Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Chương 26: Hợp Tác (1)
Mục Tinh nhìn bình luận, chần chờ một chút, lắc đầu: "Không có ý định chuyên môn làm việc trên sóng livestream."
Cậu mở phát sóng trực tiếp chính là vì bán quả hồng, vốn dĩ định bán hết quả hồng sẽ không tiếp tục phát sóng nữa.
A, sang năm thời điểm quả hồng chín, cái này chắc còn có thể tiếp tục dùng tới. Vô tình, người bán hồng Mục Tinh vừa suy nghĩ vừa đáp.
[!!!]
[Không cần đâu!]
[Không làm streamer, vậy cậu còn có thể trở lại giới giải trí không?]
Mục Tinh lần nữa phủ nhận: "Sẽ không trở về giới giải trí."
[Đừng đi! Vậy chẳng phải sau này mình sẽ không được gặp lại cậu sao?]
[Cái gì? Đừng nha, ngươi nhìn chúng ta một chút, ngươi còn có hơn hai trăm vạn fan đấy!]
[Xin ngươi tiếp tục phát sóng trực tiếp đi, không cần làm cái gì, mở camera quay bản thân tùy tiện làm cái gì đó có thể để cho chúng ta nhìn thấy ngươi là được!]
[+1]
[+2]
Mục Tinh có chút khó khăn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng chưa tính đưa ra quyết định, sau này lại nói đi."
Tiếng chuông điện thoại di động vừa vặn vang lên vào lúc này.
Mục Tinh đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài phòng tiếp nối: "Xin chào?"
Ngữ khí đối diện hết sức nhiệt tình: "Là Mục Tinh tiên sinh sao? Tôi bên này là nhân viên công tác chấn hưng Cục nông thôn huyện Tân Thành, muốn cùng ngươi bên này nói chuyện hợp tác một chút."
"Cục chấn hưng nông thôn?" Mục Tinh có chút nghi hoặc, khách khí hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Bên kia ngược lại nói: "Có phải thời gian này anh vẫn đang phát sóng trực tiếp không? Anh cứ làm trước đi, nếu anh tiện, buổi chiều chúng tôi đến chỗ anh, nói chuyện chi tiết một chút được không?"
Mục Tinh đáp ứng, bên kia rất nhanh nói không quấy rầy cậu, cúp điện thoại.
Mục Tinh trở lại thư phòng, ngồi xuống ghế.
Lưu Học kích động nói cho cậu biết, ngay vào lúc cậu đi nghe điện thoại thì phía sau lại có thêm mấy trăm đơn đặt hàng!
Hơn nữa thật nhiều đều là một lần mua mấy chục cân!
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nghe được câu nói này.
[Lợi hại nha các huynh đệ, ta cống hiến một phần, các ngươi thì sao?]
[Ta mua mười cân.]
[Tôi mua một trăm cân, mới hơn một trăm đồng, coi như là chia sẻ áp lực cho các đại thúc ở thôn Tiểu Khê.]
[Nghe được giọng nói kích động của tiểu ca, ta không hiểu sao lại cũng có chút kích động cái quỷ gì?]
Mục Tinh trong lòng cũng có chút kích động, nhưng vẫn là nhịn không được nói: "Mọi người không cần một lần mua quá nhiều, quả hồng không để dành lâu được, đừng đến lúc đó mua về vẫn là lãng phí."
[Yên tâm yên tâm, tôi mua mấy chục cân, là toàn bộ đồng nghiệp cùng ăn, chúng tôi đều đang xem phát sóng trực tiếp của cậu đấy.]
[Tôi là người mua một trăm cân, đến lúc đó các họ hàng thân thích chia nhau sẽ nhanh chóng ăn hết.]
[Chủ yếu là giá rẻ, cửa hàng trái cây này của chúng ta có sáu đồng một cân hồng.]
Đợi đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp sau 2 tiếng buổi sáng, Lưu Học vẻ mặt mộng ảo nhìn Mục Tinh: "Từ lúc dừng lại đến bây giờ, anh biết chúng ta nhận được bao nhiêu đơn không?"
"Bao nhiêu?"
"Một vạn hai ngàn đơn! Ít nhất năm cân, nhiều nhất có hơn một trăm cân!"
Lưu Học gãi gãi đầu: "Ta đại khái tính toán một chút, bây giờ chúng ta ít nhất cũng bán được mười mấy vạn cân hồng!"
Mấu chốt đây vẫn chỉ là số lượng lúc này, đơn hàng vẫn còn đang tăng.
Sau đó hắn liền thấy sắc mặt Mục Tinh lộ ra một nụ cười, nụ cười thuần túy, vui vẻ.
"Thật tốt." Mục Tinh thở dài một hơi: "Đến lúc này, cuối cùng lo lắng của tôi mới thật sự không còn."
Cậu lôi Lưu Học đi ra ngoài: "Đi, chúng ta mau đi nói tin tức tốt cho Phương thúc bọn họ!"
Đi ra cửa lớn, Mục Tinh sững sờ, tất cả mọi người trong thôn đều đứng ở ngoài cửa nhà hắn.
Thấy Mục Tinh đi ra, chú Trương vừa hồi hộp lại bất an nhìn cậu: "Tinh Tinh, hôm nay lần đầu tiên bán quả hồng trên mạng, thế nào?"
Khí hậu trên núi hơi lạnh, hôm nay trời lại mưa hạ nhiệt độ, tất cả mọi người đều mặc áo khoác vào.
Mục Tinh vừa nhìn bọn họ liền biết đứng ở bên ngoài rất lâu, không đồng ý nói: "Mọi người tại sao không báo một tiếng, vào trong nhà đi."
Triệu thúc cười thật thà: "Cháu đây không phải đang phát sóng trực tiếp sao? Chúng ta sợ đi vào làm ồn cháu."
Phương thúc tính tình nóng nảy, lại là người thân cận nhất với Mục Tinh, nhịn không được vội la lên: "Ai nha đừng có nói những thứ này nữa, Tinh Tinh, con cố ý làm chúng ta hồi hộp sao? Mau nói cho chúng ta biết, thế nào?"
Mục Tinh cố ý chần chờ nói: "Cái này..."
Phương thúc vừa nhìn liền nóng nảy: "Sao vậy? Ta còn xem trực tiếp của con đấy, không phải Tiểu Lưu nói bán rất tốt sao?"
Mấy người bọn họ này có ai sẽ biết coi phát sóng trực tiếp? Phần lớn ngay cả điện thoại di động cũng vẫn là máy cũ, chỉ có thể gọi điện thoại.
Dì Tú ngược lại dùng trí năng, bình thường thích lướt video cùng con gái, hiện tại đăng ký tài khoản Vân Đóa, đi xem Mục Tinh livestream.
Mục Tinh nhịn không được, lập tức cười ra tiếng: "Đúng vậy, bán được tốt lắm!"
Phương thúc trừng mắt, làm bộ giơ tay: "Được, tiểu tử ngươi!"
Cậu mở phát sóng trực tiếp chính là vì bán quả hồng, vốn dĩ định bán hết quả hồng sẽ không tiếp tục phát sóng nữa.
A, sang năm thời điểm quả hồng chín, cái này chắc còn có thể tiếp tục dùng tới. Vô tình, người bán hồng Mục Tinh vừa suy nghĩ vừa đáp.
[!!!]
[Không cần đâu!]
[Không làm streamer, vậy cậu còn có thể trở lại giới giải trí không?]
Mục Tinh lần nữa phủ nhận: "Sẽ không trở về giới giải trí."
[Đừng đi! Vậy chẳng phải sau này mình sẽ không được gặp lại cậu sao?]
[Cái gì? Đừng nha, ngươi nhìn chúng ta một chút, ngươi còn có hơn hai trăm vạn fan đấy!]
[Xin ngươi tiếp tục phát sóng trực tiếp đi, không cần làm cái gì, mở camera quay bản thân tùy tiện làm cái gì đó có thể để cho chúng ta nhìn thấy ngươi là được!]
[+1]
[+2]
Mục Tinh có chút khó khăn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng chưa tính đưa ra quyết định, sau này lại nói đi."
Tiếng chuông điện thoại di động vừa vặn vang lên vào lúc này.
Mục Tinh đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài phòng tiếp nối: "Xin chào?"
Ngữ khí đối diện hết sức nhiệt tình: "Là Mục Tinh tiên sinh sao? Tôi bên này là nhân viên công tác chấn hưng Cục nông thôn huyện Tân Thành, muốn cùng ngươi bên này nói chuyện hợp tác một chút."
"Cục chấn hưng nông thôn?" Mục Tinh có chút nghi hoặc, khách khí hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Bên kia ngược lại nói: "Có phải thời gian này anh vẫn đang phát sóng trực tiếp không? Anh cứ làm trước đi, nếu anh tiện, buổi chiều chúng tôi đến chỗ anh, nói chuyện chi tiết một chút được không?"
Mục Tinh đáp ứng, bên kia rất nhanh nói không quấy rầy cậu, cúp điện thoại.
Mục Tinh trở lại thư phòng, ngồi xuống ghế.
Lưu Học kích động nói cho cậu biết, ngay vào lúc cậu đi nghe điện thoại thì phía sau lại có thêm mấy trăm đơn đặt hàng!
Hơn nữa thật nhiều đều là một lần mua mấy chục cân!
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nghe được câu nói này.
[Lợi hại nha các huynh đệ, ta cống hiến một phần, các ngươi thì sao?]
[Ta mua mười cân.]
[Tôi mua một trăm cân, mới hơn một trăm đồng, coi như là chia sẻ áp lực cho các đại thúc ở thôn Tiểu Khê.]
[Nghe được giọng nói kích động của tiểu ca, ta không hiểu sao lại cũng có chút kích động cái quỷ gì?]
Mục Tinh trong lòng cũng có chút kích động, nhưng vẫn là nhịn không được nói: "Mọi người không cần một lần mua quá nhiều, quả hồng không để dành lâu được, đừng đến lúc đó mua về vẫn là lãng phí."
[Yên tâm yên tâm, tôi mua mấy chục cân, là toàn bộ đồng nghiệp cùng ăn, chúng tôi đều đang xem phát sóng trực tiếp của cậu đấy.]
[Tôi là người mua một trăm cân, đến lúc đó các họ hàng thân thích chia nhau sẽ nhanh chóng ăn hết.]
[Chủ yếu là giá rẻ, cửa hàng trái cây này của chúng ta có sáu đồng một cân hồng.]
Đợi đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp sau 2 tiếng buổi sáng, Lưu Học vẻ mặt mộng ảo nhìn Mục Tinh: "Từ lúc dừng lại đến bây giờ, anh biết chúng ta nhận được bao nhiêu đơn không?"
"Bao nhiêu?"
"Một vạn hai ngàn đơn! Ít nhất năm cân, nhiều nhất có hơn một trăm cân!"
Lưu Học gãi gãi đầu: "Ta đại khái tính toán một chút, bây giờ chúng ta ít nhất cũng bán được mười mấy vạn cân hồng!"
Mấu chốt đây vẫn chỉ là số lượng lúc này, đơn hàng vẫn còn đang tăng.
Sau đó hắn liền thấy sắc mặt Mục Tinh lộ ra một nụ cười, nụ cười thuần túy, vui vẻ.
"Thật tốt." Mục Tinh thở dài một hơi: "Đến lúc này, cuối cùng lo lắng của tôi mới thật sự không còn."
Cậu lôi Lưu Học đi ra ngoài: "Đi, chúng ta mau đi nói tin tức tốt cho Phương thúc bọn họ!"
Đi ra cửa lớn, Mục Tinh sững sờ, tất cả mọi người trong thôn đều đứng ở ngoài cửa nhà hắn.
Thấy Mục Tinh đi ra, chú Trương vừa hồi hộp lại bất an nhìn cậu: "Tinh Tinh, hôm nay lần đầu tiên bán quả hồng trên mạng, thế nào?"
Khí hậu trên núi hơi lạnh, hôm nay trời lại mưa hạ nhiệt độ, tất cả mọi người đều mặc áo khoác vào.
Mục Tinh vừa nhìn bọn họ liền biết đứng ở bên ngoài rất lâu, không đồng ý nói: "Mọi người tại sao không báo một tiếng, vào trong nhà đi."
Triệu thúc cười thật thà: "Cháu đây không phải đang phát sóng trực tiếp sao? Chúng ta sợ đi vào làm ồn cháu."
Phương thúc tính tình nóng nảy, lại là người thân cận nhất với Mục Tinh, nhịn không được vội la lên: "Ai nha đừng có nói những thứ này nữa, Tinh Tinh, con cố ý làm chúng ta hồi hộp sao? Mau nói cho chúng ta biết, thế nào?"
Mục Tinh cố ý chần chờ nói: "Cái này..."
Phương thúc vừa nhìn liền nóng nảy: "Sao vậy? Ta còn xem trực tiếp của con đấy, không phải Tiểu Lưu nói bán rất tốt sao?"
Mấy người bọn họ này có ai sẽ biết coi phát sóng trực tiếp? Phần lớn ngay cả điện thoại di động cũng vẫn là máy cũ, chỉ có thể gọi điện thoại.
Dì Tú ngược lại dùng trí năng, bình thường thích lướt video cùng con gái, hiện tại đăng ký tài khoản Vân Đóa, đi xem Mục Tinh livestream.
Mục Tinh nhịn không được, lập tức cười ra tiếng: "Đúng vậy, bán được tốt lắm!"
Phương thúc trừng mắt, làm bộ giơ tay: "Được, tiểu tử ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất