Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên
Chương 48:
Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia nhấc máy. Không chờ đối phương nói gì, Kỷ Sơ Hòa đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, mẹ đã đóng bảo hiểm y tế chưa?”
Sầm Tuệ Hồng sững sờ, giọng nói yếu ớt nghe càng thận trọng hơn: “Sao, sao vậy? Có phải gần đây mẹ nằm viện tốn quá nhiều tiền không? Hòa Hòa, gần đây sức khỏe mẹ tốt lên nhiều rồi, không cần nằm viện mỗi ngày đâu, về nhà uống thuốc là được, con không cần phải áp lực.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ, tim Kỷ Sơ Hòa bỗng thấy chua xót, có lẽ là cảm xúc còn lại của cơ thể nguyên chủ, cô xoa xoa ngực rồi nói: “Không phải đâu, con chỉ muốn nói mẹ đóng bảo hiểm y tế, nằm viện sẽ được bảo hiểm chi trả. Con sẽ nói với chú Quý nhờ chú giúp mẹ làm thủ tục. Mẹ đừng lo, cứ yên tâm chữa bệnh.”
Từ khi Kỷ Sơ Hòa sinh ra chưa từng gặp cha mẹ ruột, cô cũng không giỏi đối mặt với sự quan tâm này, chỉ đơn giản an ủi vài câu rồi cúp máy.
Chú Quý là hàng xóm của nhà cô, ông đã chăm sóc mẹ con cô rất nhiều. Sau khi nhắn tin trên wechat nhờ chú giúp đỡ, xử lý xong, Kỷ Sơ Hòa đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem TV ăn mì.
Chưa ăn được vài miếng, chuông điện thoại lại đột ngột reo lên. Kỷ Sơ Hòa có chút khó chịu nhấc máy: “Ai vậy?”
“Kỷ Kiến Hải, ông thiếu nợ khi nào trả?”
Kỷ Kiến Hải là cha ruột nghiện cờ bạc của nguyên chủ. Hầu hết những con bạc đều vay nợ, Kỷ Kiến Hải cũng không ngoại lệ, ông ta nợ nhiều khoản vay nặng lãi nhưng lại đưa số điện thoại của nguyên chủ.
Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại: “Ông nghĩ cái tên Kỷ Kiến Hải này giống tên con gái sao?”
Đối phương rõ ràng sững lại một chút, nhưng vẫn cứng rắn: “Tôi không quan tâm, cô là con gái ông ta phải không? Cha nợ thì con trả, đó là lẽ đương nhiên.”
“Vậy tôi để ông ta làm cha ông, đừng có phiền tôi nữa.” Kỷ Sơ Hòa lười đôi co, cúp máy cái rụp.
Vài giây sau, số đó lại gọi tới.
Kỷ Sơ Hòa ngắt máy, thêm vào danh sách đen.
Đối phương không bỏ cuộc, đổi số khác gọi tiếp. Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, Kỷ Sơ Hòa muốn đăng nhập weibo cũng gặp khó khăn.
Cô nổi giận, bật dậy đi vào bếp lấy cái thau sắt, sau đó tìm một chiếc điện thoại khác mở bài nhạc, nhấn nút nghe rồi úp cả hai chiếc điện thoại xuống dưới thau sắt.
Đối phương có vẻ không ngờ lần này lại kết nối được, sững lại một lúc, vừa định nói thì tiếng Chú Đại Bi kết hợp với tiếng đập chát chúa từ điện thoại vang lên, chói tai đến mức như muốn thủng màng nhĩ.
Sau khi “biểu diễn miễn phí” mười phút, Kỷ Sơ Hòa nhấc cái thau bị gõ bẹp lên, lấy điện thoại ra, cuộc gọi tất nhiên đã kết thúc.
Mặt Kỷ Sơ Hòa không cảm xúc gọi lại số vừa rồi, chỉ nghe giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Người đòi nợ đã chặn số cô.
Sầm Tuệ Hồng sững sờ, giọng nói yếu ớt nghe càng thận trọng hơn: “Sao, sao vậy? Có phải gần đây mẹ nằm viện tốn quá nhiều tiền không? Hòa Hòa, gần đây sức khỏe mẹ tốt lên nhiều rồi, không cần nằm viện mỗi ngày đâu, về nhà uống thuốc là được, con không cần phải áp lực.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ, tim Kỷ Sơ Hòa bỗng thấy chua xót, có lẽ là cảm xúc còn lại của cơ thể nguyên chủ, cô xoa xoa ngực rồi nói: “Không phải đâu, con chỉ muốn nói mẹ đóng bảo hiểm y tế, nằm viện sẽ được bảo hiểm chi trả. Con sẽ nói với chú Quý nhờ chú giúp mẹ làm thủ tục. Mẹ đừng lo, cứ yên tâm chữa bệnh.”
Từ khi Kỷ Sơ Hòa sinh ra chưa từng gặp cha mẹ ruột, cô cũng không giỏi đối mặt với sự quan tâm này, chỉ đơn giản an ủi vài câu rồi cúp máy.
Chú Quý là hàng xóm của nhà cô, ông đã chăm sóc mẹ con cô rất nhiều. Sau khi nhắn tin trên wechat nhờ chú giúp đỡ, xử lý xong, Kỷ Sơ Hòa đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem TV ăn mì.
Chưa ăn được vài miếng, chuông điện thoại lại đột ngột reo lên. Kỷ Sơ Hòa có chút khó chịu nhấc máy: “Ai vậy?”
“Kỷ Kiến Hải, ông thiếu nợ khi nào trả?”
Kỷ Kiến Hải là cha ruột nghiện cờ bạc của nguyên chủ. Hầu hết những con bạc đều vay nợ, Kỷ Kiến Hải cũng không ngoại lệ, ông ta nợ nhiều khoản vay nặng lãi nhưng lại đưa số điện thoại của nguyên chủ.
Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại: “Ông nghĩ cái tên Kỷ Kiến Hải này giống tên con gái sao?”
Đối phương rõ ràng sững lại một chút, nhưng vẫn cứng rắn: “Tôi không quan tâm, cô là con gái ông ta phải không? Cha nợ thì con trả, đó là lẽ đương nhiên.”
“Vậy tôi để ông ta làm cha ông, đừng có phiền tôi nữa.” Kỷ Sơ Hòa lười đôi co, cúp máy cái rụp.
Vài giây sau, số đó lại gọi tới.
Kỷ Sơ Hòa ngắt máy, thêm vào danh sách đen.
Đối phương không bỏ cuộc, đổi số khác gọi tiếp. Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, Kỷ Sơ Hòa muốn đăng nhập weibo cũng gặp khó khăn.
Cô nổi giận, bật dậy đi vào bếp lấy cái thau sắt, sau đó tìm một chiếc điện thoại khác mở bài nhạc, nhấn nút nghe rồi úp cả hai chiếc điện thoại xuống dưới thau sắt.
Đối phương có vẻ không ngờ lần này lại kết nối được, sững lại một lúc, vừa định nói thì tiếng Chú Đại Bi kết hợp với tiếng đập chát chúa từ điện thoại vang lên, chói tai đến mức như muốn thủng màng nhĩ.
Sau khi “biểu diễn miễn phí” mười phút, Kỷ Sơ Hòa nhấc cái thau bị gõ bẹp lên, lấy điện thoại ra, cuộc gọi tất nhiên đã kết thúc.
Mặt Kỷ Sơ Hòa không cảm xúc gọi lại số vừa rồi, chỉ nghe giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Người đòi nợ đã chặn số cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất