Chương 65:
Thâm Thâm và Vân Vân cầm lấy thuốc cắm vào theo thói quen, cau mày nghiêm túc bắt đầu hút.
“Có chút ngọt, có chút đắng.”
“Mùi vị đúng là rất kỳ lạ!”
Thâm Thâm cùng Vân Vân trải qua xác nhận điều đó, nghiêm túc gật đầu vì đánh giá của mình.
- Thảo nào em gái nói không biết diễn đạt thế nào!
Ba đứa nhỏ nghiêm nếm thử mùi vị của Hoắc Hương Chính Khí. Sau lưng là Tiểu Mễ Lạp bị người lớn vây quanh, cố gắng dỗ dành bằng đồ ngọt nhưng Tiểu Mễ Lạp còn cao giọng khóc lớn thật lớn, ngoan cố chống cự.
Hình thành đối lập rõ ràng.
Thâm Thâm nói: “Không ngon, cũng không khó uống, sao Tiểu Mễ Lạp lại giãy dụa như thế.”
Vân Vân nói: “Tớ nhớ là Tiểu Mễ Lạp nói mình khó chịu nên chú mới lấy thuốc ra.”
Thâm Thâm và Vân Vân: “Tiểu Mễ Lạp kỳ lạ quá đi!”
Trẻ con hồn nhiên ngây thơ, người lớn lại không tiện đứng cạnh nhìn.
Dù sao Thu Như Vãn vẫn còn ở đây.
Khương Dĩnh vỗ nhẹ Thâm Thâm: “Đi súc miệng nào.”
Văn Văn cũng nói: “Vân Vân đi súc miệng đi, uống Hoắc Hương Chính Khí có mùi đấy.”
Có bạn tốt cùng nhau súc miệng và không ai tỏ ra bất mãn.
Vân Vân và Thâm Thâm mỗi người nắm một tay của em gái, ba đứa nhỏ vui vẻ đi súc miệng!
[Khu bình luận]: Tôi cảm thấy cô bé thực sự không muốn uống thuốc mà chỉ muốn làm nũng để tranh sủng. Vừa rồi mẹ nói chuyện với Đoàn Đoàn và Mộ Thần, Tiểu Mễ Lạp lập tức đi tới nói mình khó chịu, thu hút sự chú ý của mẹ.
[Khu bình luận]: Cái gì đây?
[Khu bình luận]: Trẻ con ai mà không muốn nhận được toàn bộ sự quan tâm của ba mẹ cơ chứ.
[Khu bình luận]: Vậy mọi người ai còn nhớ lúc trước Tiểu Mễ Lạp cố tình hãm hại Mộ Thần, Mộ Thần nói mặc kệ dù sau làm gì cũng đều là lỗi của anh ấy, hơn nữa giờ Tiểu Mễ Lạp còn cố ý tranh giành sự ưu ái… Đây là muốn ba mẹ hoàn toàn yêu mến cô bé hơn.
[Khu bình luận]: Đối với trẻ em mà nói ba mẹ là tất cả, như vậy có vấn đề gì sao?
[Khu bình luận]: Vấn đề không phải là mẹ để ý đến anh trai thì Tiểu Mễ Lạp lập tức có ý thức tranh giành sự ưu ái sao? Chẳng phải vấn đề là anh trai chỉ ra chính xác các hành vi chế giễu bạn nhỏ của em gái, Tiểu Mễ Lạp khóc lóc nói xin lỗi, cố ý khiến mọi người hiểu lầm anh trai mình sao?
[Khu bình luận]: Bạn nhỏ hẳn là không chú ý đến mấy thứ này.
[Khu bình luận]: Không chú ý, lại làm như vậy hoặc là nói ai đó trong gia đình đã tạo ra cho Tiểu Mễ Lạp ảo tưởng như thế, làm nũng, hãm hại anh trai khiến người khác hiểu lầm anh trai… là có thể nhận được sự thương hại và yêu mến của mọi người. Nhưng bản thân thậm chí còn không nhận ra điều đó! Chẳng phải còn đáng sợ hơn sao!
[Khu bình luận]: Hừm.
[Khu bình luận]: Thật khó để tưởng tượng Mộ Thần đã sống như thế nào ở căn nhà đó. Thật kinh khủng.
Suy nghĩ đó thật đáng sợ.
Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy sống lưng lạnh buốt đầy khó hiểu.
Cuối cùng, Tiểu Mễ Lạp vẫn miễn cưỡng uống thuốc, mọi người đều cho rằng Tiểu Mễ Lạp là được dỗ dành ổn thoả nhưng không ai ngờ rằng lý do Tiểu Mễ Lạp chịu uống Hoắc Hương Chính Khí đến từ một câu nói vô tình của nhân viên công tác.
“Đoàn Đoàn uống xong rồi.”
Sao cô bé có thể bị so sánh với Đoàn Đoàn được?
Ý không phải nói là cô bé không bằng Đoàn Đoàn sao!
Tiểu Mễ Lạp cắn răng uống cạn. Thu Như Vãn vui vẻ ôm lấy Tiểu Mễ Lạp dỗ dành, đưa cho cô bé một chiếc kẹo dẻo dâu tây và khen ngợi cô bé là một bạn nhỏ có năng lực.
Cô bé nóng lòng muốn cho Đoàn Đoàn và Mộ Thần nghe thấy, chọc bọn họ tức giận: Thấy chưa, tôi uống thuốc là phải dỗ dành như thế, uống xong còn được mẹ khen, mấy người ngoan ngoãn uống thuốc thì có ích gì chứ?
Tiểu Mễ Lạp nhìn một vòng mà không để ý đến đám người Đoàn Đoàn. Không chỉ vậy mà cả Khương Dĩnh,Văn Văn, Thâm Thâm và Vân Vân đều không thấy bóng dáng đâu, mấy người này đi đâu hết cả rồi?
“Có chút ngọt, có chút đắng.”
“Mùi vị đúng là rất kỳ lạ!”
Thâm Thâm cùng Vân Vân trải qua xác nhận điều đó, nghiêm túc gật đầu vì đánh giá của mình.
- Thảo nào em gái nói không biết diễn đạt thế nào!
Ba đứa nhỏ nghiêm nếm thử mùi vị của Hoắc Hương Chính Khí. Sau lưng là Tiểu Mễ Lạp bị người lớn vây quanh, cố gắng dỗ dành bằng đồ ngọt nhưng Tiểu Mễ Lạp còn cao giọng khóc lớn thật lớn, ngoan cố chống cự.
Hình thành đối lập rõ ràng.
Thâm Thâm nói: “Không ngon, cũng không khó uống, sao Tiểu Mễ Lạp lại giãy dụa như thế.”
Vân Vân nói: “Tớ nhớ là Tiểu Mễ Lạp nói mình khó chịu nên chú mới lấy thuốc ra.”
Thâm Thâm và Vân Vân: “Tiểu Mễ Lạp kỳ lạ quá đi!”
Trẻ con hồn nhiên ngây thơ, người lớn lại không tiện đứng cạnh nhìn.
Dù sao Thu Như Vãn vẫn còn ở đây.
Khương Dĩnh vỗ nhẹ Thâm Thâm: “Đi súc miệng nào.”
Văn Văn cũng nói: “Vân Vân đi súc miệng đi, uống Hoắc Hương Chính Khí có mùi đấy.”
Có bạn tốt cùng nhau súc miệng và không ai tỏ ra bất mãn.
Vân Vân và Thâm Thâm mỗi người nắm một tay của em gái, ba đứa nhỏ vui vẻ đi súc miệng!
[Khu bình luận]: Tôi cảm thấy cô bé thực sự không muốn uống thuốc mà chỉ muốn làm nũng để tranh sủng. Vừa rồi mẹ nói chuyện với Đoàn Đoàn và Mộ Thần, Tiểu Mễ Lạp lập tức đi tới nói mình khó chịu, thu hút sự chú ý của mẹ.
[Khu bình luận]: Cái gì đây?
[Khu bình luận]: Trẻ con ai mà không muốn nhận được toàn bộ sự quan tâm của ba mẹ cơ chứ.
[Khu bình luận]: Vậy mọi người ai còn nhớ lúc trước Tiểu Mễ Lạp cố tình hãm hại Mộ Thần, Mộ Thần nói mặc kệ dù sau làm gì cũng đều là lỗi của anh ấy, hơn nữa giờ Tiểu Mễ Lạp còn cố ý tranh giành sự ưu ái… Đây là muốn ba mẹ hoàn toàn yêu mến cô bé hơn.
[Khu bình luận]: Đối với trẻ em mà nói ba mẹ là tất cả, như vậy có vấn đề gì sao?
[Khu bình luận]: Vấn đề không phải là mẹ để ý đến anh trai thì Tiểu Mễ Lạp lập tức có ý thức tranh giành sự ưu ái sao? Chẳng phải vấn đề là anh trai chỉ ra chính xác các hành vi chế giễu bạn nhỏ của em gái, Tiểu Mễ Lạp khóc lóc nói xin lỗi, cố ý khiến mọi người hiểu lầm anh trai mình sao?
[Khu bình luận]: Bạn nhỏ hẳn là không chú ý đến mấy thứ này.
[Khu bình luận]: Không chú ý, lại làm như vậy hoặc là nói ai đó trong gia đình đã tạo ra cho Tiểu Mễ Lạp ảo tưởng như thế, làm nũng, hãm hại anh trai khiến người khác hiểu lầm anh trai… là có thể nhận được sự thương hại và yêu mến của mọi người. Nhưng bản thân thậm chí còn không nhận ra điều đó! Chẳng phải còn đáng sợ hơn sao!
[Khu bình luận]: Hừm.
[Khu bình luận]: Thật khó để tưởng tượng Mộ Thần đã sống như thế nào ở căn nhà đó. Thật kinh khủng.
Suy nghĩ đó thật đáng sợ.
Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy sống lưng lạnh buốt đầy khó hiểu.
Cuối cùng, Tiểu Mễ Lạp vẫn miễn cưỡng uống thuốc, mọi người đều cho rằng Tiểu Mễ Lạp là được dỗ dành ổn thoả nhưng không ai ngờ rằng lý do Tiểu Mễ Lạp chịu uống Hoắc Hương Chính Khí đến từ một câu nói vô tình của nhân viên công tác.
“Đoàn Đoàn uống xong rồi.”
Sao cô bé có thể bị so sánh với Đoàn Đoàn được?
Ý không phải nói là cô bé không bằng Đoàn Đoàn sao!
Tiểu Mễ Lạp cắn răng uống cạn. Thu Như Vãn vui vẻ ôm lấy Tiểu Mễ Lạp dỗ dành, đưa cho cô bé một chiếc kẹo dẻo dâu tây và khen ngợi cô bé là một bạn nhỏ có năng lực.
Cô bé nóng lòng muốn cho Đoàn Đoàn và Mộ Thần nghe thấy, chọc bọn họ tức giận: Thấy chưa, tôi uống thuốc là phải dỗ dành như thế, uống xong còn được mẹ khen, mấy người ngoan ngoãn uống thuốc thì có ích gì chứ?
Tiểu Mễ Lạp nhìn một vòng mà không để ý đến đám người Đoàn Đoàn. Không chỉ vậy mà cả Khương Dĩnh,Văn Văn, Thâm Thâm và Vân Vân đều không thấy bóng dáng đâu, mấy người này đi đâu hết cả rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất