Chương 66:
Chú Lưu cất hộp thuốc, chỉnh lại gọng kính: “Lúc cô chủ khóc không chịu uống thuốc, bọn họ ra vườn hái rau rồi.”
Ông ấy nhìn đồng hồ trên tường làm như thật: “Lúc này hẳn là đã về rồi.”
Chú Lưu nói chuyện nhỏ nhẹ và tốt bụng nhưng Tiểu Mễ Lạp luôn cảm thấy mình bị ám chỉ uống thuốc và khóc quá lâu, trong khi người khác cơm nước xong xuôi hết rồi!
Tiểu Mễ Lạp cau mày bĩu môi, bộ dạng mất hứng, chờ Thu Như Vãn dỗ mình.
Nhưng sự chú ý của Thu Như Vãn cũng bị câu nói của chú Lưu thu hút: “A Thần đi cùng bọn họ sao?”
Chú Lưu gật đầu.
Ánh mắt Thu Như Vãn có thêm vài phần suy đoán rồi hỏi: “Có Đoàn Đoàn không?”
Khóe môi chú Lưu nhấc lên cao hơn: “Có, thưa phu nhân.”
Thu Như Vãn vui vẻ cong cong mắt, trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Dù hôm nay bà ấy mới gặp Đoàn Đoàn nhưng cũng đủ để chú ý đến mối quan hệ một lớn một nhỏ này có vẻ rất tốt.
Đoàn Đoàn không sợ Mộ Thần, còn rất thích anh ấy.
Vả lại đối với hình tượng kỳ lạ của A Thần… mặc dù không biết tại sao lại như vậy.
Thu Như Vãn suy nghĩ một chút, khẽ bật cười, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, vẻ mặt bà ấy dịu dàng: “Mặc dù không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy nếu là đứa bé Đoàn Đoàn đó thì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Chú Lưu nhớ lại sự tiếp xúc giữa Mộ Thần và Đoàn Đoàn trong ngày, ông ấy khẽ gật đầu.
Ông ấy cũng có cùng suy nghĩ với phu nhân.
Hai người đang nói chuyện đều không để ý rằng mình đã bỏ qua Tiểu Mễ Lạp. Không ai chú ý đến cô bé có diện mạo như một đứa bé ba tuổi, trong ánh mắt khó có thể che giấu được ánh sáng tà ác.
Bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
*
Ở bên kia, Mộ Thần và Đoàn Đoàn bị Thu Như Vãn và chú Lưu nhắc đến, đang săn lùng kho báu trong vườn rau.
Ba con mèo nhỏ đang ngồi xổm trên bãi cỏ, Đoàn Đoàn nhỏ nhất đang ngồi xổm ở phía trước, vươn đôi bàn tay trắng nõn ra để bóc cỏ xanh, cô bé như bé mèo thò đầu nhìn qua: “A, có một bụi nấm nhỏ màu trắng dưới gốc cây.”
Một số trắng không tì vết, một số hơi ố vàng như một bụi hoa nấm lỏng lẻo.
Gạt đám cỏ xanh sang một bên lập tức thấy một sinh mệnh nhỏ bé đầy sức sống, mũ ô tròn trịa trông thật dễ thương làm sao.
Thâm Thâm ngạc nhiên định vươn tay ra, trẻ con có bản tính nghịch ngợm và tò mò về mọi thứ, không kiềm được vươn tay ra và chạm vào. Tuy nhiên, sự tốt bụng và dịu dàng khiến cậu bé lúc chạm vào chỉ chạm nhẹ, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm lên đầu.
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Thâm Thâm nhỏ giọng nói: “Ô nấm thật mềm, có hơi trơn.”
Một đứa trẻ làm gương, Vân Vân tự nhiên học theo, cẩn thận với tay chạm vào ô nấm: “Nó trơn thật đấy. Ăn được không?”
Trong lúc nói chuyện đã bộc lộ thuộc tính ăn vặt của mình, người lớn vây xem bên cạnh không khỏi bật cười.
Đoàn Đoàn rất là ngoan, lúc anh chị vươn tay ra, tự mình di chuyển bắp chân sang một bên, hai bàn tay nhỏ bé ôm mặt nhìn anh chị chạm vào, nghe vậy lập tức nghiêm túc trả lời: “Không thể ăn được, bởi vì bà ngoại nói sinh trưởng trên cây, nấm mọc dưới chân cây gọi là nấm mộc sinh, không có cách nào để biết có độc hay không, ăn vào sẽ rất khó chịu!”
Vân Vân lộ ra vẻ đáng tiếc, thở dài như bà cụ non: “Ôi! Vẻ ngoài đẹp như thế, sao không thể ăn được? Thật là tiếc.”
Vẻ mặt đầy tiếc nuối.jpg
Cô bé đúng là một người thích ăn uống, Vân Vân.
Văn Văn bật cười thành tiếng.
Đoàn Đoàn chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, ngón tay chỉ vào gốc cây: “Nhìn kìa, ở đó còn có một bụi nấm đấy!”
“Đâu đâu?”
“Anh cũng muốn xem!”
Ba đứa nhỏ cùng nhau ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua những cành cây xum xuê cùng là cây xanh mướt, nhìn thấy một bụi nấm nhỏ màu trắng mọc trên cây. Bên cạnh là một bầu trời xanh biếc tươi sáng, những cây nấm trắng mọc bình yên ở đó, giống như một đoá hoa trắng nở rộ.
Ông ấy nhìn đồng hồ trên tường làm như thật: “Lúc này hẳn là đã về rồi.”
Chú Lưu nói chuyện nhỏ nhẹ và tốt bụng nhưng Tiểu Mễ Lạp luôn cảm thấy mình bị ám chỉ uống thuốc và khóc quá lâu, trong khi người khác cơm nước xong xuôi hết rồi!
Tiểu Mễ Lạp cau mày bĩu môi, bộ dạng mất hứng, chờ Thu Như Vãn dỗ mình.
Nhưng sự chú ý của Thu Như Vãn cũng bị câu nói của chú Lưu thu hút: “A Thần đi cùng bọn họ sao?”
Chú Lưu gật đầu.
Ánh mắt Thu Như Vãn có thêm vài phần suy đoán rồi hỏi: “Có Đoàn Đoàn không?”
Khóe môi chú Lưu nhấc lên cao hơn: “Có, thưa phu nhân.”
Thu Như Vãn vui vẻ cong cong mắt, trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Dù hôm nay bà ấy mới gặp Đoàn Đoàn nhưng cũng đủ để chú ý đến mối quan hệ một lớn một nhỏ này có vẻ rất tốt.
Đoàn Đoàn không sợ Mộ Thần, còn rất thích anh ấy.
Vả lại đối với hình tượng kỳ lạ của A Thần… mặc dù không biết tại sao lại như vậy.
Thu Như Vãn suy nghĩ một chút, khẽ bật cười, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, vẻ mặt bà ấy dịu dàng: “Mặc dù không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy nếu là đứa bé Đoàn Đoàn đó thì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Chú Lưu nhớ lại sự tiếp xúc giữa Mộ Thần và Đoàn Đoàn trong ngày, ông ấy khẽ gật đầu.
Ông ấy cũng có cùng suy nghĩ với phu nhân.
Hai người đang nói chuyện đều không để ý rằng mình đã bỏ qua Tiểu Mễ Lạp. Không ai chú ý đến cô bé có diện mạo như một đứa bé ba tuổi, trong ánh mắt khó có thể che giấu được ánh sáng tà ác.
Bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
*
Ở bên kia, Mộ Thần và Đoàn Đoàn bị Thu Như Vãn và chú Lưu nhắc đến, đang săn lùng kho báu trong vườn rau.
Ba con mèo nhỏ đang ngồi xổm trên bãi cỏ, Đoàn Đoàn nhỏ nhất đang ngồi xổm ở phía trước, vươn đôi bàn tay trắng nõn ra để bóc cỏ xanh, cô bé như bé mèo thò đầu nhìn qua: “A, có một bụi nấm nhỏ màu trắng dưới gốc cây.”
Một số trắng không tì vết, một số hơi ố vàng như một bụi hoa nấm lỏng lẻo.
Gạt đám cỏ xanh sang một bên lập tức thấy một sinh mệnh nhỏ bé đầy sức sống, mũ ô tròn trịa trông thật dễ thương làm sao.
Thâm Thâm ngạc nhiên định vươn tay ra, trẻ con có bản tính nghịch ngợm và tò mò về mọi thứ, không kiềm được vươn tay ra và chạm vào. Tuy nhiên, sự tốt bụng và dịu dàng khiến cậu bé lúc chạm vào chỉ chạm nhẹ, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm lên đầu.
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Thâm Thâm nhỏ giọng nói: “Ô nấm thật mềm, có hơi trơn.”
Một đứa trẻ làm gương, Vân Vân tự nhiên học theo, cẩn thận với tay chạm vào ô nấm: “Nó trơn thật đấy. Ăn được không?”
Trong lúc nói chuyện đã bộc lộ thuộc tính ăn vặt của mình, người lớn vây xem bên cạnh không khỏi bật cười.
Đoàn Đoàn rất là ngoan, lúc anh chị vươn tay ra, tự mình di chuyển bắp chân sang một bên, hai bàn tay nhỏ bé ôm mặt nhìn anh chị chạm vào, nghe vậy lập tức nghiêm túc trả lời: “Không thể ăn được, bởi vì bà ngoại nói sinh trưởng trên cây, nấm mọc dưới chân cây gọi là nấm mộc sinh, không có cách nào để biết có độc hay không, ăn vào sẽ rất khó chịu!”
Vân Vân lộ ra vẻ đáng tiếc, thở dài như bà cụ non: “Ôi! Vẻ ngoài đẹp như thế, sao không thể ăn được? Thật là tiếc.”
Vẻ mặt đầy tiếc nuối.jpg
Cô bé đúng là một người thích ăn uống, Vân Vân.
Văn Văn bật cười thành tiếng.
Đoàn Đoàn chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, ngón tay chỉ vào gốc cây: “Nhìn kìa, ở đó còn có một bụi nấm đấy!”
“Đâu đâu?”
“Anh cũng muốn xem!”
Ba đứa nhỏ cùng nhau ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua những cành cây xum xuê cùng là cây xanh mướt, nhìn thấy một bụi nấm nhỏ màu trắng mọc trên cây. Bên cạnh là một bầu trời xanh biếc tươi sáng, những cây nấm trắng mọc bình yên ở đó, giống như một đoá hoa trắng nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất