Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
Chương 31
Edit: Raizel
Beta: Huỳnh Tử
Trong hồ tắm rộng lớn, hơi nước lượn lờ phảng phất, khiến cho sắc mặt ửng hồng của Tô Lan Thanh càng trở nên mê người, y thoải mái dựa lên vách hồ, lỗ chân lông cả người dường như cũng nở ra, nước ấm ngấm vào tận tim.
Tiêu Quân Mặc đứng ở đầu khác của hồ tắm yên lặng mà nuốt nước bọt, là ông trời đang cố tình khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn, hắn nhất định phải nhẫn nhịn! Chỉ là người trong lòng ở ngay trước mắt, nỗi thống khổ của việc muốn ăn mà không được ai có thể thấu đây! Nếu Lan Thanh sớm suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn nhất định sẽ biến thành sói, ăn y vào bụng.
Lan Thanh tẩy đi bụi bẩn trên người, lên bờ lau tóc, Tiêu Quân Mặc giống như lần trước đi đến phía sau y, đón lấy khăn vải trong tay y, giúp y lau tóc.
Tiêu Quân Mặc thuận đó liếc mắt nhìn nơi bị thương trên vai Tô Lan Thanh, miệng vết thương máu chảy đầm đìa hiện giờ đã khép lại rất tốt, chẳng qua là sẽ để lại sẹo để chứng tỏ nơi này từng bị trọng thương.
“Điện hạ, được rồi.” Tô Lan Thanh đứng lên, muốn đi ra ngoài nhưng dưới chân bỗng trơn trượt, không cẩn thận ngã lên người Tiêu Quân Mặc, áo lót Tiêu Quân Mặc bị y kéo ra, mặt y dán trực tiếp vào trước ngực Tiêu Quân Mặc, tiếng tim đập thình thịch ngay bên tai, Tô Lan Thanh hít một hơi lạnh, mặt lập tức đỏ muốn xuất huyết.
Y vội lui lại chạy ra ngoài, để lại Tiêu Quân Mặc một mình dở khóc dở cười mà đứng tại chỗ, chỉnh lại vạt áo của mình, đuổi kịp bước chân của y.
Tắm rửa xong, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đi ra ngoài, mặt Tô Lan Thanh vẫn có chút đỏ, Tiêu Quân Mặc rất biết điều mà trầm mặc, im lặng không nhắc đến chuyện bối rối vừa rồi. Giây lát, Phó Thuần đến báo cáo, vẫn chưa tìm được Lưu Uyên, Tô Lan Thanh nhíu mày, trong đầu xuất hiện nghi ngờ.
Lần gần đây nhất nhìn thấy Lưu Uyên hình như còn là chưa khai chiến, lúc nhìn thoáng qua trên tường thành, từ lúc tới cho đến bây giờ, y cũng chưa gặp lại Lưu Uyên một lần, hay là tên này đã thừa lúc loạn mà chạy mất rồi?
“Không đâu.” Có vẻ như đã nhìn ra nghi ngờ của y, Tiêu Quân Mặc quay đầu nói với Phó Thuần: “Đã cẩn thận tìm qua từng chỗ chưa? Từng góc phòng cũng không bỏ qua?”
“Dạ.”
Tiêu Quân Mặc trầm tư, hay là, trong hoàng cung này tồn tại mấy thứ linh tinh như kiểu mật đạo? Nếu Lưu Uyên trốn trong mật đạo, vậy mọi người không tìm ra hắn cũng phải.
Nghĩ vậy, Tiêu Quân Mặc nói: “Kiểm tra cẩn thận những góc ngách, tìm xem có thứ như mật đạo hay không, dù phải quật ba thước đất cũng phải tìm ra hắn!”
Phó Thuần nhận lệnh đi xuống, Tiêu Quân Mặc thở dài cùng Tô Lan Thanh đi trước, chỉ nghe người bên cạnh nói: “Điện hạ đừng lo lắng, chỉ cần muốn bắt, hắn ta không có khả năng thoát được.”
“Lan Thanh nói phải.” Tiêu Quân Mặc gật đầu, hai người chậm rãi đi vào trong hoàng cung, phía trước chính là tẩm cung của Lưu Uyên, nơi đi qua đâu đâu cũng xa hoa, Tiêu Quân Mặc nhìn thấy thì càng nhíu chặt mày, một lúc lâu sau, hắn nhịn không được mà nói: “Tên Lưu Uyên này, thật là phô trương lãng phí, nhiều bảo vật như vậy có thể khiến không ít dân chúng cả đời không phải lo chuyện ăn mặc.”
Tô Lan Thanh gật đầu đồng ý.
“Sau này ta làm hoàng đế, sẽ giống như kiếp trước, lấy dân chúng thiên hạ làm trọng.” Tiêu Quân Mặc đột nhiên dừng bước, nói nghiêm túc từng câu từng chữ.
Tô Lan Thanh sửng sốt, nghĩ đến Tiêu Quân Mặc của kiếp trước, tuy rằng vừa mới đăng cơ, nhưng đã ban hành các loại lệnh đều là tạo phúc cho dân chúng, y gật đầu tán đồng: “Điện hạ là một hoàng đế tốt, đây là phúc của dân chúng Bắc Địch.”
Tiêu Quân Mặc bùi ngùi thở dài, hắn nắm chặt hai tay Tô Lan Thanh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lòng bàn tay y, thở dài: “Chỉ tiếc là không phải người yêu tốt.” Nếu không phải hắn ngu dốt mà coi nhẹ, sao lại có bi kịch của kiếp trước cơ chứ?
“…” Tô Lan Thanh không nói, khóe môi thoáng liếc qua tiếng thở dài, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, y cũng sẽ không oán trách, quý trọng hiện tại mới là chân lý.
Giờ phút này, trong một mật thất của hoàng cung Thanh Tiêu, nơi Lưu Uyên cùng với cung nhân bên người Phúc Đức đang trốn, hắn đã trốn ở đây ước chừng sắp được một ngày, không có gì để ăn, trong bụng đói khát khó chịu, hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, hắn làm sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy!
“Hoàng thượng không cần nóng vội, nếu bọn họ không tìm thấy được ngài thì sẽ sớm rời đi, ngài rất nhanh thôi có thể ra ngoài.” Phúc Đức thấp giọng nói.
Lưu Uyên trừng mắt liếc nhìn y một cái, nếu bọn người Tiêu Quân Mặc không chịu đi, chẳng phải hắn sẽ chết đói ở đây sao? Không được, hắn phải nghĩ biện pháp thoát ra mới được.
Lưu Uyên xoay người lục tung mật thất cũng chỉ tìm được một thanh trủy thủ nhỏ, kế sách bây giờ, chỉ còn cách trà trộn vào những binh lính Bắc Địch thì mới có thể thoát ra ngoài, hắn ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Phúc Đức.
Vì sống sót, cho dù giết hết cả thiên hạ cũng không đủ! Ánh mắt Lưu Uyên biến thành đen tối, cầm trủy thủ bước từng bước đến gần Phúc Đức, trong ánh mắt hoảng sợ của y, trủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào tim y, một đao lấy mạng: “ Phúc Đức, ngươi đừng trách trẫm, kiếp sau đầu thai cho tốt.”
Nhanh chóng rút trủy thủ ra, Lưu Uyên cẩn thận mà lột da mặt của Phúc Đức, cẩn thận dán lên mặt của mình, mùi máu tươi cùng cảm giác nhớp nháp làm hắn muốn nôn, nhưng vì sống sót, hắn cắn răng nhịn xuống.
Một lát sau, Lưu Uyên thay quần áo của Phúc Đức, lại cẩn thận mở cửa mật thất ra, nhẹ bước chuồn ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã tối, vừa hay cho hắn hành sự!
Lưu Uyên ẩn mình vào chỗ tối, nhìn thấy một binh sĩ Bắc Địch đi đơn lẻ, hít sâu một hơi, hắn nhìn trái phải xung quanh, kéo binh sĩ tới chỗ tối, hay y phục của hắn, hắng giọng một cái làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài, trà trộn vào đám người.
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đang từ hoàng cung đi ra, một người binh sĩ đi qua trước mắt bọn họ, nhìn thấy bọn họ vội vàng hành lễ rồi lập tức muốn rời đi, ngay cả mặt cũng không lộ, Tô Lan Thanh không lời cùng Tiêu Quân Mặc liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Người này vì sao lại sợ bọn họ như vậy?
Tiêu Quân Mặc cũng nhìn chằm chằm người nọ, hắn phát hiện, hai bên má người nọ có vết máu, làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là, cho dù sau đại chiến hôm qua, dù không có tẩy rửa sạch sẽ thì hôm nay vết máu cũng nên khô lại rồi mới đúng, vì sao nhìn qua mới vậy, giống như là… vừa mới bị cắt lên vậy!
Tiêu Quân Mặc lập tức tiến lên khống chế binh sĩ kia, lớn tiếng nói: “Ngươi là binh lính thuộc quân doanh của vị tướng quân nào, xưng tên ra!”
Lưu Uyên thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bị chặn lại, ánh mắt hắn xoay chuyển, ra vẻ trấn định nói: “Tiểu nhân Phó Đức, thuộc quân doanh Phó Thuần Tướng quân.” Nếu trả lời rồi, có phải là sẽ không làm khó hắn phải không? Lưu Uyên giật giật thân thể: “Điện hạ, tiểu nhân còn có việc, cáo lui trước.” Nói xong đã muốn chạy.
“Từ từ, ngươi gấp cái gì?” Tiêu Quân Mặc lần thứ hai ngăn hắn lại, quay đầu nói với một người binh sĩ: “Đi gọi Phó Thuần lại đây, nhanh lên.”
Sau một chén trà nhỏ, Phó Thuần lại đây, Tiêu Quân Mặc nâng mặt người gọi là Phó Đức kia lên cho hắn nhìn, hắn lắc đầu, mười phần chắc chắn mà ngắt lời: “Hồi điện hạ, người này không phải người quân doanh của ta, chưa từng thấy qua.”
“A?” Tiêu Quân Mặc đã đại khái đoán được người này là ai, nhưng hắn đột nhiên không muốn vạch trần sớm như vậy, để kẻ đó ngẩng đầu nhìn mình: “Phó Thuần nói không biết ngươi.”
“À, khi còn bé đầu óc tiểu nhân xảy ra vấn đề, thường xuyên nhớ nhớ quên quên, có lẽ tiểu nhân nhớ nhầm.” Lưu Uyên ngạnh cổ giải thích.
Tiêu Quân Mặc càng nghe càng thấy buồn cười, giả vờ! Hắn muốn xem tên này còn muốn giả vờ đến khi nào! Hắn hừ một tiếng: “Người đâu, đem tất cả các tướng quân gọi đến, để bọn hắn tự mình đến nhận, Phó Đức, tất cả các tướng quân đều sẽ đến đây, ngươi hẳn sẽ không đến mức không nhớ được tướng quân mà mình theo là ai đấy chứ?”
Tô Lan Thanh đứng một bên thấy Tiêu Quân Mặc cũng không phải người thích làm khó người khác, bỗng nhiên vô duyên vô cớ cùng một tiểu binh sĩ nói quàng nói xiên, hay là… người này chính là người bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy, Thanh Tiêu hoàng đế ______
Lưu Uyên!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cơ thể Lưu Uyên vừa động tránh thoát khỏi trói buộc của Tiêu Quân Mặc để chạy trốn, hắn lại vạn lần không ngờ tới Tiêu Quân Mặc thế mà lại vừa cẩn thận vừa khó chơi đến vậy, không chạy ngay thì muộn mất!
Nhưng hắn còn chưa chạy được một bước lập tức bị thứ gì đó đập vào, nặng nề ngã xuống đất, răng nanh tiếp xuống mặt đất cứng rắn, miệng toàn là máu, hắn chống người muốn đứng lên, nhìn thấy Tô Lan Thanh thu hồi vỏ kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.
Tiêu Quân Mặc tiến lên một bước, đá mạnh vào lồng ngực hắn một phát, binh sĩ bên cạnh tiến đến áp hắn quỳ xuống, Tiêu Quân Mặc kéo tấm da trên mặt hắn xuống, lộ ra khuôn mặt phẫn nộ còn mang vết máu, quả nhiên là Lưu Uyên, Tiêu Quân Mặc cười lạnh, thanh âm như lạnh lẽo như trời đông giá rét đến tận xương: “Lưu Uyên trợn trừng hai mắt, trong miệng không ngừng phun ra những lời lẽ khó nghe, mắng Tiêu Quân Mặc đến mức cẩu huyết lâm đầu.
_____ ba!
Một bàn tay tát lên mặt Lưu Uyên, mọi người thấy hướng động thủ là Tô Lan Thanh, mặt Tiêu Quân Mặc lộ ra kinh ngạc, Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh: “Miệng tên này thật thối, nên đánh!”
Thì ra là trả thù cho hắn, Tiêu Quân Mặc nở nụ cười, chỉ cảm thấy Lan Thanh lúc này đáng yêu chết đi được, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn thật sự muốn ôm lấy Tô Lan Thanh thân mật một chút.
“Người đâu, giải xuống trông coi cẩn thận.” Tiêu Quân Mặc vứt một ánh mắt ra hiệu, binh sĩ bốn phía tiến lên vây áp Lưu Uyên giải đi, cho dù bị biến thành tù nhân, hắn còn không ngừng hùng hổ: “Tiêu Quân Mặc, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi cùng Tô Lan Thanh đều sẽ phải xuống địa ngục! Trọn kiếp không được siêu sinh!”
“Khoan đã!” Tiêu Quân Mặc biến sắc, giận tái mặt đi đến, mắng hắn thì được, hắn căn bản không thèm để ý, còn mắng Lan Thanh? Cái này thì tuyệt đối không được! Hắn bước nhanh qua, đánh mấy quyền vào mắt Lưu Uyên, đánh hắn thành đầu lớn, hắn không phải thích dịch dung sao? Vậy thì đánh cho không ai nhận ra luôn!
Lưu Uyên chịu nhục, răng nanh nghiến canh cách, không được! Hắn thà chết cũng không muốn nằm trong tay Tiêu Quân Mặc!
“Muốn chết?” Tiêu Quân Mặc mắt lanh mắt lẹ mà giữ chặt cằm hắn, hắn muốn chết, ông trời cũng không cho! Tên này tội ác tày trời, áp giải đến hoàng cung Bắc Địch, để phụ hoàng từ từ xử trí!
“Điện hạ?’ Tô Lan Thanh đứng ở một bên nháy mắt mấy cái, đoán được Tiêu Quân Mặc là đang nghĩ đến chuyện kiếp trước, không nhịn được việc Lưu Uyên nguyền rủa y, nghĩ vậy, tim y lại thêm cảm động.
Tiêu Quân Mặc xong việc trở về, bắt được Lưu Uyên, chiến sự lần này coi như hoàn toàn kết thúc, hắn để Phó Thuần đem tin mừng chiến thắng này về cho phụ hoàng.
Rốt cuộc cũng thắng! Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nhìn nhau mỉm cười, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Beta: Huỳnh Tử
Trong hồ tắm rộng lớn, hơi nước lượn lờ phảng phất, khiến cho sắc mặt ửng hồng của Tô Lan Thanh càng trở nên mê người, y thoải mái dựa lên vách hồ, lỗ chân lông cả người dường như cũng nở ra, nước ấm ngấm vào tận tim.
Tiêu Quân Mặc đứng ở đầu khác của hồ tắm yên lặng mà nuốt nước bọt, là ông trời đang cố tình khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn, hắn nhất định phải nhẫn nhịn! Chỉ là người trong lòng ở ngay trước mắt, nỗi thống khổ của việc muốn ăn mà không được ai có thể thấu đây! Nếu Lan Thanh sớm suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn nhất định sẽ biến thành sói, ăn y vào bụng.
Lan Thanh tẩy đi bụi bẩn trên người, lên bờ lau tóc, Tiêu Quân Mặc giống như lần trước đi đến phía sau y, đón lấy khăn vải trong tay y, giúp y lau tóc.
Tiêu Quân Mặc thuận đó liếc mắt nhìn nơi bị thương trên vai Tô Lan Thanh, miệng vết thương máu chảy đầm đìa hiện giờ đã khép lại rất tốt, chẳng qua là sẽ để lại sẹo để chứng tỏ nơi này từng bị trọng thương.
“Điện hạ, được rồi.” Tô Lan Thanh đứng lên, muốn đi ra ngoài nhưng dưới chân bỗng trơn trượt, không cẩn thận ngã lên người Tiêu Quân Mặc, áo lót Tiêu Quân Mặc bị y kéo ra, mặt y dán trực tiếp vào trước ngực Tiêu Quân Mặc, tiếng tim đập thình thịch ngay bên tai, Tô Lan Thanh hít một hơi lạnh, mặt lập tức đỏ muốn xuất huyết.
Y vội lui lại chạy ra ngoài, để lại Tiêu Quân Mặc một mình dở khóc dở cười mà đứng tại chỗ, chỉnh lại vạt áo của mình, đuổi kịp bước chân của y.
Tắm rửa xong, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đi ra ngoài, mặt Tô Lan Thanh vẫn có chút đỏ, Tiêu Quân Mặc rất biết điều mà trầm mặc, im lặng không nhắc đến chuyện bối rối vừa rồi. Giây lát, Phó Thuần đến báo cáo, vẫn chưa tìm được Lưu Uyên, Tô Lan Thanh nhíu mày, trong đầu xuất hiện nghi ngờ.
Lần gần đây nhất nhìn thấy Lưu Uyên hình như còn là chưa khai chiến, lúc nhìn thoáng qua trên tường thành, từ lúc tới cho đến bây giờ, y cũng chưa gặp lại Lưu Uyên một lần, hay là tên này đã thừa lúc loạn mà chạy mất rồi?
“Không đâu.” Có vẻ như đã nhìn ra nghi ngờ của y, Tiêu Quân Mặc quay đầu nói với Phó Thuần: “Đã cẩn thận tìm qua từng chỗ chưa? Từng góc phòng cũng không bỏ qua?”
“Dạ.”
Tiêu Quân Mặc trầm tư, hay là, trong hoàng cung này tồn tại mấy thứ linh tinh như kiểu mật đạo? Nếu Lưu Uyên trốn trong mật đạo, vậy mọi người không tìm ra hắn cũng phải.
Nghĩ vậy, Tiêu Quân Mặc nói: “Kiểm tra cẩn thận những góc ngách, tìm xem có thứ như mật đạo hay không, dù phải quật ba thước đất cũng phải tìm ra hắn!”
Phó Thuần nhận lệnh đi xuống, Tiêu Quân Mặc thở dài cùng Tô Lan Thanh đi trước, chỉ nghe người bên cạnh nói: “Điện hạ đừng lo lắng, chỉ cần muốn bắt, hắn ta không có khả năng thoát được.”
“Lan Thanh nói phải.” Tiêu Quân Mặc gật đầu, hai người chậm rãi đi vào trong hoàng cung, phía trước chính là tẩm cung của Lưu Uyên, nơi đi qua đâu đâu cũng xa hoa, Tiêu Quân Mặc nhìn thấy thì càng nhíu chặt mày, một lúc lâu sau, hắn nhịn không được mà nói: “Tên Lưu Uyên này, thật là phô trương lãng phí, nhiều bảo vật như vậy có thể khiến không ít dân chúng cả đời không phải lo chuyện ăn mặc.”
Tô Lan Thanh gật đầu đồng ý.
“Sau này ta làm hoàng đế, sẽ giống như kiếp trước, lấy dân chúng thiên hạ làm trọng.” Tiêu Quân Mặc đột nhiên dừng bước, nói nghiêm túc từng câu từng chữ.
Tô Lan Thanh sửng sốt, nghĩ đến Tiêu Quân Mặc của kiếp trước, tuy rằng vừa mới đăng cơ, nhưng đã ban hành các loại lệnh đều là tạo phúc cho dân chúng, y gật đầu tán đồng: “Điện hạ là một hoàng đế tốt, đây là phúc của dân chúng Bắc Địch.”
Tiêu Quân Mặc bùi ngùi thở dài, hắn nắm chặt hai tay Tô Lan Thanh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lòng bàn tay y, thở dài: “Chỉ tiếc là không phải người yêu tốt.” Nếu không phải hắn ngu dốt mà coi nhẹ, sao lại có bi kịch của kiếp trước cơ chứ?
“…” Tô Lan Thanh không nói, khóe môi thoáng liếc qua tiếng thở dài, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, y cũng sẽ không oán trách, quý trọng hiện tại mới là chân lý.
Giờ phút này, trong một mật thất của hoàng cung Thanh Tiêu, nơi Lưu Uyên cùng với cung nhân bên người Phúc Đức đang trốn, hắn đã trốn ở đây ước chừng sắp được một ngày, không có gì để ăn, trong bụng đói khát khó chịu, hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, hắn làm sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy!
“Hoàng thượng không cần nóng vội, nếu bọn họ không tìm thấy được ngài thì sẽ sớm rời đi, ngài rất nhanh thôi có thể ra ngoài.” Phúc Đức thấp giọng nói.
Lưu Uyên trừng mắt liếc nhìn y một cái, nếu bọn người Tiêu Quân Mặc không chịu đi, chẳng phải hắn sẽ chết đói ở đây sao? Không được, hắn phải nghĩ biện pháp thoát ra mới được.
Lưu Uyên xoay người lục tung mật thất cũng chỉ tìm được một thanh trủy thủ nhỏ, kế sách bây giờ, chỉ còn cách trà trộn vào những binh lính Bắc Địch thì mới có thể thoát ra ngoài, hắn ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Phúc Đức.
Vì sống sót, cho dù giết hết cả thiên hạ cũng không đủ! Ánh mắt Lưu Uyên biến thành đen tối, cầm trủy thủ bước từng bước đến gần Phúc Đức, trong ánh mắt hoảng sợ của y, trủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào tim y, một đao lấy mạng: “ Phúc Đức, ngươi đừng trách trẫm, kiếp sau đầu thai cho tốt.”
Nhanh chóng rút trủy thủ ra, Lưu Uyên cẩn thận mà lột da mặt của Phúc Đức, cẩn thận dán lên mặt của mình, mùi máu tươi cùng cảm giác nhớp nháp làm hắn muốn nôn, nhưng vì sống sót, hắn cắn răng nhịn xuống.
Một lát sau, Lưu Uyên thay quần áo của Phúc Đức, lại cẩn thận mở cửa mật thất ra, nhẹ bước chuồn ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã tối, vừa hay cho hắn hành sự!
Lưu Uyên ẩn mình vào chỗ tối, nhìn thấy một binh sĩ Bắc Địch đi đơn lẻ, hít sâu một hơi, hắn nhìn trái phải xung quanh, kéo binh sĩ tới chỗ tối, hay y phục của hắn, hắng giọng một cái làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài, trà trộn vào đám người.
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đang từ hoàng cung đi ra, một người binh sĩ đi qua trước mắt bọn họ, nhìn thấy bọn họ vội vàng hành lễ rồi lập tức muốn rời đi, ngay cả mặt cũng không lộ, Tô Lan Thanh không lời cùng Tiêu Quân Mặc liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Người này vì sao lại sợ bọn họ như vậy?
Tiêu Quân Mặc cũng nhìn chằm chằm người nọ, hắn phát hiện, hai bên má người nọ có vết máu, làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là, cho dù sau đại chiến hôm qua, dù không có tẩy rửa sạch sẽ thì hôm nay vết máu cũng nên khô lại rồi mới đúng, vì sao nhìn qua mới vậy, giống như là… vừa mới bị cắt lên vậy!
Tiêu Quân Mặc lập tức tiến lên khống chế binh sĩ kia, lớn tiếng nói: “Ngươi là binh lính thuộc quân doanh của vị tướng quân nào, xưng tên ra!”
Lưu Uyên thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bị chặn lại, ánh mắt hắn xoay chuyển, ra vẻ trấn định nói: “Tiểu nhân Phó Đức, thuộc quân doanh Phó Thuần Tướng quân.” Nếu trả lời rồi, có phải là sẽ không làm khó hắn phải không? Lưu Uyên giật giật thân thể: “Điện hạ, tiểu nhân còn có việc, cáo lui trước.” Nói xong đã muốn chạy.
“Từ từ, ngươi gấp cái gì?” Tiêu Quân Mặc lần thứ hai ngăn hắn lại, quay đầu nói với một người binh sĩ: “Đi gọi Phó Thuần lại đây, nhanh lên.”
Sau một chén trà nhỏ, Phó Thuần lại đây, Tiêu Quân Mặc nâng mặt người gọi là Phó Đức kia lên cho hắn nhìn, hắn lắc đầu, mười phần chắc chắn mà ngắt lời: “Hồi điện hạ, người này không phải người quân doanh của ta, chưa từng thấy qua.”
“A?” Tiêu Quân Mặc đã đại khái đoán được người này là ai, nhưng hắn đột nhiên không muốn vạch trần sớm như vậy, để kẻ đó ngẩng đầu nhìn mình: “Phó Thuần nói không biết ngươi.”
“À, khi còn bé đầu óc tiểu nhân xảy ra vấn đề, thường xuyên nhớ nhớ quên quên, có lẽ tiểu nhân nhớ nhầm.” Lưu Uyên ngạnh cổ giải thích.
Tiêu Quân Mặc càng nghe càng thấy buồn cười, giả vờ! Hắn muốn xem tên này còn muốn giả vờ đến khi nào! Hắn hừ một tiếng: “Người đâu, đem tất cả các tướng quân gọi đến, để bọn hắn tự mình đến nhận, Phó Đức, tất cả các tướng quân đều sẽ đến đây, ngươi hẳn sẽ không đến mức không nhớ được tướng quân mà mình theo là ai đấy chứ?”
Tô Lan Thanh đứng một bên thấy Tiêu Quân Mặc cũng không phải người thích làm khó người khác, bỗng nhiên vô duyên vô cớ cùng một tiểu binh sĩ nói quàng nói xiên, hay là… người này chính là người bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy, Thanh Tiêu hoàng đế ______
Lưu Uyên!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cơ thể Lưu Uyên vừa động tránh thoát khỏi trói buộc của Tiêu Quân Mặc để chạy trốn, hắn lại vạn lần không ngờ tới Tiêu Quân Mặc thế mà lại vừa cẩn thận vừa khó chơi đến vậy, không chạy ngay thì muộn mất!
Nhưng hắn còn chưa chạy được một bước lập tức bị thứ gì đó đập vào, nặng nề ngã xuống đất, răng nanh tiếp xuống mặt đất cứng rắn, miệng toàn là máu, hắn chống người muốn đứng lên, nhìn thấy Tô Lan Thanh thu hồi vỏ kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.
Tiêu Quân Mặc tiến lên một bước, đá mạnh vào lồng ngực hắn một phát, binh sĩ bên cạnh tiến đến áp hắn quỳ xuống, Tiêu Quân Mặc kéo tấm da trên mặt hắn xuống, lộ ra khuôn mặt phẫn nộ còn mang vết máu, quả nhiên là Lưu Uyên, Tiêu Quân Mặc cười lạnh, thanh âm như lạnh lẽo như trời đông giá rét đến tận xương: “Lưu Uyên trợn trừng hai mắt, trong miệng không ngừng phun ra những lời lẽ khó nghe, mắng Tiêu Quân Mặc đến mức cẩu huyết lâm đầu.
_____ ba!
Một bàn tay tát lên mặt Lưu Uyên, mọi người thấy hướng động thủ là Tô Lan Thanh, mặt Tiêu Quân Mặc lộ ra kinh ngạc, Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh: “Miệng tên này thật thối, nên đánh!”
Thì ra là trả thù cho hắn, Tiêu Quân Mặc nở nụ cười, chỉ cảm thấy Lan Thanh lúc này đáng yêu chết đi được, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn thật sự muốn ôm lấy Tô Lan Thanh thân mật một chút.
“Người đâu, giải xuống trông coi cẩn thận.” Tiêu Quân Mặc vứt một ánh mắt ra hiệu, binh sĩ bốn phía tiến lên vây áp Lưu Uyên giải đi, cho dù bị biến thành tù nhân, hắn còn không ngừng hùng hổ: “Tiêu Quân Mặc, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi cùng Tô Lan Thanh đều sẽ phải xuống địa ngục! Trọn kiếp không được siêu sinh!”
“Khoan đã!” Tiêu Quân Mặc biến sắc, giận tái mặt đi đến, mắng hắn thì được, hắn căn bản không thèm để ý, còn mắng Lan Thanh? Cái này thì tuyệt đối không được! Hắn bước nhanh qua, đánh mấy quyền vào mắt Lưu Uyên, đánh hắn thành đầu lớn, hắn không phải thích dịch dung sao? Vậy thì đánh cho không ai nhận ra luôn!
Lưu Uyên chịu nhục, răng nanh nghiến canh cách, không được! Hắn thà chết cũng không muốn nằm trong tay Tiêu Quân Mặc!
“Muốn chết?” Tiêu Quân Mặc mắt lanh mắt lẹ mà giữ chặt cằm hắn, hắn muốn chết, ông trời cũng không cho! Tên này tội ác tày trời, áp giải đến hoàng cung Bắc Địch, để phụ hoàng từ từ xử trí!
“Điện hạ?’ Tô Lan Thanh đứng ở một bên nháy mắt mấy cái, đoán được Tiêu Quân Mặc là đang nghĩ đến chuyện kiếp trước, không nhịn được việc Lưu Uyên nguyền rủa y, nghĩ vậy, tim y lại thêm cảm động.
Tiêu Quân Mặc xong việc trở về, bắt được Lưu Uyên, chiến sự lần này coi như hoàn toàn kết thúc, hắn để Phó Thuần đem tin mừng chiến thắng này về cho phụ hoàng.
Rốt cuộc cũng thắng! Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nhìn nhau mỉm cười, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất