruột của mình à?”
Giang Lệ từ lâu đã bất mãn với những vị khách mời này. Cái loại đầu heo như Đoàn Đoàn, nổi gai ốc thì có gì mà tốt mà từng người đều bảo vệ cô bé như vậy. Vì vậy, thừa dịp đứa trẻ đi lạc lập tức huyên thuyên và loạn ngôn một trận.
Lúc này, bị người qua đường chỉ điểm, ánh mắt bối rối đảo quanh, chết cũng không chịu thừa nhận.
Giang Lệ: “Dù sao thì chính là đứa bé không hiểu chuyện! Đứa bé này làm cho tôi quá lo lắng!”
Văn Văn không đồng tình nói: “Tôi không nghĩ Đoàn Đoàn là một đứa trẻ sẽ chạy loạn.”
Mộ Thần cũng nói thêm: “Đây không phải là ngày đầu tiên chúng tôi gặp Đoàn Đoàn. Cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mới ba tuổi rưỡi đã biết nấu ăn, trồng trọt và còn biết cả pha nước trái cây. Tôi thì không nghĩ rằng đây là kỹ năng mà một đứa trẻ bướng bỉnh sẽ học được.”
Khương Dĩnh cũng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Bởi vì cô ấy đã đích thân nếm thử món ăn do Đoàn Đoàn nấu, đây không phải là vị mà một đứa trẻ mới học nấu ăn có thể làm được. Nói cách khác, nếu trẻ lần đầu tiên học nấu ăn thì sẽ thật tuyệt nếu có thể phân biệt được đường và muối mà không cần nung chúng lên là tốt lắm rồi.
Sao có thể nấu ra được hương vị như ở nhà?
Giang Lệ hết lần này đến lần khác bị từ chối, sắc mặt tối sầm lại: “Tin hay không tùy mấy người! Dù sao con tôi cũng lạc mất rồi!”
Đây có phải là sự thật không thể chối cãi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất