Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Chương 37: Lời Đồn Sáng Tỏ (1)
Nhưng bất luận là ai, xem xong bài báo này, đều sẽ sinh ra ấn tượng không tốt đối với Mục Tinh.
"Loại văn chương như này, ta tìm được mấy bài." Lưu Học rất tức giận, "Dưới weibo còn có người nói muốn dùng tiền mời cậu phát ngôn, nhưng cậ lại chê giá cả quá rẻ để cự tuyệt."
Hiện tại các Hắc Tử đều đang chửi cậ dối trá, lợi dụng tên tuổi quê nhà để kiếm tiền.
"Trong Siêu Thoại có không ít fan hâm mộ không biết thật giả, hiện tại ồn ào thành một đoàn." Lúc Lưu Học nói ra lời này lòng đầy căm phẫn.
Hắn không nói cho Mục Tinh, hắn vừa mới dùng acc clone ra trận cùng ant chửi nhau hơn một giờ.
"A." Mục Tinh nói.
Lưu Học nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nhịn không được nói: "Anh không tức giận?"
Mục Tinh ngạc nhiên nói: "Tức giận cái gì?"
"Bọn họ oan uổng anh! Tô chưa từng thấy qua streamer nào vô tư kính nghiệpnhư anh!" Lúc lần đầu tiên biết Mục Tinh là miễn phí mang hàng cho những người nông dân này, ánh mắt Lưu Học nhìn cậu quả thực giống như là đang nhìn Thánh Mẫu.
Sau đó biết Mục Tinh từ chối tất cả ông ch mời cậu quảng cáo sản phẩm, ánh mắt Lưu Học nhìn cậu từ Thánh Mẫu biến thành Thánh Nhân.
Người ta bỏ ra số tiền lớn như vậy cũng không cần, vô dục vô cầu, còn không phải là Thánh Nhân sao?
Mục Tinh bình tĩnh nói: "Bản chất chỉ là một đám người xa lạ trên internet mà thôi. Bọn họ có thể bởi vì tô lớn lên xinh đẹp, bởi vì ta tôibán quả hồng rẻ mà thích ta, cũng có thể bởi vì tôi nhảy múa kém, tôi trực tiếp phát sóng trực tiếp kiếm tiền mà mắng tôi. Loại cảm xúc yêu thích và chán ghét này đều chỉ là một loại cảm xúc rất nhẹ nhàng. Nếu mỗi ngày đều tức giận với bọn họ, tôi không cần sống cuộc sống của chính mình nữa sao?"
"Nhưng bọn họ mắng anh!" Lưu Học lặp lại.
Mục Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh đổi vị trí suy nghĩ một chút, bọn họ suy nghĩ tìm từ rất lâu, tốn mấy giờ ở trên internet mắng tôi, kết quả tôi căn bản không nhìn thấy, cũng không tức giận chút nào, bọn họ có phải thua thiệt lớn hay không?"
Lưu Học: "..."
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Mục Tinh là thật một chút cũng tức giận, không quan tâm chút nào, ngay cả điện thoại di động cũng không mở ra xem một chút.
Nghĩ như vậy, những thủy quân kia thật thảm nha.
Tâm tình Lưu Học thoáng cái liền bình tĩnh lại, hắn thần sắc phức tạp nhìn Mục Tinh, trong giọng nói mang theo khâm phục: "Tôi thừa nhận ta bị anh thuyết phục, Mục Tinh, ngươi nói chuyện làm việc, thật không giống một người trẻ tuổi hơn hai mươi."
"Không giống sao?" Mục Tinh nghi hoặc suy tư một chút, quay đầu rất nghiêm túc thỉnh giáo Lưu Học, "Người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi kia là dạng gì?"
Cửa sổ xe mở một nửa, ánh chiều tà màu da cam vừa vặn rơi vào trong mắt cậu, chiếu sáng rạng rỡ, bên trong là không chút nào che giấu tò mò cùng thẳng thắn.
Ngược lại, cũng không phải không giống. Lưu Học tưởng tượng, lúc này thoạt nhìn giống như một cậu thanh niên choai choai được nuông chiều từ bé.
Hắn gãi gãi đầu: "Ta cũng không nói ra được, có lẽ ngươi chính là thanh niên Phật hệ rất lưu hành trên internet."
*
Đợi đến khi Mục Tinh bọn họ đến nơi, sắc trời đã tối, tin đồn trên internet đã biến thành Mục Tinh bán hàng ra giá trên trời, nhiều thương gia không trả nổi.
Bởi vì có mấy thương gia còn tự đánh bạo đi tìm Mục Tinh, nhưng bị đối phương một chút cũng không dây dưa dài dòng cự tuyệt hợp tác. Suy đoán hợp lý là Mục Tinh không hài lòng với thù lao.
Lưu Học nói với Mục Tinh về việc này, Mục Tinh ngáp một cái, khóe mắt thấm ra một chút nước mắt: "Không có việc gì, ngày mai lúc phát sóng trực tiếp làm sáng tỏ một chút là được."
Kết quả không đợi đến ngày hôm sau bọn họ đăng lên, gần đây cục trưởng Uông vô cùng chú ý tin tức trên internet của Mục Tinh cũng đã nhịn không được.
Ấn tượng của hắn đối với Mục Tinh rất tốt, tiểu tử này, tuổi trẻ, kiên định, còn không mộ danh lợi, một lòng thay quê hương làm chuyện tốt.
Như vậy, sao có thể bị những người kia nói xấu như thế?
Phía chính phủ Cục Ủy Tuyên Truyền Tân Thành huyện đăng một bài weibo, vô cùng nghiêm túc phản bác những tin đồn thất thiệt, đánh trả lời đồn trên mạng. Cũng làm sáng tỏ, Mục Tinh hiện tại tiếp nhận phát sóng trực tiếp bán hàng, đều là được lãnh đạo Tân Thành huyện mời, mưu phúc lợi cho dân chúng huyện Tân Thành. Đồng thời, Mục Tinh không nhận thù lao một xu, trên mạng nghe đồn đòi thù lao trên trời hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Một tiểu huyện thành vắng vẻ có mức quan tâm thật sự không nhiều lắm, ngay từ đầu phát ra ngoài cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy, cuối cùng vẫn là một cư dân mạng trẻ tuổi trong huyện Tân Thành chia sẻ mấy cái, mới được mọi người chú ý đến.
Đợi đến ngày thứ hai Mục Tinh mở phòng phát sóng trực tiếp ra, trong nháy mắt bị hào quang của lễ vật đầy phòng live chiếu cho lóe lên một cái.
"Loại văn chương như này, ta tìm được mấy bài." Lưu Học rất tức giận, "Dưới weibo còn có người nói muốn dùng tiền mời cậu phát ngôn, nhưng cậ lại chê giá cả quá rẻ để cự tuyệt."
Hiện tại các Hắc Tử đều đang chửi cậ dối trá, lợi dụng tên tuổi quê nhà để kiếm tiền.
"Trong Siêu Thoại có không ít fan hâm mộ không biết thật giả, hiện tại ồn ào thành một đoàn." Lúc Lưu Học nói ra lời này lòng đầy căm phẫn.
Hắn không nói cho Mục Tinh, hắn vừa mới dùng acc clone ra trận cùng ant chửi nhau hơn một giờ.
"A." Mục Tinh nói.
Lưu Học nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nhịn không được nói: "Anh không tức giận?"
Mục Tinh ngạc nhiên nói: "Tức giận cái gì?"
"Bọn họ oan uổng anh! Tô chưa từng thấy qua streamer nào vô tư kính nghiệpnhư anh!" Lúc lần đầu tiên biết Mục Tinh là miễn phí mang hàng cho những người nông dân này, ánh mắt Lưu Học nhìn cậu quả thực giống như là đang nhìn Thánh Mẫu.
Sau đó biết Mục Tinh từ chối tất cả ông ch mời cậu quảng cáo sản phẩm, ánh mắt Lưu Học nhìn cậu từ Thánh Mẫu biến thành Thánh Nhân.
Người ta bỏ ra số tiền lớn như vậy cũng không cần, vô dục vô cầu, còn không phải là Thánh Nhân sao?
Mục Tinh bình tĩnh nói: "Bản chất chỉ là một đám người xa lạ trên internet mà thôi. Bọn họ có thể bởi vì tô lớn lên xinh đẹp, bởi vì ta tôibán quả hồng rẻ mà thích ta, cũng có thể bởi vì tôi nhảy múa kém, tôi trực tiếp phát sóng trực tiếp kiếm tiền mà mắng tôi. Loại cảm xúc yêu thích và chán ghét này đều chỉ là một loại cảm xúc rất nhẹ nhàng. Nếu mỗi ngày đều tức giận với bọn họ, tôi không cần sống cuộc sống của chính mình nữa sao?"
"Nhưng bọn họ mắng anh!" Lưu Học lặp lại.
Mục Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh đổi vị trí suy nghĩ một chút, bọn họ suy nghĩ tìm từ rất lâu, tốn mấy giờ ở trên internet mắng tôi, kết quả tôi căn bản không nhìn thấy, cũng không tức giận chút nào, bọn họ có phải thua thiệt lớn hay không?"
Lưu Học: "..."
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Mục Tinh là thật một chút cũng tức giận, không quan tâm chút nào, ngay cả điện thoại di động cũng không mở ra xem một chút.
Nghĩ như vậy, những thủy quân kia thật thảm nha.
Tâm tình Lưu Học thoáng cái liền bình tĩnh lại, hắn thần sắc phức tạp nhìn Mục Tinh, trong giọng nói mang theo khâm phục: "Tôi thừa nhận ta bị anh thuyết phục, Mục Tinh, ngươi nói chuyện làm việc, thật không giống một người trẻ tuổi hơn hai mươi."
"Không giống sao?" Mục Tinh nghi hoặc suy tư một chút, quay đầu rất nghiêm túc thỉnh giáo Lưu Học, "Người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi kia là dạng gì?"
Cửa sổ xe mở một nửa, ánh chiều tà màu da cam vừa vặn rơi vào trong mắt cậu, chiếu sáng rạng rỡ, bên trong là không chút nào che giấu tò mò cùng thẳng thắn.
Ngược lại, cũng không phải không giống. Lưu Học tưởng tượng, lúc này thoạt nhìn giống như một cậu thanh niên choai choai được nuông chiều từ bé.
Hắn gãi gãi đầu: "Ta cũng không nói ra được, có lẽ ngươi chính là thanh niên Phật hệ rất lưu hành trên internet."
*
Đợi đến khi Mục Tinh bọn họ đến nơi, sắc trời đã tối, tin đồn trên internet đã biến thành Mục Tinh bán hàng ra giá trên trời, nhiều thương gia không trả nổi.
Bởi vì có mấy thương gia còn tự đánh bạo đi tìm Mục Tinh, nhưng bị đối phương một chút cũng không dây dưa dài dòng cự tuyệt hợp tác. Suy đoán hợp lý là Mục Tinh không hài lòng với thù lao.
Lưu Học nói với Mục Tinh về việc này, Mục Tinh ngáp một cái, khóe mắt thấm ra một chút nước mắt: "Không có việc gì, ngày mai lúc phát sóng trực tiếp làm sáng tỏ một chút là được."
Kết quả không đợi đến ngày hôm sau bọn họ đăng lên, gần đây cục trưởng Uông vô cùng chú ý tin tức trên internet của Mục Tinh cũng đã nhịn không được.
Ấn tượng của hắn đối với Mục Tinh rất tốt, tiểu tử này, tuổi trẻ, kiên định, còn không mộ danh lợi, một lòng thay quê hương làm chuyện tốt.
Như vậy, sao có thể bị những người kia nói xấu như thế?
Phía chính phủ Cục Ủy Tuyên Truyền Tân Thành huyện đăng một bài weibo, vô cùng nghiêm túc phản bác những tin đồn thất thiệt, đánh trả lời đồn trên mạng. Cũng làm sáng tỏ, Mục Tinh hiện tại tiếp nhận phát sóng trực tiếp bán hàng, đều là được lãnh đạo Tân Thành huyện mời, mưu phúc lợi cho dân chúng huyện Tân Thành. Đồng thời, Mục Tinh không nhận thù lao một xu, trên mạng nghe đồn đòi thù lao trên trời hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Một tiểu huyện thành vắng vẻ có mức quan tâm thật sự không nhiều lắm, ngay từ đầu phát ra ngoài cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy, cuối cùng vẫn là một cư dân mạng trẻ tuổi trong huyện Tân Thành chia sẻ mấy cái, mới được mọi người chú ý đến.
Đợi đến ngày thứ hai Mục Tinh mở phòng phát sóng trực tiếp ra, trong nháy mắt bị hào quang của lễ vật đầy phòng live chiếu cho lóe lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất