Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 61:

Trước Sau
Thế nên cô bé mới không muốn Thu Như Vãn đến đó!

Trong mắt Tiểu Mễ Lạp thoáng qua vẻ tức giận, phải kìm nén dưới ánh mắt của Thu Như Vãn, giống như cô bé ba tuổi rưỡi bướng bỉnh và ấm ức, bĩu môi nói: “Con muốn đi ăn kem, còn muốn đi chơi đu quay ngựa gỗ, anh giữ con lại không cho con đi!”

Cô bé dậm chân giận dữ, biết Thu Như Vãn thích kiểu trẻ con nào, cô bé giả vờ tủi thân quay sang anh trai: “Xin lỗi anh.”

Mộ Thần thoáng liếc nhìn cô bé một cái, anh ấy từ lâu đã quen với việc Tiểu Mễ Lạp thì thầm xin lỗi mẹ, giả vờ ngoan ngoãn, trước mặt ba thì bịa đặt, vu khống. Bởi vì mẹ tuy dịu dàng nhưng không dễ tin những lời từ một phía để tìm ra chân tướng sự việc có thể ngồi xem camera suốt ba tiếng đồng hồ chỉ để xem ai sẽ tấn công trước, ai bắt nạt ai trước.

Một người mẹ hiền lành và tốt bụng nhưng lại là người mẹ công bằng nhất.

Thu Như Vãn biết trong lòng Mộ Thần có khúc mắc bèn ôm anh ấy và Tiểu Mễ Lạp vào lòng, cả ba người đều ôm lấy nhau.

Mộ Thần trầm mặc không lên tiếng, anh ấy cũng biết mẹ dù công bằng nhưng bà ấy càng hy vọng cả gia đình bốn người có thể sống hòa thuận, sống chung yên bình với nhau. Nhưng điều này thì anh ấy không làm được.

Anh ấy hạ mi mắt xuống, mặt vô cảm, ngay cả bản thân còn không nhận ra nỗi buồn của mình.

Những ngón tay buông thõng khẽ cong lại.

Ngón tay bỗng chạm vào một thứ gì đó ấm áp và có chút mềm mại.

Mộ Thần nghi hoặc hạ mi mắt xuống, thấy không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã xuất hiện một cô bé nhỏ xíu, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai của anh ấy, một tay cô bé ấn chiếc mũ xuống, ngẩng đầu nhìn anh ấy với nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy lấp lánh như những viên kim cương vụn vỡ rải trong đấy.

Rạng rỡ và lấp lánh.

Đoàn Đoàn mở đôi bàn tay trắng như tuyết ra, bên dưới còn có những vết thương đỏ tươi, trên đôi tay trắng nõn trông thật kinh ngạc. Nhưng rõ ràng cô bé không muốn khoe cho Mộ Thần thấy vết thương để khiến anh ấy xót thương.

- Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn là một viên kẹo sữa Thỏ Trắng nhỏ.



Là anh ấy cho cô bé.

Mộ Thần cảm thấy xao xuyến, viên kẹo này anh ấy vô thức để lại cho Đoàn Đoàn vì muốn trao cho Đoàn Đoàn những điều tốt đẹp. Nhưng bây giờ Đoàn Đoàn lại mang thứ được cho là tốt đẹp đó tặng lại cho anh ấy.

Tim anh ấy chợt rung động.

Đoàn Đoàn thấy anh trai cúi đầu nhìn cô bé nhưng không nhận kẹo, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh ấy và nhét viên kẹo vào tay anh ấy. Lúc này, Mộ Thần mới phát hiện ra bàn tay trắng nõn của Đoàn Đoàn chỉ bằng chưa tới một phần ba bàn tay của mình.

Vừa nhỏ vừa trắng lại mềm.

Đủ để khiến trái tim một chàng trai như anh ấy mềm nhũn ra.

Mộ Thần bóp chặt viên kẹo mà Đoàn Đoàn nhét vào lòng bàn tay mình, lạ lùng thay nhận ra mình không còn cảm thấy buồn nữa. Rõ ràng là chưa ăn viên kẹo sữa đó nhưng anh ấy như thể đã nếm được vị ngọt của nó.

Ngọt ngào thấm tận vào trái tim.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh ấy nắm chặt viên kẹo, không hiểu sao như thể nắm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Khiến anh ấy khi đối diện với thực tế của gia đình mình, cũng không còn cảm thấy buồn bã nữa.

*

Sau khi giải quyết xong vấn đề với nhà họ Mộ, tổ chương trình đã tổ chức cho mọi người cùng chơi các trò chơi lớn trong công viên giải trí. Đến gần năm giờ chiều mới lên xe buýt gia đình. Thu Như Vãn được đoàn làm phim mời cùng lên xe và ngồi cùng với Tiểu Mễ Lạp.

Thu Như Vãn xua tay: “A Thần, tới ngồi chung đi.”

Thân hình cao ráo của Mộ Thần ở vị trí cuối cùng, vóc dáng cao gầy, mặc áo phông trắng, quần dài đen, xương cốt gầy guộc, gương mặt vừa mang nét non nớt của thiếu niên vừa có nét tuấn tú của người đàn ông. Anh ấy nghe thì lập tức nhìn sang và thấy Tiểu Mễ Lạp với bím tóc hai bên đang ngồi cạnh mẹ, vừa nhìn thấy anh ấy đã tỏ ra vẻ thù địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau