Chương 63:
Cô bé mơ hồ đủ để nghe thấy vài giọng nói chuyện, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một lồng ngực màu trắng. Nhịp tim đập “thịch thịch thịch” vào màng nhĩ, nặng nề và mạnh mẽ.
Nhìn lên trên là cổ áo phông lộ ra xương quai xanh thật sâu, xa hơn là chiếc cổ trắng mịn thon dài yếu ớt, yết hầu phập phồng lên xuống do nói chuyện.
Nhìn lên nữa là đường quai hàm rõ ràng và sắc sảo của anh trai.
Còn có…
Đoàn Đoàn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì trước mắt lại tối sầm. Lần này thì Đoàn Đoàn đã có thể bình tĩnh dùng hai tay nhấc vành mũ lên rồi.
Giọng nói hung dữ của anh trai vang lên: “Nhìn gì mà nhìn.”
Đôi mắt quả hạnh của Đoàn Đoàn dưới vành nón đen nhánh, trong suốt rõ ràng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại. Vẻ mặt hung dữ của Mộ Thần suýt thì không thể duy trì được vẻ hung thần ác sát.
Giây tiếp theo, Mộ Thần nghe thấy cô bé nói:
“Em đang nhìn anh trai đấy.”
“Anh trai thật là đẹp!”
Có tiếng cười và ánh mắt trêu chọc của người khác từ phía bên cạnh.
Mộ Thần: “…”
Anh ấy lại với tay lên lại đè vành nón của Đoàn Đoàn xuống. Lần này, Tiểu Đoàn Tử quen tay hay việc vươn hai tay giữ lấy vành mũ, Mộ Thần đè xuống không cho nhấc lên, một lớn một nhỏ bắt đầu chơi trò kéo co trên vành nón.
Một nhóm trẻ con.
Bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích, Mộ Thần nhớ ra xung quanh còn có người, anh ấy mới không muốn thừa nhận mình trẻ con, lập tức tức giận vung tay đi.
Đôi mắt của Đoàn Đoàn khôi phục lại ánh sáng, mới chú ý đến bên cạnh có cô dịu dàng,đạo diễn, chị Văn Văn và cô Khương Dĩnh, a… Ánh mắt của Tiểu Mễ Lạp nhìn cô bé thật hung dữ và kỳ lạ, như hận không thể lao tới cắn cô bé một cái.
Cô, cô bé có chút sợ hãi.
Đoàn Đoàn co rúm trong lòng anh trai, Mộ Thần cúi đầu: “Sao vậy?”
Mộ Thần chú ý đến ánh mắt của Đoàn Đoàn, hướng theo đó nhìn thấy đôi mắt hung ác và vặn vẹo của Tiểu Mễ Lạp thì lập tức ngẩn ra. Đến khi Thu Như Vãn nhìn sang, Tiểu Mễ Lạp đã trở lại bình thường, làm như không có gì đi đến nắm lấy tay mẹ làm nũng.
Tiểu Mễ Lạp: “Mẹ ơi, con thấy khó chịu.”
Thu Như Vãn sờ đầu Tiểu Mễ Lạp, cảm thấy không nóng, nhớ lại lúc nãy chơi dưới ánh mặt trời lâu lại tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ lâu như vậy thì bà ấy lập tức suy đoán: “Có lẽ là ở dưới ánh mặt trời lâu quá nên hơi say nắng rồi.”
Chú Lưu lấy hộp thuốc ra nói: “Uống một chút hoắc hương chắc sẽ giảm bớt, trong hộp thuốc có dự phòng.”
Tiểu Mễ Lạp ngớ cả người: Mùi của hoắc hương đặc biệt khó chịu, cũng vô cùng khó uống, cô bé mới không cần!
Cô bé rõ ràng chỉ muốn làm nũng trước mặt Mộ Thần và để Thu Như Vãn dỗ dành mình! Sao chuyện lại phát triển đến mức phải uống thuốc thế này!
“Không, không phải!” Tiểu Mễ Lạp liên tục lùi lại mấy bước: “Con không bị say nắng, con không muốn uống thuốc!”
Chú Lưu bình tĩnh điều chỉnh gọng kính: “Cô chủ yên tâm, Hoắc Hương Chính Khí cô đặc uống tốt hơn Chính Khí lỏng, nồng độ cồn không cao, uống vào cô sẽ không cảm thấy khó chịu. Một cơn say nắng nhẹ chỉ cần uống một hộp là được.”
“Các bạn nhỏ khác nếu khó chịu thì cũng nên nhớ uống một hộp nhé.”
Mộ Thần cúi đầu hỏi: “Em muốn uống thuốc không? Có thấy khó chịu không?”
Đoàn Đoàn gật đầu, Mộ Thần buông cô bé xuống tiện tay lấy một ống Hoắc Hương Chính Khí từ chú Lưu, đưa cho Đoàn Đoàn.
“Có cần nhét ống hút giúp em không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh trai.”
Nhà ông bà ngoại ở vùng nông thôn, nơi đây ngày nào trời cũng nắng bể đầu, cô bé muốn cùng ông ngoại đi ra biển, vào rừng núi cùng bà ngoại nên mỗi lần ra ngoài và về nhà đều uống một lọ Hoắc Hương Chính Khí.
Với Đoàn Đoàn mà nói đây là hương vị vô cùng quen thuộc.
Đoàn Đoàn thuần thục mở chiếc nắp màu lam ra, cẩn thận cầm trong lòng bàn tay mềm mại để không vứt rác lung tung, sau đó chọc ống hút trong suốt xuống rãnh mềm rồi nhét vào.
Nhìn lên trên là cổ áo phông lộ ra xương quai xanh thật sâu, xa hơn là chiếc cổ trắng mịn thon dài yếu ớt, yết hầu phập phồng lên xuống do nói chuyện.
Nhìn lên nữa là đường quai hàm rõ ràng và sắc sảo của anh trai.
Còn có…
Đoàn Đoàn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì trước mắt lại tối sầm. Lần này thì Đoàn Đoàn đã có thể bình tĩnh dùng hai tay nhấc vành mũ lên rồi.
Giọng nói hung dữ của anh trai vang lên: “Nhìn gì mà nhìn.”
Đôi mắt quả hạnh của Đoàn Đoàn dưới vành nón đen nhánh, trong suốt rõ ràng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại. Vẻ mặt hung dữ của Mộ Thần suýt thì không thể duy trì được vẻ hung thần ác sát.
Giây tiếp theo, Mộ Thần nghe thấy cô bé nói:
“Em đang nhìn anh trai đấy.”
“Anh trai thật là đẹp!”
Có tiếng cười và ánh mắt trêu chọc của người khác từ phía bên cạnh.
Mộ Thần: “…”
Anh ấy lại với tay lên lại đè vành nón của Đoàn Đoàn xuống. Lần này, Tiểu Đoàn Tử quen tay hay việc vươn hai tay giữ lấy vành mũ, Mộ Thần đè xuống không cho nhấc lên, một lớn một nhỏ bắt đầu chơi trò kéo co trên vành nón.
Một nhóm trẻ con.
Bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích, Mộ Thần nhớ ra xung quanh còn có người, anh ấy mới không muốn thừa nhận mình trẻ con, lập tức tức giận vung tay đi.
Đôi mắt của Đoàn Đoàn khôi phục lại ánh sáng, mới chú ý đến bên cạnh có cô dịu dàng,đạo diễn, chị Văn Văn và cô Khương Dĩnh, a… Ánh mắt của Tiểu Mễ Lạp nhìn cô bé thật hung dữ và kỳ lạ, như hận không thể lao tới cắn cô bé một cái.
Cô, cô bé có chút sợ hãi.
Đoàn Đoàn co rúm trong lòng anh trai, Mộ Thần cúi đầu: “Sao vậy?”
Mộ Thần chú ý đến ánh mắt của Đoàn Đoàn, hướng theo đó nhìn thấy đôi mắt hung ác và vặn vẹo của Tiểu Mễ Lạp thì lập tức ngẩn ra. Đến khi Thu Như Vãn nhìn sang, Tiểu Mễ Lạp đã trở lại bình thường, làm như không có gì đi đến nắm lấy tay mẹ làm nũng.
Tiểu Mễ Lạp: “Mẹ ơi, con thấy khó chịu.”
Thu Như Vãn sờ đầu Tiểu Mễ Lạp, cảm thấy không nóng, nhớ lại lúc nãy chơi dưới ánh mặt trời lâu lại tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ lâu như vậy thì bà ấy lập tức suy đoán: “Có lẽ là ở dưới ánh mặt trời lâu quá nên hơi say nắng rồi.”
Chú Lưu lấy hộp thuốc ra nói: “Uống một chút hoắc hương chắc sẽ giảm bớt, trong hộp thuốc có dự phòng.”
Tiểu Mễ Lạp ngớ cả người: Mùi của hoắc hương đặc biệt khó chịu, cũng vô cùng khó uống, cô bé mới không cần!
Cô bé rõ ràng chỉ muốn làm nũng trước mặt Mộ Thần và để Thu Như Vãn dỗ dành mình! Sao chuyện lại phát triển đến mức phải uống thuốc thế này!
“Không, không phải!” Tiểu Mễ Lạp liên tục lùi lại mấy bước: “Con không bị say nắng, con không muốn uống thuốc!”
Chú Lưu bình tĩnh điều chỉnh gọng kính: “Cô chủ yên tâm, Hoắc Hương Chính Khí cô đặc uống tốt hơn Chính Khí lỏng, nồng độ cồn không cao, uống vào cô sẽ không cảm thấy khó chịu. Một cơn say nắng nhẹ chỉ cần uống một hộp là được.”
“Các bạn nhỏ khác nếu khó chịu thì cũng nên nhớ uống một hộp nhé.”
Mộ Thần cúi đầu hỏi: “Em muốn uống thuốc không? Có thấy khó chịu không?”
Đoàn Đoàn gật đầu, Mộ Thần buông cô bé xuống tiện tay lấy một ống Hoắc Hương Chính Khí từ chú Lưu, đưa cho Đoàn Đoàn.
“Có cần nhét ống hút giúp em không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh trai.”
Nhà ông bà ngoại ở vùng nông thôn, nơi đây ngày nào trời cũng nắng bể đầu, cô bé muốn cùng ông ngoại đi ra biển, vào rừng núi cùng bà ngoại nên mỗi lần ra ngoài và về nhà đều uống một lọ Hoắc Hương Chính Khí.
Với Đoàn Đoàn mà nói đây là hương vị vô cùng quen thuộc.
Đoàn Đoàn thuần thục mở chiếc nắp màu lam ra, cẩn thận cầm trong lòng bàn tay mềm mại để không vứt rác lung tung, sau đó chọc ống hút trong suốt xuống rãnh mềm rồi nhét vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất