Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 25: Ân Tình
Từ Ninh ra khỏi hợp tác xã mua bán, định đi đến chợ đen, đi tìm hiểu giá hàng bên trong, trong không gian của cô còn có hơn 500 ga trải giường kiểu cũ nữa.
Từ Ninh lượn lờ hơn nửa tiếng, mới tìm được chỗ ở ngõ nhỏ gần bờ sông, đầu hẻm có hai thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai người nhìn Từ Ninh hỏi:
“Là mua, hay là bán?”
Từ Ninh nói: “Mua ít đồ!”
Một thanh niên trong đó nói: “Năm xu.”
Trước đây Từ Ninh nghe người trong khu thanh niên trí thức nói, đi vào cho dù là mua hay bán đều phải nộp tiền.
Lấy 5 xu trong túi ra đưa cho người thanh niên nói chuyện, người thanh niên nhận tiền, nói:
“Mua đồ xong thì ra, đừng ở lại bên trong…”
Từ Ninh gật đầu mau chân đi vào, hai bên ngõ nhỏ có không ít người ngồi, có người trước mặt đặt túi, có người trước mặt đặt sọt, đồ đặt ở đó, lộ ra một ít cho người ta xem.
Từ Ninh đi tới trước mặt một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy trong túi của bà ta lộ ra một đoạn vải bông, tiến lên hỏi:
“Chị à, trong túi này của chị là gì thế?”
Người phụ nữ trung niên hỏi: “Có ga trải giường, có vải dệt, em muốn xem không?”
Sau khi nói xong mở tay nải trước mặt ra, để Từ Ninh nhìn.
Từ Ninh mở ga trải giường dưới cùng nhìn một lát, hỏi: “Ga trải giường này bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ trung niên đánh giá cô một lát, nói: “Không cần phiếu, 20 tệ.”
Từ Ninh nhìn xong thì đặt xuống, người phụ nữ kia nói: “Em gái, ga trải giường này của chị vừa to vừa mềm, em sờ nguyên liệu xem đều sản xuất ở xưởng to, không phải vải bông cũ dệt ở nông thôn.”
Từ Ninh nói: “Chị à quá đắt, em không có nhiều tiền như vậy.”
Sau khi nói xong, cô xoay người định đến nơi khác nhìn xem, người phụ nữ kia còn nói thêm:
“18 tệ rẻ nhất, lại rẻ hơn chị không bán.”
Từ Ninh cười nói với bà ta: “Chị à, em không mang đủ tiền, hôm nào mang đủ tiền lại tới tìm chị mua.”
Sau khi nói xong cô rời đi, lại tìm hai người dò hỏi giá cả, trong lòng hiểu rõ, nhưng mà Từ Ninh không định bán vào lúc này.
Ra khỏi chợ đen, Từ Ninh nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian hẹn với lão Trần, nên trở về.
Khi cách địa điểm đã ước định còn một đoạn ngắn, thì tìm một góc hẻo lánh lấy đồ trong không gian ngày hôm qua đã sắp xếp ra, đặt vào trong sọt.
Tay cô còn xách một tay nải to, bên trong là áo bông của cô và Từ An.
Đi đến chỗ đã hẹn, nhìn thấy xe ngựa đã sắp ngồi đầy, không phải đám người lúc sáng sớm, hẳn là người dậy sớm đi tới đây.
Có mấy thím muốn tiết kiệm năm xu, sớm đến đây, mua đồ có xe thì ngồi xe, không có xe thì đi bộ trở về.
Mỗi ngày lão Trần tới một chuyến, người nào kịp thì ngồi, nếu không kịp xe thôn khác tiện đường cũng có thể ngồi.
Khi Từ Ninh sắp về nhà, lại cầm thêm túi bông đặt lên trên.
Cô định chuẩn bị áo bông cho cha mẹ nguyên chủ, đến lúc đó cho dù là mình làm hay lấy từ trong không gian ra, đồ vật luôn cần lý do, trong nhà còn có Từ An nữa.
Từ Ninh nhìn cửa nhỏ đóng bên trong, thì biết Từ An ở nhà.
Từ lúc bọn họ dọn khỏi khu thanh niên trí thức, thì không đi cửa bên kia nữa, ra vào đều đi cửa nhỏ bên này, gánh nước và lên núi cũng tiện hơn nhiều.
Từ Ninh ở cửa gọi Từ An mở cửa, Từ An mở cửa thấy Từ Ninh mua nhiều đồ như vậy, vội vàng nhận lấy tay nải mang vào phòng, đặt lên bàn cơm nói:
“Chị, đây là gì thế?”
Sau khi nói xong mở tay nải vừa thấy bên trong là hai bộ áo bông mới, phía dưới là vải dệt màu xám đậm, thì hỏi Từ Ninh:
“Chị, không phải là chúng ta có áo bông rồi sao?”
Từ Ninh đặt sọt lên bàn nói:
“Áo bông của chúng ta quá mỏng, em quên rồi sao, khi chúng ta vừa mới xuống nông thôn bị đông lạnh đến mức không dám ra cửa.”
Khi hai chị em nguyên chủ xuống nông thôn thì thời tiết lạnh còn chưa qua đi, tuy mặc đều là áo bông mới do mẹ nguyên chủ làm vội, cũng rất dày, nhưng ở Đông Bắc âm mấy chục độ vẫn rất lạnh.
Khi hai chị em tới là mùa đông, không cần làm việc, mỗi ngày ngồi trên giường đất.
Ba thanh niên trí thức nam thấy áo bông và giày của hai chị em đều mỏng, đến lượt hai chị em gánh nước nấu cơm, ba thanh niên trí thức nam sẽ giúp đỡ làm.
Từ Ninh lượn lờ hơn nửa tiếng, mới tìm được chỗ ở ngõ nhỏ gần bờ sông, đầu hẻm có hai thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai người nhìn Từ Ninh hỏi:
“Là mua, hay là bán?”
Từ Ninh nói: “Mua ít đồ!”
Một thanh niên trong đó nói: “Năm xu.”
Trước đây Từ Ninh nghe người trong khu thanh niên trí thức nói, đi vào cho dù là mua hay bán đều phải nộp tiền.
Lấy 5 xu trong túi ra đưa cho người thanh niên nói chuyện, người thanh niên nhận tiền, nói:
“Mua đồ xong thì ra, đừng ở lại bên trong…”
Từ Ninh gật đầu mau chân đi vào, hai bên ngõ nhỏ có không ít người ngồi, có người trước mặt đặt túi, có người trước mặt đặt sọt, đồ đặt ở đó, lộ ra một ít cho người ta xem.
Từ Ninh đi tới trước mặt một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy trong túi của bà ta lộ ra một đoạn vải bông, tiến lên hỏi:
“Chị à, trong túi này của chị là gì thế?”
Người phụ nữ trung niên hỏi: “Có ga trải giường, có vải dệt, em muốn xem không?”
Sau khi nói xong mở tay nải trước mặt ra, để Từ Ninh nhìn.
Từ Ninh mở ga trải giường dưới cùng nhìn một lát, hỏi: “Ga trải giường này bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ trung niên đánh giá cô một lát, nói: “Không cần phiếu, 20 tệ.”
Từ Ninh nhìn xong thì đặt xuống, người phụ nữ kia nói: “Em gái, ga trải giường này của chị vừa to vừa mềm, em sờ nguyên liệu xem đều sản xuất ở xưởng to, không phải vải bông cũ dệt ở nông thôn.”
Từ Ninh nói: “Chị à quá đắt, em không có nhiều tiền như vậy.”
Sau khi nói xong, cô xoay người định đến nơi khác nhìn xem, người phụ nữ kia còn nói thêm:
“18 tệ rẻ nhất, lại rẻ hơn chị không bán.”
Từ Ninh cười nói với bà ta: “Chị à, em không mang đủ tiền, hôm nào mang đủ tiền lại tới tìm chị mua.”
Sau khi nói xong cô rời đi, lại tìm hai người dò hỏi giá cả, trong lòng hiểu rõ, nhưng mà Từ Ninh không định bán vào lúc này.
Ra khỏi chợ đen, Từ Ninh nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian hẹn với lão Trần, nên trở về.
Khi cách địa điểm đã ước định còn một đoạn ngắn, thì tìm một góc hẻo lánh lấy đồ trong không gian ngày hôm qua đã sắp xếp ra, đặt vào trong sọt.
Tay cô còn xách một tay nải to, bên trong là áo bông của cô và Từ An.
Đi đến chỗ đã hẹn, nhìn thấy xe ngựa đã sắp ngồi đầy, không phải đám người lúc sáng sớm, hẳn là người dậy sớm đi tới đây.
Có mấy thím muốn tiết kiệm năm xu, sớm đến đây, mua đồ có xe thì ngồi xe, không có xe thì đi bộ trở về.
Mỗi ngày lão Trần tới một chuyến, người nào kịp thì ngồi, nếu không kịp xe thôn khác tiện đường cũng có thể ngồi.
Khi Từ Ninh sắp về nhà, lại cầm thêm túi bông đặt lên trên.
Cô định chuẩn bị áo bông cho cha mẹ nguyên chủ, đến lúc đó cho dù là mình làm hay lấy từ trong không gian ra, đồ vật luôn cần lý do, trong nhà còn có Từ An nữa.
Từ Ninh nhìn cửa nhỏ đóng bên trong, thì biết Từ An ở nhà.
Từ lúc bọn họ dọn khỏi khu thanh niên trí thức, thì không đi cửa bên kia nữa, ra vào đều đi cửa nhỏ bên này, gánh nước và lên núi cũng tiện hơn nhiều.
Từ Ninh ở cửa gọi Từ An mở cửa, Từ An mở cửa thấy Từ Ninh mua nhiều đồ như vậy, vội vàng nhận lấy tay nải mang vào phòng, đặt lên bàn cơm nói:
“Chị, đây là gì thế?”
Sau khi nói xong mở tay nải vừa thấy bên trong là hai bộ áo bông mới, phía dưới là vải dệt màu xám đậm, thì hỏi Từ Ninh:
“Chị, không phải là chúng ta có áo bông rồi sao?”
Từ Ninh đặt sọt lên bàn nói:
“Áo bông của chúng ta quá mỏng, em quên rồi sao, khi chúng ta vừa mới xuống nông thôn bị đông lạnh đến mức không dám ra cửa.”
Khi hai chị em nguyên chủ xuống nông thôn thì thời tiết lạnh còn chưa qua đi, tuy mặc đều là áo bông mới do mẹ nguyên chủ làm vội, cũng rất dày, nhưng ở Đông Bắc âm mấy chục độ vẫn rất lạnh.
Khi hai chị em tới là mùa đông, không cần làm việc, mỗi ngày ngồi trên giường đất.
Ba thanh niên trí thức nam thấy áo bông và giày của hai chị em đều mỏng, đến lượt hai chị em gánh nước nấu cơm, ba thanh niên trí thức nam sẽ giúp đỡ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất